Editor: TLMT
Beta: Sói
***************
Khi tỉnh lại, từ nằm dài bất tỉnh trên sàn nhà, tôi đã được di chuyển lên chiếc giường êm ái quen thuộc.
Trong nhà lúc này đã không còn Phan Nhất Minh nữa.
Trong cơn mơ ngủ tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện ở ngoài cửa, là giọng nói quen thuộc của chị hàng xóm, tôi nghe được trong giọng chị có sự không vui: “Tối muộn rồi hai cậu còn chơi cái trò gì đấy? Ngủ cũng không yên với hai cậu.”
Ngữ điệu của Tịnh Phác rất ngoan ngoãn: “Thật sự xin lỗi, chúng tôi sẽ không có lần sau nữa.”
Thấy Tịnh Phác nhận sai, chị hàng xóm đâm ra không biết nói thêm gì nữa, chị ngáp dài một cái, lầm bầm thêm vài câu rồi cũng trở về nhà.
Tôi nghe được tiếng cửa đóng, tiếp theo là tiếng bước chân đi đến phòng ngủ, cuối cùng là tiếng Tịnh Phác hỏi mình: “Anh dậy rồi à?”
Tôi “ừm” một tiếng, bấy giờ tôi mới nhận ra cổ họng mình đau rát, khó mà có thể nói chuyện.
Cái nệm trũng xuống, Tịnh Phác ngồi xuống bên cạnh tôi, cả gương mặt hắn lọt vào tầm mắt của tôi, hắn cười cười nói: “Cảm thấy sao rồi?”
“Không được ổn lắm.” Tôi nói ra cảm nhận của mình.
Đoạn hỏi hắn: “Phan Nhất Minh đâu rồi?”
Tịnh Phác đáp: “Tôi thu linh hồn người đó lại rồi, chờ bao giờ về đạo quán thì đưa anh ta đi đầu thai.”
Tôi gật đầu, chống khuỷu tay xuống nệm để ngồi dậy, Tịnh Phác thấy vậy bèn cầm lấy gối nhét phía sau lưng tôi để tôi nửa ngồi nửa nằm.
Tôi quét mắt quanh phòng, thấy bụi đất cùng vụn gỗ đầy sàn, cánh cửa cũng chỉ còn một nửa, giờ đang đung đưa trên khung.
Tịnh Phác nhìn theo hướng mà tôi đang nhìn: “Thật xin lỗi, tôi phá hư cửa nhà anh rồi.”
Tôi trả lời hắn bằng chất giọng còn hơi khàn: “Không sao đâu, cậu cũng vì cứu tôi mới làm vậy.”
Tịnh Phác hỏi tôi: “Để tôi rót nước cho anh.
Nhà anh có thuốc mỡ không, tôi giúp anh bôi thuốc.”
Tôi lắc đầu, Tịnh Phác nhìn tôi nói: “Sao không nói gì rồi? Giận tôi à? Trách tôi không vào nhà sớm sao? Tôi còn phải chờ đến khi anh đặt xong lục lạc dưới cửa sổ nên hơi chậm.”
Tôi cười nhẹ với Tịnh Phác, sau đó chỉ vào cổ họng mình: “Không phải đâu đạo trưởng, chỉ là tôi không nghĩ khi nói chuyện nó lại đau như vậy thôi.”
Tịnh Phác nhíu mày, dường như nghe không được rõ, hắn lại tiếp tục hỏi tôi: “Vừa rồi anh nói gì vậy? Tôi thấy anh không được khỏe lắm.”
Tôi lắc đầu, cởi áo ngoài của mình ra đặt ở một bên rồi lấy chăn đắp lên người, sau đó nằm xuống lần nữa: “Tôi muốn ngủ.”
Vừa dứt lời, tôi không còn nghe Tịnh Phác nói thêm gì nữa.
Hình như Tịnh Phác đang cầm chổi đến quét dọn mớ lộn xộn dưới sàn.
Sau một hồi dọn dẹp, phòng ngủ đã được Tịnh Phác dọn dẹp sạch sẽ, sàn nhà đã không còn lộn xộn như trước.
Tôi không rõ Tịnh Phác đã đi rồi hay vẫn ở lại, cổ chân và cổ của tôi vô cùng đau, đến cả thở cũng rất khó chịu nên tôi chỉ có thể mặc kệ, nhắm mắt một lúc là đã ngủ say.
