Trở Về - Phù Hoa

Chương 46:






"Đào Hoa thôn tình ý rõ"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Hề Vi!"
Khoảnh khắc Thập Nhị Nương rơi vào xoáy nước, nàng nghe thấy tiếng gọi của Chấp Đình.
Hắn luôn kiềm chế rất tốt, trừ lần ở Đào Hoa thôn tình cảm khó khống chế ra thì đây là lần thứ hai nghe Chấp Đình gọi tên nàng.
Đào Hoa thôn là nơi Thập Nhị Nương không hề muốn nhớ lại.
Tuy đó là đoạn hồi ức ngắn ngủi mà vui vẻ nhưng lại là nguồn gốc khởi đầu cho mọi đau khổ của nàng.
Năm mươi năm trước, khi mọi thứ còn chưa xảy ra, nàng vẫn là Hề Vi thượng tiên hào quang muôn trượng của Doanh Châu tiên sơn, mà Chấp Đình là đại đồ đệ mà nàng yêu thương nhất, hắn lễ phép.
đáng tin cậy, rất được các sư đệ sư muội yêu thích.
Quan hệ giữa sư đồ các nàng thân mật hơn một chút nhưng cũng chỉ giới hạn ở thân phận sư đồ.
Khi ấy, Liên Hề Vi thường xuyên ra ngoài trải nghiệm các bí cảnh để rèn luyện, nâng cao năng lực, nghe nói phía tây nam có một mê chướng không ai vào được thế là nàng bèn hứng thú muốn chạy tới đó thăm dò.
Vừa đúng lúc Chấp Đình định đi tây nam xử lý chuyện của một trang phủ thuộc tông môn nào đấy nên hai sư đồ quyết định đi chung.
"Dù gì cũng ra ngoài rồi, Chấp Đình, có muốn vào mê chướng với sư phụ không?"
"Sư phụ đã mở lời, đồ nhi bèn tuân mệnh thôi."
Thế là hai người cùng đi vào mê chướng.
Mới đầu Liên Hề Vi chỉ tướng đó là một mê chướng bình thường nên nàng cực kỳ tự kiêu, chẳng thèm xem mê chướng bé nhỏ đó ra gì.
Nhưng cũng vì sự xem thường đó mới khiến nàng hối hận không kịp.

Nơi trong mê chướng tên là thôn Đào Hoa, một chốn nằm giữa non xanh nước biếc, tựa thế ngoại đào nguyên.
Bên trong không hề có hoa đào nhưng tràn ngập thứ chướng khí tên là Đào Hoa Chướng.
Chướng khí này không giống những chướng khí khác, nếu trong lòng không có người yêu thích thì Đào Hoa Chướng không có tác dụng gì cả, chỉ khiến người ta ngủ mê mệt thôi.
Nhưng nếu hai người yêu thương nhau hít phải Đào Hoa Chướng nơi đây sẽ dần dần bị tình ái trong tim mê hoặc, trong mắt chỉ có đối phương, ân ái triền miên không muốn tách rời.
Thôn Đào Hoa này được một vị thượng tiên tạo ra cho mình và ái lữ từ rất lâu về trước.
Nàng ấy và ái lữ rất yêu nhau nhưng nàng ấy luôn canh cánh trong lòng nỗi lo, theo dòng chảy của thời gian liệu hai người có như những đôi si nam oán nữ kia thay lòng đổi dạ hay không.
Vì thế nàng ấy dốc hết sức tạo ra Đào Hoa thôn này, hy vọng mình và ái lữ có thể mãi mãi sống bên nhau, vĩnh viễn yêu thương nhau.
Sau này, vị thượng tiên nọ và ái lữ ra sao thì chẳng ai biết, mà Đào Hoa thôn này cũng được lưu truyền mãi, dần dần không còn ai biết tác dụng và quá khứ của nó nên chỉ xem như là mê chướng bình thường.
Mê chướng này rất khó vào, ít người từng đặt chân đến nhưng đối với Liên Hề Vi và Chấp Đình thì việc mở mê chướng không hề khó.
Hai người đi vào một cách thuận lợi, cả hai đều cảm nhận được Đào Hoa Chướng ở Đào Hoa thôn nhưng do bọn họ không phát hiện có nguy hiểm, lại trông thấy rất nhiều thư tịch trận pháp của vị thượng tiên kia để lại nên chỉ đoán đây là nơi ẩn cư của thượng tiên.
Hai người rất có hứng thú với nơi này, thế là bèn quyết định ở lại vài hôm, xem xem còn chỗ nào đặc biệt không.
