Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 79: Vì Miên Miên, lão đại xuất chiêu xử lý người phàm




Edit: Thư
Cả người em gái nhỏ ấm áp ôm chặt lấy cậu, khiến cơ thể cứng rắn lạnh lẽo của Tần Tiêu Nhiên mềm dần đi.
Ti Mệnh trầm giọng nhắc nhở cậu: “Hy sinh cho một kẻ xấu sau này chết đi nhất định phải xuống địa ngục thật sự không đáng, em gái cậu chưa đến bốn tuổi, cậu không muốn chứng kiến con bé lớn lên à?”
Miên Miên kích động, trên đầu còn đang đội mũ dày nên không có tâm tư nghe chú Ti Mệnh nói gì.
Cô bé nói đi nói lại, vẻ mặt lo lắng, chỉ sợ Tần Tiêu Nhiên bốc đồng làm ra chuyện gì.
“Không được anh Tiêu Nhiên, anh phải nghe lời, anh phải nghe Miên Miên nói, nếu không Miên Miên tức giận đấy!”
Tần Tiêu Nhiên từ từ cúi đầu, hốc mắt nóng lên.
Cậu nhìn khuôn mặt tròn xoe của em gái.
Sự tức giận và suy nghĩ độc ác trong lòng dần dần tiêu tan.
Đúng vậy, con bé chưa được bốn tuổi.
Cậu chưa nhìn con bé lớn lên.
Trong giấc mơ, củ cải nhỏ lùn lùn này sẽ trở thành một thiếu nữ yểu điệu.
Cô bé có vóc người cao gầy, da trắng, gương mặt đẹp đẽ tinh xảo, có rất rất nhiều thằng con trai thích bé, thậm chí là say đắm.
Đối với Tần Tiêu Nhiên năm nay mới mười bốn tuổi, chị gái xinh đẹp ấy sau này là em gái của cậu.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu.
Sau này cậu sẽ có… một cô em gái xinh đẹp như vậy.
Cậu rất muốn cùng cô bé lớn lên.
Cậu tò mò mỗi ngày con bé một lớn, rồi từ từ trở thành một cô thiếu nữ.
Tần Tiêu Nhiên hít sâu một hơi.
Cậu dùng hết sức mạnh, đè ép ý chí của tuổi trẻ.
Cậu cúi người, bế em gái lên.
Trong vài phút ngắn ngủi, sức mạnh của cậu tăng lên rất nhiều, dễ dàng nhấc bổng bé con đang mặc như con chim cánh cụt nhỏ.
Cậu ôm bé thật chặt, nhỏ giọng nói: “Biết rồi, anh nghe lời Miên Miên.”
Lúc này Miên Miên mới hài lòng gật đầu.
Người đàn bà ngã ngồi dưới tuyết, cười châm chọc: “Đúng là tình anh em cảm động nghiêng trời lệch đất, tao cười chết, cả nhà mày đều là người dối trá, làm người khác chán ghét.”
*****
Tại biệt thự Lục gia.
Tiểu thiếu gia họ Lục đang ngồi đánh đàn dương cầm.
Dù ở nhà, cậu vẫn mặc áo sơ mi chỉnh tề và áo vest len màu xám nhạt, cách ăn mặc lịch sự quý phái khiến thầy giáo dương cầm ngồi đằng sau phải lau mồ hôi liên tục.
Không phải cậu chủ nhỏ Lục gia khó ở chung.
Tuy cậu bé thần đồng này có khí chất cao ngạo nhưng rất lễ phép, không hề có tính cách giống những đứa trẻ cùng tuổi mà luôn điềm đạm, nhã nhặn.
Tiết học càng nhiều, thầy giáo dương cầm càng căng thẳng… ông cảm thấy mình sắp mất việc.
Sự thật đáng kinh ngạc là.
Trước đó Lục Thanh Hành đã học qua đàn Cello và một vài nhạc cụ khác, nhưng chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, học chung chung mà thôi.
Kỳ nghỉ đông này cậu mới tiếp xúc với dương cầm.
Mới qua bốn tiết, cậu bé đã đánh đến độ thành thạo.
