Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 160: Sự tình khẩn cấp




Thời điểm Mộc Dịch An đến nơi, Chu lão gia tử cũng không tự mình tới mà là cử con mình là Chu Dương đến thay. Chu Dương vừa thấy Mộc Dịch An thì biểu tình cực kì thân thiết, ngoài ra còn có mấy đệ tử huyền học thế gia khác cũng tới tham gia náo nhiệt. Có thể nói lúc này, toàn bộ người đứng ở đây đều là người có ít nhiều liên quan đến huyền thuật ở đế đô.
Chẳng mấy khi mới có cơ hội gặp mặt nhau cho nên không tránh khỏi việc nhóm người túm năm tụm ba lại để hàn huyên. Mộc Dịch An đứng cạnh Chu Dương, tính theo vai vế thì hắn phải gọi một tiếng thúc thúc. Một người tò mò lên tiếng hỏi Chu Dương.
"Chu lão đệ! Lần này bên trên bảo chúng ta đến đây là vì việc gì thế? Ngươi có biết không?".
"Ta cũng không phải vừa mới tới đây hay sao? Chúng ta cứ đợi thêm lát nữa xem, kiểu gì cũng biết a!".
Không lâu sau của phòng lại tiếp tục được mở ra, người tiến vào lần này là đại diện của 753. Hắn ngồi xuống chờ cùng mọi người, đợi người bên phía lão Kim đến bàn giao công việc. Chỉ chốc lát sau, trợ thủ của Kim lão là Tiểu Lý đã tới, hắn kiểm tra sơ qua thông tin của mọi người một lượt rồi sau đó mới để họ di chuyển đến một gian phòng khác.
Trong căn phòng này chỉ có một người duy nhất đang ngồi ở vị trí chủ vị chính là lão Kim. Ông chào hỏi từng người rồi mới đưa tay ra hiệu cho tất cả ngồi xuống.
"Hôm nay nguyên nhân chúng tôi mời mọi người đến đây chính là vì có một sự tình đột ngột phát sinh, rất khó để giải quyết. Muốn nhờ tới sự trợ giúp của các vị. Chuyện lần này tôi nói thẳng là sẽ có nguy hiểm ẩn chứa bên trong, cho nên các vị muốn tham gia thì cần phải có sự tự nguyện mới được ".
"Kim lão cần gì phải nói vậy? Chỉ cần ông nói một câu thôi, chúng tôi có thể đóng góp chút sức lực là đã cảm thấy vạn phần vinh hạnh rồi!".
Chu Dương lên tiếng đầu tiên, ở đây bằng vào thực lực cùng địa vị của mình, nghiễm nhiên hắn có thể trở thành người phát ngôn của đám người huyền học thế gia này.
"Vậy thì tốt quá! Thời gian là hữu hạn, hiện tại chúng ta mau chóng giải quyết vấn đề, ta liền không tiếp tục vòng vo nữa ".
"Kim lão, ngài cứ việc nói ".
"Tháng trước tại Tây An, đoàn khảo cổ của chúng ta vô tình phát hiện được một tòa cổ mộ. Các di sản và hiện vật phát hiện được bên trong phi thường trân quý, cho nên theo thường lệ thì tất cả đều sẽ được đưa đến bộ phận trùng tu và sửa chữa. Thời điểm vừa mới bắt đầu thì rất thuận lợi, nhưng ai mà biết được, nhóm nhân viên công tác của chúng ta mới làm việc được chừng nửa ngày thì trên người tất cả đều xuất hiện bệnh trạng quái lạ, toàn bộ đều hôn mê bất tỉnh. Dù đưa đến bệnh viện thì ở đó cũng bó tay, không có biện pháp nào có thể cứu tỉnh được, cho nên ta mới mạo muội xin chỉ thị cấp trên, nhờ các vị đến giúp đỡ. Mọi người đều có bản lĩnh riêng, không ngại cùng nhau thảo luận xem liệu có cách nào cứu chữa cho mấy vị chuyên gia này hay không?".

Kim lão thập phần đau lòng mà kể lại.
