Trở Về - Phù Hoa

Chương 82:






"Né ra, để đồ đệ ta giả đò nè"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Sư phụ, phải như vậy sao?" Chấp Đình hỏi.
Một con rùa xanh to chừng bàn tay nói tiếng người, còn nói giọng rất dễ nghe, nàng nói: "Bảo con đi thay sư phụ mà con cứ muốn ta đi theo là sao, nếu con cố tình hiểu sai ý sư phụ vậy thì con nhất định phải đi tới đó bằng được cho ta."
"Vâng ạ, sư phụ đã nói vậy, đồ nhi xin tuân lệnh." Nói xong, Chấp Đình ngẩng đầu, đứng thẳng lưng, mắt nhìn thẳng về trước, đầu không lắc lư.
Không phải hắn đi đứng đòi hỏi cầu kỳ, mà bởi lúc này hắn đang đội sư tôn trên đầu mình, sợ rùa xanh rớt xuống nên hắn phải cố gắng giữ thăng bằng.
Rùa xanh nằm bò trên đầu Chấp Đình nhìn phong cảnh lướt nhanh qua mắt mình, nội tâm rất không sảng khoái, móng vuốt cứ cào cấu mấy sợi tóc đen trên đầu Chấp Đình làm đầu Chấp Đình rối bời cả lên.
Thật ra, nàng muốn Chấp Đình đi đến điểm hẹn thay mình vì muốn tách đồ đệ ra, dù sao nàng cũng không muốn đồ đệ nhìn thấy dáng vẻ mất mặt hiện tại của nàng.
Ở trước mặt đồ đệ yêu dấu, nàng vẫn rất chú ý đến hình tượng, tốt nhất là để hắn luôn luôn cho rằng sư phụ là một người rất tài giỏi.
Hiện tại, con rùa này thì thôi bỏ đi.
Nhưng lần này đứa đồ nhi luôn hiểu lòng người đây không định làm theo ý nàng, tuy biết hắn lo lắng cho mình nhưng không vui thì vẫn hoàn không vui.
Chấp Đình cảm nhận được tâm trạng không vui của sư phụ, cảm thấy da đầu hơi nhức nhối.
"Sư phụ, Bạch Lộ trang là nơi này đúng không?"
"Đúng vậy."

Chấp Đình bước lên gõ cửa.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, một thanh niên đi ra, chắp tay nói: "Vị đại nhân đây, hôm nay chủ nhân ta tổ chức tiệc riêng ở trong viện, không tiện gặp khách."
Chấp Đình nói: "Ta đến để tham dự tiệc thưởng kiếm đấy."
Thanh niên ngạc nhiên, "Nhưng mà những vị khách trang chủ gửi lời mời đã đến đủ rồi, chỉ còn một vị chưa đến là thiếu sơn chủ Doanh Châu tiên sơn đỉnh đỉnh đại danh."
Chấp Đình nói: "Người huynh nói chính là sư tôn của tại hạ, sư tôn có việc quan trọng không thể đến nên lệnh ta tham dự thay người."
"Ra là vậy, tiểu nhân thất lễ rồi, mời đại nhân vào trong, để tiểu nhân đi bẩm báo với trang chủ." Thanh niên dẫn Chấp Đình vào Bạch Lộ trang, gọi người mang trà bánh lên, còn mình lật đật chạy đến nơi tổ chức yến tiệc tìm Bạch Lộ trang chủ.
Trong Thu Phong Họa lâu của Bạch Lộ trang, mười mấy kiếm giả chia nhau ngồi xung quanh, bình phẩm mấy thanh trường kiếm trong sảnh.
Người ngồi phía trên cùng mặc áo trắng, khoác áo choàng lông, tay cầm quạt cũng bằng lông nốt, ăn mặc tiêu sái phong lưu.
Song người này dung mạo bình thường, còn để hai ria mép, không hiểu sao có vài nét giống phường gian trá.
Điểm đáng chú ý nhất của gã là đôi mắt, rạng rỡ có thần, vừa nhìn là biết người sáng suốt.
Người này chính là chủ nhân Bạch Lộ trang, tên Bạch Cửu Tri.
"Bạch trang chủ, ta nghe nói lần này ngài thu được một thanh kiếm lạ, sao không thấy ngài lấy ra.
Mời chúng ta đến cũng đâu thể chỉ lấy mấy thanh này ra đối phó chứ." Một vị kiếm khách áo vàng bỏ bình rượu xuống nói.