Phu nhân Lục đã mời đến một chuyên gia trong ngành, lúc còn trẻ giành được nhiều giải thưởng, sau này tập trung cho sự nghiệp giảng dạy nên thường dạy cho những những đứa trẻ con nhà giàu.
Ông đã gặp qua tài năng thiên phú từ bé nhưng… đây là lần đầu tiên ông thấy khả năng tiến bộ thần tốc như vậy.
E rằng sau ba bốn tiết nữa, ông không thể dạy tiếp, đề nghị thẳng với nhà họ để đổi một chuyên gia cao tay hơn.
Đúng lúc thầy giáo lau mồ hôi, chuẩn bị quỳ dưới gối bái phục thần đồng.
Tiểu thiếu gia họ Lục đứng dậy rót nước, sau khi nói chuyện với bà vú, đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội vã đi về phía điện thoại.
Sau đó bình tĩnh quay lại nói với ông: “Thưa thầy, hôm nay lớp tan sớm, em có việc phải làm.”
Thầy giáo nhận tin vui hôm nay tan sớm, cảm thấy lo sợ.
Nhưng ông rất bất ngờ.
Bởi vì cậu bé thần đồng này có một thời gian biểu rất chặt chẽ, lịch trình hàng tuần được ghi rõ ràng, đặt ở bàn sách.
Lúc trước khi nói chuyện, mẹ cậu bé cũng nói với ông rằng Thanh Hành rất chú trọng việc đúng giờ, hy vọng ông lưu ý điều này, bất kể là thời gian bắt đầu, nghỉ và kết thúc, tốt nhất ông nên đúng giờ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sắp xếp công việc của ngày của Thanh Hành.
Thầy dạy dương cầm cũng đã lén quan sát, cậu bé này không chỉ vào lớp, tan lớp rất đúng giờ, mà ngay cả thời gian đi vệ sinh… cũng tuân thủ nghiêm ngặt.
Một cuộc điện thoại bất ngờ có thể khiến lớp học tạm dừng trước thời gian, điều này khiên khiến ông rất bất ngờ.
Bản tính của con người là tò mò.
Thầy giáo dương cầm cũng không ngoại lệ.
Bởi Lục Thanh Hành có tài năng và trình độ vượt xa người thường, luôn đem đến cho ông cảm giác “Đây là thứ chết tiệt gì vậy?”, “Tại sao lại như thế được aaaa”.
Ông rất tò mò chuyện gì đã xảy ra, khiến Lục Thanh Hành đột nhiên thay đổi mọi sắp xếp từ trước.
Thầy giáo khẽ hỏi: “Thanh Hành… em có việc khác sao? Có phải cần gấp một nghiên cứu khoa học nào không? Có thể cho thầy xem qua không, thầy khá tò mò…”
Phu nhân Lục đã nói qua, đứa nhỏ này lúc rảnh ngoài việc đọc sách, tự học các môn kỳ lạ, còn thích làm các loại nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm của mình.
Nào là thí nghiệm vật lý, thí nghiệm hóa học… Tóm lại toàn là những thứ cả nhà không hiểu được.
Biết Lục Thanh Hành rất thân thiện.
Thầy giáo mạnh dạn bày tỏ mong muốn của mình.
Không ngờ Lục Thanh Hành giải thích: “Em không có việc khác, chẳng qua có một người bạn muốn đến chơi, em không có tâm trạng đánh đàn nữa vì không thể bình tĩnh và tập trung, rất xin lỗi thầy vì điều này.”
Thầy giáo sợ ngây người.
Hóa ra là muốn chơi?!
Ham muốn ăn dưa của thầy giáo càng mãnh liệt.
Quả thực ông rất muốn biết người bạn có sức ảnh hưởng lớn đến cậu bé thần đồng này là thần tiên phương nào, hay là cũng là một thần đồng khác.
Lục Thanh Hành nhìn vẻ mặt háo hức của thầy giáo, nghi ngờ hỏi: “Thầy sao thế ạ?”
Thầy giáo: “…Không có gì, thầy đột nhiên thấy hơi đói, thầy có thể ở lại ăn một bữa cơm rồi mới đi được không?”