Chuyện xảy ra sau đó như một lẽ đương nhiên.
Dưới ánh trăng, chỉ riêng hai người uống rượu nghe đàn.
Liên Hề Vi nhìn ánh mắt ấm áp như dòng nước của Chấp Đình, một ý niệm dâng lên trong lòng, khúc Nguyệt Hạ Điệu định đàn bỗng đổi thành khúc Cầu Hoàng triền miên.
Tiên nhân dưới trăng tấu đàn biểu lộ tình ý, nàng nhìn Chấp Đình bằng ánh mắt đưa tình nhưng không biết rằng Chấp Đình cũng nhìn nàng như thế.
Ly rượu trên bàn không ai động đến, gió đêm thổi cánh hoa rơi lên đàn và rượu.
Sắc trắng loạn mắt người, hoa bay loạn đa tình.
Khi Liên Hề Vi nhặt một cánh hoa rơi trên đầu Chấp Đình, hắn bỗng nắm lấy tay nàng.
Đôi mắt hắn đen đặc như mái tóc nhưng thấp thoáng chút ánh sáng.
"...!Hề Vi." Lúc hắn gọi tên nàng, Liên Hề Vi cảm nhận được bàn tay luôn luôn kiên định của hắn đang run rẩy, nàng cũng không thể nào khắc chế được sự rung động trong tim.
Nàng không biết mình có tình cảm với Chấp Đình từ khi nào, có lẽ ngay từ đầu nàng đã không xem chàng thiếu niên hấp dẫn ánh mắt của mình khi vừa xuất hiện ấy chỉ đơn thuần là đồ đệ.
Nàng chỉ muốn đối xử tốt với hắn, để hắn sống vui vẻ không sầu không lo.
Muốn yêu hắn, muốn dựa dẫm vào hắn, muốn bảo vệ hắn, muốn… hôn hắn.
Nhưng họ là sư đồ cơ mà, vả lại liệu rằng Chấp Đình có tình cảm với nàng hay chăng? Có lẽ Chấp Đình chỉ xem nàng là sư phụ đáng tôn kính mà thôi.
Vào lúc Liên Hề Vi cảm thấy mình ti tiện, tình yêu không thể che giấu thì lòng tự trách và áy náy cũng theo đó hiện hình.
Nhưng dưới ảnh hưởng của Đào Hoa Chướng, sự tự trách của nàng bị thổi bay một cánh dễ dàng.
Trong lúc Liên Hề Vi cụp mắt, định rút tay ra thì Chấp Đình hơi nghiêng người đến gần, nhẹ nhàng chạm vào môi nàng.
Đó có lẽ là thời khắc yếu đuối nhất của Chấp Đình mà Liên Hề Vi được thấy.
Năm đó, khi hắn vừa mới đến Doanh Châu, bị đau đớn hành hạ, Liên Hề Vi cũng chưa từng thấy hắn yếu đuối bao giờ nhưng hôm nay nàng nhìn thấy rồi.
Nếu nàng từ chối thì sự mong đợi trong mắt hắn nhất định sẽ vỡ nát, nhưng mà nàng thích ánh mắt đó của hắn.
Cho nên Liên Hề Vi không từ chối, nàng cũng hôn Chấp Đình.
Tình ý trong lòng không thể khống chế, trong đêm đó bọn họ vứt bỏ tất cả xiềng xích trói buộc thân phận sư đồ giữa hai người.
Đàn và rượu trong viện phơi mình dưới ánh trăng cả đêm, người trong phòng đắm chìm trong dục vọng không thể thoát thân.
Khoảng thời gian ở Đào Hoa thôn đó, sau này nhớ lại, Liên Hề Vi cảm thấy mình mất hết lý trí, thậm chí cảm thấy trên thế giới này chỉ cần có Chấp Đình, những thứ khác không còn quan trọng nữa.
Sau đêm đó, Chấp Đình cũng như vạch hết tim gan ra cho nàng xem, để nàng nhìn thấy tình cảm giấu kín bên trong của hắn.
Hắn thích gọi tên nàng, quyến luyến, triền miên, không nỡ, mỗi giờ mỗi nhắc đều muốn nhìn ngắm ánh mắt nàng.
Mỗi đêm, hắn không khống chế được mình, hôn lên mỗi một tấc trên người nàng.
Bọn họ lạc lối trong dục vọng bị phóng đại, sa vào kho4i cảm và thỏa mãn.
