Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 32: Miên Miên muốn cầm tiền của chính mình đi mua quà cho anh ba




Edit: Thư
Có lẽ do kẹo ngọt.
Hoặc có lẽ do giọng nói trầm ổn của Lục Thanh Hành mang theo sức thuyết phục mạnh mẽ, từng câu từng chữ đi vào tai khiến cô bé ghi tạc trong lòng.
Miên Miên hiểu một phần, hai mắt đong đầy nước nhìn cậu: “Chờ em lớn lên, anh Thanh Hành còn chơi với em không?”
Lục Thanh Hành gật đầu: “Chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng được.”
Miên Miên không biết tại sao mình lại vui đến vậy, dường như cô bé vừa nhận được một lời hứa rất quan trọng.
Bé nghĩ một lúc, hỏi vấn đề cô bé lo lắng nhất: “Linh Linh thì sao ạ? Chị Linh Linh còn nguyện ý chơi với em không?”
Lục Thanh Hành vẫn không hiểu tại sao em ấy lại sợ mất bạn như vậy.
Cậu chỉ mơ hồ đoán được những lo lắng của bé về tương lai.
Lục Thanh Hành bình tĩnh giảng giải cho bé: “Giữa người với người tồn tại một loại duyên phận, dù là bạn bè hay là người thân. Có thể làm bạn với nhau đến khi trưởng thành là có duyên nhưng khi hết duyên, mỗi người sẽ thành một cá thể độc lập. Miên Miên hoàn toàn có năng lực trở thành một người ưu tú, em không cần lo lắng có làm bạn hay không.”
Cậu bé đang cố gắng giải thích bằng những từ ngữ đơn giản nhất.
Nhưng với một đứa trẻ ba tuổi rưỡi… đây không phải là câu trả lời bé hài lòng.
Nhưng chính vì câu trả lời này không quá hoàn hảo nên Miên Miên càng tin hơn, cô bé cảm thấy anh Thanh Hành luôn nghiêm túc như vậy, sẽ không nói tùy tiện để dỗ dành bé.
Đôi mắt to đen láy tràn đầy tin tưởng nhìn cậu: “Nhưng em thực sự muốn làm bạn tốt với Linh Linh cả đời, em sẽ đối xử tốt với chị ấy cả đời, chị ấy sẽ thích em đúng không ạ?”
Lục Thanh Hành muốn làm cô bé vui hơn nhưng cậu không biết nói dối.
Cũng may Miên Miên nói thế, cậu có thể đưa ra đáp án thích hợp mà không cần nói dối.
“Phải, Linh Linh sẽ mãi thích em.”
Em gái Lục Linh của cậu là một đứa bé ngốc nghếch, trời sinh lạc quan, dễ cảm thẩy thỏa mãn. Chỉ cần người khác đối xử tốt với cô bé, cô bé nhất định sẽ đáp lại gấp nhiều lần.
Miên Miên nghe được câu trả lời đúng ý, cười vui vẻ.
Tuy cô bé còn rất nhỏ nhưng có thể hiểu được phần nào nội dung của sổ ghi chép trần gian.
Nếu Lục Linh là nữ chính, toàn bộ tình tiết trong đó sẽ xoay quanh chị ấy.
Bé và toàn bộ thành viên Tần gia chỉ là nhân vật phụ mà thôi.
Tuy cuối cùng các nhân vật phụ trở nên xấu xa nhưng quỹ đạo cuộc đời của họ luôn xoay quanh nhân vật chính.
Chỉ cần Linh Linh luôn thích cô bé, kết cục thảm hại kia sẽ không bao giờ xảy ra.
Miên Miên không biết lúc nào ba ba hư và anh ba mới chấp nhận cô bé.
Nhưng cô bé chỉ mong mọi người tai qua nạn khỏi, mạnh khỏe sống đến già, vậy là được rồi.
Có lẽ ba ghét cô bé cũng là chuyện tốt.
Vì trong mơ, ba yêu cô bé nhất mà qua đời sớm như vậy.
Miên Miên biết người phàm trân trọng tuổi thọ nhất.
Ba không yêu cô bé thì sẽ sống lâu hơn phải không?
Cô bé tiên 800 tuổi ngây thơ nghĩ.

Buổi chiều, nắng chiếu ấm áp.