Lục Thanh Hành sửng sốt, tuy ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu: “Tất nhiên có thể, mời thầy cứ tự nhiên.”
Thầy giáo trung niên giữ vẻ ngoài nghiêm túc nhưng bên trong gào thét.
Tốt quá, sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, dây dưa thêm chút nữa là có thể gặp bạn của thần đồng rồi.

Thầy giáo ôm tâm tình ăn dưa kích động chờ đợi.
Bữa trưa có salad và bít tết.
Ông đã ăn đến miếng thứ hai rồi…
Nhưng bạn nhỏ kia vẫn chưa xuất hiện!
Thầy giáo gấp gáp.
Không phải Lục Thanh Hành coi trọng nhất giờ giấc sao, chẳng lẽ thằng bé không vội à?
Đúng là Lục Thanh Hành có sốt ruột.
Cậu tính toán thời gian, từ khi bác Vinh quản gia nhà họ Tần gọi điện nói Miên Miên muốn qua chơi, đã qua một tiếng.
Coi như Miên Miên ở nhà một lúc rồi mới đi, thời gian đi bộ nhiều nhất chỉ mất mười lăm phút.
Không thể lâu hơn được nữa.
Cậu con trai luôn chững chạc, bình tĩnh giờ lại đứng ngồi không yên.
Cậu đứng dậy, mặc thêm áo khoác, bước ra cửa, chuẩn bị đi đón Miên Miên.
Tốc độ của cậu bé không hề chậm, cậu khẳng định Miên Miên đã ra ngoài, cậu có khả năng sẽ gặp bé con mềm mềm ấy ở trên đường.
Lục Thanh Hành nhanh chóng gặp bọn họ ở một góc trong tiểu khu.
Còn có… một người đàn bà nổi điên.
Lục Thanh Hành đứng ở một nơi cách đó không xa, nghe bọn họ nói chuyện, còn tiện tay lấy điện thoại, chụp hình người đàn bà xấu xí điên cuồng này.
Cậu ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Hình như ở đây không có camera an ninh, nhưng ba cậu đã nói, ở tiểu khu này độ an toàn rất cao, ở những góc chết không có camera đều có những thiết bị đặc thù bí mật.
Lục Thanh Hành đi lên phía trước trong khi Lê Huyên đang cao giọng chế giễu bọn họ.
Thấy một cậu con trai đột nhiên xuất hiện, Lê Huyên co quắp, cựa quậy trong tuyết để lùi ra xa.
Cậu bé này… nhìn qua chỉ mới mười tuổi.
Mặc dù ngoại hình không tầm thường nhưng vẫn là trẻ con, Lê Huyên chưa từng gặp qua cậu bé.
Nhưng trong thâm tâm, bà vô cùng hoảng loạn, giống như đang bị một sinh vật cường đại để mắt đến.
Cảm giác sợ hãi này…không thua kém cảm giác khi con chó khổng lồ bỗng nhiên biến thành người ngay trước mặt bà!
Lê Huyên không còn sức lực, liều mạng trốn tránh, nói trong nơm nớp lo sợ: “Bọn mày đừng tưởng có nhiều người thì muốn làm gì cũng được…Tần Miên Miên, mày là một con quái vật, sớm muộn gì cũng bị bắt vào mổ xẻ trong phòng nghiên cứu! Con người chắc chắn không cho phép loại quái vật như mày tồn tại!”
Miên Miên cảm nhận được khí chất quen thuộc, nhô đầu khỏi ngực Tần Tiêu Nhiên, vui mừng kêu thành tiếng: “Anh Thanh Hành!”
Lục Thanh Hành bình tĩnh đi đến bên cạnh, đưa tay sờ cái mũ nhỏ trên đầu cô bé.
Tần Tiêu Nhiên nhìn cậu bé đoan trang cao quý, không hiểu sao nội tâm lại thấy mạnh mẽ hơn không ít.
Hay là… người đông nên thế mạnh?
Mặc dù chàng trai này nhỏ hơn cậu mấy tuổi, cộng thêm em gái, tính ra bọn họ có ba và một phần hai người rồi? Thảo nào cậu có thêm tự tin?