Lời này vừa nói ra, ngay lập tức mọi người đều sôi nổi nghị luận, Kim lão thấy vậy thì cũng không ngăn trở, ngược lại chăm chú nhìn mọi người. Khoảng một khắc đồng hồ sau, Chu Dương lại lần nữa thay mặt đoàn người lên tiếng nói chuyện.
"Kim lão nếu như đã có lời thì chắc chắn chúng ta sẽ nghĩa bất dung từ. Nhưng mọi người sau khi thống nhất thì vẫn quyết định là trước tiên muốn đi xem tình hình người bệnh trước một chút, ngoài ra còn có những cổ vật trước khi họ hôn mê đã từng tiếp xúc, cái này có được hay không?".
"Tất nhiên rồi, cái này thì có vấn đề gì chứ? Người bệnh hiện tại đều đang tạm thời ở trong viện dưỡng lão của đế đô, ngay gần đây thôi. Về phần mấy di sản văn hóa kia, hiện tại mọi người có thể nhìn thử xem. Mời mọi người đi theo ta ".
Nói xong, Kim lão dẫn đầu đứng dậy, mang theo đoàn người đi thẳng đến khu vực trùng tu hiện vật vừa khai quật được. Địa điểm chính là mấy căn phòng trống ở bên ngoài Cố Cung. Mặc dù nói là cổ vật, nhưng những thứ bày ra ở đây đều cực kì tinh xảo và quý giá. Tuy nói có đôi chỗ không còn được nguyên vẹn, nhưng bản thân mỗi cái đều xứng đáng được gọi là tinh phẩm.
Kim lão từ sau khi nhóm chuyên gia xảy ra chuyện thì liền ra lệnh, không ai được tự tiện chạm tay vào những cổ vật này, cho nên hiện tại chúng vẫn giữ nguyên hiện trạng khi được chuyển về đây. Ông lão khẽ trầm ngâm, chỉ vào hai kiện đồ vật rồi nói với mọi người.
"Đây là hai trong số rất nhiều cổ vật mới vừa tìm thấy được, bốn người bọn họ trong lúc nghiên cứu chữa trị cái bình rượu cùng cái lọ hoa này thì xảy ra chuyện ".
Tất cả mọi người nghe xong thì vây lại nhìn, có người còn dí sát mặt vào quan sát, nhưng tuyệt nhiên không có ai chạm vào cả. Mọi người xem xong thì đều lắc đầu nhìn nhau, tỏ vẻ không có manh mối gì.
Mộc Dịch An nhíu chặt mày lại, thời điểm vừa rồi khi hắn muốn tiến tới thì lá bình an phù của hắn bỗng dưng nóng bừng lên. Hắn lui ra phía sau vài bước, vươn tay đem tấm bình an phù treo trên cổ lấy ra. Mới vừa lấy ra xem thì Mộc Dịch An hắn liền đen mặt lại, bình an phù đã bị đốt cháy đen một góc. Hắn vẫn không chết tâm, hướng phía trước đi thêm vài bước thì lá bình an phù trên tay trực tiếp biến thành tro tàn rụng rơi lả tả.
Kim lão đứng gần đó phát hiện lá bình an phù trong tay Mộc Dịch An có chút quen mắt. Ông cũng thuận tay đem ví tiền của mình mở ra. Ngạc nhiên chính là, lá bình an phù của Kim lão cũng nhanh chóng biến thành tro tàn.
Lúc này, đám người tiến lên xem xét kia, trừ bỏ Chu Dương còn miễn cưỡng đứng thẳng được, toàn bộ những người còn lại đều trực tiếp ngã xuống hôn mê. Chu Dương cũng không chịu đựng được quá lâu, lảo đảo lùi lại mấy bước rồi cũng ngồi phệt xuống đất.
Kim lão cùng Mộc Dịch An nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, hai người không ai bảo ai, nhanh chóng lui lại đi thẳng ra bên ngoài.

"Ta thấy lá bùa trên tay ngươi hình như cùng một loại với lá bùa của ta. Lần này thì gay go to rồi, nhiều người bất tỉnh như vậy đúng thật là phiền toái ".
Kim lão nhìn tình cảnh bên trong thì sốt ruột không thôi.
