Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 82: Không nói nhiều, cậu là em trai của tôi, phải gọi tôi là anh




Edit: Thư
Lê Tương kinh ngạc mở miệng, sau khi nghe con trai thứ nói xong, dần khép lại.
Hình như bà đã nghe thấy trọng điểm.
“Mục Dã, con nói gì cơ… không giả làm chó nữa là sao?”
Tần Mục Dã thấy Ti Mệnh trong bộ dáng con người vào lần đầu tiên gặp mặt.
Ở trong căn nhà gỗ lụp xụp trên đảo Lý, con chó trắng này biến thành một thiếu niên đẹp trai ngay trước mắt Tần Mục Dã, dọa cậu sợ chết khiếp.
Lần này cậu không thấy sợ nhưng vẫn thấy sốc.
Tần Mục Dã không thân thiện nhìn chằm chằm anh: “Mày giả làm chó đang vui mà, tại sao không làm nữa?”
Trong khoảng thời gian này, Lê Tương luôn nghe con gái nhắc đến chú Ti Mệnh, người đã đưa con bé hạ phàm.
Trong miệng Miên Miên, Ti Mệnh là một thần tiên có vẻ ngoài không tầm thường nhưng chú ấy rất lười biếng.
Vì lý do công việc, trước kia Lê Tương đã xem qua nhiều kịch bản tiên hiệp, biên kịch tạo ra rất nhiều nhân vật thần tiên với tính cách khác nhau.
Nhưng bà chưa bao giờ gặp tiên ngoài đời, thậm chí là một người có cá tính như vậy.
Chú Ti Mệnh trong miệng Miên Miên là một người rất thân mật, nên khi Lê Tương ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên, bà không giật mình hoảng sợ mà cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng nhiều hơn, chủ động đứng dậy kéo anh ngồi xuống ghế.
“Hóa ra đây là Ti Mệnh tiên sinh… trông ngài còn rất trẻ.”
Trong mắt Lê Tương đã qua bốn mươi, TI Mệnh chỉ như đứa trẻ mười sáu mười bảy tuổi, lớn hơn Tiêu Nhiên một chút.
Khi tiếp xúc gần mới thấy khí chất của người này khác xa người thường, còn không chẳng khác học sinh trung học là mấy.
Lê Tương kích động, dồn nén cảm xúc lên xuống: “Rất cảm ơn ngài đã đưa Miên Miên quay về, cảm ơn ngài… Ngài cứu gia đình chúng tôi một mạng, ngài là ân nhân lớn nhất của nhà chúng tôi.”
Ti Mệnh thấy hốc mắt Lê Tương đỏ lên, ngượng ngùng xua tay: “Bà quá khen, trong chuyện này tôi không có công lao gì, Tiểu Đế Cơ bị người xấu hãm hại, tuổi thọ chưa cạn đã mất mạng nên trời cao an bài cho con bé sống lại, đây là số phận của cô bé, tôi chỉ làm theo nhiệm vụ thôi.”
Anh chỉ là công cụ đưa xuống, làm sao dám tiếp nhận lời cảm ơn có sức nặng như thế này.
Miên Miên kéo tay Lê Tương, nói: “Mẹ không cần khách khí với chú Ti Mệnh đâu, chú Ti Mệnh là người nhìn Miên Miên lớn lên, giống người nhà của Miên Miên vậy, bây giờ chú ấy cũng ở dưới này rồi, mẹ cũng coi chú ấy là người một nhà nhé ạ.”
Lê Tương rất có cảm tình với cậu thiếu niên đẹp trai xuất chúng này, thấy Miên Miên tin tưởng như thế, không kìm được vui mừng.
“Được, Ti Mệnh tiên sinh cứ ở lại đây, người nhà của Miên Miên cũng là người nhà của chúng tôi, chẳng qua nhà tôi có hơi nhiều người… e rằng sẽ có lúc không thể tiếp đãi ngài chu đáo, mong Ti Mệnh tiên sinh bỏ qua cho.”
Tần Tiêu Nhiên đứng bên cạnh, không nhịn được đỡ trán.
Mẹ… vẫn quá khách khí.
Cũng may Ti Mệnh đã sống hơn mấy chục ngàn năm, da mặt dày hơn tường thành, mấy từ lúng túng, xấu hổ không có trong từ điển của anh.
Tâm trạng của anh rất tốt.
Nếu Tần Tiêu Nhiên không nói, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ vào ở và gia nhập cuộc sống của Tần gia.