Trong giấc mơ, tôi lại nghe thấy những lời trào phúng của Phan Nhất Minh.
Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Những chỗ đau đớn trên người đã giảm đi rất nhiều, tôi nhìn sang chiếc đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã điểm mười giờ.
Tôi lầm bầm chửi một câu rồi cựa mình ngồi dậy, cả người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, chắc hẳn giờ lão Lư đang soạn sẵn trong đầu nội dung dài ngoằng để mắng tôi rồi, chỉ chờ tôi đến rồi tụng cho tôi nghe thôi.
Vừa ngồi dậy tôi đã thấy Tịnh Phác nửa ngồi trên ghế sô pha đối diện giường của tôi mà ngủ.
Lưng hắn tựa lên ghế, chân thò ra ngoài sô pha.
Tịnh Phác đắp hờ một cái chăn mỏng trên vai, đầu hắn nghiêng sang một bên, xem ra là đang ngủ rất say sưa.
Vậy mà Tịnh Phác lại ngủ trên ghế sô pha cả đêm.
Nhớ đến mình tối qua vì không khỏe mà không muốn nói nhiều, thái độ với Tịnh Phác cũng không tốt, tôi không khỏi áy này.
Lúc này Tịnh Phác đã hơi tỉnh, mới mở mắt hắn đã nhìn sang phía tôi, còn nhìn thẳng vào mắt tôi, sau đó cười sang sảng: “Chào buổi sáng.”
Hắn càng như vậy tôi càng thêm áy náy, tôi nắm một góc chăn, tuy hơi do dự nhưng vẫn quyết định xin lỗi: “Đạo trưởng, tối hôm qua...!xin lỗi cậu.”
Tịnh Phác lắc đầu, tỏ vẻ không để trong lòng.
Tôi khó khăn rời giường để đi rửa mặt, sau đó thuận tiện đưa những thứ mua cho Phan Nhất Minh để cho Tịnh Phác dùng, Tịnh Phác cười: “Hời cho tôi quá.”
Trong lúc rửa mặt, tôi nhìn vào gương, một vùng da ở cổ đã biến thành màu thâm đen, tôi lại cúi đầu nhìn xuống cổ chân, nơi đó cũng bị bầm đen như da cổ.
Thấy tôi nhìn, Tịnh Phác nói đùa: “Đây chính là biểu tượng của lòng dũng cảm.”
Tôi lắc đầu cười khổ: “Chuyện nhỏ mà thôi.”
Tịnh Phác nói: “Tôi có thể làm những vết bầm này biến mất, anh muốn làm ngay không?”
Tôi chưa kịp trả lời Tịnh Phác thì trong phòng ngủ bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Vốn dĩ tôi cho rằng là lão Lư gọi để giục tôi đi làm, nhưng khi nhìn thấy tên trên màn hình, tôi mới biết đó là cuộc gọi từ Dương Quang.
Tôi ấn nghe, giọng Dương Quang từ loa điện thoại phát ra: “Anh Tinh, cảm ơn anh.”
Tôi cười nói: “Tôi có làm được gì đâu, sao phải cảm ơn tôi? Không bằng cậu cảm ơn Tịnh Phác đạo trưởng đi.”
Tịnh Phác vừa đánh răng xong, thấy vậy cũng thò đầu ra hóng hớt.
Nghe tôi nói thế, hắn gật gù nói lớn về phía điện thoại: “Không cần khách sáo.”
Dương Quang nói: “Rất cảm ơn đạo trưởng, chỉ là, anh Tinh, tôi cũng muốn cảm ơn anh vì câu nói cuối cùng hôm qua.”
Tôi hơi bất ngờ, đương nhiên là tôi biết Dương Quang đang nhắc tới câu nào: “Không có việc gì, chỉ là tôi không kìm lòng được mà thôi.”
Dương Quang nói: “Anh Tinh, tôi muốn nói cho anh biết nguyên nhân vì sao tôi chết.”
Tôi ừ một tiếng rồi ngồi lên ghế sô pha.
Thấy vẻ mặt của tôi bỗng dưng nghiêm trọng, Tịnh Phác nhanh chóng rút khăn giấy lau mặt rồi cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, sau đó thò đầu qua để nghe.