Một vị kiếm khách khác ngồi đối diện nghe thế thì nói: "Hoàng Hoa Kiếm, ngươi gấp gáp cái gì, kịch hay của bữa nay còn chưa bắt đầu cơ mà, nhân vật chính Bạch trang chủ người ta muốn mời còn chưa tới thì sao lấy kiếm ra bây giờ được."
"Ồ? Người nào mà khiến Bạch trang chủ tôn trọng đến thế? Người đó chưa đến, thế là bắt chúng ta cùng đợi à." Kiếm khách áo vàng hơi không phục.
"Này, ngươi không biết gì hết mà cũng đến á?" Một vị nữ hiệp khách mặc áo đỏ nói: "Ngươi chẳng có hiểu biết gì cả, hôm nay có ai đến cũng không biết.
Nay ta đến chỉ vì người đó đây, nếu không phải mọi khi khó gặp được nàng ấy thì ta còn lâu mới đến địa bàn của tên Bạch Cửu Tri khốn kiếp làm mỏi mắt ta."
Bạch Cửu Tri trên ghế chủ vị vuốt vuốt hai ria mép của mình, "Ta nói này Hạ Y, ngươi nói chuyện làm người ta đau lòng quá đi.
Bạch Lộ trang của ta phong cảnh như họa, có chỗ nào mạo phạm đến đôi mắt tôn quý của ngươi đâu, huống hồ chúng ta không phải bạn bè à? Sao ngươi ăn nói vô tình thế."
"Từ khi ngươi bắt đầu để hai cái ria mép kia thì ta rất muốn tuyệt giao với ngươi rồi." Nữ tử áo đỏ hầm hừ nói.
Kiếm khách áo vàng đập bàn: "Ta bảo này hai người các ngươi đang chơi trò đố vui đấy à, rốt cuộc là ai tới, nói cho rõ ràng đi chứ!"
Một kiếm khách áo xám im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng đáp: "Liên Hề Vi."
Kiếm khách áo vàng nghe xong, đôi mắt trừng to như mắt mèo, hét lên: "Cái gì! Liên Hề Vi, là Liên Hề Vi ta đang nghĩ tới đúng không?! Thiếu sơn chủ Doanh Châu tiên sơn, đệ nhất mỹ nhân tu tiên giới, xếp hạng thứ nhất trên bảng xếp hạng danh kiếm?"
"Chả nhẽ còn Liên Hề Vi nào khác có bản lĩnh khiến biết bao nhiêu kiếm giả có danh có tiếng thế này tụ hội tại đây?" Bạch Cửu Tri vuốt râu, "Ai cũng biết, chủ nhân Hi Vi kiếm luôn độc lai độc vãng, lạnh nhạt vô tình, khó biết tung tích, hôm nay mời được nàng ấy đến đây thật sự không dễ dàng gì."
"Này Bạch Cửu Tri, ngươi ra vẻ gì hả, ngươi thấy người nào có danh tiếng là mặt dày chạy theo người ta đòi kết bạn, ai biết ngươi mời người ta tới bằng cách nào." Nữ tử áo đỏ nói tiếp, "Ngươi nhìn coi bây giờ là lúc nào rồi, người còn chưa thấy mặt mũi đâu, không phải ngươi cố tình lừa bọn ta tới đây đó chứ?"
Bạch Cửu Tri: "Ta thề với trời là ta thật sự mời được nàng ấy rồi mà."
"Trang chủ." Một thanh niên chạy vào, khom lưng nói: "Có một vị công tử đến tự nhận mình là đệ tử của chủ nhân Hi Vi kiếm, hôm nay đến thay sư phụ, hiện đang đợi ngoài sảnh ạ."
Bạch Cửu Tri nghi hoặc: "Đồ đệ của chủ nhân Hi Vi kiếm? Liên đại mỹ nhân không đến được nên bảo đồ nhi đi thay à?"
Những người có mặt ở đây đều biết đến tên Liên Hề Vi nhưng chẳng biết gì về đồ nhi của nàng.
Có người hỏi: "Đồ nhi của Liên Hề Vi là ai? Hình như chưa nghe bao giờ."
