Trở Về - Phù Hoa

Chương 96:






"Sao mà đâu đâu cũng có tình địch vậy"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Đêm lạnh, trăng sáng, một người đơn độc ngồi trên đỉnh núi, Hi Vi kiếm hứng trọn ánh trăng cắm bên cạnh, thân kiếm thỉnh thoảng lắc lư theo làn gió.
Bỗng nhiên, Liên Hề Vi lên tiếng: "Ngươi đến rồi."
Một người lặng lẽ bước ra từ trong bóng tối, lộ diện dưới ánh trăng, đến bên cạnh Liên Hề Vi.
Y khoanh tay nhìn bóng núi mờ ảo phía xa, mái tóc dài và sợi dây trên bịt mắt đen bay bay trong gió.
Hai người kẻ đứng người ngồi im lặng hồi lâu.
Liên Hề Vi nói: "Cát đại sư huynh, Cát huynh, sao huynh lại dẫn Lạc Dương đến Doanh Châu thế hả?!"
"Doanh Châu ở đây, dù ta không dẫn muội ấy đến, muội ấy cũng tự tìm đến." Cát Âm sờ tấm vải đen bịt mắt, đáp.
Liên Úc vỗ đùi, biểu cảm đau khổ, "Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, để Lạc Dương tránh xa ta, để cô ấy bình tĩnh lại, sao huynh không đưa cô ấy về thẳng Âm Dương Nhai cho xong?"
Giọng Cát Âm đều đều: "Không dẫn muội ấy đến muội ấy sẽ nổi điên cho xem."
Liên Hề Vi không bình thản được như y, nàng cực kỳ đau đầu nói: "Cát huynh à, huynh lợi hại như vậy, còn là sư huynh, không thể cứng rắn một chút à? Đánh ngất cô ấy rồi đưa về giống như lúc trước không được sao?"
Cát Âm khe khẽ thở dài, "Chuyến đi này ta đánh ngất muội ấy ba lần rồi, tỉnh lại vẫn cứ khăng khăng nói muốn gặp ngươi.
Sư muội cố chấp như vậy, ta thấy hay là ngươi thuận theo ý muội ấy đi."
"Nói đùa kiểu này coi chừng bị ta đánh đó." Liên Hề Vi vịn kiếm, bóp trán nói: "Ngươi không có cách nào để Lạc Dương chết tâm với ta thật hả?"
Cát Âm: "Trừ phi ngươi thay đổi, trở thành một người mất đi sự kiên trì và trong sáng, như thế có khả năng Lạc Dương sẽ không thích ngươi nữa."
Liên Hề Vi: "..."

Nàng gặp gỡ hai sư huynh muội Cát Âm và Lạc Dương cùng lúc nhưng lại trở thành bạn bè với Cát Âm, còn với Lạc Dương thì trốn còn chẳng kịp, bởi vì nàng ta theo đuổi nàng.
Ban đầu nàng không hiểu tại sao Lạc Dương kiên trì với mình đến thế nên nhờ Cát Âm giải đáp thắc mắc giúp nàng.
Cát Âm nói với nàng, năm xưa y và Lạc Dương có tư chất đặc thù nên được chọn gia nhập Âm Dương Nhai tu luyện kỳ thuật, mà loại kỳ thuật này yêu cầu rất cao đối với tâm cảnh của người luyện.
Do từ nhỏ họ đã nhìn thấy bóng tối sâu thẳm trong nội tâm của con người nên dễ bị ảnh hưởng.
Trong quá trình tu luyện ngày qua ngày, tính nết Lạc Dương cứ thế thay đổi, biến thành người vui buồn thất thường như bây giờ.
Tóm lại, bởi vì nhìn thấy quá nhiều nội tâm đen tối của con người khiến Lạc Dương sinh lòng mến mộ trước những người thuần khiết và kiên định.
Nàng ta không thể nhìn thấy toàn bộ nội tâm của Liên Hề Vi nhưng nàng ta có thể cảm nhận được tình cảm thuần khiết của nàng đối với kiếm, một lòng bảo vệ những thứ bản thân yêu quý.
Do đó, nàng ta rất thích Liên Hề Vi.
Sự yêu thích đó dần dần biến thành si mê cuồng nhiệt trong khoảng thời gian mà nàng ta ở chung với Liên Hề Vi.
