Trở Về - Phù Hoa

Chương 61:






"Nói dối liên miên cũng thành thật"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Năm ngàn người đã chọn xong, ngoài ra, Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận ở bảy phúc địa môn phái cũng đã hoàn thành.
Giờ ngọ hôm nay là thời cơ tốt nhất, đến lúc ấy mời chư vị làm theo cách khai trận mà chúng ta đã truyền đạt." Tắc Dung nói xong, mọi người đồng loạt gật đầu.
Chu Đan thượng tiên bỗng hỏi: "Mấy hôm nay không thấy Chấp Đình thượng tiên đâu, không phải ngươi nói hắn bị thương ngoài ý muốn phải bế quan sao, đến bây giờ Hàm Dương bí cảnh sắp hiện thế rồi, hắn còn không xuất hiện chủ trì đại cục ư? Dù sao cũng chỉ có mình hắn từng vào Hàm Dương bí cảnh, thiếu mất hắn thì ta đây không yên tâm, chắc hẳn mọi người cũng vậy.
Tắc Dung thượng nhân, có phải ngươi nên cho chúng ta một câu trả lời không, rốt cuộc Chấp Đình thượng tiên bao giờ mới xuất hiện?"
Thực ra không chỉ mình nàng ta nghi ngờ việc này nhưng chỉ có nàng ta dám lên tiếng.
Lúc trước không ai hỏi nên bầu không khí hòa thuận vui vẻ, nay có người hỏi, bầu không khí giả tạo kia trở nên vi duệ ngay tức thì.
Những người khác cũng đang chờ câu trả lời của Tắc Dung.
Chấp Đình thượng tiên là một trong các thủ lĩnh tu tiên giới, nhiều năm qua hắn làm việc rất khiêm tốn nhưng kế thừa lòng vì thiên hạ của sư phụ, từng xuất sơn mấy lần để tru sát yêu ma cứu người gặp nạn trên thế gian, tiếng tăm không hề nhỏ.
Sở dĩ chuyện Hàm Dương bí cảnh lần này có thể được nhiều người hưởng ứng như vậy, ngoài sự hấp dẫn của bản thân bí cảnh thì nhiều người tin tưởng nhân phẩm và uy tín của hắn nên mới tham gia.
Trước kia thì thôi đi, nhưng bây giờ đại trận sắp mở, Hàm Dương bí cảnh trong truyền thuyết sắp hiện thế, vậy mà hắn còn chưa lộ diện, ít nhiều cũng làm lòng người ta bất an
Tắc Dung hơi do dự, mọi người thấy vẻ mặt đó của hắn thì nhận ra chuyện này dường như không đơn giản.
"Đây...!Tắc Dung thượng nhân, vì sao người lại có vẻ mặt thế này, chẳng lẽ Chấp Đình thượng tiên thật sự có chuyện rồi?"
"Tắc Dung thượng nhân, lúc này là lúc nào rồi, Chấp Đình thượng tiên có xảy ra chuyện gì thì cũng nên nói cho chúng ta biết mới phải chứ, không thể cứ giấu giếm mãi được."
Mọi người thi nhau lên tiếng, hai phong chủ của Doanh Châu tiên sơn đã sớm nghi ngờ cũng phụ họa.

Tắc Dung khẽ thở dài, nghiêm túc nói: "Thật ra, ngày đó đại sư huynh ta cùng biến mất với Lâm Tị thượng tiên của Đại Dư, đến nay ta vẫn chưa tìm ra họ."
"Cái gì!" Nam tử ngồi trên hàng ghế phía Đại Dư tiên sơn ngạc nhiên hô lên: "Vậy sao lúc đó ngươi nói không biết tin tức của sơn chủ ta, vì sao!"
Tắc Dung phất tay áo hừ lạnh, "Tại sao ta nói vậy, trong lòng các ngươi còn không rõ sao.
Đại sư huynh ta một lòng muốn tạo phúc cho tu tiên giới, chư vị tiên hữu đều sẵn lòng tham dự, chỉ có Đại Dư các ngươi, trước thì nói Lâm Tị thượng tiên bị thương chưa khỏi không đến được, sau thì âm thầm xuất hiện ở Doanh Châu ta.
Lúc mọi người đang nghị sự thì hắn lại dùng phân thân, chân thân thì đi thám thính bí mật của Doanh Châu ta.
Nếu đại sư huynh ta không chừa lại đường lui thì sự việc bây giờ ra sao còn chưa chắc đấy.
Dám hỏi hành vi lén lén lút lút đó là có ý đồ gì?! Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận bị ai đó động chạm vào, chắc chắn là do Lâm Tị thượng tiên, mà đại sư huynh ta mất tích nhất định cũng có liên quan đến Lâm Tị thượng tiên.