"Đồ nhi của nàng ấy á? Hừ, ta biết này, chắc chắn là tên Chấp Đình kia chứ không ai nữa." Một nam tử tóc đỏ giận dữ nói: "Lúc trước ta từng tỉ kiếm với Liên Hề Vi, thua cuộc dưới kiếm của nàng, sau đó nàng ấy sỉ nhục ta, nói ta còn chẳng bằng đồ nhi Chấp Đình mới học luyện kiếm của nàng ấy.
Thật là đáng hận, hôm nay ta phải xem xem tên Chấp Đình đó là nhân vật thế nào!"
"Ta cũng vậy, đợi chuyện ở đây xong xuôi ta phải mời hắn chỉ giáo một phen." Một kiếm giả khác nét mặt âm trầm lên tiếng phối hợp.
Một kiếm giả khác nữa hoài nghi nói: "Nếu là Liên Hề Vi, tu vi kiếm đạo của nàng ấy ta rất công nhận nhưng nếu đổi lại là đồ nhi nàng ấy… một thằng nhóc hỉ mũi còn chưa sạch, chẳng lẽ có thể so được với chư vi tiền bối ngồi đây? Bảo hắn tới bình phẩm kiếm thì có mà hạ thấp tiêu chuẩn ấy chứ.
Không có năng lực thì làm gì có tư cách ngồi chung với chúng ta."
"Ta thấy Liên Hề Vi đó tự cao tự đại quá, trước kia ta có nghe nói nàng ta tự cho mình thanh cao.
Hôm nay ta thấy đúng là như vậy thật, nàng ta không đến lại bảo tiểu đồ đệ chưa hiểu sự đời đến đối phó, hừ."
"Các vị, các vị." Bạch Cửu Tri giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, "Chúng ta mời cao đồ của Liên đại mỹ nhân vào rồi nói sau nhé, bây giờ các vị có đoán cũng vô nghĩa."
"Tiểu Quân, ra mời khách vào đây."
"Vâng, trang chủ."
Mọi người hướng mắt trông ra cửa, một lát sau, theo tiếng bước chân đang đến gần, một bóng người thon dài chầm chậm bước vào.
Người thanh niên mỉm cười, dung mạo tuấn mỹ, ăn mặc giản dị nhưng không tầm thường, tự nhiên hơn nhiều phong thái nhã nhặn mà Bạch Cửu Tri kia cố phơi ra.
Hắn vừa lộ diện đã khắc vào tâm trí người ta ấn tượng sâu sắc.
Nhưng, sau khi trầm trồ một hồi, ánh mắt mọi người dồn về phía đỉnh đầu thanh niên, trên đó có một con rùa xanh.
Đây là phong cách gì vậy? Có hàm nghĩa gì đặc biệt không? Nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung cả lên đầu Chấp Đình.
Chấp Đình bình thản tự tại trước biết bao ánh mắt đánh giá mình, hắn nói: "Tại hạ Chấp Đình đệ tử Doanh Châu tiên sơn, tham kiếm chư vị."
"Hahaha, quả là danh sư xuất cao đồ, chủ nhân Hi Vi kiếm khiến người ta gặp một lần như quên mọi trần tục, đồ nhi của nàng cũng mang đến cho người ta cảm giác mới mẻ quá.
Bỉ nhân là trang chủ Bạch Lộ trang Bạch Cửu Tri, là bạn của sư phụ ngươi.
Nào qua đây qua đây, mau qua đây ngồi." Bạch Cửu Tri đi xuống, nhiệt tình kéo Chấp Đình vào chỗ ngồi còn trống.
"Hừ, Bạch trang chủ, người đã đến đầy đủ rồi, có thể mang thanh kiếm lạ mà ngài nói ra rồi chứ." Một kiếm khách không hề khách khí nói.
Bạch Cửu Tri biết rất nhiều người bên dưới đến đây chỉ vì gặp Liên Hề Vi, bây giờ Liên Hề Vi không đến nên bọn họ chỉ đành trông mong vào thanh kiếm của gã để chuyến đi này của mình không uống phí.
Gã cũng không dây dưa nữa, vỗ tay nói: "Vậy được thôi."
Tiếng vỗ tay vừa dứt, chính giữa sảnh bỗng lõm xuống một khoảng, một dòng suối hiện ra, phía trên ẩn hiện bóng một thanh kiếm.
Bóng kiếm thoắt ẩn thoắt hiện trong suối, thân kiếm không hề tỏa ra bất cứ khí tức bén nhọn nào, nhưng khoảnh khắc ánh mắt của mọi người hội tụ về nó, ai nấy đều cảm nhận được hàn ý và sát ý trên thanh kiếm.