Liên Hề Vi không biết tình cảm của Lạc Dương dành cho mình rốt cuộc có phải tình yêu hay không, nàng chỉ biết mình không thể hồi đáp nàng ta, họ chỉ có thể làm bạn mà thôi.
Đáng tiếc, Lạc Dương không chịu từ bỏ.
"Lạc Dương không theo tới đây, huynh đánh ngất cô ấy rồi à?" Liên Hề Vi hỏi.
Cát Âm đáp: "Lần này ta để sư muội chìm vào hôn mê là vì ma yểm trong lòng muội ấy bị dẫn ra rồi, e là chúng ta phải vì Âm Dương Nhai một chuyến, để muội ấy ở Thanh Linh Động tĩnh tâm một khoảng thời gian."
Liên Hề Vi giơ hai tán tán thành, "Đúng lý ra ngươi nên mau chóng đưa cô ấy về."
Cát Âm hỏi: "Ngươi không muốn biết đồ đệ ngươi làm sao dẫn được ma yểm của Lạc Dương ra ư?"
Liên Hề Vi ngẩng đầu nhìn y, một câu đã chặn đứng lời định nói tiếp theo của Cát Âm, "Không được nói xấu đồ đệ ta, nếu không chả còn bạn bè gì sất."
Cát Âm lắc đầu, nhàn nhạt nói, "Ngươi cứ thế này sớm muộn cũng sẽ ứng với lời tiên đoán của ta lúc ban đầu."
Lần đầu tiên gặp gỡ, Cát Âm nói giữa bọn họ có duyên phận, bởi vì đồng thuật của Cát Âm không thể sử dụng bừa bãi nhưng khi gặp Liên Hề Vi y lại tự động nhìn thấy được hướng đi vận mệnh của nàng.
Cát Âm dựa theo hướng đi ấy tiên đoán rằng Liên Hề Vi sẽ chết bởi thứ mình yêu thương nhất.
Lúc đó, Liên Hề Vi không để tâm, cho đến hôm nay vẫn vậy.
Nếu thật sự có một ngày nàng phải chết bởi tình yêu, nàng cũng không muốn vứt bỏ tình yêu đó.
Huống chi, chết bởi thứ mình yêu, ngẫm lại cũng không quá tiếc nuối.
Liên Hề Vi đứng lên, ánh mắt kiên định: "Con người từ khi chào đời đã phải nghe vô số âm thanh vang vọng bên tai, ai nấy đều muốn truyền đạt suy nghĩ của mình và thử tìm cách khiến người khác tin tưởng mình.
Chúng ta đều là người trong cuộc, đứng có cao đến mấy cũng vẫn ở trong cuộc, người trong cuộc làm sao có thể phân rõ đúng sai, ai cũng cho rằng mình mới là người đúng.
Quá nhiều suy nghĩ không giống nhau đan xen lẫn lộn, lòng tin khác nhau thì kết quả cũng khác.
Có lẽ ngươi rõ hơn ta, vận mệnh không thể thay đổi, cuối cùng vẫn sẽ đi về một chốn.
Con người không thể tránh khỏi cái chết, chỉ cần ta của thời khắc này không thẹn với lòng thì cần chi phải quan tâm chết theo cách nào."
"Dù ngươi không muốn nghe nhưng với tư cách là một người bạn, ta vẫn phải nói một câu." Thân hình Cát Âm dần trở nên mơ hồ, người biến mất trên đỉnh núi, chỉ để lại một câu cuối cùng trong gió, "Đồ đệ Chấp Đình của ngươi rất đáng sợ, ngươi phải cẩn thận hắn gây nên tai họa."
Liên Hề Vi bật cười, "Các ngươi nghĩ ta không biết gì thật à.

Có tâm ma thì đã sao, là đồ đệ của ta, ta vẫn lựa chọn tin tưởng nó."
Cát Âm quay về chỗ ở của mình, thấy sư muội đã tỉnh đang nằm ngược trên nóc đình hóng mát, mái tóc dài rũ xuống trông rất đáng sợ.
Nàng ta đang gỡ gạch ngói trên đình ném hoa sen nở rộ bên dưới.
"Sư huynh, huynh đi gặp Hề Vi rồi à?"
"Ừ." Cát Âm nhìn mấy đóa hoa sen bị giày xéo.