Lục Thanh Hành nhìn đôi mắt của bé con díp lại, đầu nhỏ gật gà gật gù giống như cô bé đã mệt rã rời.
Cậu nhẹ nhàng đỡ đầu cô bé dựa vào tay mình.
Miên Miên cuộn tròn như một viên bánh gạo nếp mềm mại.
Anh Thanh Hành không chỉ đẹp trai mà còn rất thơm.
Mùi hương vừa dễ chịu, vừa quen thuộc.
Hình như cô bé đã ngửi thấy ở đâu rồi.
Cô bé hít sâu, thoải mái khép mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Anh Thanh Hành biết kể truyện cổ không ạ?”
Lục Thanh Hành ngây người, cậu sống mười năm rồi chưa từng trải nghiệm cảm giác kể chuyện cho em gái ba, bốn tuổi.
Tuy cậu bé có kiến thức và biết kể chuyện nhưng cậu không biết mình kể có hay không và em ấy có thích không.
Cậu chần chừ mở miệng: “Em muốn nghe chuyện gì?”
Miên Miên nghĩ một lúc, thực ra cô bé đã nghe rất nhiều chuyện ly kỳ, thú vị trên tiên giới, chú Ty Mệnh kể cho bé rồi.
Nhưng lúc tham gia chương trình <Những người đàn ông bình thường>, ba của Tiểu Đại Lỵ kể cho chị ấy rất nhiều chuyện cổ tích phương Tây.
Miên Miên chưa bao giờ nghe những câu chuyện đó, cảm thấy rất mới lạ và muốn được nghe một lần.
Cô bé hỏi: “Anh Thanh Hành kể chuyện của nước khác đi, truyện mà có ma quỷ, có công chúa, có kỵ sĩ… Ba Đại Lỵ hay kể ấy ạ?”
Lục Thanh Hành đã từng nói với Tần Mục Dã cậu bé có xem mấy đoạn trong chương trình với mẹ.
Thực ra, không phải mấy đoạn mà cậu bé đã xem toàn bộ.
Cho nên Miên Miên vừa nói, cậu đã biết em ấy muốn nghe truyện cổ tích phương Tây mà Uông Phỉ hay kể cho con gái.
Lục Thanh Hành đọc đủ thể loại sách nhưng chưa bao giờ đọc cổ tích phương Tây.
Bởi vì mục đích của truyện cổ tích là xây dựng những giá trị tốt đẹp và làm giàu trí thông minh cho trẻ em,
Với Lục Thanh Hành, từ bé cậu đã có một giá trị riêng cho bản thân mình, càng không cần truyện cổ tích để thêm thông minh.
Yêu cầu của Miên Miên chạm đến điểm mù của cậu bé rồi…
Nhưng cậu không muốn em ấy thất vọng.
Cậu cố gắng bịa ra một câu chuyện cổ tích.
Miên Miên mơ màng nghe.
Đây là câu chuyện về một công chúa nhỏ giải cứu con rồng độc ác.
Con gái của thần Ánh Sáng, mang trên mình số mệnh giải cứu muôn loài đã đi đến Ma giới và tìm thấy con rồng độc ác đang đợi cô.
Con rồng ấy xấu xí, là biểu tượng cho cái ác nên ai cũng sợ nó.
Cô công chúa nhỏ đã ở bên cạnh nó suốt một trăm năm, giúp nó trấn áp tà niệm, chữa lành vết thương thời thơ ấu và cứu giúp người vô tội.
Sau một trăm năm, trời giáng xuống một tiếng sét.
Con rồng biến về hình dạng thật, chắn một đòn này cho cô công chúa nhỏ.
Con rồng bị trọng thương, lâm vào giấc ngủ mê mang.
Công chúa cũng rơi vào trong mơ, tỉnh lại mới biết được sự thật.
Cô tưởng rằng mình đã cứu vớt con rồng cả trăm năm nhưng lại không biết mình mới là người mang tội nghiệt, thân thế thực sự của con rồng là con trai của Thượng Thần.
Con trai đã cầu xin Thượng Thần biến mình thành một con rồng, xuống trần gian trước chỉ để đợi cô công chúa nhỏ, đợi chặn tiếng sét một trăm năm sau cho cô.

Bé con thoải mái ngủ dưới ánh mặt trời ấm áp.