Nhưng khi tất cả niềm vui đến hồi phải kết thúc, lý trí còn sót lại nói với họ rằng phải rời khỏi Đào Hoa thôn thôi, bọn họ cũng bắt đầu bình tĩnh lại.
Tình cảm khắc cốt đó không phải giả, chỉ là các nàng giấu nhẹm nó đi, trời xui đất khiến thế nào lại bị lôi ra nên không thể không đối mặt.
Những gì không nên xảy ra đã xảy ra, triền miên ân ái trong Đào Hoa thôn Liên Hề Vi còn nhớ rất rõ ràng, cảm giác sung sướng không chút gánh nặng khi ấy khiến nàng chẳng còn chỗ dung thân.
T????????????ện ha????? Tìm nga???? t????ang chính + t???? ????mt????????????????n.Vn +
Nàng làm cái gì vậy? Nàng yêu đương với đồ đệ mình, còn làm ra chuyện trái luân thường đạo lý vô liêm sỉ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chịu ảnh hưởng rất nhiều từ phụ thân, tiếp nhận nền giáo dục chính thống, sự thật này khiến nàng không tài nào chấp nhận.
Hơn hết, tu tiên giới từng xuất hiện vài chuyện sư đồ yêu nhau, toàn bộ không có kết cục tốt.
Trưởng lão Phương Hồ tiên giới Yến Nhiên thượng nhân và đồ đệ mình yêu nhau, sau đó bị trục xuất khỏi Phương Hồ tiên sơn.
Do không chịu được áp lực từ người thân bạn bè mà đồ đệ của Yến Nhiên thượng nhân sinh tâm ma rồi mất mạng, Yến Nhiên thượng nhân cũng tự vẫn ở Lãng Phù Sơn.
Còn có Phương Vô Ương của Vô Nhai Động và tiểu đồ đệ của mình, cuối cùng một người chết, một người rơi vào ma đạo biến thành kẻ giết người điên cuồng, sau đó bị bao vây tiêu diệt.
Tán tu Hồng Linh cũng từng yêu sư phụ mình, sau đó hai người đoạt tuyệt quan hệ sư đồ, không bao giờ gặp lại.
Sư đồ yêu nhau thiên hạ bất dung, một khi bị phát hiện, có lẽ chẳng mấy ai dám trách sơn chủ Doanh Châu tiên sơn như nàng, nhưng còn Chấp Đình thì sao? Hắn phải đối diện với vô số tu sĩ ái mộ nàng, đối mặt với sự khinh bỉ của các đệ tử và trưởng lão Doanh Châu, thậm chí các sư đệ sư muội cũng không thấu hiểu cho hắn.
Liên Hề Vi không muốn để hắn phải gánh chịu những điều đó.
Vả lại theo nàng, nàng lớn tuổi hơn Chấp Đình, thân làm sư phụ, nàng có trách nhiệm lớn hơn trong chuyện này.
Lúc nàng đau khổ đi tìm Thương Lâm Tị, kể lại chuyện này với Lâm Tị huynh trưởng thân thiết dịu dàng của mình.
Thương Lâm Tị hỏi nàng: "Lúc trước muội nói muốn giải trừ hôn ước với ta là vì Chấp Đình?"
Liên Hề Vi rất hối hận, khi đó Thương Lâm Tị nói: "Nếu vậy muội càng không nên giải trừ hôn ước với ta.
Như vậy, có lẽ Chấp Đình sẽ chết tâm.
Hề Vi, nếu muội muốn sửa chữa sai lầm này thì ta có một cách."
"Chúng ta mau chóng kết hôn, để Chấp Đình nhận rõ hiện thực, như vậy đối với hai người đều là chuyện tốt.
Hề Vi, muội phải biết, sinh mệnh của chúng ta rất dài, Chấp Đình chỉ nhất thời u mê thôi, có lẽ cũng hối hận lắm rồi, cho dù bây giờ đau khổ thì chẳng bao lâu nữa sẽ quên đi tình cảm mong manh này.
Khi dứt mà không dứt chỉ càng thêm phiền phức, Hề Vi, muội phải quyết định sớm, nhưng cho dù ra sao Lâm Tị huynh trưởng luôn ủng hộ muội."
Cuối cùng Liên Hề Vi đồng ý với cách của Thương Lâm Tị, thậm chí còn vì vậy mà thấy áy náy với hắn ta, cảm thấy mình làm lỡ cuộc đời Lâm Tị huynh trưởng.