Lạc Dương lại đập gãy một đóa hoa sen, "Sư huynh, Hề Vi là của muội."
Cát Âm: "Ừ."
Lạc Dương: "Sư huynh huynh có hiểu không?"
Cát Âm: "Ừ." Y quay người đi vào phòng, nói: "Chỉ được ở lại thêm ba ngày, ba ngày sau theo ta về Âm Dương Nhai."
"Hừ." Lạc Dương hừ khẽ, xoay người trượt xuống, mũi chân điểm lên đóa hoa sen trắng duy nhất còn lại trong hồ, sau đó đáp xuống bờ bên cạnh.
Ngày hôm sau, Lạc Dương đi tìm Liên Hề Vi nhưng tìm mãi chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.
Bắt gặp một đệ tử Doanh Châu trên đường, Lạc Dương hỏi hắn: "Hề Vi đang ở đâu?" Đệ tử nọ mặt thoắt đỏ, biểu cảm khát khao nói: "Thiếu sơn chủ à? Hành tung người bất định, tiểu đệ tử như ta hiếm khi gặp người, cũng không biết người đang ở đâu."
Lạc Dương thấy sắc mặt hắn, như chợt hiểu ra, sầm mặt hỏi: "Ngươi cũng thích Hề Vi?"
Đệ tử nọ đáp một cách tự nhiên: "Hơn phân nửa đệ tử trên Doanh Châu chúng ta đều thích thiếu sơn chủ.
Thiếu sơn chủ tu vi cao cường, khí chất xuất trần, thanh lãnh như tiên, chỉ có thể ngắm không thể đến gần, người là mơ ước chung của chúng ta.
Không lúc nào mà chúng ta không ôm lòng sùng bái thiếu sơn chủ, là vì…"
"Được rồi được rồi, ngươi đi mau đi." Lạc Dương tức giận đi tìm người khác dò hỏi.
Thấy một nữ tử xinh đẹp nét mặt lạnh lùng trên Diễn Kiếm Đài, nàng ta cảm thấy có nét giống Liên Hề Vi nên bất giác có hảo cảm, bèn tiến lên hỏi.
"Ngươi cũng là đệ tử Doanh Châu à, có biết Hề Vi không?"
Nữ tử nọ ngạc nhiên, "Thiếu sơn chủ?" Sau đó cũng lộ ra biểu cảm tôn kính và cuồng nhiệt, "Thiếu sơn chủ là Hi Vi kiếm chủ được người người trên tu tiên giới sùng bái, cũng là hình mẫu của ta, thân là đệ tử Doanh Châu làm sao ta không biết thiếu sơn chủ cho được."
Lại một đứa thích Hề Vi nữa à? Mặt Lạc Dương bí xị, ngữ điệu cũng không còn hiền hòa như trước, "Vậy ngươi biết Hề Vi đang ở đâu không, ta muốn đi gặp nàng."
Nghe vậy, nữ tử kia tỏ rõ địch ý, ngẩng cao đầu kiêu ngạo đánh giá nàng ta, nói: "Ngươi là ai? Thiếu sơn chủ há là người ai muốn gặp cũng gặp được."
"Ta và Hề Vi có quan hệ gì há có thể nói với một đệ tử nhỏ nhoi như ngươi, hừ." Lạc Dương khoanh tay trước ngực, sau đó chợt phát hiện ngực nữ tử trước mặt to hơn mình, càng thấy không vui.
Nhưng nghĩ lại, Hề Vi cũng có thích nữ đâu, ngực to thì có tác dụng gì, nàng ta thấy bớt tức hơn hẳn.
Nhưng ngược lại nữ tử nọ nổi nóng, nàng ta tên Khấu Linh Cơ, thân phận không thấp, là cháu gái của một vị phong chủ trên Nam phong, tu vi cũng không tồi.
Người trước mặt ngạo mạn như thế làm nàng ta không vui, nói: "Ồ, bất kể vị khách đây có quan hệ gì với thiếu sơn chủ, chỉ cần ngươi tỷ thí với ta một trận, có thể đánh thắng kiếm của ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết thiếu sơn chủ đang ở đâu, thế nào hả."
Lạc Dương nhướn mày: "Ngươi đã cho ta cơ hội xử lý ngươi thì ta không khách sáo đâu.