Ta không đòi người ở chỗ các ngươi thì thôi đi, các ngươi còn dám náo động!"
"Cái này..." Nam tử nọ hơi chột dạ, thấy thế, một người khác bên cạnh bèn đứng ra nói: "Chỉ dựa vào lời nói một phía từ ngươi mà đã định tội cho người khác rồi chăng! Không ai rõ tình hình thế nào cả, sao có thể đổ hết lên đầu sơn chủ chúng ta.
Ngươi vu khống Đại Dư chúng ta như vậy, thật là đáng hận! Ta thấy ngươi mới là phường bất lương đấy!"
"Được rồi, các ngươi đừng cãi nữa." Một vị lão phong chủ của Phương Hồ tiên sơn đứng ra ngăn cản, "Tắc Dung thượng nhân, chuyện xảy ra như thế sao lúc trước ngươi không nói rõ?"
Tắc Dung khó xử thở dài, "Thật ra sau khi đại sư huynh biết chuyện Hàm Dương bí cảnh huynh ấy đã bắt đầu chuẩn bị, cố gắng không để xảy ra sai sót.
Nhưng dạo trước, huynh ấy tính ra mình sắp phải đối mặt với một kiếp nạn, vì thế đã có tính toán trước.
Huynh ấy giao phó nhiều chuyện quan trọng cho ta để đề phòng bất trắc.
Chuyện Hàm Dương bí cảnh là chuyện lớn của cả tu tiên giới, thu hút nhiều tiên hữu như vậy, nếu vì Chấp Đình thượng tiên của Doanh Châu chúng ta mà khiến các vị bỏ lỡ cơ hội lần này thì thật là tội lỗi của chúng ta.
Vì không muốn mọi người phải lo lắng nên ta chọn cách giấu giếm."
"Vả lại, liên quan đến việc đại sư huynh mất tích, ta còn một suy đoán khác." Nói đoạn, Tắc Dung ngừng lại.
Những người tò mò thấy hắn không nói nữa thì vội vàng giục: "Suy đoán gì?"
Tắc Dung ngập ngừng nói: "Ta đoán đại sư huynh và Lâm Tị thượng tiên đã rơi vào Hàm Dương bí cảnh."
"Cái gì!"
"Không phải nói Hàm Dương bí cảnh rất khó vào sao?!"
"Phải đó, nghe nói Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận hao phí biết bao nhân vật lực bày bố cũng không thể duy trì quá lâu, sao bọn họ vào trong được?"
"Không phải Chấp Đình thượng tiên nói sau lần ngẫu nhiên đó thì không vào được nữa à?"
Thấy mọi người ồn ào, Tắc Dung giơ tay ra, "Xin chư vị tiên hữu nghe ta nói."
"Đại sư huynh từng nói chuyện Hàm Dương bí cảnh với ta, bởi vì nó nằm trong kẽ hở của không giới, không thể định vị, phải là thời cơ rất ngẫu nhiên mới vào được.
Huynh ấy không thể tìm thấy vị trí của kẽ hở không giới nên mới nói mình không vào được.
Nhưng đồng thời huynh ấy phí hết tâm sức nghiên cứu ra Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận, khởi động trận pháp này có thể kéo Hàm Dương bí cảnh từ kẽ hở không giới ra, không khởi động thì nó cũng như một cánh cửa, bởi bên trong còn sót lại linh lực của đại sư huynh.
Ta nghĩ, nếu đại sư huynh và Lâm Tị thượng tiên có tranh chấp gì đó, hai người đều là thượng tiên, sức mạnh bộc phát đủ để tạm thời khởi động Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận.
"Nếu đúng như ta nghĩ thì có thể giải thích vì sao hai người biến mất mãi đến nay vẫn chưa tìm ra tung tích."
Mọi người chìm vào suy tư, sau đó nói: "Cũng có lý", "Ta thấy có khả năng lắm".
Còn việc vì sao hai người đánh nhau ở gần Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận thì bọn họ lơ qua xem như ngầm hiểu.
"Thế lúc này sơn chủ và Lâm Tị thượng tiên đã ở trong Hàm Dương bí cảnh sắp mở ra à? Hèn chi Tắc Dung thượng nhân nóng lòng muốn mở Hàm Dương bí cảnh." Một vị phong chủ Doanh Châu nói.
Tắc Dung không phản bác, thản nhiên thừa nhận: "Tình hình thế nào còn chưa rõ, lòng ta khó tránh lo âu, chỉ mong suy đoán của ta là thật." Tắc Dung được biết đến là một người nghiêm khắc, chính trực vô tư, nay lời nói thành thật của hắn nhận được sự tin tưởng của mọi người.
