Trở Về - Phù Hoa

Chương 23:




Thập Nhị Nương quẹo trái quẹo phải một hồi, dẫn Kim Bảo tới một con đường sâu trong tối. Nhà cửa hai bên đường cao đặc biệt, bầu trời như biến thành một đường thẳng tắp. Các nhà nối với nhau bằng sợi dây dài, ở trên treo lồng đèn đỏ, đó cũng là nguồn sáng duy nhất trong con đường này.
Đối với Kim Bảo, ở đây tối tăm quá, cậu ta không nhìn rõ tướng mạo của những người xung quanh, còn đám người này có thể nhìn thấy cậu ta làm cậu ta cảm thấy rất khó chịu.
Sắc đỏ chiếu xuống từ đèn lồng treo trên đầu bọn họ, nam nữ đi lại vội vã thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau bằng ánh mắt không rõ ràng, trong góc tường tối đen cũng phát ra những tiếng loạt soạt quái lạ. Màu đỏ xung quanh gợi lên cảm giác vừa thần bí vừa đáng sợ.
“Thập, Thập Nhị Nương, đây là đâu vậy?”
Thập Nhị Nương nhìn quanh quẩn như tìm thứ gì đó, nàng hoàn toàn không cảm thấy khung cảnh này có gì kỳ lạ. Nghe Kim Bảo hỏi vậy, nàng tùy tiện đáp: “Đây là con phố bán hàng.”
Nghe giọng là biết Tiểu Kim Bảo lại nhát gan rồi, Thập Nhị Nương ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng xung quanh, những ánh mắt như có như không kia lập tức biến mất. Nàng vừa uy hiếp đám người không an phận xung quanh vừa cười ha ha nói với Kim Bảo: “Ở đây nhiều người bán con nít lắm đó.”
Kim Bảo: “…”
Thập Nhị Nương chỉ chữ “Đương”(*) trên tấm biển hiệu, thản nhiên nói: “Thấy chưa, ở đâu có tấm biển này thì ở đó có thể mua bán con nít, một đứa một trăm linh thạch.” Chuyện này tất nhiên là lừa gạt. Cho dù nơi này là chợ đen của tiên phường cũng không được phép mua bán trẻ con.
(*) Cầm, đợ…
Kim Bảo nhìn chữ trên tấm biển và cánh cửa đen ngòm phía dưới, “Thập Nhị Nương, người gạt con nít đấy à, ta không còn nhỏ nữa, không có bị gạt đâu.”
Cùng lúc, một giọng nữ khàn khàn vang lên bên cạnh: “Cửa tiệm nhà ta cũng được xem là lương thiện trong chợ đen này, ta thấy thằng bé này gân cốt không tệ đâu, có thể trả một trăm năm mươi linh thạch.”
Kim Bảo nghe đến nghệch mặt ra, là cửa tiệm mua bán con nít thật á?! Cậu ta cố gắng mở to mắt nhưng cũng không nhìn rõ người đứng trong bóng tối kia, chỉ loáng thoáng trông thấy đường nét ẩn hiện của người đó. Đấy là một nữ nhân cao gầy, tóc rất ngắn, trước ngực, ừm, rất to.
Sau đó Kim Bảo hốt hoảng khi thấy Thập Nhị Nương đi về phía nàng ta. Kim Bảo khóc òa lên, “Thập Nhị Nương, người muốn bán ta thật đó hả?”
Thập Nhị Nương: “Hi hi hi.”
Nữ nhân kia cũng bật cười ha ha theo.
Thập Nhị Nương túm bím tóc Kim Bảo, “Người ta giỡn đó, nơi này là tiên phường dưới trướng Nguy Nga Sơn Lĩnh, không được phép buôn bán trẻ con.”
Kim Bảo nén nước mắt sắp chảy khỏi khoang mắt. Tại sao Thập Nhị Nương cứ thích cố tình hù dọa cậu ta thế nhỉ?