Cánh tay của anh trai mười tuổi rất phù hợp làm gối đầu cho cô bé.
Cô bé chưa nghe hết đã ngủ mất tiêu nên không nghe được kết cục của câu chuyện.
Khoảng một tiếng sau, Nguyễn Tịnh Nhàn xem xong hai tập phim, đi ra phá vỡ sự yên lặng.
Bà kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ ở ngoài sân cỏ…
Cậu bé cho phép em gái dựa vào tay mình… là con trai của bà thật à???
Con trai thiên tài độc lập từ khi mới lên hai tuổi, không cho mọi người tự ý vào phòng, không cho ai tự tiệng đụng vào đồ đạc kia sao???
Nguyễn Tịnh Nhàn tưởng mình xem nhiều TV quá nên sinh ra ảo giác.
Bà lặng lẽ nhìn thêm một lúc, con trai cũng phát hiện ra, bình tĩnh đối diện với bà.
Ánh mắt của Lục Thanh Hành thâm trầm và sâu thẳm, không giống mắt của một đứa trẻ mười tuổi.
Nguyễn Tịnh Nhàn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt ngực, thì thầm: “May quá, mình không sai, kia vẫn là thằng nhóc nhà mình, nhà không bị cướp.”
Lục Thanh Hành nhìn mẹ với ánh mắt dò xét.
Nguyễn Tịnh Nhàn nhận được ánh mắt quen thuộc, cười rộ lên, đi về phía trước, ngồi xổm xuống: “Sắp bốn giờ rồi, trời bắt đầu lạnh hơn, để mẹ bế em Miên Miên vào nhà nhé!? Tí nữa gió lên không khéo con bé cảm lạnh mất.”
Lục Thanh Hành gật đầu đồng ý.
Nguyễn Tịnh Nhàn cúi người bế bé con lên, cười khẽ: “Đứa bé này nhẹ quá, chẳng nặng tí nào. Cân nặng của đứa trẻ ba tuổi rưỡi bình thường hay thế này sao?”
Lục Thanh Hành thẳng thắn: “Vâng, em ấy nặng bình thường, không béo không gầy.”
Nguyễn Tịnh Nhàn nói: “Thế mẹ phải cho em gái con vào chế độ mới được, con bé lớn hơn Miên Miên có một tuổi mà mẹ thấy nó phải nặng gấp đôi Miên Miên đấy.”
Lục Thanh Hành là một đứa trẻ có logic rõ ràng.
Cậu bé không có tế bào hài hước nên không biết mẹ chỉ đang nói quá lên để cười Lục Linh.
Cậu nghiêm túc nói: “Không đến mức thế đâu ạ, em gái nặng hơn Miên Miên là do em ấy có nhiều thịt hơn, hơn nữa nó tập trung nhiều chỗ nên khi bế sẽ cảm thấy nặng hơn. Thực tế cân nặng của em ấy không thể gấp đôi Miên Miên được, điều này không khoa học.”
Nguyễn Tịnh Nhàn dở khóc dở cười, sờ đầu con trai: “Mẹ vẫn quen con như bây giờ hơn. Thật tốt, con vẫn là con của mẹ.”
***
Buổi tối, Tần Hoài Dữ nhắn tin cho Tần Mục Dã nhưng ông em trai này của anh đang đắm chìm trong trận chiến leo rank nên không nhắn lại.
Tần Hoài Dữ không thể không ra khỏi cửa, đi đón em gái ở Lục gia.
Em gái đang ngủ ngon trên sô pha trong phòng khách.
Gối đầu trên chiếc gối nhỏ mềm mại, đắp một chiếc chăn màu tím, trông con bé đáng yêu như cái bánh bao nhân khoai môn.
Một cậu bé khoảng mười mấy tuổi ngồi thẳng tắp bên cạnh, tay cầm quyển <Tư bản luận> để đọc.
Tần Hoài Dữ hay tiếp xúc với thế hệ chú, bác trên thương trường nên đã nghe qua con trai thứ của nhà Lục gia.
Anh đang chuẩn bị đi đến nói chuyện vài câu với cậu bé này.
Em gái đột nhiên tỉnh lại.
Hai nắm tay cuộn thành nắm đấm dụi dụi mắt, câu nói đầu tiên lại là: “Anh Thành Hành, Miên Miên ngủ quên mất rồi.”