"Đặc biệt thật!"
"Thanh kiếm như thật như ảo vậy, ban đầu chỉ tưởng là một cái bóng nhưng nhìn kỹ lại thì là thật.
Nó dường như không tồn tại trong suối nhưng cảm giác của ta nói cho ta biết nó thật sự tồn tại."
Mọi người đang nhìn ngắm, còn Bạch Cửu Tri phía trên cười nói: "Đây là thanh kiếm ta có được trong một dịp ngẫu nhiên, ta phải tốn sức lắm mới mang được nó về đấy.

Sao nào, các vị ngồi đây có biết thanh kiếm này không?"
Mọi người bắt đầu bàn tán ồn ào, vắt óc suy nghĩ mãi nhưng chẳng có một ai trả lời câu hỏi của gã.
Thấy mọi người không ai lên tiếng, Bạch Cửu Tri nhìn sang Chấp Đình, hỏi: "Không biết Chấp Đình công tử có cao kiến gì không?"
Không đợi Chấp Đình trả lời, nam tử đầu đỏ kia nói: "Trông khí tức mềm như bông của hắn là biết không phải kiếm giả lợi hại gì rồi, huống chi với tuổi tác này, có khi còn chưa xuống núi được mấy lần, vậy thì có kiến thức gì mà nói.
Hắn có thể nói ra lai lịch của thanh kiếm này mới lạ."
Nữ kiếm khách áo đỏ nhướn mày: "Ồ, ngươi nói người ta không biết lai lịch của kiếm, thế ngươi biết chắc?"
Nam tử tóc đỏ cười ha ha, "Chắc chắn thì ta không dám nói nhưng ta đoán ra một chút, nói cho chư vị nghe vậy."
Gã đứng lên, đi tới bên suối, lớn tiếng nói; "Thanh kiếm chìm trong nước, không có khí tức nhưng có sát khí ngưng tụ, phía trên có hoa văn nước nho nhỏ, có lẽ là thanh Thủy Thanh kiếm của Tuyền Cốc lão nhân chế tạo trong truyền thuyết."
Tuy gã nói chỉ là suy đoán nhưng nhìn biểu cảm chắc ăn và ngữ khí của gã thì hẳn đã nhận định mười mươi.
"Nghe ngươi nói thế hình như ta cũng nhớ ra rồi, sau khi Tuyền Cốc lão nhân chết thì Thủy Thanh kiếm của ông ấy cũng mất tích, miêu tả của người ta về nó cũng giống như ngươi nói.
Nhưng đây là Thủy Thanh kiếm thật ư? Kiến thức của ta về các loại kiếm không nhiều lắm, không biết các vị còn lại có ý kiến nào khác không?
"Cái này không phải Thủy Thanh kiếm thì là cái gì." Nam tử tóc đỏ khoanh tay trước ngực đảo mắt quanh một vòng, sau đó bỗng dưng chỉ Chấp Đình: "Tiểu tử kia, ngươi cười cười thế là sao, chẳng lẽ ngươi có ý khác? Nói ra nghe xem, để ta coi cao đồ của Liên Hề Vi có điểm nào hơn người.
Nếu hôm nay ngươi không được thì sư phụ ngươi mất mặt rồi đấy."
Chấp Đình ngồi yên một góc uống trà, không có ý định kiếm chuyện nhưng không biết sao người này cứ cố tình chống đối hắn.
Lần này hắn đến tham dự thay sư phụ, không thể làm mất mặt sư phụ.
Hết cách rồi, hắn đứng lên, nói với mọi người: "Kiến thức ta hạn hẹp, vốn dĩ không muốn múa rìu qua mắt thợ trước mặt các vị, nhưng mà nếu vị kiếm giả đây đã yêu cầu thì ta đành hiến chút tài mọn vậy."
Hắn bước đến dòng suối, quan sát tỉ mẩn rồi nói: "Theo ta thanh kiếm này không phải Thủy Thanh kiếm của Tuyền Cốc lão nhân mà hẳn là Ảnh Kiếm mới phải."
- Hết chương 82 -
NNPH lảm nhảm:
Tui trở lại rồi đây.
Sắp tới sẽ đẩy nhanh tiến độ để thật mau chóng hoàn bộ này.
Cố lên cố lên nào!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.