Dù một số người vẫn còn lăn tăn nhưng thời điểm này quá vi diệu, Hàm Dương bí cảnh sắp sửa mở ra, chẳng ai còn tâm trạng truy cứu thật giả của chuyện này.
Lo lắng hiện lên trên nét mặt của những người có mặt nhưng trong lòng họ nghĩ gì thì chỉ có bản thân bọn họ biết mà thôi.
Chu Đan thượng tiên khơi chuyện trước cũng đang có tính toán của riêng mình.
Nếu Chấp Đình thượng tiên và Lâm Tị thượng tiên có chuyện thật thì ai có lợi nhất, dĩ nhiên là nàng ta rồi, nếu hai người họ không có ở đây thì nàng ta là kẻ độc chiếm duy nhất rồi.
Kết quả tốt nhất đối với nàng ta là cả hai gặp nạn chết, nhưng nếu giống như suy đoán của Tắc Dung, hai người đã vào Hàm Dương bí cảnh trước thì không hay ho chi đâu.
Trong Hàm Dương bí cảnh chứa nhiều bảo vật nhưng luôn sẽ có món quý giá nhất.
Từ trước đến nay, kẻ đến trước được trước, nàng ta mà đến sau thì chẳng còn bảo vật tốt nào.
Trong lúc mọi người đang suy tính chuyện của mình, Tắc Dung chợt nói: "Nếu hôm nay đã nói rõ chuyện này thì ta còn một chuyện cũng nên nói luôn thôi.
Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận uy lực cực đại nhưng đồng thời cũng tồn tại khuyết điểm, nó chỉ mở được một lần sau đó sẽ sụp đổ, người biết chế tạo trận bàn trận kỳ và hoa văn trận pháp chỉ có duy nhất mình đại sư huynh ta.
Do đó nếu lần này không tìm được đại sư huynh trong Hàm Dương bí cảnh thì có thể bí cảnh chỉ vào được một lần này mà thôi."
Hắn dứt lời, hiện trường lại nháo nhào ầm ĩ.
Tu tiên giới có người gan dạ liều mạng thì cũng có người nhát gan nhận mệnh, nhóm người này thường muốn người khác dẫn đầu vào dò đường trước, nếu không có nguy hiểm thì lần sau mình đi cũng được, huống chi Tắc Dung còn nói "cơ hội sau còn nhiều lắm" để trấn an đám người trên Doanh Châu.
Hiện tai theo lời hắn có thể cơ hội chỉ có một lần, bọn họ tức điên lên rồi bắt đầu do dự.
Nếu chỉ có cơ hội lần này, vậy không vào thật sao? Hồi đáp hậu hĩnh bao giờ cũng đan xen hiểm nguy.
Cân nhắc ra sao là do mỗi người.
Tắc Dung nhìn trăm ngàn sắc thái của đám người bên dưới qua lớp mặt nạ hoàn hảo hắn tự đeo cho mình.
Bên cạnh năm ngàn người chọn ra từ đại hội tiên đạo, Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận còn chứa được khoảng bảy ngàn người, số tư cách này sẽ do chư vị đại diện các tiên sơn môn phái ngồi đây chia nhau lựa chọn.
Trước giờ ngọ ngày hôm nay, người có được tư cách vào bí cảnh và những người đến tham quan đều tụ tập trên đảo nổi giữa Đông Hải chờ đợi Hàm Dương bí cảnh hiện thế.
...
"Ê, ngươi nghe nói gì chưa? Hàm Dương bí cảnh sắp hiện thế rồi kìa!"
"Đám người không có tư cách như chúng ta cũng được đi xem hả?"
"Đương nhiên rồi, Tắc Dung thượng nhân của Doanh Châu nói rồi.
Đạo hữu, ngươi đi xem với ta được chứ?"
"Tất nhiên là được rồi, đi nào."
Người được vào và người không được vào đều lũ lượt kéo nhau đi.
Còn hơn hai canh giờ nữa mới đến giờ ngọ nhưng trên đảo Đông Hải đã đông đúc các tu sĩ đến từ khắp nơi.
Một hòn đảo như thế không đủ sức chứa cho nhiều tu sĩ đến xem náo nhiệt, thế là những người trên mặt biển Đông Hải lấy pháp bảo ra, thi triển thần thông.
Có người sở trường về điều khiển hoa mộc nên tạo ra một đóa hoa lớn trên mặt biển để mọi người dừng chân.
