Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 69: Bé heo thối này, em chẳng yêu anh gì cả




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thư
Nhóm người lớn ôm bụng cười to.
Mọi người đều nghĩ Phó Trạch Ngôn mới sáu tuổi đã biết dỗ bạn gái vui rồi.
Uông Phỉ vỗ vai Phó Sâm: “Đạo diễn Phó, con trai bác không đơn giản đâu, nhìn là biết thằng bé rất thông minh.”
Hoàng Uy Châu cũng cười: “Không biết học ai, chắc Phó Trạch Ngôn không học từ mẹ đâu nhỉ, xem ra đạo diễn Phó… hồi xưa cũng nhiều kinh nghiệm tình trường lắm đấy.”
Phó Sâm hoảng sợ, nghiêm mặt nói: “Đừng nói linh tinh, tôi làm gì có mấy cái đấy, mọi người không được ăn hiếp người lương thiện.”
Tần Mục Dã cười to: “Không nhìn ra đạo diễn Phó cũng bị vợ quản nghiêm thế, giống y ba của tôi vậy.”
Tần Sùng Lễ dùng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo quét qua cậu.
Tần Mục Dã lè lưỡi, vẻ mặt cười hề hề, không có vẻ gì sợ ba.
Phó nhát gan lặng lẽ quan sát phản ứng của ma vương nhỏ, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra biểu cảm ông lão nhìn điện thoại ở tàu điện ngầm.
Cậu bé rất hài lòng, không quan tâm đến những người lớn ngây thơ khác.
Thế giới người lớn thật nhàm chán.
Chỉ biết thích, yêu, yêu, thích, toàn những thứ vô bổ, không lành mạnh.
Nhất là ba của cậu bé, Phó Sâm, lúc nào cũng ngơ ngác, ngốc nghếch.
Ba chẳng biết từ bé cậu đã phải nỗ lực như thế nào để bảo vệ và thay đổi bi kịch của gia đình mình.
Nhìn thấy ma vương nhỏ chê bai đầy mặt, không dám nhìn thẳng cậu.
Bé Phó chắc chắn mình đã tiến gần hơn một bước để thoát khỏi tai họa kiếp trước!
Tần Mục Dã thích cậu bé Phó nhát gan này, tuy hay sợ sệt nhưng vẫn đáng yêu, hiểu chuyện.
Tần Mục Dã cúi đầu nhìn quần của cậu bé, phê bình: “Quần em thế này cũng được, nhưng mặc thế chạy ra ngoài, em có muốn cụt hết cả chân không, về Yến Kinh thời tiết ấm hơn mới được mặc, hiểu không?”
Bé Phó có chút sùng bái anh trai đại ma vương này.
Cậu bé không thể nào quên khoảnh khắc đại ma vương để cậu ngồi trên vai.
Hệt như… cậu bé cũng có một anh trai cao ráo, đẹp trai, nhiệt tình.
Bé Phó nghe lời, gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
Phó Sâm thấy con trai thích Tần Mục Dã, vội vàng nói: “Không biết thằng này nhà tôi nghĩ gì trong đầu nữa, a Dã, cậu dạy nó giúp tôi với, thời trang là cái gì, đừng để nó quậy linh tinh nữa.”
Tần Mục Dã nghiêm túc dạy bảo: “Quần à… nếu em thích phong cách này, lần sau anh bảo bạn mang sang cho mấy cái, anh ấy sẽ làm riêng quần áo theo số đo của em. Với cả tóc… không nên dùng keo xịt như thế này, đến đây, để anh dạy em.”
Tần Mục Dã kéo tay bé Phó đến phòng vệ sinh.
Miên Miên muốn nói lại thôi, xoắn xuýt nhìn Phó Sâm một lúc lâu.
Cô bé muốn lắc lắc đầu Phó Sâm và hỏi: Chú Phó Sâm, chú để anh cháu dạy con trai cách ăn mặc thật ạ, chú nghiêm túc sao?
Nhưng bé nhìn sang đôi mắt phát sáng của Linh Linh.
Nghĩ lại, hay thôi quên đi.
Linh Linh thích mới là quan trọng nhất.
Bé Phó nhìn thấy hết biểu cảm của ma vương nhỏ.
Cậu bé rất thỏa mãn với hành động thông minh của mình.
Xời, quá khen!
Bé Phó: Chỉ cần tôi theo con đường của đại ma vương, chắc chắn ma vương nhỏ sẽ không thích tôi!
