Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 72: Cả nhà heo Peppa sắp bị em ăn sạch rồi!




Edit: Thư
Trong mắt Miên Miên, dáng vẻ đỏ mặt bừng bừng và tay chân luống cuống của anh ba rất đáng yêu.
Anh ấy giống như một con vật nhỏ dễ bùng nổ, chỉ cần bé chọc một chút là bùm bùm luôn.
Hai tay mềm mại của Miên Miên cầm tay anh trai, kéo nhẹ, khuôn mặt nhỏ giả vờ bối rối, thì thầm: “Đáp lễ là gì ạ?”
Tần Tiêu Nhiên không thể biết em gái đang đùa, cho rằng cô bé không hiểu thật.
Với khuôn mặt đỏ bừng, cậu cố gắng giải thích: “Đáp lễ là trả lại lễ, nó là kiểu lễ phép qua lại của người lớn, em còn nhỏ, đợi em lớn lên sẽ hiểu…”
Đôi mắt to của Miên Miên chớp chớp, nghiêm túc nhìn cậu, trịnh trọng gật đầu: “À, Miên Miên hiểu rồi! Thế anh Tiêu Nhiên phải thơm trả Miên Miên một cái!”
Tần Tiêu Nhiên:?????
Thiếu niên đang trong giai đoạn nhạy cảm của tuổi trẻ, tâm hồn hay ngượng ngùng, đứng trước bánh bao nhỏ trắng nõn bày trò nghịch ngợm… quả thật cậu có hơi không nhịn được. _(:3″ ∠)_
Tần Tiêu Nhiên cố gắng kiềm chế xúc động, giữ mặt lạnh, nói: “Em… Tần Miên Miên, đừng nghịch.”
Miên Miên lắc lắc tay của cậu, giọng điệu nghiêm túc: “Miên Miên không nghịch, Miên Miên nói nghiêm túc, chính anh Tiêu Nhiên bảo phải trả lễ mà? Vừa nãy Miên Miên thơm anh rồi, anh chưa thơm trả Miên Miên đâu, anh nhanh thơm Miên Miên đi, đây là lễ phép đó nha!”
Tần Tiêu Nhiên suýt nữa ngửa cổ thở dốc.
Cậu có cảm giác tự bê đá đập chân mình, hít thở không thông.
Cậu cúi đầu nhìn đứa nhỏ…
Vì sao con bé… biết trêu ngươi người khác quá vậy???
Cứ đứng trước mặt cậu… ai có thể chống đỡ nổi.
Tần Tiêu Nhiên cảm thấy mình đã học hết các chiêu trò của show giải trí nhưng không thể thực hành.
Một thiếu niên cao 1m7 bị cô bé củ cải nhỏ này nhìn chằm chằm, thiếu điều cúi đầu phục sát đất.
Đôi mắt tròn to nghiêm túc thúc giục cậu hết lần này đến lần khác: Anh thơm nhanh, không thơm em không bỏ qua cho anh!
Tần Tiêu Nhiên thấy biểu cảm lạnh nhạt của mình rất hiệu quả trong việc giao tiếp hàng ngày, chỉ cần cậu không muốn để ý đến người khác, bày ra khuôn mặt này, mọi người sẽ tự biết tránh đi, không tiếp tục mặt nóng dính mông lạnh.
Nhưng với Tần Miên Miên… hiệu quả gần như bằng không.
Nội tâm của thiếu niên sụp đổ, giọng nói mềm nhũn, thấp giọng dỗ dành: “Ngoan nào, đi rửa tay nhanh còn ăn cơm.”
Miên Miên ngẩng mặt, nhấn mạnh: “Thơm thơm đã, anh Tiêu Nhiên thơm em một cái rồi chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Tần Tiêu Nhiên nhìn khuôn mặt trắng bóc như trứng gà của bé con theo bản năng…
Trông mềm nhũn núng nính như bánh pudding, khiến cậu muốn véo một cái nhưng cậu không dám ra tay, chỉ sợ da thịt bé con quá mềm mại, véo nhẹ cũng sẽ rất đau.
Miên Miên giống một vị vua bá đạo, chặn đường cung nữ, không hôn không cho đi.
Một bé một lớn giằng co trong phòng tắm một lúc lâu…
Đến khi Miên Miên chủ động buông tha, giang tay, bất đắc dĩ nói: “Anh ba vẫn hay ngượng ngùng y hệt trước đây, chẳng lão luyện như anh hai gì cả!”
Tần Tiêu Nhiên không nhịn được oán trách trong lòng.
Anh hai lão luyện cái gì? Anh ấy trời sinh không biết xấu hổ lại còn tự luyến có được không.