Lục Thanh Hành đưa tay rút một tờ giấy, dịu dàng lau nước miếng trên môi của bánh bao nhỏ.
Lau xong, cậu vo lại, ném vào thùng rác.
Toàn bộ quá trình diễn ra liền mạch, thành thạo.
Tần Hoài Dữ ngẩn ngơ trong nháy mắt… Sao anh có cảm giác cậu bé này rất thân với em gái nhỉ?
Em gái trắng trẻo mập mạp vừa ngủ dậy cũng không phát hiện ra anh ở đây.
Tần Hoài Dữ lúng túng đứng đó không xa.
Anh thấy em gái kéo tay của cậu hai nhà Lục gia, non nớt hỏi: “Anh Thanh Hành, anh kể hết truyện chưa? Sao em không nghe được kết thúc? Truyện kết thế nào ạ? Con rồng ấy có tỉnh lại không?”
Lục Thanh Hành chưa kể đến kết thúc thì cô bé đã ngủ rồi.
Nhưng kết cục của câu chuyện này không được tốt đẹp cho lắm.
Con rồng độc ác không tỉnh lại, tiếng sét ấy quá mạnh đến nỗi Thượng thần cũng không thể chống đỡ được.
Nó thay công chúa rơi vào cõi vĩnh hằng.
Cô công chúa nhỏ vượt qua kiếp nạn, hồi sinh trở lại tiên giới, trở thành thần Ánh Sáng mới, tượng trưng cho ánh sáng và sự lương thiện, được vạn người tôn kính.
Nếu Miên Miên không ngủ, cậu bé sẽ phải đau đầu nghĩ ra một cái kết khác để đối phó.
Cậu không biết nói dối nên điều đó khiến cậu bé hơi căng thẳng.
May là Miên Miên ngủ rồi, còn khẽ ngáy.
Cho nên bây giờ cậu chỉ cần gật đầu là được.
Miên Miên thấy cậu gật đầu, cười rộ lên vui mừng, hai mắt cong cong: “Tốt quá! Em biết con rồng ấy sẽ tỉnh mà, sau đó thì sao ạ? Anh Thanh Hành kể tiếp đi, sau đó thì sao?”
Lục Thanh Hành hơi bối rối.
Sau đó?
Câu chuyện này kết thúc rồi, không có sau đó.
Miên Miên không chờ được câu trả lời từ cậu, đã bật cười vui vẻ vì suy nghĩ tốt đẹp của mình: “Em biết em biết! Sau đó công chúa sẽ lấy thân báo đáp, gả cho con rồng. Từ đấy về sau họ chung sống hạnh phúc đến mãi mãi!”
Bé con còn bày ra vẻ mặt kiêu ngạo “Thấy em giỏi không”.
Lục Thanh Hành không nói lại.
Tần Mục Dã không nhịn được cười thành tiếng, anh đi đến, sờ đầu em gái nhỏ.
“Dạo này em xem nhiều phim quá nên quen cả phong cách của phim truyền hình rồi à?”
Miên Miên nghĩ trong lòng, không chỉ có phim ở dưới này, ngay cả trên tiên giới, nhiều câu chuyện bé nghe cũng có kết cục như vậy.
Cuối cùng con rồng độc ác sẽ sống hạnh phúc với cô công chúa nhỏ.
“Anh Hoài Dữ, anh đến đây lúc nào vậy? Chúng ta phải về rồi phải không ạ?”
Tần Hoài Dữ nói: “Anh vừa tới, anh hai của em đâu? Sao anh nhắn cho anh ấy mà không thấy trả lời?”
Miên Miên lắc đầu, cô bé cũng không biết anh hai bận cái gì, từ trưa đã ở trên tầng không thấy xuống.
Lục Thanh Hành lễ phép giải thích: “Anh hai của Miên Miên đang chơi game cùng anh cả của em trong phòng.”
Tần Hoài Dữ khá bất ngờ.
Chơi game cùng nhau? 
Hai ngôi sao đỉnh lưu này là đối thủ cơ mà? Hai năm qua hai fandom còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Chẳng lẽ tham gia chương trình một cái là làm hòa luôn rồi?
Tần Hoài Dữ tò mò đi lên tầng gõ cửa, tận mắt thấy em trai nhà mình và Lục Kha Thừa mỗi người một máy tính chơi game.
