Trở Về Từ Địa Ngục

Chương 2: Lương xuyên




Dịch: LinhMuội
***
Tôi nổi giận, giống như điên mở cửa phòng xông qua phòng ngủ của mẹ, hỏi mẹ tại sao lại làm vậy, tại sao lại phải đào lỗ trên tường!
Mẹ mờ mịt nhìn tôi, bà nói không hiểu tôi đang nói gì, bà còn nói thêm cái lỗ đó đã có từ trước rồi lúc sửa nhà đã có.
Tôi cãi nhau với mẹ rất lâu, tôi chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm nhưng mẹ lại không thừa nhận, được rồi,tôi còn có thể làm gì?
Chỉ có thể quay lại phòng ngủ của mình.
Hôm sau, khi tan học về, tôi đã dùng băng dán màu đen che cái lỗ đó lại nhưng tôi cảm thấy vẫn chưa an toàn, tôi dùng ghế bành che lại, như vậy dù có đâm thủng miếng băng dán cũng không thể nhìn thấy tôi.
Sau đó ban đêm lúc đi ngủ tôi chờ đợi.
Thấy chiếc ghế không di chuyển, tôi yên tâm đi ngủ.
Tôi cho rằng ngày hôm sau cũng có thể an tâm mà ngủ nhưng lúc đi ngủ tôi phát hiện trên tường có lỗ thủng mới.
Tôi rất tức giận, lại cãi nhau ầm ĩ với mẹ, vậy mà mẹ vẫn khăng khăng nói rằng mẹ không biết chuyện gì, mẹ không chịu thừa nhận.
Tôi không có cách nào để ngăn chặn lỗ thủng thứ hai…
Sau đó…
Vào ngày thứ ba…
Ngày thứ tư…
Vào ngày thứ năm….
Vào ngày thứ sáu…
Mỗi một ngày tôi chặn một lỗ thủng hôm trước thì ngày hôm sau mẹ tôi lại đào một lỗ thủng mới trên tường, tôi biết mỗi ngày mẹ đều muốn nhìn tôi nhưng tôi bị ép muốn phát điên rồi.
Bác sĩ Từ, chú có thể suy nghĩ một chút về cảnh trên bức tường phòng ngủ có hàng tá lỗ thủng trên đó không?
Cuối cùng, một ngày nọ, tôi không thể chịu đựng được nữa.
Tôi lấy hạt tiêu trong bếp để trong phòng ngủ.
Buổi tối lúc bức tường xuất hiện lỗ thủng mới, tôi đi tới cuối xuống nhìn thử liền thấy ánh mắt của mẹ bên kia.
Tôi không ngần ngại mà rắc hạt tiêu vào lỗ thủng đó.
Sau đó tôi hoang mang, cảm thấy mình thật xấu xa, không hiểu chuyện, mẹ vì tôi trở nên như vậy, còn tôi lại tùy hứng, mẹ chỉ muốn nhìn tôi một chút thôi, sao tôi có thể làm tổn thương mẹ.
Tôi thậm chí còn không dám đến phòng mẹ xin lỗi mẹ, chỉ nơm nớp lo sợ ngồi trên giường.
Hôm sau khi ăn sáng, tôi nhìn thấy mắt trái của mẹ bị sưng đỏ, chắc là do hạt tiêu tối qua gây ra. Tôi xin lỗi mẹ nhưng mẹ nói tôi không cần phải vậy, không nên nói nhảm, mắt mẹ chỉ bị nhiễm trùng chút xíu, buổi tối bôi ít thuốc là đỡ thôi.
Cứ như vậy, giấc ngủ của tôi càng ngày càng ít dần đi, tinh thần của tôi cũng bắt đầu càng ngày càng suy yếu, lúc đi học tôi cảm rất hốt hoảng, cảm giác mình giống như là một cái xác biết đi.
Mãi cho đến…
Đêm hôm đó….
Tôi hoàn toàn bùng phát…
Tất cả những nỗi sợ hãi, bất bình, giận dữ, khó hiểu, đã bùng cháy ngay lúc đó.
Tôi cầm bút máy của mình…
Đi đến vách tường toàn là các lỗ nhỏ chi chít dày đặc…
Hướng về lổ thủng mới đào…
Trực tiếp dùng bút đâm vào…
Máu…
Tôi thấy máu từ lổ thủng chảy ra… ….
Cảnh tượng kết thúc trong những tiếng gào thét của thiếu niên nhưng tâm trạng cuồng loạn của hắn dường như có thể xuyên qua màn hình máy tính.
Lúc này, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, Ngô Đại Hải bụng phệ bưng hai ly trà sữa đi vào, tóc hắn được chải chuốt tỉ mỉ, hắn không giống như những đội trưởng cảnh sát hình sự khác thường bận rộn với công việc mặc những bộ quần áo lôi thôi cẩu thả, lúc nào hắn tôi cũng thích mặc quần áo tự do, nhìn vào rất bóng bẩy.
- Vị khoai môn và vị dâu tây, anh chọn vị nào?
Ngô Đại Hải hỏi Lương Xuyên đang ngồi trước máy tính.