"Ta cũng không biết nữa, thời điểm vừa rồi khi muốn đi đến gần để xem thì thấy lá bùa bất chợt nóng bừng lên. Đi thêm hai bước thì nó đã hóa thành tro mất rồi. Ngài không có cảm giác gì hay sao?".
"Ta để lá bùa trong ví tiền, túi quần lại quá dầy cho nên không có cảm giác. Ta là nhìn thấy lá bùa bị cháy của ngươi trông quen quen cho nên mới lấy ra nhìn. Ai biết vừa lấy ra thì nó cũng bị hủy thành tro luôn rồi ".
Kim lão cảm thấy lần trước có khi cũng chính là nhờ có lá bùa này cứu mình, bằng không mình cũng không thể bình an mà đứng đây trong khi nhóm chuyên gia kia ai nấy đều chìm vào hôn mê sâu như vậy.
"Xem ra tất cả đều là nhờ vào tác dụng của lá bình an phù này, bằng không chúng ta cũng phải nằm xuống giống như bọn họ rồi ".
Mộc Dịch An thở phào, trong lòng hắn càng thêm khâm phục năng lực của Phó Diễm, bản lĩnh của nàng đúng là lớn thật. Đúng là trâu bò a!.
"Ta phải trở về nhà một chuyến để hỏi lão bà xem phù này là do ai làm. Tiểu tử! Ngươi cũng đi tìm người đi. Nếu có thể nhờ được người đó ra tay thì may ra còn có cơ hội. Nhanh lên, tính mạng nhiều người đều đang nằm hết trong tay chúng ta đấy!".
Nói xong không chờ Mộc Dịch An nói chuyện thì Kim lão đã đi ra ngoài dặn dò vệ sĩ vài câu rồi về thẳng nhà tìm lão bà. Mộc Dịch An vừa định nói là hắn nhận thức người này mà cũng không kịp. Ngay khi hắn nhìn thấy lá bùa của Kim lão thì hắn đã biết tác giả là ai. Kiểu dáng không quá giống với loại của hắn, phỏng chừng là Phó Diễm đã vẽ được một khoảng thời gian rồi.
Kim lão ngựa không ngừng vó, hắn muốn nói cũng không có cơ hội. Mộc Dịch An nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, nhưng lúc này làm gì còn bóng dáng của ông lão nữa chứ? Hắn nhủ thầm, Kim lão già rồi mà sức khỏe đúng là dẻo dai, chạy nhanh thật. Cuối cùng Mộc Dịch An hắn đành phải một mình đi tìm Phó Diễm.
...

Lúc này Phó Diễm còn đang bận ở nhà trông em, hôm nay là cuối tuần, nhị ca cùng tỷ tỷ đều trở lại, bất quá đều bị Phó Đại Dũng gọi đi lau thùng rượu cả rồi.
Phó Diễm ngồi tại chỗ kiểm tra tình hình học tập của tiểu tử Phó Nghiêu. Hắn ưỡn ngực, nói với nàng là muốn biểu diễn cho nàng xem bản lĩnh của mình. Múa máy vài chiêu, Phó Diễm kinh hỉ phát hiện, thế mà trong thân thể của tiểu tử này có thể sinh ra khí tức a? Đúng là thiên tài tu luyện!.
Vì thế nàng càng để tâm dạy dỗ hắn, cứ mỗi cuối tuần sẽ dành thời gian trở về kiểm tra. Một người dạy, một người học, thời gian chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa.
Khi Mộc Dịch An đến, cả nhà đều đang thong thả ngồi chơi ở hậu hoa viên, cho nên không nghe thấy tiếng chuông cửa, hắn đành phải vòng ra cửa sau để gọi.
"Ai u... có khách quý đến a! Tiểu An đến nè!".
Vương Thục Mai sau khi mở cửa ra thấy hắn đứng lù lù một đống. mặt mày nhăn tít lại thì hướng về phía Phó Diễm mà hô.
"Sao ngươi lại đến đây? Không phải là đã nói sẽ ở nhà để nghiên cứu túi Càn Khôn hay sao?".
Phó Diễm thấy hắn đến thì cũng rất ngạc nhiên.
