Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 52: Ha ha ha ha đúng chuẩn Tần đỉnh lưu!




Edit: Thư
Màn thi đấu tranh đồ ăn kết thúc, cuộc chiến cp dưới phần bình luận ngừng lại.
Trưởng thôn Phương Kỳ đứng ở chính giữa thông báo kết quả: “Thật bất ngờ, đội chiến thắng trong nhiệm vụ giành nguyên liệu nấu ăn lại là đội Dã ca và đạo diễn Phó, đây đúng là cuộc thi rùa và thỏ!”
Trong khi các bạn nhỏ đứng ở một bên tạo cp, cuộc thi hai người ba chân của nhóm người lớn bước vào giai đoạn gay cấn.
Lục Kha Thừa và Tần Sùng Lễ rơi xuống hố, không trèo lên được.
Tổ chương trình không ngờ tới việc này, vì sâu xuống đất, nhiệt độ bên dưới thấp nên tuyết đông cứng, đạp chân lên rất trơn.
Sau đó, tổ chương trình phải cử người qua hỗ trợ giải cứu hai người.
Hai đội còn lại, Uông Phỉ và Hoàng Uy Châu biểu hiện ổn định, duy trì hô khẩu hiệu tiến lên phía trước, không ngờ cũng rơi xuống “hố bẫy” của chương trình.
Đội này khá may, rơi xuống một cái là trèo lên được ngay, tiếp tục cuộc đua nhưng gần đến đích lại rơi xuống một hố nữa.
Ngược lại, đội Tần Mục Dã và Phó Sâm biểu cảm chật vật, không có thế mạnh thể lực, kiên trì tới cuối giành được vị trí thứ nhất.
Bởi vì hai đội khác gánh còng lưng nên gương mặt đẹp trai của Tần Mục Dã không có vẻ gì vinh dự khi nhận được giỏ thức ăn thứ nhất, cậu cười nhẹ, nói giọng khiêm tốn: “Haiz, thật ra tôi và đạo diễn Phó chỉ bình thường thôi, toàn các đội khác giúp đỡ.”
Tuy ba đội giành được ba giỏ nguyên liệu với chất lượng rất khác nhau.
Nhưng bác trưởng thôn tốt bụng nhắc nhở, không phải nhà nào cũng có phòng bếp, giống như nhà của Miên Miên, tuy điều kiện không tệ, diện tích tương đối rộng rãi nhưng không có phòng bếp riêng, thậm chí không có cả đồ làm bếp.
Nhà người tuyết của Lục Linh không cần nhắc đến, cái gì cũng không có, cả nhà trống không.
Nhà Thao Thao rộng nhưng giống thế, đều không có phòng bếp.
Quay đi quay lại chỉ có nhà hiện đại của Tiểu Đại Lỵ và nhà hươu nai truyền thống kiểu cũ của Phó Trạch Ngôn là có chỗ nấu ăn.
Ảnh để Hoàng vừa hợp tác vui vẻ với Uông Phỉ, nhanh trí mang nguyên liệu đến phòng bếp nhà anh ấy làm nhờ cơm.
Hoàng Uy Châu nói: “Tuy tài bếp núc của anh không so được với quyền vương Khương nhưng vẫn tạm được, dù sao anh lớn tầm tuổi này, hồi bé trải qua cuộc sống khổ cực nên biết làm mấy món bình thường để ăn tạm.”
Uông Phỉ biết điều, nói: “Em tin tay nghề của anh Uy, đi thôi, nhanh đến nhà em nấu cơm đi, mấy đứa trẻ đói rồi.”
Đi nhà hiện đại của Uông Phỉ khá thuận tiện, nhưng chủ yếu căn nhà này rất nhỏ, các phòng bên trong chật hẹp, phù hợp với loại nhà kiểu Nhật mới, không thích hợp để nhiều người đến.
Cho nên nhà Miên Miên và nhà Lục Linh phải đi dùng nhờ phòng bếp nhà Phó Trạch Ngôn.
Lục Kha Thừa xung phong nhận việc: “Tôi biết nấu cơm, mặc dù chưa dùng phòng bếp kiểu truyền thống như này bao giờ nhưng để nấu cơm…chắc không khác là bao! Tôi sẽ cố hết sức!”