Chắc đang đánh đến đoạn quyết định.
Tần Mục Dã nóng nảy: “Mẹ nó, chơi chết mày đi, bố vào chơi chết mày, má!!!”
Đội mình đang gặp bất lợi, Lục Kha Thừa nhanh chóng rút lui khỏi tòa tháp.
Nhưng tháp phòng ngự đã bị đánh hạ, Lục Kha Thừa nhíu mày, giọng điệu vừa bất lực vừa dung túng: “Không cần, sóng này không được, cậu rút trước đi! Nhanh nhanh.”
Tần Mục Dã lập tức lùi lại, bán đứng xạ thủ Lục Kha Thừa của mình.
Lục Kha Thừa bị vây đánh đến hết máu, hai đồng đội khác đến giúp cũng bị mất mạng.
Chỉ có một mình Tần Mục Dã rút lui an toàn.
Thành công chạy vào trong tháp.
Hành vi bán đứng đồng đội của Tần Mục Dã làm những người khác trong team ngứa mắt.
Họ nhao nhao mắng chửi.
Người Đi Rừng tuyệt vọng: “Mẹ nó, cái thằng Support này làm trò hề à? Để Xạ Thủ lại rồi bỏ chạy là thế nào? Tưởng mạng mày quý lắm chắc?”
Người Đi Đường Giữa tức điên lên: “Bố mày phun vào mặt! Tao ở xa thế còn chạy lại để giúp, thằng chơi Support bị sao thế? Không biết chơi thì đừng chơi nữa, tìm nhà máy nào làm việc đi.”
Người Đi Đường Trên dễ tính cũng phải mở miệng: “Thừa tổng xảy ra chuyện gì vậy, hôm nay dắt theo cô em chơi không tốt lắm nhỉ? Chơi với mèo cũng được thế này. Vào đúng lúc quan trọng em ấy lại không tiếp máu cho cậu, lần này cậu giúp không khí rồi.”
Tất cả đều là đồng nghiệp của Lục Kha Thừa, quan hệ giữa mọi người rất tốt, hai năm nay mỗi khi rảnh Lục Kha Thừa đều rủ lập team leo rank.
Lục Kha Thừa chơi vị trí Xạ Thủ* rất mạnh, chỉ cần tìm được một chân Support* tốt là có thể tàn sát tứ phương.
Chẳng biết hôm nay thế nào, Thừa tổng chưa bao giờ dẫn dắt em gái lại mang theo một cô em, nhưng bị bẫy.
Tần Mục Dã là kiểu người chơi game cùi nhưng lại thích mắng người khác. Bản thân cũng không chịu bị mắng, thường cậu sẽ mở mic mắng lại.
Nhưng hôm nay khác, cậu chơi game cùng Lục Kha Thừa, nếu mở mic mà bị nhận ra…
Lục Kha Thừa nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của cậu.
Lục Kha Thừa ra hiệu cho cậu bình tĩnh lại bằng mắt, mở mic, cười cười nói: “Mọi người bình tĩnh, game mà, giải trí thôi.”
Người đi đường trên kinh ngạc: “Cô em gái này thành bảo bối của Thừa tổng là cái chắc, bảo vệ thế cơ mà?”
Pháp Sư đi đường giữa không còn gì để nói: “Ok, ok, cho Thừa tổng tí mặt mũi, đây là lần đầu tiên em gái chơi đúng không?”
Người đi Rừng chiến đấu cật lực nhưng không được tiếng cảm ơn, không dám đắc tội với Lục Kha Thừa nên phải nói dối lòng: “Tôi không đánh nữa đâu, Thừa tổng đánh hàng hai hoặc ba với em gái của cậu đi, chúc hai người vui vẻ hạnh phúc.”
Lục Kha Thừa thấy chẳng làm sao.
Mặt Tần Mục Dã đỏ bừng, muốn mở mic giải thích nhưng hai đồng đội kia đã rời khỏi phòng của đội.
“Con bà nó, sao anh không giải thích giúp tôi?”
Lục Kha Thừa cười: “Giải thích cái gì?”
Tần Mục Dã nhìn anh như nhìn bệnh nhân tâm thần: “Bọn họ đều nghĩ tôi là em gái của anh, mẹ nó xấu hổ vl!”