Tần Tiêu Nhiên không thể lý giải môi quan hệ này.
Ngược lại, thiếu niên Ti Mệnh 1m8 cao nhất trong cả bọn, thấy Lục Thanh Hành, tự giác mở đường cho cậu, mặc dù không nói ra miệng nhưng thái độ rất cung kính.
Lục Thanh Hành từ từ tiến lên, Lê Huyện sợ hãi thét chói tai, cuống cuồng bò dậy từ đống tuyết, bà ta dùng cả hai tay hai chân nhưng vì tuyết quá dày, đôi bốt không chống trơn trượt nên bà lại ngã một lần nữa, chật vật không thể tả.
Cậu bé trước mắt cầm điện thoại trên tay, rung rung mấy cái, giọng nói vững vàng ổn định: “Nếu dáng vẻ bây giờ của bà xuất hiện trên hot search Weibo thì khi thị trường mở cửa vào ngày mai, chắc chắn giá cổ phiếu của tập đoàn Chu Thị sẽ tụt dốc thảm hại.”
Chỉ mới mười tuổi nhưng cậu bé đã trở thành người thành thục chững chạc nhất trong mọi người.
Cậu bé không cãi vã với bà ta, thậm chí một nửa câu nói nhảm cũng không có, chỉ khéo léo dùng biện pháp uy hiếp.
Lê Huyên lập tức trở nên hoảng loạn.
Bà ta cho rằng, bất kể bà có làm cái gì, nói cái gì, dù có bị quay lén, ghi âm, bà cũng không sợ.
Bởi vì Tần Sùng Lễ không thể báo cảnh sát.
Trừ khi đám người Tần gia không sợ cô con gái nhỏ đáng yêu của họ bị người khác coi là người ngoài hành tinh.
Nhưng bà quên suy xét hình tượng của mình.
Bà là vợ của Chu Gia Minh, phu nhân của giám đốc tập đoàn bất động sản Chu Thị.
Nếu bộ dạng tóc tai bù xù của bà bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng đến Chu Thị.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì Tần Sùng Lễ cắt tất cả các hạng mục hợp tác với Chu Thị, rất nhiều dự án quan trọng phải tuyên bố phá sản, mối quan hệ giữa các nhân viên cấp cao rạn nứt, tập đoàn sắp rơi vào hỗn loạn, chồng bà Chu Gia Minh đang bận sứt đầu mẻ trán.
Vợ chồng hai người đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần vì chuyện này.
Thậm chí Chu Gia Minh còn cầu xin bà đừng tiếp xúc với người nhà Tần gia nữa.
Mặc kệ Tần Miên Miên đã xảy ra chuyện gì, tốt nhất hai nhà đừng dây dưa với nhau nữa
Nhưng bà không bỏ được.
Vất vả lắm bà mới có nửa năm sống cao ngạo, bà không thể chịu đựng Tần gia ngày một tốt lên, vì con bé kia trở lại mà dần quay lại trạng thái hạnh phúc tràn đầy như trước đây.
Mặt khác, Lê Huyên vẫn muốn duy trì gia đình này của mình, bà không muốn buông tha Chu Thị.
Sau khi Hạng Thiếu Khiêm chết, bà ta quyết định gả cho Chu Gia Minh, một con chó trung thành theo đuổi bà, sau đó bà tập trung phát triển sự nghiệp kinh doanh của gia đình, biến Chu Thị thành núi dựa kiên cố, bà không muốn bơ vơ một thân một mình trong quãng đời còn lại.
Lê Huyên hoảng loạn sửa sang lại mái tóc, cắn răng nói: “Mày đừng tưởng mình là trẻ con mà dám gây chuyện linh tinh, mày dám đăng ảnh đầu bù tóc rối của tao lên, chính là vi phạm quyền riêng tư và xâm phạm danh dự người khác, tao sẽ không bỏ qua cho mày!”
Lê Huyên cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong sợ vãi linh hồn, chật vật đứng dậy, vỗ vỗ tuyết trên người rồi chạy mất dạng.