****
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong.
Người lớn dẫn bọn trẻ đi dạo trên đường phố ở Otaru.
Dọc đường có không ít cửa hàng, một số bán đặc sản địa phương, một số bán thủ công mỹ nghệ truyền thống, cũng có một số thương hiệu nội địa nổi tiếng.
Nghe Lục Kha Thừa nói, Tần Mục Dã biết được em gái nhà mình muốn mua quà cho thằng bé thiên tài nhà họ Lục.
Trong lòng cậu rất khó chịu, muốn ngăn cản.
Nhưng cậu là người đam mê dạo phố và shopping, chưa gì đã mua túi lớn túi nhỏ… không quan tâm đến việc ngăn cản em gái.
Chuyên Miên Miên mua quà cho một anh trai nhỏ không biết truyền ra từ đâu.
Mọi người đều gợi ý cho cô bé.
Thao Thao nói: “Em tặng Robot Transformer đi, chẳng có cậu bé không thích Transformer cả!”
Linh Linh lắc đầu: “Anh hai của em không thích chơi đồ chơi đâu.”
Thao Thao bùng nổ: “Transformer cũng có phải đồ chơi bình thường đâu!!!”
Phó Trạch Ngôn nghe thấy ma vương nhỏ đang băn khoăn món quà tặng cho người con trai khác, mừng thầm trong lòng.
Sau khi vui mừng, lại thấy rối loạn, không biết cậu bé đáng thương nào gánh hết những chuyện này giúp cậu đây…
Hơi đau lòng một chút.
Nhưng vui mừng chiếm phần nhiều.
Bé Phó chân thành muốn hỗ trợ ma vương nhỏ chinh phục anh trai kia.
Cậu bé nghiêm túc nói: “Nếu anh kia tặng em găng tay, em tặng lại khăn quàng cổ cũng được đấy? Găng tay và khăn quàng hay đi với nhau, còn có tác dụng chống lạnh, đều là món quà hữu dụng trong mùa đông!”
Linh mập đồng ý ngay: “Miên Miên, chị thấy anh Trạch Ngôn nói đúng, mặc dù anh hai rất nhàm chán, không đặc biệt yêu thích thứ gì, nhưng anh ấy vẫn sợ lạnh, đồng phục ở trường hơi mỏng, anh ấy đều phải quàng khăn.”
Miên Miên tưởng tượng dáng vẻ quàng khăn của anh Thanh Hành.
Chà, ấm áp lắm đấy.
Cô bé xác định mục tiêu, tìm thấy trong cửa hàng thủ công mỹ nghệ rất nhiều khăn quàng đẹp.
Nhiên viên cửa hàng học qua tiếng Trung, thấy các bé đáng yêu muốn mua khăn quàng, tư vấn nhiệt tình: “Khăn quàng ở cửa hàng chị được làm hoàn toàn thủ công từ lông cừu, đeo lên rất ấm, em gái thích màu gì?”
Miên Miên nghiêm túc cởi găng tay, sờ khăn quàng, cảm giác rất tốt, chắc chắn đeo lên sẽ rất ấm áp.
Nhưng… hình như khăn quàng dài quá, phù hợp cho người lớn hơn.
Nếu tặng anh Thanh Hành, anh ấy sẽ phải quấn nhiều vòng, làm cổ của anh phình to, phá hỏng khí chất tao nhã của anh Thanh Hành.
Tần Mục Dã bực tức và bất lực giật chiếc khăn màu xám trên tay cô bé.
Cậu biết con heo thối láu cá này sẽ không nghe lời của cậu.
Cậu phải gọi viện binh tới mới được!
Tần Mục Dã kéo Tần Sùng Lễ đến, tố cáo ngay trước mặt em gái: “Ba, ba nhìn con bé đi, chưa tốt nghiệp mẫu giáo đã dám mua quà cho con trai rồi, còn mua khăn quàng! Thật là quá đáng! Ba mau quản lý tốt cô con gái rượu của mình đi!”
Trên đường đi, Tần Sùng Lễ đã nghe các bé nói chuyện, tuy không đóng góp nhưng ông đã âm thầm nghe hết.
Ông nhìn con gái dùng ánh mắt hung dữ đối diện với thằng con trai ngốc, tỏ rõ thái độ khó chịu với hành động thô bạo của anh trai.
Tấn Sùng Lễ biết đây là cơ hội tốt thu hẹp khoảng cách giữa ông và con gái.