“Tiên hữu, không bán trẻ em, chỗ ta có chút đan dược, không biết tiệm ngươi có nhận hay không?” Thập Nhị Nương nói.
Nữ nhân nọ nghiêng nghiêng đầu, “Đan dược gì.”
“Đan dược làm đẹp và một số đan dược trị thương.”
“Bình thường lắm, sợ là không thu được giá cao đâu.” Nữ nhân nọ nói rồi giơ một ngón tay ra, “Ra giá bấy nhiêu đây.”
Thập Nhị Nương lắc lắc đầu, “Không được, thấp quá, thêm nữa.”
Kim Bảo nghĩ, tại sao tiên phường không giống trong tưởng tượng gì hết, tại sao cùng là tiên nhân với nhau mà mua bán còn phải trả giá?
Cuối cùng hai người cũng không thỏa thuận được với nhau, Thập Nhị Nương không nói thêm nữa, bỏ đi đến một góc tối gần bên đó. Ở đó có một người đang ngồi, Thập Nhị Nương đi qua lễ phép hỏi: “Vị tiên hữu đây, ta rất thích chỗ này của ngươi, có thể nhường cho ta không?”
Nam nhân đó nhìn nàng một cái rồi im lặng thu dọn đồ đạc rời khỏi. Thập Nhị Nương ngồi xuống, bày mấy lọ đan dược ra, Kim Bảo ngồi bên cạnh cảm thán nói: “Không hổ là tiên nhân, thật là dễ nói chuyện, Thập Nhị Nương người nói một tiếng là hắn nhường cho người rồi.”
Thập Nhị Nương: “Phì.”
Ở đâu là chợ đen, không giống phố phường ở những nơi khác quy định phải bày bán đồ đạc nơi nào, có bối cảnh hoặc giao nộp linh thạch. Nhưng cũng không phải ai muốn đến đều đến được, người có tu vi thấp quá không thể vào. Tu vi là quy tắc đầu tiên khi vào đây mua bán. Sở dĩ người nọ chịu nhường chỗ cho Thập Nhị Nương vì hắn biết tu vi của nàng cao hơn mình.
Ngồi một hồi, đan dược vẫn bày trước mặt Thập Nhị Nương chẳng ai hỏi han. Thập Nhị Nương rung đùi, kéo Kim Bảo qua, “Kim Bảo, qua đây giúp Thập Nhị Nương cái này.”
“Cái gì?”
“Giúp Thập Nhị Nương rao hàng xem.”
“Thập Nhị Nương, sao người không tự rao đi, giọng ta đâu có lớn bằng người.” Kim Bảo ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm một câu, “Giọng người còn hay hơn ta.”
Thập Nhị Nương đáp hợp tình hợp lý: “Mất mặt quá, ngươi hét đi.”
Nhưng ta sợ mà, Kim Bảo nghĩ thầm trong bụng. Cuối cùng, dưới áp lực của Thập Nhị Nương, Kim Bảo vẫn nghe theo lời nàng há họng rao: “Bán đan dược đây, đan dược Thiên Hoa Bách Thảo điện luyện chế đây, đan dược làm đẹp, đan Bổ Nguyên Khí, đan Ích Khí, đan Phụ Tổn đây…”
“Giọng nhỏ quá.” Thập Nhị Nương nhàn hạ đá đá mông cậu ta.
Kim Bảo hít một hơi thật sâu, nhắm mắt hô to: “Bán đan dược đây! Thiên Hoa Bách Thảo điện…”
“Lần này được, tiếp tục hô đi.” Thập Nhị Nương nói.
Hô một lúc,Kim Bảo cảm thấy không còn sợ những ánh mắt nhìn qua đây nữa, bởi vì bị nhìn ngó nhiều rồi cũng quen, không còn cảm giác áp lực như lúc ban đầu nữa. Không biết có phải vì ở đây chỉ có một mình Kim Bảo là trẻ con rao hàng không, cậu ta còn hô to như vậy nên thật sự có người đến mua đan dược.