Tần Mục Dã không chịu thua kém: “Đạo diễn Phó, không nói dối ông, lần trước tôi bị thu Ipad, tức gần chết, lần này tuy hơi xấu hổ nhưng tôi sẽ dũng cảm thử, tôi đã học thuộc một số công thức rồi, tí nữa có thể trổ tài, ông cho tôi mượn phòng bếp biểu hiện một chút đi.”
Phó Sâm không thể ngừng cười: “Tốt quá! Hoan nghênh hoan nghênh các đầu bếp tham gia liên minh! Tôi cũng chẳng giấu gì, tôi… không quá am hiểu nấu ăn, ở nhà chưa bao giờ làm do bận rộn công việc nên không có thời gian, khả năng cao phải dựa vào mọi người nhưng tôi sẽ cung cấp dụng cụ đầy đủ cho các đầu bếp!”
Mọi người bàn bạc xong, giải tán.
Trưởng thôn Phương Kỳ phỏng vấn suy nghĩ của các bạn nhỏ: “Các bạn nhỏ học được gì từ nhiệm vụ tranh nhà và nguyên liệu nấu ăn hôm nay nhỉ?”
Thao Thao đã lên lớp một, đúng giai đoạn nghiện giơ tay phát biểu, cậu bé lấy tay trái đỡ khuỷu tay phải, giơ cao bàn tay phải, nhón chân, chỉ sợ bác trưởng thôn không thấy.
Bác trưởng thôn cười, chỉ cậu bé: “Được, mời bạn Thao Thao nói trước.”
Thao Thao nghiêm túc nói: “Cháu học được chúng ta phải rèn luyện sức khỏe, nếu không… sẽ giống như chú Phó Sâm không nhúc nhích được trên tuyết ạ!”
Các bạn nhỏ cười rộ lên, nhân viên công tác cũng cười.
Bác trưởng thôn không nhịn được cười toe toét, Phó Sâm chỉ biết cười trừ, xấu hổ che mặt.
Bác trưởng thôn tiếp tục nói: “Thao Thao nói không sai, hy vọng khi về nhà, đạo diễn Phó sẽ rèn luyện nhiều hơn, sức khỏe tốt mới làm nên cách mạng! Các bạn nhỏ còn học được bài học nào nữa không?”
Miên Miên đảo đôi mắt đen láy, lâm vào suy tư.
Mặc dù cô bé không bị sốc đến nghi ngờ nhân sinh như Linh Linh nhưng cô bé cảm nhận được tổ chương trình có ẩn ý khi sắp xếp hai nhiệm vụ thế này.
Miên Miên từ từ mở miệng, giọng nói ngọt ngào rõ ràng: “Chú trưởng thôn có phải muốn chúng cháu biết, nhiều thứ nhìn bề ngoài tốt nhưng không chắc bên trong đã tốt, có rất nhiều công cụ đánh lừa mọi người, các bạn nhỏ không nên chỉ nhìn bên ngoài, giống như căn nhà người tuyết ạ.”
Trưởng thôn không ngờ đứa bé nhỏ tuổi nhất lại là người đoán ra ý nghĩa đầu tiên.
Anh nhìn Miên Miên, tâm trạng cha già trỗi dậy mềm mại, nhịn không được bế Miên Miên lên, khen cô bé thật lòng: “Miên Miên giỏi quá, đây chính là ý của các cô chú làm chương trình muốn dạy cho các cháu. Các bạn khác có hiểu được không?”
Cả nhóm trẻ con suy nghĩ, gật đầu.
Khán giả dưới phần bình luận–
[Hahahaha chuẩn bài luôn, Miên Miên thông minh quá.]
[Bé Lục Linh: Cháu hiểu bài học ấy nhưng các cô chú vẫn siêu hư, siêu đáng ghét! Linh Linh không thích mọi người, hứ!]
[Vừa học vừa chơi, đúng là chương trình của đạo diễn Thi Định Thành mà.]
Nhận thấy các bé khó diễn đạt các bài học thành lời, trưởng thôn tổng kết hộ: “Ngoài ra, còn một số bài học cuộc sống quan trọng nữa, giống như lúc Linh Linh gặp khó khăn. Cả đời rất dài, người giỏi cũng sẽ có lúc đối mặt với thất bại và vất vả, lúc ấy các cháu phải thật dũng cảm xin giúp đỡ từ bạn bè, những người bạn chân chính sẽ sẵn sàng giúp các cháu, tựa như mọi người đều mời Linh Linh và anh trai đến ở nhà mình vậy.