Ông nhanh chóng lấy khăn quàng từ tay con trai trả lại cho con gái, cúi người bế cô bé lên, ôn tồn nói: “Miên Miên muốn mua quà cho bạn trai à?”
Miên Miên gật đầu: “Vâng ạ, con muốn mua quà cho anh Thanh Hành, nhưng khăn này to quá, không phù hợp lắm.”
Tần Mục Dã suýt hộc máu: “Lại còn không phù hợp, ba, ba nghe thấy giống lời nói của một đứa trẻ không? Sao đã biết chọn chọn lựa lựa vì một đứa con trai rồi hả!”
Tần Sùng Lễ không chấp cậu, kiên nhẫn nói: “Miên Miên xem cái khác xem nào.”
Ông đã gặp Lục Thanh Hành, đúng là một thần đồng nhỏ, tư chất không bình thường như Tần Mục Dã, trí thông minh có lẽ còn cao hơn Hoài Dữ.
Mặc dù con gái còn nhỏ nhưng việc kết bạn vẫn cần cân nhắc chất lượng, chơi cùng đứa trẻ thông minh không phải là chuyện xấu.
Hơn nữa chỉ cần Miên Miên thích, Miên Miên thấy vui là ông ok ngay.
Miên Miên sờ khăn quàng, nhỏ giọng nói: “Nhưng sờ cái này rất thoải mái, mềm nhũn.”
Tần Mục Dã phát hiện ông ba nhà mình không đứng cùng chiến tuyến, vô cùng tức giận, đè thấp giọng: “Ông già, ba đừng tưởng con không biết ba đang nghĩ gì, ba sợ mất lòng con bé nên mới nói vậy chứ gì, ba lấy lòng con gái không có giới hạn gì cả!”
Tần Sùng Lễ liếc mắt nhìn cậu, nói với nhân viên cửa hàng: “Con gái tôi thích cái khăn nào, cô gói lại, tôi mua hết.”
Tần Mục Dã:????
Tần Sùng Lễ giữ giọng dịu dàng như nước, mỉm cười với bé con trong vòng tay: “Con gái ba thích mua cái gì thì mua cái đó, tặng ai cũng được.”
Miên Miên được bế, độ cao gần ngang cổ trống không của Tần Sùng Lễ.
Đột nhiên bé con giơ tay lên, quàng khăn vào cổ ông: “Hay là tặng ba hư đi, con mua một cái khác cho anh Hoài Dữ nữa, mỗi người một cái, Miên Miên có tiền.”
Đứa nhỏ đút tay vào túi áo, lấy ra một chiếc thẻ làm riêng màu hồng hình heo Peppa, đưa cho chị gái bán hàng: “Chị quẹt thẻ giúp em!”
Tần Mục Dã nhìn dáng vẻ người có tiền của em gái… cả người trên bờ vực bùng nổ!
Bình luận ha ha ha chiếm toàn màn hình —
[Tần Mục Dã: Má? Chúa hề vẫn là tôi!]
[Ha ha ha ha ha từ khi tỷ phú Tần đánh mất hình tượng, ông cưng chiều con gái không thèm che giấu gì luôn.]
[Ba Tần không có giới hạn cuối cùng, tôi thích.]
[Người giàu nhất họ Tần: Con gái rượu của tôi thích mua cái gì thì lấy cái đó, làm sao đến lượt thằng con trai nhặt được ngoài đường lên tiếng chứ.]
[Không được, lần này tôi theo phe Tần Mục Dã! Bảo bối Miên Miên sao con lại tặng quà cho bạn trai chứ, huhuhu mẹ không đồng ý! Mẹ không cho phép!!!]
[Tôi cũng vậy, CP Miên Miên Linh Linh là chân ái, aaaaaa CP của tôi sắp giải tán rồi sao!]
[Ôi, kết thông gia luôn đúng không?]
[Cậu hai Tần gia x Cậu cả Lục gia, công chúa Tần gia x Cậu hai Lục gia, tôi ủng hộ hai mối hôn sự này!]

Miên Miên mua cho anh Hoài Dữ và ba hư hai cái khăn quàng cổ, mua cho mẹ một đôi khuyên tai ngọc trai ở cửa hàng đồ trang sức địa phương.
Nhưng bé vẫn chưa chọn được món quà ưng ý cho anh Thanh Hoài.
Cuối cùng, bé vào một cửa tiệm nhỏ vắng vẻ ở cuối hẻm.
Tần Mục Dã nhìn thoáng qua con búp bê bằng gốm trong tủ kính.