Dù sao cũng là ngươi khiêu chiến trước, có bị ta đánh rồi Hề Vi cũng không thể trách ta."
Khấu Linh Cơ cười lạnh rút kiếm, "Ha, bớt nói nhảm, mời lên Diễn Kiếm Đài!"
Mấy đệ tử xung quanh sớm đã để ý thấy hai người lời qua tiếng lại, bỗng thấy hai người muốn tỷ thí bèn tụm thành một nhóm đứng xem.
Hai nữ tử đứng đối diện nhau, không khí đông cứng như thể sẽ xuất thủ bất cứ lúc nào.
Lạc Dương thấy Khấu Linh Cơ rút kiếm thì cười khẽ, triệu ra chiếc roi đỏ đính đầy chuông bạc, nói: "Phong thái có vài phần giống Hề Vi, nhưng mà, thấy hình mà chẳng thấy cốt, bắt chước quá đà ngược lại khiến người ta mắc cười."

Khấu Linh Cơ thẹn quá hóa giận, nàng ta lập tức nghiêm túc, thân kiếm run lên, ánh mắt tập trung tiến công.
Lạc Dương nhắm mắt, chuông bạc trên chiếc roi vang vọng từng hồi như bản thân bị bao trùm trong âm vực giữa Diễn Kiếm Đài.
Trong thế giới ấy, nếu không thể phá giải thì kiếm của Khấu Linh Cơ không thể đả thương nàng ta.
Đáng tiếc, tuy kiếm pháp của Khấu Linh Cơ tuyệt diệu nhưng vẫn chưa lĩnh ngộ được kiếm vực của mình, không phá được âm vực của Lạc Dương, nhất thời nàng ta lạc lối trong âm vực không thể thoát thân.
Tay Lạc Dương gãy nhẹ một cái, chuông bạc tấu vang âm thanh quỷ dị.
Khấu Linh Cơ đã rất cố gắng giữ lòng kiên định nhưng vẫn bị tiếng chuông ảnh hưởng, động tác vung kiếm ngày càng chậm.
Những người theo dõi dưới Diễn Kiếm Đài thấp thỏm vô cùng.
Ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo hòa nhã vang lên, "Đến đây là được rồi."
Âm vực của Lạc Dương thoắt cái đã bị phá giải.
Khấu Linh Cơ đổ mồ hôi lạnh, người đứng không vững ngẩng đầu lên, sau đó vui mừng gọi: "Chấp Đình đại sư huynh!"
Lạc Dương thu roi đỏ lại, nhìn chằm chằm Chấp Đình đang bước tới.
Uy vọng của Chấp Đình ở Doanh Châu không hề thấp, chúng đệ tử thấy hắn liền vội vã nhường đường, hiển nhiên rất tin tưởng và tôn kính hắn.
"Lạc tiền bối, cần gì phải làm khó tiểu bối chứ." Chấp Đình vung tay, một tia linh khí chui vào trán Khấu Linh Cơ, đánh tan những âm khí còn sót lại, "Linh Cơ, ngươi đi nghỉ trước đi."
Khấu Linh Cơ không phản bác, đáp: "Vâng, đại sư huynh."
Đợi người đi rồi, Chấp Đình nói với Lạc Dương: "Lạc tiền bối muốn tìm sư phụ sao không đến tìm Chấp Đình mà hỏi.
Xin mời đi theo Chấp Đình."
Lạc Dương bất động, cảnh giác nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Chấp Đình: "Chấp Đình không dám làm gì, chỉ muốn đưa tiền bối đi gặp sư phụ thôi."
Mỗi lần Lạc Dương nhớ đến tâm cảnh mình nhìn thấy hôm qua là nàng ta không còn dám tin tưởng hắn nữa.
Nhưng không đi với hắn thì chẳng khác nào sợ hắn, vả lại nàng ta cũng muốn tìm Hề Vi.
Suy sét giây lát cuối cùng vẫn đi theo hắn.
Hai người mới đi được nửa đường, hai đệ tử nét mặt phẫn nộ bỗng hớt hải chạy tới, "Chấp Đình đại sư huynh! Ảnh Vu kia lại tới nữa rồi! Hắn còn vứt ba thi thể trước cổng Doanh Châu tiên sơn.
Hành vi sỉ nhục Doanh Châu chúng ta như thế thật quá đáng hận!"
- Hết chương 96 -.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.