Nhưng cậu không nói ra miệng, Tần Miên Miên bỏ qua, cậu lặng lẽ hít một hơi thật sâu.
Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm…
Cậu cúi đầu, nhỏ giọng hỏi cô bé: “Tại sao lại nói anh y hệt trước đây?”
Miên Miên không nghĩ nhiều, nói: “Lúc Miên Miên còn nhỏ, anh ba toàn lén thơm em, toàn rình lúc không có ai!”
Vẻ mặt vừa dịu đi của Tần Tiêu Nhiên ngay lập tức đỏ bừng.
“Sao… sao em biết?”
Tần Tiêu Nhiên không quên chuyện đó.
Nhưng đây là chuyện từ lâu lẩu lầu lâu rồi.
Khi em gái chào đời, cả nhà hạnh phúc xoay quanh bé con, Tần Tiêu Nhiên cũng rất vui vẻ.
Em gái nho nhỏ, mềm nhũn như cục bông, giống hệt cái tên ba đặt cho bé.
Nhưng có quá nhiều người cưng nựng cô bé.
Bình thường bé hay nằm trong nôi, mọi người vây xung quanh, thay phiên ôm hôn chơi cùng bé.
Tần Tiêu Nhiên luôn không có cảm giác tồn tại, tính tình hướng nội khiến cậu không thể nào tự nhiên ôm hôn em gái ruột trước mặt mọi người.
Khi ấy cậu mới mười tuổi…
Nhân lúc mọi người không có ở đó, cậu mới lén chạy đến bên nôi, cúi người hôn em gái một cái.
Kỳ lạ là, Tần Miên Miên không thích khóc từ khi lọt lòng, không giống mấy đứa trẻ sơ sinh khác bình thường cứ khóc toáng lên.
Con bé rất yên lặng, lá gan lớn, không giống trẻ con dễ giật mình.
Cho dù cậu không quen thuộc, đột nhiên tiến tới thơm bé.
Đứa nhỏ cũng chỉ ngơ ngác tròn mắt nhìn cậu, cười ngây ngô.
Em gái ngày một lớn lên, một tuổi biết đi, chưa đến hai tuổi đã biết nói chuyện.
Tần Tiêu Nhiên không dám hôn trộm bé nữa vì sợ cô bé hét lên bị người khác nghe thấy.
Vì vậy việc Miên Miên nói… xảy ra trước cả khi cô bé biết nói chuyện.
Miên Miên đắc ý hất cằm.
Thật ra cô bé không nhớ nhiều những việc đã xảy ra trước khi sống lại, tất cả chỉ là những thứ lẻ tẻ vụn vặt, nhưng ký ức rõ ràng nhất với anh ba là những nụ hôn trộm này, anh ấy còn rất hay đỏ mặt.
Miên Miên sẽ không thừa nhận bé chỉ nhớ mỗi điều này, cố ý tỏ ra thâm sâu khó đoán, nói: “Em nhớ mà, ai bảo trí nhớ của Miên Miên tốt, Miên Miên là cô tiên thông minh nhất, những việc ngu ngốc anh ba làm khi còn bé Miên Miên đều nhớ hết!”
Tần Tiêu Nhiên không dễ lừa như Tần Mục Dã, cậu bấm ngón tay tính toán, coi như con bé nhớ được mọi thứ từ khi mới sinh ra, cùng lắm nhớ những chuyện sau khi cậu mười tuổi, căn bản cậu cũng không làm gì ngu ngốc… nên lịch sử không đến mức đen tối.
Cậu không chọc thủng sự thật Miên Miên đang khoác lác, chỉ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng em gái, hỏi ra vấn đề cậu đã nghi ngờ quá lâu
“Em… là thần tiên thật à?”
Miên Miên gật đầu: “Tất nhiên ạ.”
“Vậy em… có khả năng gì đặc biệt?”
Miên Miên không hiểu: “Khả năng đặc biệt là gì?”
Nhất thời Tần Tiêu Nhiên không nghĩ ra khả năng đặc biệt gì của thần tiên, trong đầu chỉ biết mỗi Tây Du Ký đã xem từ bé.
“Kiểu như… bảy mươi hai phép thần thông biến hóa ấy? Một người chấp mười người?”
Miên Miên bối rối nhìn cậu, lắc đầu: “Miên Miên không biết.”
Tần Tiêu Nhiên cau mày: “Thế em biết cái gì?”
Miên Miên suy nghĩ một lúc, cúi đầu nhìn nắm đấm nhỏ không có sức mạnh, bé đã trở thành một người phàm bình thường không gì đặc biệt.
Bé khiêm tốn cúi đầu: “Miên Miên không biết cái gì cả.”