Sợ hắn khó chịu, tôi bèn dứt khoát mở loa ngoài.
Dương Quang nói: “Thật ra...!tôi, tôi thích anh Lương Triết.”
Đây thật là quả bom nặng ký.
Tôi há miệng, không biết nói câu nào cho tốt, trước đây tôi cũng có vài nghi ngờ với cậu ấy về vấn đề này, giờ nghe xong thì càng thêm chắc chắn.
Tịnh Phác vậy mà phản ứng nhanh hơn tôi tưởng: “Vì cậu thích Lương Triết nên sau khi chết cậu trở về nơi này để tìm Lương Triết, nhưng Lương Triết nặng vía, mà Mục Tinh thì nhẹ vía, nên cậu mới tìm đến Mục Tinh phải không?”
Dương Quang trả lời: “Đúng vậy.”
Tôi giật mình.
Tịnh Phác nói: “Cậu nói tiếp đi.”
Dương Quang ngừng lại một lúc để chúng tôi có thời gian để tiêu hóa thông tin vừa nãy rồi mới kể tiếp
Từ lần đầu gặp Lương Triết, Dương Quang đã rất yêu thích Lương Triết, nhưng cậu ta không bao giờ dám thẳng thắn nói ra tình cảm của mình mà chỉ yên lặng yêu đơn phương.
Sau này lên đại học, Dương Quang bị bạn cùng phòng Phan Nhất Minh thấy được ảnh cậu ta và Lương Triết chụp chung trong ví.
Phan Nhất Minh thấy vậy bèn dò hỏi có phải Dương Quang* thích con trai hay không, Dương Quang đỏ mặt thừa nhận.
*Đoạn này tác giả để là “Có phải Lương Triết thích con trai không” nhưng do không hợp lý lắm nên mình mạn phép sửa lại – Sói.
Dương Quang nhớ lại: “Sau này tôi mới biết Phan Nhất Minh đặc biệt ghét những người đồng tính, nhưng lúc đó anh ta lại nói rằng muốn hẹn hò với tôi.”
“Trong lúc luống cuống, tôi đã đồng ý.”
Nghe đến đây, tôi bỗng thấy hơi buồn cười, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái, nếu Phan Nhất Minh thật sự chán ghét Dương Quang đến vậy thì vì sao gã lại đưa ra yêu cầu kia.
Nói không chừng...!
Nhưng hiện tại người muốn hỏi đã không tồn tại, tất cả chỉ là những gì tôi suy đoán mà thôi.
Hai người họ cứ vậy mà bắt đầu hẹn hò, Dương Quang nói, tuy rằng Phan Nhất Minh rất kỳ quái, nhưng gã cũng đối xử với cậu ta khá tốt, đôi khi cũng có những hành động làm tim của cậu ta đập nhanh.
Vì vậy Dương Quang quyết định buông bỏ hình ảnh của Lương Triết trong lòng mình.
Ai ngờ cũng tại thời điểm đó, Phan Nhất Minh tàn nhẫn nói lời chia tay với Dương Quang.
“Anh Tinh, giống như những gì anh trải qua đêm hôm qua.
Anh ta nói với tôi rất nhiều lời tàn nhẫn, nói rằng những gì anh ta làm chỉ là đùa giỡn tình cảm của tôi, sau đó nói chia tay với tôi.”
Tôi gật đầu: “Thì ra là vậy...!Khó trách...”
Khó trách Phan Nhất Minh cho rằng tôi và Tịnh Phác là một đôi, sau đó diễn cái trò chia tay buồn cười đó.
Tịnh Phác tò mò nhìn về phía tôi, tôi quay đầu đi, né tránh cái nhìn của hắn.
Dương Quang nói: “Tôi quá đau lòng, hơn nữa những lời nói kia cũng làm cho tâm trạng tôi ngày càng tệ.
Sau đó anh cũng biết đấy...!Bởi vì suy nghĩ không thông, tôi chọn cách tự sát để giải thoát.”
“Về sau Phan Nhất Minh chết, tôi chỉ biết anh ta tự sát bằng cách chạy về phía ô tô.”
Tôi và Tịnh Phác im lặng trong chốc lát, không ai biết nói gì, cuối cùng là tôi phá vỡ sự yên ắng kia: “Vậy, cậu còn thích Phan Nhất Minh không?”
Hết chương 28..