Còn tu sĩ biết ngự thú thì gọi cự thú dưới đáy biển lên, mọi người cùng nhau ngồi lên lưng hải thú.

Không riêng gì trên mặt biển, trên bầu trời cũng có nhiều người ngang nhiên đứng quan sát.
Người đã đông cỡ đấy nhưng vẫn liên tục có người từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Những người đến xem lúc này chỉ mới là tu sĩ của các môn phái nhỏ và tán tu, những tu sĩ của các đại môn phái có thân phận thì mãi đến một canh giờ sau mới lục đục đến, mới đến đã chiếm lấy vị trí tốt nhất.
Địa điểm mà Hàm Dương bí cảnh dự kiến sẽ xuất hiện bây giờ vẫn là một vùng biển tĩnh lặng, chẳng có gì cả, nhưng ánh mắt ai nấy cũng trông về phía đó như một giây sau bí cảnh nguy nga đồ sộ sẽ hiện thế vậy.
Trong những tu sĩ vây quanh, có một bộ phận tu sĩ hút mắt hơn cả, bọn họ có phong thái và khí chất hơn hẳn những người xung quanh, vẻ mặt vui tươi và mong đợi.
Đó là những người có được tư cách vào bí cảnh từ đại hội tiên đạo.
Có người thấy bọn họ vui ra mặt thế thì sinh lòng ghen tị, bất bình, nói với người kế bên: "Hàm Dương bí cảnh đó nhiều bảo vật thật nhưng nơi như thế chẳng đời nào không có nguy hiểm.
Người vào thì nhiều đấy, ra được mấy người thì còn chưa chắc đâu.
Bây giờ vui có sớm quá không."
"Ha ha, ngươi đang ghen tị với người ta thì có.
Mấy tiên hữu đó đều bước ra từ lôi đài, thực lực rõ rành rành.
Lần này có thể vào bí cảnh là cơ duyên tốt của bọn họ, dù có nguy hiểm thì đã sao, nếu có thể lấy được vài món pháp bảo trong Hàm Dương bí cảnh thì sao cũng xứng đáng."
"Ê, ngươi nói phải, ta ngưỡng mộ quá, nếu đổi lại là ta cho dù biết bên trong có nguy hiểm ta cũng phải đi thử bằng được."
"Đúng thế đúng thế, những người tu tiên như chúng ta làm sao có thể chùn bước vì sợ nguy hiểm chứ!"
Bên cạnh những người đầy chí khí như họ cũng có một số người cẩn thận lão thành.
Vài tán tu thoạt nhìn tuổi tác khá cao, một vị lão giả nét mặt nghiêm nghị, không trông mong như những người khác, "E chuyện này là họa chẳng phải phúc."
Một người trẻ tuổi bên cạnh y nói: "Sư phụ, sao người lại nói vậy, con thấy Hàm Dương bí cảnh hiện thế là chuyện tốt mà.
Chuyện này do Chấp Đình thượng tiên dẫn đầu, những tiên sơn phúc địa khác nhất tề ủng hộ.
Nhiều tiền bối như thế, phạm vi rộng lớn, hơn nửa tu tiên giới tề tựu tại đây, chắc chắn không có chuyện gì lớn xảy ra đâu."
"Người tham gia nhiều thì sẽ không có chuyện ư? Chưa chắc đâu đồ nhi, kiến thức của con còn hạn hẹp quá, trên thế gian này lòng người là thứ con không biết được nó đáng sợ đến mức nào đâu."
Tu sĩ trẻ tuổi không để tâm lắm, lão giả thấy thế chỉ bèn lắc đầu không nói thêm nữa.
Thi Lục trên đảo nổi nhéo eo trượng phu, giận dữ nói: "Đều tại chàng ngáng chân ta, nếu không trong đám người danh dự ngày hôm nay cũng có mặt ta rồi!"
"Ai da, chuyện này không phải đã cho qua rồi sao chúng ta đứng đây xem cũng tốt lắm mà, có chuyện gì cũng đâu dính dáng tới chúng ta, cần gì phải vào chứ." Liêu Nhược cười khổ giữ chặt thằng con trai đang dòm ngó tứ phía.
Theo tiếng đếm ngược, người của tứ đại tiên sơn đã đến đông đủ.
"Thông báo đến tứ đại tiên sơn phúc địa, mở trận!" Tắc Dung truyền âm, tức khắc bảy quầng sáng dâng lên trên bầu trời, sau đó, bảy cột sáng ở bảy nơi còn lại cũng đâm thẳng lên vòm trời.
Theo sau đó, mặt biển còn tĩnh lặng ban nãy bỗng nổi sóng cuồn cuộn.
- Hết chương 61 -.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.