Từ ngày từ biệt Chấp Đình ở Đào Hoa thôn cho đến khi gặp lại hắn ở Thanh Trúc Lý, hắn dường như lại trở về là đại đồ đệ như trước.
Hắn gọi nàng: "Sư phụ."
Tiếng sư phụ này làm trái tim Liên Hề Vi run lên, nàng nghĩ, đúng là Chấp Đình hối hận rồi.
Nếu hắn cũng cảm thấy đó là sai lầm vậy thì sửa chữa sai lầm đó đi.
"Chấp Đình, ngày đại hôn của sư phụ và Lâm Tị huynh trưởng đã định rồi."

Chấp Đình ngẩng đầu lên, có một khoảnh khắc dường như Liên Hề Vi nhìn thấy bàn tay trong tay áo hắn run run.
"...!Đừng gả cho hắn, được không?"
"Chấp Đình, con quên mất thân phận của mình rồi." Liên Hề Vi lạnh lùng nói.
Lúc đó nàng muốn nhắc nhở Chấp Đình về thân phận sư đồ của họ, nhưng sau này, khi nàng biết được Chấp Đình xuất thân từ Bồng Lai thì mới hiểu vẻ mặt bỗng chốc trắng bệch của hắn khi ấy, không chỉ nghĩ đến thân phận sư đồ của họ mà còn mối thù Bồng Lai mà hắn đang gánh vác.
Từ đó, nàng mới thật sự hiểu khoảnh khắc Chấp Đình nói ra câu ấy khó khăn đến nhường nào.
Nực cười thay, nàng sống lâu như vậy, tự cảm thấy mình không làm gì sai nhưng cuối cùng lại khiến mọi chuyện càng thêm rối rắm.
Sau này, lúc ở Hàng Ngạc thành, đôi lúc nhớ lại, nàng thật muốn đánh cho mình khi đó một trận.
Chẳng ra làm sao cả, suy cho cùng chỉ vì quá hèn nhát không dám đối mặt mà thôi.
Chuyện đó giống như khởi nguồn của một con sông, sự việc phát triển theo hướng không thể quay đầu.
Bởi vì ngày đại hôn đã định, ngặt một nỗi Tắc Tồn và Vi Hạnh lại biểu lộ cõi lòng, càng làm nàng thêm phẫn nộ.
Có lẽ người sư phụ như nàng làm không tốt thật, nếu không vì sao có chuyện sư chẳng ra sư, đồ chẳng ra đồ như vậy?
Tiếp sau đó nàng biết được mưu kế của Chấp Đình và chân tướng của Bồng Lai, nhìn ra bộ mặt thật của Thương Lâm Tị, thử ngăn cản Chấp Đình và Tắc Dung, bị giết, sống lại… Một chuyện liên tiếp một chuyện khiến nàng không có thời gian để thở.
Những chuyện nàng khó chấp nhận quá nhiều, trái lại lần phong hoa tuyết nguyệt với Chấp Đình đó bị chôn vùi vào sâu thẳm trong tim.
Nếu không gặp lại hắn, nàng sẽ không nhớ lại chuyện này.
Bị cuốn trong xoáy nước đen ngòm, Thập Nhị Nương cười khổ.
Nàng giấu ký ức và suy nghĩ quấy nhiễu mình đi, cố gắng chống lại lực kéo của xoáy nước.
Không biết đã trôi qua bao lâu, trước mắt xuất hiện một tia sáng, nàng lập tức vận khí xông ra khỏi xoáy nước.
Chân nàng vừa chạm đất, còn chưa kịp hoàn hồn thì cảm nhận có một trận gió thổi ập tới.
Nàng giơ kiếm lên theo bản năng nhưng phát hiện không thể sử dụng linh lực trong người.
Nhưng nàng cũng phản ứng rất nhanh, xoay một vòng tránh khỏi thứ kia.
Sau khi tạm thời tránh được nguy hiểm, nàng mới có thời gian nhìn xem xoay nước đưa mình tới nơi nào.
Đập vào tầm mắt là một bức tường đổ nát bị đông cứng trong băng tuyết.
Đây là một thế giới trong sáng và sạch sẽ, ánh sáng phản chiếu từ băng tuyết vô cùng chói mắt, không khí hít vào mũi mang hơi thở lạnh lẽo.
Mà trước mặt nàng là một quái vật hình người dữ tợn.
- Hết chương 46 -
NNPH lảm nhảm:
139 chương mà hiện tại mới lê lết tới chương 46...
Hy vọng sẽ full trước tháng 10...
Hy vọng deadline đừng dí quá....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.