Thêm nữa, các bạn nhỏ phải biết cách hào phóng giúp đỡ người khác, giống như các ba và các anh chia nguyên liệu với nhau, một nhà sẽ không ăn hết giỏ nguyên liệu thứ nhất, để lâu qua đêm bị mất chất, tốt nhất chúng ta nên chia sẻ với mọi người.”
Dưới trời mưa tuyết, các bé dần hiểu ra bài học bác trưởng thôn truyền tải.
Tâm trạng nhóm người lớn hơi trùng xuống.
Đúng vậy, trong thế giới của người trưởng thành, họ sẵn sàng chìa tay ra với người khác nhưng lại gặp khó khăn khi mở miệng xin giúp đỡ từ mọi người.
Nếu người lớn có thể dễ dàng nhờ bạn bè giúp đỡ như trong nhiệm vụ của chương trình, hành trình cuộc đời dài đằng đẵng, nhiều chông gai sẽ trôi qua nhẹ nhàng hơn.

Sau khi giải tán, Thao Thao và ảnh đế Hoàng đi cùng Đại Lỵ và Uông Phỉ về nhà.
Ba gia đình còn lại đến nhà hươu nai của ba con Phó Sâm.
Lúc đầu Tần Mục Dã và Phó Sâm lúng túng không có để tài chung, hoàn thành xong nhiệm vụ hai người ba chân, cả hai tìm được chủ đề nói chuyện.
Đi được một đoạn, Tần Mục Dã nhận ra có điều gì sai sai.
Cậu dừng bước, nhìn mọi người xung quanh, bắt đầu đếm: “1, 2, 3, 4, 5… Thôi xong, đạo diễn Phó, con trai của ông đâu?”
Phó Sâm đơ mặt, chết lặng trong tuyết.
Ông sửng sốt, trong đầu vang lên một tiếng ầm: “Chết rồi, tôi quên mất thằng bé, nó vừa nói với tôi nó đi vệ sinh!”
Đoạn đường không xa, Tần Mục Dã còn trẻ, chân dài nên chạy nhanh quay lại, đón bé Phó đáng thương bị bỏ quên.
Bé Phó đứng tại chỗ, mặt đối mặt với cameraman của mình một lúc lâu.
Ở nhà hươu, cậu bé uống một ly nước ấm, trời lạnh nên buồn đi vệ sinh, cậu không nhịn được nữa nên nói với ba.
Không ngờ ba vẫn bỏ quên cậu bé.
Tần Mục Dã dắt tay cậu cùng chạy, không nhịn được cười: “Ba em cũng thật là, có mỗi đứa con trai mà cũng quên mất, lúc đầu anh tưởng mình ba anh không tốt, nhưng ông ấy có bốn đứa con, chưa thấy ông để lạc đứa nào, đạo diễn Phó có một đứa mà cũng quên được hahahaha.”
Lục Kha Thừa tràn trong lòng đầy tự tin đi về phía nhà hươu nhưng đứng trước phòng bếp kiểu cũ, anh trừng mắt ngây người, lẩm bẩm: “Quả nhiên tôi còn quá trẻ… Cái này phải tự châm lửa thật à? Làm sao để châm lửa lên bây giờ?”
Mọi người đều không biết làm thế nào.
Ngay cả các nhân viên trẻ tuổi trong đội sản xuất cũng không biết, chỉ có Tần Sùng Lễ biết cách làm.
Ông chỉ đạo thằng con ngốc nhà mình một lúc.
Tần Mục Dã cảm thấy mình đã nắm được cơ bản, bắt đầu châm lửa.
Không ngờ do thời tiết ở Hokkaido, rơm củi ẩm ướt nên lửa khó lên, cậu vật vã vài chục phút, mồ hôi đổ ra như tắm, tâm trạng bực bội, cuối cùng cũng châm được lửa.
Phó Sâm đứng bên cạnh nhắc nhở: “Nhanh, cậu nhanh lấy quạt quạt đi để lửa cháy to hơn!”
Tần Mục Dã thấy hợp lý, cầm quạt ra sức phẩy thật mạnh.
Vất vả mãi lửa mới chịu lên, Tần Mục Dã cười càng tươi.
Đúng lúc ấy.
“Đùng” một tiếng.
Một chuyện bất ngờ xảy ra.
Mọi người tại hiện trường ngẩn ra.
Phần bình luận yên lặng hai giây sau đó điên cuồng cười lớn–
[Ha ha ha ha đúng là Tần Mục Dã mà!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.