Tần Hoài Dữ im lặng ăn dưa ở ngoài không nhịn được nữa, gõ cửa đi vào, nhìn thằng em ngốc của mình: “Gặp loại chuyện này càng giải thích thì càng lúng túng hiểu chưa? Em chơi bằng trình độ con mèo thế này thì được coi là em gái còn tốt chán. Định mở mic nói cái gì, em không phải em gái, em là Tần Mục Dã à?!”
Lục Kha Thừa uống một ngụm nước ngọt, nhịn cười: “Chắc chắn lên hotsearch.”
Mặt mày Tần Mục Dã tối sầm, nhớ lại tình cảnh bị chế giễu trên hotsearch.
Mẹ kiếp, nhịn vậy.
Tần Hoài Dữ vỗ vai em trai: “Hai người thân nhau từ lúc nào thế, cũng được đấy.”
Tần Mục Dã liếc anh: “Được cái gì mà được? Bọn em mới đánh mấy ván game, thôi thôi, không chơi nữa, em về đây, em gái đâu?”
Tần Hoài Dữ nhếch môi châm chọc: “Còn nhớ mình có em gái cơ đấy.”
Trong đầu Tần Mục Dã ầm một tiếng, không ngờ bản thân mải mê chơi game quên hết thời gian, trời cũng đã tối.
Cậu cuống cuồng chạy xuống tầng, nhìn em gái ngồi cùng Lục Thanh Hành, trong tay cầm một bình thủy tinh đựng kẹo nhiều màu sắc.
Tiếng còi báo động vang lên trong lòng cậu.
Cái thằng này, mới mười tuổi mà xấu xa thế nhỉ? Học ở đâu cái thói lấy kẹo dụ dỗ em gái bảo bối của cậu thế kia?
Tần Mục Dã cướp hộp kẹo ném sang một bên, tức giận nói: “Đi về nhà.”
Cô bé ở trong ngực cậu nhìn theo lọ kẹo, lưu luyến nói: “Kẹo ăn ngon lắm, em muốn ăn thêm vị đào.”
Lục Thanh Hành đuổi theo Tần Mục Dã, cố gắng đưa lọ kẹo cho Miên Miên.
Tần Mục Dã mạnh mẽ từ chối thay bé: “Không được, em ấy chưa thay răng, ăn nhiều kẹo thì sẽ bị sâu, em giữ kẹo lại mà ăn đi.”
Trên đường ba anh em về nhà.
Tần Hoài Dữ khó hiểu hỏi: “Hình như em không thích cậu hai nhà họ Lục lắm, thằng bé chọc em chỗ nào à?”
Tần Mục Dã nghiêm mặt, giả vờ không có việc gì: “Đâu có, một đứa trẻ thôi mà, có gì để thích hay không thích đâu.”
Tần Hoài Dữ: “Thằng bé cho Miên Miên kẹo, sao em không cho cầm?”
Tần Mục Dã liếc anh: “Anh cả, nhà mình không đủ tiền mua kẹo à? Sao phải để em gái nhận kẹo ở bên ngoài làm gì?”
Tần Hoài Dữ không hiểu anh lại chạm vào dây thần kinh cáu kỉnh gì của ông em này, anh nghĩ một lúc, nói ra suy nghĩ của mình: “Không biết sao chứ anh thấy khí chất của cậu bé Lục Thanh Hành này hợp với Miên Miên nhà mình lắm, kiểu đều đặc biệt. Không phải giống ngoại hình xinh đẹp hay các yếu tố bên ngoài đâu, là loại toát ra từ bên trong ấy. Nếu hai đứa đứng trong đám trẻ con, cảm giác này càng rõ ràng hơn.”
Sắc mặt của Tần Mục Dã càng đen.
Cậu cũng cảm thấy như vậy, nhưng cậu tuyệt đối không thừa nhận.
Tần Mục Dã tức giận, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con: “Này, bé hư, về sau không được phép chơi với con trai hiểu chưa, đến Lục gia chỉ được chơi với Lục Linh thôi, con bé bận thì phải về nhà ngay đấy.”
Miên Miên nhìn cậu đầy ghét bỏ, không trả lời.
Tần Mục Dã buồn bực, véo thêm mấy cái: “Được nhỉ, dám không để ý đến anh? Trả lời mau, nhớ chưa.:
Miên Miên bị anh hai trẻ con làm phiền, giơ tay về phía Tần Hoài Dữ muốn bế: “Anh Hoài Dữ, bế.”