Bà chạy về phía bãi đỗ xe của khu nhà, chuẩn bị lái xe đi về.

Lục Thanh Hành cười với Miên Miên, dịu dàng xoa xoa khuôn mặt lạnh cóng của bé, nói với Tần Tiêu Nhiên: “Anh đưa Miên Miên về nhà em trước đi, em đi xử lý chút chuyện, sẽ về ngay.”
Tần Tiêu Nhiên hơi giật mình, nhìn Ti Mệnh đi theo cậu bé thần đồng này…
Cậu gãi đầu, biểu cảm khó hiểu.
Em gái trong ngực nghi ngờ nhìn cậu: “Anh Tiêu Nhiên, lạnh quá, chúng ta không đi ạ? Đến nhà anh Thanh Hành đi, còn mấy bước nữa là đến rồi!”
Tần Tiêu Nhiên có chút do dự, tầm mắt dõi theo bóng lưng của hai cậu con trai một thấp một cao phía trước.
Chẳng lẽ cậu gặp ảo giác?
Không phải, tuyệt đối không phải.
Lần trước, rõ ràng khi nhìn thấy Lục Thanh Hành, con chó trắng đã rùng mình và nép sang một bên.
Thậm chí nó còn ngăn cản khi Miên Miên và Lục Thanh Hành chơi ném bóng tuyết.
Giờ phút này, con chó ấy biến thành hình người, cun cút cúi đầu đi sau Lục Thanh Hành. 
Vị thần tiên cao lớn… kiêu ngạo kia.
Tại sao lại coi cậu chủ nhỏ nhà họ Lục là lão đại???
Tần Tiêu Nhiên gặp khó khăn tiêu hóa một đống thông tin trong thời gian ngắn.
Dưới sự thúc giục của em gái, cậu chậm rãi bế cô bé về hướng Lục gia.
Trên đường đi, cậu không nhịn được hỏi: “Sao em lại quen biết Lục Thanh Hành?”
Miên Miên nghiêng đầu: “Anh ấy là anh hai của Linh Linh, lúc em đến gặp Linh Linh thì quen ạ.”
Tần Tiêu Nhiên nói: “Anh cảm giác cậu ấy không phải là người bình thường…”
Bé con mím môi cười, rõ ràng sau khi thấy Lục Thanh Hành, cô bé phấn khởi hơn nhiều.
“Đúng ạ, anh Tiêu Nhiên cũng cảm thấy thế đúng không? Anh Thanh Hành cực kỳ đẹp trai, còn đẹp hơn anh Hoài Dữ nhiều nhiều lần.”
Tần Tiêu Nhiên ngây người, nhìn em gái, muốn nói lại thôi: “…Hừ, không phải loại bất thường ấy.”
Miên Miên ôm cổ anh ba, đột nhiên chọc chọc tay vào mặt cậu, nhấn mạnh: “Anh không được nghĩ đến những thứ xấu xa kia nữa, quên đi, quên đi! Những người xấu nhất định sẽ không được sống tử tế, cứ để chú Ti Mệnh canh lúc trời cao không để ý, bí mật ghi tên bà ta vào sổ tử thần là được! Anh không cần để ý đến bà ta nữa, Miên Miên sẽ bảo vệ mọi người!”
Tần Tiêu Nhiên cảm nhận được sự kiêu ngạo của bánh bao nhỏ.
Dù sao bé cũng là thần tiên, điều này hoàn toàn dễ hiểu.
Nhưng… cơ thể mềm mềm mũm mĩm của bé con… chẳng khác nào một bé gái bình thường miệng thơm hương sữa.
Những người làm anh này vẫn phải che chở cô bé mới được.
Tần Tiêu Nhiên sẽ không nói lời đả kích đứa nhỏ, thậm chí còn cổ vũ: “Biết rồi, em sẽ bảo vệ anh, sau này nhớ ăn nhiều thịt sườn vào, ai bắt nạt anh, em liền đấm họ được không.”
Miên Miên tự tin giơ cao nắm đấm: “Không cần ăn Pep… thịt sườn! Miên Miên rất lợi hại, Miên Miên còn siêu hung dữ! Hey ya!”