- Uống ít trà sữa thôi, anh mới ba mươi, nếu cứ thế này không đến hai năm nữa sẽ bị tiểu đường đấy.
- Ờ, tôi đây tuy béo nhưng tôi vẫn là một người tốt đấy.
Ngô Đại Hải đi tới nhìn thấy ảnh mình trên màn hình máy tính hắn cười nói:
- Tôi mời anh tới đây là để tham mưu cho tôi mấy vụ lừa bán trẻ em gần đây, anh cảm thấy thế nào?
- Có sẵn trong máy tính của anh có nên tôi đã xem qua một chút.
Lương Xuyên không để ý nói.
- Chỗ tôi có một số tài liệu không thể cho người ngoài xem được, là văn kiện bí mật...
Ngô Đại Hải đột nhiên dừng lại, bởi vì Lương Xuyên đang rê chuột kích vào một tập tin ẩn.
- Cái này mà anh cũng có thể, trong cục cảnh sát mà xem những loại này.
- Khụ, khụ...
Ngô Đại Hải ho khan vài tiếng rồi cười nói:
- Ha ha, là để phá vụ án hiếp dâm kia, tôi tải về xem để hiểu tâm lý tội phạm thôi, anh đừng hiểu lầm.
Lương Xuyên đưa tay chỉ vào video hắn vừa mới xem hỏi:
- Đây là vụ án giết mẹ nữa năm trước à?
Nữa năm trước vụ án giết mẹ này làm chấn động dư luận cả thành phố, trên các diễn đàn loạn xị bát nháo cả lên.
- Uh, đứa trẻ này vẫn đang ở trại tạm giam và thường xuyên được đưa đến bệnh viện để trị liệu tâm lý.
Lúc cảnh sát đến nhà, mẹ hắn đã chết trên giường được một tháng, thi thể bốc mùi nên hàng xóm mới phát hiện và báo cảnh sát, lúc cảnh sát đi vào phát hiện hai mắt của mẹ hắn đã bị móc ra.
Mà quan trọng nhất là trong một tháng này đứa bé đó vẫn đi học bình thường, bài tập về nhà vẫn làm đầy đủ.
- Vụ án vẫn chưa được xét xử?
- Chưa xử được,vụ án liên quan đến trẻ vị thành niên, còn liên quan đến vấn đề tâm thần nữa, rất khó để giải quyết nên cấp trên cũng tương đối thận trọng, thật đáng tiếc nếu anh về sớm hai tháng thì có khả năng đã nhận được vụ này.
Lương Xuyên nghiêng đầu lại dùng ngón tay gõ nhẹ trên màn hình máy tính:
- Các anh đều cho rằng thằng nhóc này bị bệnh tâm thần à?
- Hỏi thật là vô nghĩa, người bình thường có thể có làm được loại chuyện này?
- Được rồi, nếu có cơ hội tôi muốn đi xem đứa bé.
- Thế nào? anh có cách nhìn khác à?
- Khó nói trước được.
Lương Xuyên lắc đầu nói:
- Nhưng trong lòng tôi có một suy đoán khác, cụ thể thế nào phải chờ tôi gặp được đứa bé đó mới có thể xác nhận.
- Tốt, tuy quá trình có chút phức tạp nhưng tôi sẽ tận lực sắp xếp.
Ngô Đại Hải uống một ngụm trà sữa sau đó nói:
- Hồ sơ vụ án lừa bán trẻ em anh không cần xem nữa, cảnh sát thành phố bên kia vừa gửi thông báo, hình như đã phát hiện được tung tích của bọn người rồi, có khả năng tối nay sẽ liên thủ tập kích bọn chúng.
Lương Xuyên nghe vậy mới gật đầu đứng dậy:
- Vậy tôi về trước đây.
- Từ từ đã, mặc dù anh là chuyên gia tư vấn tôi mời tới nhưng cục cảnh sát cũng không trả tiền lương cho anh, thế nên để tôi đưa anh về, dù sao cũng đã đến giờ tan tầm, sẵn tiện tôi đến cửa hàng nhà anh lấy một tiền vàng mã gì đấy.
- Ha ha, Xuyên à, tôi thấy rất ngạc nhiên đó, hai năm rồi chưa gặp anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngô Đại Hải một tay cầm vô lăng một tay cầm điếu thuốc hỏi.
- Không có việc gì.
Lương Xuyên trả lời.
- Không có gì đang êm đềm anh bỗng nhiên quay lại và mở một cửa hàng vàng mã?
Ngô mập mạp vừa cười vừa nói:
- Trong đám anh em chúng tôi, anh có thành tựu tốt nhất, học đại học chuyên ngành tâm lý học. Tôi đây là người ngoài ngành bình thường cũng thấy một số tin tức về anh nhưng không ngờ anh lại nghỉ việc rồi giống như biến mất khỏi thế giới trong hai năm. Sau đó trở lại thành phố này, dù anh không thích mở văn phòng cố vấn tâm lý thì ít ra cũng nên mở một nhà hàng Tây, vậy tôi còn có thể chấp nhận được, thế nhưng anh lại mở một cửa hàng vàng mã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.