Tần Hoài Dữ cười híp mắt, bế em gái vào ngực.
Miên Miên nói nhỏ: “Anh Hoài Dữ, mình về nhanh lên, đừng để ý tới anh ấy.”
Tần Mục Dã đuổi đằng sau, thở hổn hển: “Hừ, trả lời anh nhanh lên, em đã nhớ chưa? Không được chơi cùng thằng bé xấu xa kia nữa nghe chưa! Mà sao anh cả về phe con bé thế, rốt cuộc là anh ủng hộ ai đây?”
Miên Miên ngồi trên cánh tay của anh cả, vỗ vỗ vai Tần Hoài Dữ, lộ đầu qua vai anh, khiêu khích Tần Mục Dã phía sau: “Tóm lại, anh hai ngốc quá, anh cả tất nhiên phải về phe Miên Miên rồi ~”
***
Tuy Tần Sùng Lễ đã trở về nhưng Lê Tương vẫn thấy không tự nhiên vì còn quá nhiều mâu thuẫn giữa hai vợ chồng chưa được giải quyết.
Gần đây, tâm tình của Lê Tương đều đặt hết lên bọn trẻ.
Miên Miên còn nhỏ, vui vẻ cười đùa mỗi ngày, giống như không có buồn phiền.
Con bé có hơi lo lắng thái quá, ngoài ra không có gì phải lo lắng.
Con trai nhỏ Tiêu Nhiên thì khác. Theo trực giác mẫn cảm của Lê Tương, có lẽ thằng bé đang có hiểu lầm rất lớn với bà, hơn nữa, loại hiểu lầm này đã quá muộn, tồn tại trong thời gian dài.
Tần Tiêu Nhiên sắp sinh nhật mười bốn tuổi. Bà đã cẩn thận lựa chọn quà tặng nhưng vẫn không hài lòng bởi vì bà thực sự không biết con trai muốn cái gì.
Tần Hoài Dữ hiểu lo lắng của mẹ, an ủi bà: “Mẹ, mẹ đừng căng thẳng như vậy. Tiêu Nhiên không phải đứa bé không hiểu chuyện, mẹ đưa gì thằng bé cũng thích thôi.”
Tần Mục Dã đề xuất tổ chức bữa tiệc bất ngờ cho em trai.
Cậu vừa được tẩy trắng nên lời mời công việc tăng lên khủng bố, công ty cần thời gian sàng lọc, đây cũng là một hình thức gia tăng giá trị, cậu vui vẻ bình yên, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.
Miên Miên nói: “Em muốn dùng tiền của em mua quà cho anh ba!”
Tần Mục Dã cười nhạo cô bé không chút lưu tình: “Tiền của em á? Em lấy đâu ra tiền cơ chứ.”
Miên Miên lấy ra một tập lì xì dày màu đỏ từ chiếc cặp nhỏ, trong đó có một xấp tiền mặt màu đỏ.
Cô bé khoe Tần Mục Dã: “Miên Miên có tiền nhớ ~”
Tần Mục Dã ngạc nhiên: “Em lấy ở đâu?!”
Tần Hoài Dữ thản nhiên: “Đạo diễn Thi nhờ Uông Xuyên đưa đấy, dặn đi dặn lại là phải đưa tận tay. Đây chỉ là lì xì động viên con bé thôi, còn tiền thù lao quay chương trình gửi thẳng vào thẻ của Miên Miên.”
Tần Mục Dã kinh ngạc hơn nữa: “Vào thẻ? Con bé mới ba tuổi rưỡi mà? Ba tuổi rưỡi đã làm được thẻ rồi á?”
Miên Miên lại lấy ra một tấm thẻ màu hồng từ cặp sách, khoe khoang trước mặt cậu: “Vâng, thẻ của em đây, bên trong có nhiều tiền lắm.”
Tần Hoài Dữ từ từ bổ sung: “Anh mở thẻ cho em ấy, tuy em ấy quay chương trình cùng em nhưng tiền ai người nấy nhận. Ban đầu tổ sản xuất định chuyển cho anh nhưng anh thấy Miên Miên cũng cần khoản tiết kiệm riêng nên làm luôn cho con bé.”
Tần Mục Dã: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.