Hai bàn tay nhỏ uốn thành hình móng vuốt, bắt chước cách con Samoyed mạnh mẽ quật ngã Lê Huyên.
Tần Tiêu Nhiên: “…”
****
Lê Huyên hoảng sợ leo lên xe, chuẩn bị nổ máy phóng về nhà.
Nhưng đám quái vật kia dọa bà mềm hết cả chân, không thể đạp ga nổ máy.
Bà lấy lại bình tĩnh, quyết định không lái xe nữa, để xe ở đây rồi bắt taxi về nhà.
Lê Huyên mở cửa xe, dùng hết sức để đẩy nhưng không thể mở.
Bà sửng sốt, tiếp tục lấy sức nhưng cửa xe không nhúc nhích.
Chẳng lẽ… hả?
Bây giờ các xe đều được điều khiển bằng điện tử, chẳng lẽ hệ thống xảy ra lỗi.
Lê Huyên vỗ vỗ cửa xe, vừa vội vừa cáu, sau khi xác nhận khóa xe bị hỏng, bà lôi điện thoại ra, chuẩn bị gọi cầu cứu.
Màn hình điện thoại sáng lên rồi tắt ngúm, ấn thế nào cũng không phản ứng.
Lê Huyên luống cuống.
Rõ ràng trước khi đi ra ngoài, bà đã sạc đầy pin điện thoại, cả buổi cũng không dùng mất, tại sao bây giờ lại hết pin được??
cũng may trong túi của bà có sạc dự phòng.
Bà với cái túi phía sau, lấy sạc dự phòng ra, cắm sạc nhưng điện thoại vẫn không phản ứng.
Sạc dự phòng cũng hỏng là sao?!
Lê Huyên hít sâu một hơi, nhớ đến trong xe cũng có thể sạc điện.
Sau khi cắm, điện thoại vẫn là một cục gạch đen xì, không hề có phản ứng.
Con mẹ nó, cái quái gì vậy!

Ngay lúc Lê Huyên cáu bẳn, thiếu niên biến từ con Samoyed và cậu con trai chừng mười tuổi xuất hiện bên ngoài xe của bà.
Bà ngay lập tức hiểu ra những thằng yêu quái này đã gây ra chuyện này!
Bà ta siết chặt nắm đấm, gõ mạnh vào cửa kính.
“Thả tao ra! Mẹ mày! Thả tao ra ngoài! Bọn mày muốn gì? Muốn hại tao chết ngạt để trả thù cho Tần Miên Miên hả? Tao có thành quỷ cũng không tha cho bọn mày!”
Ánh mắt Lục Thanh Hành bình tĩnh.
Ti Mệnh lộ ra vẻ lo lắng, nhỏ giọng khuyên can: “Ngài làm vậy sẽ hao tổn tu vi…”
Anh biết lão đại chỉ muốn dạy dỗ người đàn bà này, không thật sự giết chết bà ta trong xe.
Nhưng vận dụng phép thuật vậy nhốt bà ta trong xe, ngắt toàn bộ thiết bị điện tử.
Những việc này đều làm hao tổn tu vi.
Ti Mệnh không dám làm vậy, anh sợ sẽ bị trời cao giáng tội, thiên lôi đánh chết.
Ti Mệnh càng nghĩ càng lo, anh không biết lão đại còn bao nhiêu năm tu vi để sử dụng.
Nhưng đời này ngài ấy đầu thai chuyển kiếp đến làm người con thứ hai của Lục gia, là một người phàm từ khi sinh ra.
Thuận lợi vượt qua mười năm ở phàm trần, chắc chắn ngài ấy phải tuân theo quy định nghiêm ngặt, chưa từng làm những chuyện khác người.
Lúc này, ngài ấy đột nhiên vận dụng phép thuật để xử lý một người phàm…
Bản thân Ti Mệnh cũng không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Anh rất khẩn trương nhưng không dám ngăn cản quyết liệt.
Ngược lại, Lục Thanh Hành bình tĩnh như thường, nhìn qua Ti Mệnh, lạnh nhạt nói: “Không sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.