Anh chưa lấy vợ, không con không cái, quen ở một mình, mấy chục ngàn năm qua đều sống như vậy, chưa bao giờ nghĩ sẽ đi tìm một người bạn đồng hành.
Trải qua mấy ngày, mặc dù cuộc sống khó khăn, không thể biến ra tiền nhưng mỗi chiều đi làm ở quán net, nửa đêm hết ca về nhà, buổi sáng nằm ngủ trong cái ổ nhỏ, cuộc sống trôi qua vui vẻ, anh không thấy có gì không ổn.
Không ngờ sẽ có một lần anh biến thành hình người, ngồi trên ghế sô pha trong nhà họ Tần thế này.
Nhiều người vây quanh…
Cảm giác đúng là khác lạ.
Lê Tương gọi quản gia và người giúp việc tới, sắp xếp cho Ti Mệnh một căn phòng, thân thiết nói: “Không biết ngài thích phong cách gì, tầng hai, ba, bốn đều có phòng cho khách, hay ngài tự mình lựa chọn?”
Ti Mệnh lễ phép nói: “Bà quá khách khí rồi, tôi chỉ là người ở nhờ, bà sẵn lòng thu nhận là đã quá tốt rồi, tôi ở phòng nào cũng được, cái ổ trong sân cũng rất thoải mái.”
Tần Mục Dã nhìn mẹ, em gái và em trai đối xử ân cần chu đáo với con hồ ly này, cảm xúc vỡ nát tại chỗ.
Cậu vốn đã lo lắng địa vị của mình ngày càng sa sút, vừa mới kêu ca trong lòng, ai ngờ nó thành sự thật luôn rồi!
Thêm con hồ ly này trong nhà, sau này thằng con thứ hai bị bỏ rơi từ trước này còn có cơ hội ngóc đầu lên được sao?!
Tần Mục Dã không khỏi nghẹn ngào: “Mẹ, mẹ đối xử với người này tốt quá rồi, mẹ mới gặp lần đầu, không hề quen biết cậu ta, đã tùy tiện đồng ý cho cậu ta ở trong nhà? Mẹ có biết con hồ ly này xảo quyệt thế nào đâu, cậu ta ở đây hơn một tháng rồi có ai phát hiện ra đâu!”
Lê Tương giật mình: “Hả, có thật không, sao lại hơn một tháng?”
Tần Tiêu Nhiên có lòng tốt giải thích: “Ti Mệnh kéo dài thời gian trở về tiên giới nên lỡ mất công việc, bị Thiên Quân trên đấy khiển trách, phong ấn phép thuật của ngài ấy, không cho phép tùy ý sử dụng năng lực để biến ra tiền, tình trạng kinh tế khó khăn, ngài ấy không có chỗ ở, lại không muốn quấy rầy nhà mình nên ở tạm trong sân…”
Tần Mục Dã đề phòng nhìn chằm chằm Ti Mệnh, cậu luôn cảm thấy cậu thiếu niên đẹp trai này không phải là người đứng đắn.
“Này, mày vẫn chưa trả lời câu hỏi của tao đâu, mày đang đóng giả làm chó, tại sao không làm nữa?”
“A Dã, đối xử với người nhà phải biết lễ độ.” Lê Tương cười nói, “Thật xin lỗi, anh hai của Miên Miên tính tình nóng nảy, hay nói linh tinh, tuổi không còn nhỏ mà chẳng biết nói chuyện, nhưng mà…”
Lê Tương ngẩn người, kết nối lời nói của Tần Tiêu Nhiên và Tần Mục Dã, bà mới hiểu ý của Tần Mục Dã là gì.
Bà bừng tỉnh: “Hóa ra… Ti Mệnh tiên sinh chính là con Samoyed Hoài Dữ mua về sao?!”
Lê Tương rất thích con chó ấy, khi thời tiết tốt, phù hợp để phơi nắng, bà hay ngồi trên xích đu ngoài sân nhìn con gái chơi cùng con chó.
Mới đầu bà còn lo lắng con gái bé như cây kẹo, chơi với con chó khổng lồ sẽ gặp nguy hiểm, nhưng sau khi quan sát vài lần, bà nhận ra con chó này rất hiền và thông minh, Miên Miên thường xuyên giao tiếp với nó, nó còn gật gật đáp lại như hiểu tiếng người.
Không ngờ… con chó trong nhà bà lại là thần tiên trên trời!