Tần Tiêu Nhiên hơi hụt hẫng, trong lòng thắc mắc từ lâu, tưởng rằng em gái có năng lực gì đặc biệt khiến người ta mở mang tầm mắt.
Nhưng nhìn dáng vẻ tròn tròn cưng cưng của bánh bao nhỏ trước mặt.
Cậu mềm lòng, bế con bé lên, thấp giọng nói: “Em rất giỏi, chỉ có thần tiên mới có thể sống lại, em trở lại khiến ba mẹ và các anh rất vui vẻ, đây là chuyện người phàm như cả nhà không ai làm được.”
Miên Miên được bế trong lòng, bàn tay nhỏ đặt lên vai anh trai, nghiêng đầu nói: “Anh Tiêu Nhiên có vui không?”
Tần Tiêu Nhiên ngẩn người, không ngờ cô bé phản ứng nhanh như vậy, trong nháy mắt nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của cậu.
Giây tiếp theo, cậu không chần chờ gật đầu: “Có, anh rất vui.”
Bé con cười khúc khích, thỏa mãn cọ cọ vào ngực cậu như con thỏ nhỏ nghịch ngợm.
Hai anh em đi xuống phòng ăn, Lê Tương đã chuẩn bị xong hết.
Tần Hoài Dữ vừa về, đi đến bế em gái từ trong lòng em ba, hôn lên trán cô bé: “Xin lỗi Miên Miên, anh bị tắc đường nên không về kịp.”
Miên Miên cười vui vẻ: “Không muộn không muộn, anh về vừa đúng lúc ăn cơm, Miên Miên mua quà năm mới cho anh Hoài Dữ đấy, một cái khăn quàng giống ba hư nhưng khác màu!”
Tần Hoài Dữ bế em gái nói chuyện một lúc, sau đó cả gia đình ăn tối cùng nhau.
Lê Tương làm toàn món tủ nên gần như tự mình đứng bếp, không cần người giúp việc hỗ trợ.
Trong đó có món canh sườn hầm cà rốt ngô ngọt Miên Miên thích nhất.
Cả nhà đều biết bé con có một niềm đam mê mãnh liệt với món sườn.
Nếu không được ăn sườn, bé sẽ thấy thiếu thiếu gì đó.
Món chính là mì trứng cà chua.
Tuy món ăn đơn giản nhưng Lê Tương làm theo phương pháp cổ truyền, sợi mì thơm, dày, trứng gà mềm mịn, mùi hương rất ngon.
Tần Mục Dã ăn liền hai bát, còn định lấy thêm bát nữa.
Tần Sùng Lễ ở bên cạnh cau mày, không nhịn được nhắc nhở: “Ngôi sao như con không phải giữ vóc dáng à, ăn nhiều tinh bột thế có nhảy được không?”
Gần đây Tần Mục Dã từ bỏ chế độ ăn kiêng, lâu rồi không đụng đến mấy món salad healthy.
Cậu cam chịu liếm nốt nước sốt cà chua trong bát, mặt thỏa mãn: “Con không nhảy lâu rồi, giờ chuyển sang làm diễn viên, không phải nhảy nữa.”
Miên Miên hận không thể rèn sắt thành thép gõ bàn: “Anh hai, anh ăn ít cơm thôi chứ? Chú Uông Xuyên bảo nếu anh không quản lý vóc dáng, fan bạn gái sẽ chuyển sang làm fan anh Lục hết đấy.”
Vẻ mặt Tần Mục Dã không chút sợ hãi: “Làm fan ai thì làm, anh đếch thèm sợ. Với cả anh ăn có nhiều đâu, còn không nhiều bằng em, em nhìn lại xem em ăn bao nhiêu rồi!”
Tần Mục Dã chỉ chỉ đũa vào đống xương cô bé đã ăn.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu… Wao, Tần Miên Miên ăn được phết nhỉ, em ăn sáu miếng sườn Peppa rồi đấy! Em ăn sáu miếng heo Peppa rồi!”
Tần Mục Dã chỉ muốn đùa em gái một chút.
Em gái thối trêu cậu nhiều, giờ cậu mới có đất phản lại.
Trong lúc đếm đống xương, đầu óc của cậu đột nhiên nhảy số nhanh, một đống xương này chẳng phải của con heo Peppa còn gì!
Tần Mục Dã nhìn vẻ mặt của cả nhà và khuôn mặt đờ đẫn của đứa nhỏ.
Cậu chỉ vào đống xương bên cạnh Miên Miên, cười ra nước mắt: “Ha ha ha ha ha ha ngày nào cũng bảo thích heo Peppa, giờ em còn ăn thịt của nó, cả nhà heo Peppa sắp bị em xử sạch rồi đấy!”
————————————————————————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.