"Phó Diễm! Cứu mạng a! Ngươi mau theo ta đi cứu người! Cả một đoàn người đều ngã xuống hôn mê bất tỉnh a!".
Mộc Dịch An gặp được nàng thì bắt đầu nói năng lộn xộn.
"Cái gì mà một phòng người hôn mê? Ngươi nói từ từ ".
Mộc Dịch An đi vào, ngồi xuống ghế đá bên cạnh hồ nước rồi mới chậm rãi đem sự tình kể lại một lượt.
"Ngươi mau đi theo ta đi, lá bình an phù kia của Kim lão ta đoán chắc cũng là do ngươi làm ra, hắn cũng nói bằng mọi giá sớm muộn gì cũng phải tìm được ngươi đến trợ giúp ".
"Ngươi bình tĩnh chút đi! Đợi ta đi thay quần áo đã, sau đó sẽ đi xem sao ".

Phó Diễm nghe hắn nói xong thì cũng gật gật đầu, trực tiếp trở về phòng.
Không nghĩ tới khi Mộc Dịch An còn đang ngồi chờ thì trước của lại có người tìm đến. Cửa vừa mở ra thì Trương Vĩ liền dẫn đầu đi vào, phía sau hắn còn có một lão nhân đi theo, Mộc Dịch An vừa ngẩng đầu lên thì giật cả mình. Đây không phải là Kim lão hay sao? Không nghĩ tới ông ấy có thể tìm đến đây nhanh như vậy.
"Tiểu tử Mộc gia! Ngươi sao lại tới đây? Chẳng lẽ lá bùa của hai chúng ta đều do một người vẽ ra?".
Kim lão kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn chằm chằm vào hắn.
"Lão gia tử a! Ngươi chạy cũng quá nhanh đi, ta không tài nào đuổi kịp được, ngươi cũng không chờ ta nói chuyện xong thì đã bỏ chạy mất rồi ".
Kim lão lập tức ngồi xuống bên cạnh Mộc Dịch An, ông chạy tới chạy lui suốt từ sáng cho tới tận trưa, lúc này mới được dừng lại, quả thật đem mệt chết bộ xương già của ông rồi.
Lúc này, Phó Đại Dũng vừa lúc từ trong lều ủ rượu ở hậu hoa viên đi ra, hắn mới ủ thêm một mẻ rượu trái cây mới, đến bây giờ mới xong. Nhìn thấy cả Mộc Dịch An cùng Trương Vĩ đang ngồi thì liền cười cười.
"Hôm nay cơn gió nào đem hai người các ngươi thổi tới đây thế?".
Mộc Dịch An cùng Trương Vĩ thấy hắn thì cũng đồng loại đứng lên gọi thúc, Kim lão ngồi cạnh thấy một màn này thì ngay lập tức đứng lên tiến tới cầm chặt tay của Phó Đại Dũng.
"Phó tiên sinh! Ngươi hảo a! Ta là người quản lý của Cố Cung. Sự tình bên kia của chúng ta đang thập phần nguy cấp, tất cả vẫn phải dựa vào ngài a. Mạng người là quan trọng nhất, mong ngài ra tay giúp đỡ!".
Khi Phó Diễm đẩy cửa ra thì đúng lúc nhìn thấy cảnh này, nàng buồn cười, trong lòng thầm nghĩ: Ông lão này là ai? Đây là đem lão cha của mình trở thành đại sư rồi hay sao? Haha.
Phó Đại Dũng tự nhiên bị nắm tay thì sững cả người, nghe ông lão nói xong mới nhanh chóng định thần lại.
"Ngài là tới tìm Tiểu Hỏa a? Tiểu Hỏa! Mau tới đây! Vị lão tiên sinh này có chuyện cần giúp, đang rất sốt ruột nè!".
Bao nhiêu ngày rồi:((( sao Wattpad nó sập lâu vậy nhỉ? Dạo này mình rảnh nhưng mà quả thật là lười quá, kiểu đang không có động lực để làm việc ý. Làm gì cũng chán, cứ sờ vào gõ gõ được tý là lại muốn tắt máy đi ngủ, khéo phải đi chữa lành thôi:(( Mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.