Lê Tương áy náy: “Thật xin lỗi, làm sao chúng tôi có thể để Ti Mệnh ở đó…”
Tần Mục Dã giận đến nỗi sắp lệch cả sống mũi: “Này, mọi người có nghe con nói không? Chú ý một chút, nơi này còn một người đấy!”
Tần Mục Dã cáu bẳn nhấn mạnh sự tồn tại của mình.
Ti Mệnh ho nhẹ một tiếng, thản nhiên giải thích: “Bởi vì bị cách chức đột ngột, chính tôi cũng chưa tính sau này sẽ thế nào, vừa nãy nói chuyện với Dã Vương mới phát hiện làm chó không có tương lai lắm, mặc dù khá tiện lợi trên phương diện sinh hoạt nhưng dù sao tạm thời bây giờ không thể quay về tiên giới, có lẽ tôi nên học cách làm người phàm, nếu tìm được lớp theo học thì càng tốt.”
Trên mặt Tần Mục Dã viết đầy dấu hỏi chấm: “Dù sao cũng là thần tiên, sao cậu tỉnh ngộ muộn quá vậy, mãi đến giờ mới không muốn làm chó mà trở lại làm người à?”
Miên Miên bất đắc dĩ nhìn anh hai ngốc nhà mình: “Anh hai, chú Ti Mệnh không cố tình giả vờ làm chó, nguyên hình của chú ấy là thế, chú ấy là loại hồ ly trắng, thuộc chủng tộc rất cao quý ở tiên giới.”
Lê Tương ngạc nhiên, hóa ra đây là một con hồ ly tu tiên.
Thảo nào người này đẹp trai thế.
Trong khi mọi người đang nói chuyện trong phòng khách, Tần Sùng Lễ về đến nhà.
Tần Tiêu Nhiên nói qua những chuyện đã nói với Lê Tương cho Tần Sùng Lễ.
Tần Tiêu Nhiên thấp thỏm trong lòng.
Mẹ là người hiền lành thân thiện, dễ mềm lòng nên không khó thuyết phục.
Nhưng ba… lại rất thẳng thắn như sắt thép, không biết ông ấy có khó chịu không.
Tần Mục Dã nghĩ giống em ba, trực tiếp lôi kéo Tần Sùng Lễ làm đồng minh.
“Ba, con không phải không muốn giúp người khác, nhưng con thấy một thằng con trai sống sờ sờ trong nhà chúng ta cứ không thích hợp thế nào, mặc dù Miên Miên còn nhỏ nhưng con bé cũng là một cô gái đấy…”
Tần Sùng Lễ xin phép nói chê, tránh khỏi tay con trai thứ, ánh mắt thâm trầm nhìn Ti Mệnh một lúc lâu.
Sau đó, ông mới trầm giọng nói: “Có gì không thích hợp? Nếu là bạn của con gái ba thì cũng là bạn của Tần gia, sau này cậu cứ an tâm ở lại đây, có gì khó cứ nói, cậu nhập luôn vào hộ khẩu nhà chúng tôi đi, tôi sẽ cho người giải quyết mấy vấn đề căn cước, nói ra ngoài… cứ bảo họ hàng xa là được.”
Tần Mục Dã:?????
Quân đồng minh cuối cùng cũng phản bội lại cậu!
Cả nhà chỉ có một mình cậu phản đối cậu con trai yêu nghiệt này ở lại?!
Má nó tức!
Tần Tiêu Nhiên thấy ba đồng ý, kể lại hết chuyện hôm nay gặp Lê Huyên cho mọi người, không quên thổi phồng công lao của Ti Mệnh.
Lúc ấy, anh xông lên đẩy ngã người đàn bà kia, tạo ra uy hiếp rất lớn, giúp phe cậu và Miên Miên mạnh hơn nhiều.
Tần Sùng Lễ nghe thấy cái tên Lê Huyên, vẻ mặt tối lại.
Tần Tiêu Nhiên lấy cái USB mà thần đồng nhỏ nhà Lục gia đưa cho ra: “Đây là cái em trai Lục gia đưa, Lục Thanh Hành bảo con trong này có chứng cứ, ba có thể sử dụng được.”
Tần Sùng Lễ vuốt cằm, chuẩn bị xem trên máy tính.
Nói tới người đàn bà kia, không khí trong phòng khách đè nén xuống thấp.