Lọ đan dược làm đẹp đầu tiên được một nam nhân mua mất, mấy lọ còn lại cũng nhanh chóng được mua hết. Số linh thạch có được nhiều hơn giá của nữ nhân ở cửa tiệm kia một chút, nhưng Thập Nhị Nương đếm đếm, cảm thấy vẫn chưa đủ mua Kỳ Hồn Mộc.
Đến cửa hàng Quỷ hòa thượng nói lúc trước xem sao, không chừng ế quá nên giá giảm xuống một ít cũng nên. Thập Nhị Nương ôm tâm trạng lạc quan như thế rời khỏi chợ đen, tìm được cửa hàng đó, kết quả…
“Cái gì, bán hết rồi?”
“Đúng vậy, vừa bán thôi, vị tiên hữu đó nói hình dáng Kỳ Hồn Mộc này kỳ lạ nên muốn mua về trang trí trong động phủ. Thật là một tiên hữu vừa hào phóng vừa thú vị.” Chủ tiệm cố làm ra vẻ phong lưu tựa vào quầy, tay cầm quạt nói.
Thập Nhị Nương: “…*
“Tiên hữu đó trông như thế nào?”
Chủ tiệm híp mắt, cười nói: “Mặc một bộ đồ đen, khoác ngân sa. Tướng mạo thì rất hút mắt.”
“Đa tạ nhé tiên hữu.”
Dứt lời, Thập Nhị Nương kéo Kim Bảo đuổi theo. Nếu người đó mua Kỳ Hồn Mộc chỉ để làm trang sức trong nhà thì không chừng có thể mua lại. Ông trời phù hộ đó là người dễ nói chuyện.
Rẽ sang con đường khác, Thập Nhị Nương tìm thấy người mặc áo đen kia. Nhưng sau khi phát hiện mục tiêu, nàng bỗng khựng lại. Đó đích thực là một nữ tu rất dễ nói chuyện và rất thu hút, đôi mắt to tròn, khóe môi cong cong, gương mặt thuần khiết không màng thế sự, thanh tân tú lệ như cành hoa nở rộ trên núi.
Thập Nhị Nương không biểu cảm, cố gắng không để ai chú ý, kéo Kim Bảo rẽ vào con đường khác, sau đó càng đi càng nhanh, đến hai dặm mới dừng lại.
Thật là sợ cái gì tới cái đó! Người mặc áo đen trông vô hại kia chẳng phải là Lạc Dương có thể phát điên mọi lúc mọi nơi kia sao! Chẳng phải Lạc Dương mà nàng không tiếc phải ngồi thuyền linh đẩy nhanh tốc độ tới đây để tránh sao! Sư huynh nàng ta Cát Âm đang ở Quảng Nguyên Thành mà, sao một mình nàng ta lại ở Nguy Nga Sơn Lĩnh tiên phường vậy?! Không phải hai người này luôn đi với nhau sao?!
Không hiểu cớ gì, Thập Nhị Nương nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi gặp Chiêu Nhạc, cảm thấy ông trời đang chơi khăm mình.
“Aa!” Thập Nhị Nương ôm đầu hét.
Kim Bảo nhìn nàng, “Sao vậy Thập Nhị Nương, người đau đầu hả?”
Thập Nhị Nương thở dài, lôi hồn phù trong tay áo ra, nói với lá phù đó: “Vi Hành đồ nhi, không phải sư phụ không thương con nhưng Nê Bồ Tát qua sông, chính mình khó giữ(*). Kỳ Hồn Mộc lọt vào tay nàng ta, sư phụ không lấy lại được. Thật ra ta cảm thấy tấm phù chú này cũng ổn lắm, dù gì con cũng không còn tri giác ý thức cứ ở trong Kỳ Hồn Mộc này cũng không sao đúng không?”