Con búp bê búi tóc hai bên, đúng chuẩn kiểu tóc em gái cậu hay để, đặc biệt, nó còn mặc bộ váy màu trắng giống nhu quần*, mang đậm khí chất thần tiên bay bổng.
*: Giao lĩnh vạt ngắn dài không quá thân trên, thường dùng cho phụ nữ. Ở Trung Quốc, chiếc áo vạt ngắn này được gọi là nhu (襦), khi đi chung với váy sẽ được gọi là nhu quần (襦裙) – tức áo ngắn và váy.

Tần Mục Dã cười cầm con búp bê lên, nói với em gái: “Heo thối, giống em chưa này, trông ngốc ngốc giống em, anh muốn mua cái này.”
Đôi mắt của Miên Miên phát sáng, ngạc nhiên ngẩng đầu, giơ tay đòi Tần Mục Dã.
Tần Mục Dã đưa cho bé nhìn.
Bé con nói: “Giống y Miên Miên.”
Con búp bê bằng gốm giống hệt cô bé lúc còn trên tiên giới.
Miên Miên lập tức muốn tặng con búp bê này cho anh Thanh Hành.
Linh Linh nói anh ấy không có bạn, luôn cô độc một mình.
Miên Miên biết, trước khi gặp cô bé, anh Thanh Hành không có bạn.
Ở một thế giới xa lạ, có một người bạn đồng hành thực sự rất quan trọng.
Búp bê gốm trong bộ nhu quần giống như thần tiên biết phép thuật bảo vệ con người.
Hai tay mũm mĩm của bé cẩn thận cầm con búp bê, quyết định tặng nó cho anh Thanh Hành như một vị thần bảo vệ bên cạnh anh.
Miên Miên cầm con búp bê ra tính tiền.
Tần Mục Dã tức giận: “Tần Miên Miên, anh muốn mua cái đó!”
Miên Miên hiểu rõ quy tắc dưới trần gian, nghiêm túc nói: “Anh hai mới thích thôi, chưa trả tiền, em trả tiền trước thì con búp bê thuộc về em.”
Tần Mục Dã tức phát khóc nhưng không thể đánh, không thể mắng cô bé.
Đúng là đứa nhỏ chỉ giỏi làm người khác bực mình.
Cậu tức giận, phồng má như cá nóc.
Miên Miên nhìn con búp bê được gói cẩn thận vui vẻ xách túi chạy ra ngoài.
Tần Mục Dã càng nghĩ càng tủi thân, hùng hùng hổ hổ theo sau lưng cô bé: “Mẹ có khuyên tai, ba và anh cả có khăn quàng, thằng ba có bộ skin không rẻ, anh đây chẳng có gì, Tần Miên Miên, phí công ông đây thương cô quá!”
Miên Miên chạy chậm đến trước mắt Lục Kha Thừa, kéo tay anh, hai người trao đổi ánh mắt, Lục Kha Thừa lặng lẽ nhét đồ vào túi cho bé.
Bé con nghiêng đầu quay lại, giả vờ mệt mỏi, nói: “Anh hai, em mệt, bế em.”
Bé củ cái thấp lè tè giơ hai tay làm nũng.
Tần Mục Dã giận dữ đầy bụng, trong miệng lải nhải nhưng cơ thể thành thật bế cô bé lên, vỗ vỗ mông.
“Bé heo thối này, em chẳng yêu anh gì cả, trong lòng em chắc không có anh đâu.”
Bé con bật cười, lôi cái mũ lông xù từ túi ra, đây là thứ anh Lục giúp bé giấu cả buổi sáng.
Bé con duỗi hai tay, đội mũ lông ấm áp lên đầu cậu, hai bên mũ còn có hai cục bông.
Chiếc mũ màu xám, phủ bên ngoài màu xanh khói, là hai màu thịnh hành bây giờ.
Đội trên đầu Tần Mục Dã…
Không thể giải thích được, trông vừa thời trang vừa đáng yêu.
Tần Mục Dã ngây người, kinh ngạc nhìn đứa nhỏ. 
Trên đầu cậu ấm áp, trong ngực cậu cũng ấm áp.
Trong nháy mắt, hốc mũi cậu chua chua.
Miên Miên cười ngọt lịm, cất giọng non nớt, nói từng câu từng chữ: “Anh hai, năm mới vui vẻ, Miên Miên tặng mũ cho anh để che đi phần tóc mái bị cháy nhé!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.