Tần Sùng Lễ ôm Miên Miên, cầm tay nhỏ của bé, hôn lên một cái, ánh mắt tràn đầy yêu thương, ông thấp giọng hỏi: “Miên Miên có sợ không? Là ba không tốt, ba sẽ thu thập chứng cứ để cho con một câu trả lời thích đáng, không để con gái ba phải chịu oan ức.”
Miên Miên lắc đầu: “Miên Miên không sao, Miên Miên chỉ thương mẹ…”
Cô bé ngồi trên đùi Tần Sùng Lễ, quàng tay ôm cổ của mẹ.
Trái tim Lê Tương nhói lên, bà run rẩy ôm con gái vào lòng: “Đều do mẹ sai, nếu không phải do mẹ, bảo bảo sao phải chịu tội như vậy…”
Miên Miên được mẹ ôm trong ngực, giơ tay học người lớn vỗ vỗ gáy Lê Tương, giọng nói non nớt an ủi bà: “Mẹ đừng đau lòng, Miên Miên không nhớ cái gì cả, chỉ cần mẹ khỏe mạnh là Miên Miên vui rồi.”
Bé con đã cởi áo khoác bông, chỉ mặc mỗi áo len màu hồng.
Cả người cô bé ấm áp mềm mại như một thiên sứ nhỏ.
Niềm đau khổ vì bị em gái căm ghét phản bội trong Lê Tương dần được xoa dịu bởi giọng nói còn thơm mùi sữa của con gái.
Lúc đầu Lê Tương không dám tin, càng không dám thừa nhận em gái mình lại ác độc và đáng sợ như vậy.
Nhưng bây giờ tâm trạng của bà đã phai nhạt.
Bà nhắc nhở bản thân có một gia đình hạnh phúc, có một cô con gái ấm áp ngọt ngào rực rỡ như mặt trời nhỏ, sưởi ấm tâm hồn bà và cả nhà.

Tần Sùng Lễ làm việc dứt khoát, đồng ý giải quyết vấn đề hộ khẩu cho Ti Mệnh, lập tức giao phó người làm.
Nhưng khi xác minh thông tin, Tần Sùng Lễ nêu ra vấn đề mấu chốt: “Ti Mệnh tiên sinh, tên của cậu là gì?”
Ti Mệnh sửng sốt.
Chính bé con cũng mông lung, ngạc nhiên hỏi: “Đúng vậy, chú Ti Mệnh tên là gì, ngay cả con cũng không biết đâu.”
“…” Ti Mệnh hoảng hốt chớp chớp mắt.
Thật ra không phải anh không có tên, nhưng từ khi lên chức quan Ti Mệnh, mọi người đều gọi anh bằng tên chức đã hơn sáu ngàn năm, lâu đến nỗi anh quên luôn tên thật của mình.
Nếu sử dụng cái tên cũ trong xã hội hiện đại dưới này sẽ rất kỳ lạ, với cả anh cũng không quen.
Tần Sùng Lễ thấy anh gặp khó khăn, đề nghị: “Hay là lấy đồng âm, tên là Tư Minh, Minh trong nghĩa sông nước được không?”
Bé con cổ vũ: “Nghe rất hay ạ.”
Tần Tiêu Nhiên cũng nói: “Tên không tệ.”
Lê Tương: “Cái tên rất uyển chuyển dễ đọc, nước ngụ ý trong cương có nhu, lại còn khiêm tốn, rất hợp với hình tượng của ngài.”
Ti Mệnh biết Lê Tương đang ngầm khen anh đẹp trai xuất sắc, không kiềm chế được trong lòng bay bay: “Rất dễ nghe, vậy lấy tên Tư Minh đi, thật tốt quá.”
Tần Sùng Lễ tính toán rất lý trí: “Tuổi thì để mười tám đi, mặc dù trông cậu mới mười sáu mười bảy nhưng lấy tuổi trưởng thành, sau này tìm việc hay sinh hoạt hằng ngày thì đều tiện hơn.”
Ti Mệnh hiểu: “Được, mười tám tuổi rất ổn.”
Cuối cùng Tần Mục Dã cũng tìm được cơ hội duy nhất để lên mặt.
“Thế từ nay về sau tuổi trên căn cước của cậu là mười tám hả! Ha ha ha ha cậu còn nhỏ hơn cả tôi, lại còn nhập hộ khẩu vào nhà tôi, không nói nhiều, cậu là em trai của tôi rồi, sau này cậu phải gọi tôi là anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.