(*) Tượng Bồ Tát bằng bùn đất qua sông sẽ bị chìm. Ý là đến chính mình còn khó bảo toàn thì làm sao có thể quan tâm đến người khác nữa.
“Được rồi, vậy chúng ta không mua Kỳ Hồn Mộc nữa, đi thôi.” Thập Nhị Nương nhét hồn phù vào trong tay áo.
“Được rồi Kim Bảo, mình không mua Kỳ Hồn Mộc nữa, đi nào.”
Kim Bảo không theo kịp tư duy của nàng, chạy tới đây, tốn một mớ công sức đổi linh thạch, cuối cùng nói không mua là không mua nữa hả? Nhưng Thập Nhị Nương đã nói vậy Kim Bảo đương nhiên không dám cãi lại, cứ thế chuẩn bị theo nàng rời khỏi.
Tiên phương gồm nhiều tầng, mỗi tầng liên kết với nhau bằng một cây cầu lớn. Lúc hai người bước lên cầu thì trông thấy nhiều người đang đứng trước một tấm bia đá thật to. Lòng hiếu kỳ của Kim Bảo lại nổi lên, cậu ta kéo Thập Nhị Nương hỏi: “Thập Nhị Nương, đó là nơi nào vậy? Hình như rất náo nhiệt thì phải?”
Thập Nhị Nương liếc sang bên đó, “Đó là nơi nhận nhiệm vụ đổi linh thạch.”
Cách chỗ hai người không xa, lúc này, một giọng thiếu niên trong trẻo vang lên nói: “Không có ai nhận nhiệm vụ của ta thật ư? Mười vạn linh thạch đổi lấy một tiền bối tu vi kỳ Linh Hư, đưa ta đến Chướng Âm Sơn, chỉ cần đưa đến nơi thôi.”
Bây giờ Kim Bảo đã biết linh thạch trân quý tới mức nào, nghe vậy không khỏi kinh ngạc nói: “Woa, mười vạn linh thạch? Người này giàu quá.”
Thập Nhị Nương bên cạnh thấp giọng nói: “Chướng Âm Sơn?”
Kim Bảo ngẩng đầu nhìn nàng,”Thập Nhị Nương, chúng ta qua đó xem xem đi.”
Không biết xuất phát từ tâm trạng gì, Thập Nhị Nương dẫn cậu ta qua đó. Thiếu niên nói chuyện dưới bia đá kia vừa nhìn là biết được nuôi nấng cưng chiều từ nhỏ, ăn mặc từ đầu tới chân đều thể hiện một điều là hắn rất giàu. Không chỉ giàu mà còn ngốc. Rõ ràng tu vi không cao còn dám ở đây nói năng hùng hồn như vậy, ra giá đến mười vạn linh thạch, thiếu niên này rời khỏi đây chắc bị người ta cướp sạch luôn mất.
Có lẽ chính hắn cũng hiểu nên mới tìm một người bảo vệ? Nhưng mà, nhìn tuổi tác hắn không quá hai mươi, còn rất là trẻ, thời điểm thế này chạy tới Chướng Âm Sơn làm gì?
Riêng những lời nghe trên thuyền linh lúc trước thôi Thập Nhị Nương đã đoán ra xung quanh Chướng Âm Sơn nguy hiểm cỡ nào rồi, có lẽ tụ tập không ít tu sĩ cao cấp. Những tu sĩ có tu vi bình thường không dám lấn lên thêm nữa, tên tiểu tử này thật là nghé con mới sinh chẳng sợ cọp.
“Có ai đồng ý nhận ủy thác của ta không?” Thiếu niên nọ vẫn đang nói, thấy không ai đáp, cậu ta cắn răng nói tiếp: “Sau khi xong việc ta sẽ tặng thêm một món pháp bảo nữa.”
– Hết chương 023 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.