Trở Về - Phù Hoa

Chương 137:




Thượng Vân Tự
Thân phận hiển hách, dung mạo xuất chúng, tư chất hơn người, sở hữu một trong ba điều này thôi đã đủ khiến người người ghen ghét, mà Liên Hề Vi may mắn có cả ba thứ nên từ khi được phụ thân cho phép xuống núi rèn luyện đã có nhiều người chạy theo đuôi.
Người càng vui vẻ dâng tặng trái tim của mình cho người khác càng khiến người ta khó lòng chấp nhận. Liên Hề Vi không chấp nhận nổi tình cảm của những nam tử nữ tử mà mình không hề quen biết đó. Nàng thà gặp những tu sĩ không ưa mình, như thế có thể đánh với người ta một trận, nhưng nếu đối phương không có ác ý cũng không quá đáng, nàng không nỡ động thủ, đành phải bị động chạy trốn. Thế nên khi tu vi còn chưa đạt đến đỉnh cao đã bị người người đuổi theo, trốn tránh khắp nơi, rất là đáng thương.
Mỗi lần về Doanh Châu tiên sơn nàng sẽ kể mình đã đi những đâu với đồ đệ, làm ra vẻ mình đến những nơi đó đều vì kế hoạch đã định của bản thân, nhưng thật ra phần lớn không phải nàng muốn đi mà là tránh người nên mới chạy đến đó.
Lần đó cũng vậy, nàng cứu một cô nương gặp nguy hiểm ở mật động Ngọc Nguyên Quan gần đó, cô nương kia bị thương nên nàng không đành lòng bỏ cô nương nhà người ta một mình, bèn dẫn cô ta theo, như thế cũng tiện chăm sóc. Nhưng ai mà dè, mấy hôm sau, dẫn cô nương nọ ra khỏi nơi nguy hiểm rồi, định từ biệt tại đó thì cô nương ta nhất quyết giữ nàng lại, sau cùng thấy nàng không chịu, ả bèn lộ ra gương mặt hung ác. Hóa ra ả sinh sống ở mật động đó, còn là tà tu tu luyện độc thuật.
Ả ta muốn giữ Liên Hề Vi lại để nuôi dưỡng nguyên liệu chế tạo độc vật, nhưng ở cạnh nhau mấy ngày ả ta yêu thích nàng, đổi ý muốn nàng ở lại bên cạnh mình mãi mãi. Ban đầu Liên Hề Vi đã không đồng ý, bây giờ thấy nàng ta lộ ra bộ mặt thật thì còn lâu mới đồng ý, thế là rút kiếm chiến đấu. Cuối cùng hai người đánh nhau lưỡng bại câu thương, nàng đành phải rút lui, vừa chạy vừa trốn tránh ả ta.
Sau đó, nàng chạy đến đỉnh núi mà lão hòa thượng đang tu hành.
Giống như lão hòa thượng nói, lần đầu tiên đỉnh núi yên tĩnh của ông ấy náo nhiệt như thế, ngoài Liên Hề Vi trốn nợ đào hoa còn hai tên một chạy một đuổi, tên đuổi theo cao to lực lưỡng, mặt hung thần ác sát, còn người bị đuổi y phục rách nát, nước mắt nước mũi tèm nhem. Khi đó, Liên Hề Vi đã bị trọng thương nhưng nàng không chịu đứng nhìn mà nhảy ra giúp đỡ, đập cho tên đuổi theo một trận rồi ném xuống núi. Tên còn lại chẳng hề cảm kích nàng, sợ đến tè ra quần như gặp ma không bằng, sau đó cũng tự lăn xuống núi.
Liên Hề Vi cầm kiếm đứng trên đỉnh núi, tưởng rằng chỉ còn một mình mình, không ngờ bỗng nghe có người lên tiếng.
“Tiểu cô nương.”
Liên Hề Vi quay đầu, nhìn thấy một lão hòa thượng đầu trọc ngồi dưới bóng mát bụi cây. Ông ấy cười híp mắt nhìn nàng, trông chẳng giống người tốt tí nào.
“Này tiểu cô nương, ngươi quen hai tên vừa rồi không?”
“Không quen.” Liên Hề Vi lau vết máu trên tay, máu này không phải của bọn họ mà là của nàng, vết thương đã bắt đầu rách miệng.
“Không quen vậy tại sao ngươi lại giúp một tên trong đó?” Lão hòa thượng hỏi.
Liên Hề Vi đáp như lẽ đương nhiên: “Vì cái thiện và chính nghĩa.”
Nàng vừa dứt câu, lão hòa thượng kia bật cười như bị giựt trúng dây nào, sau đó cười bò la bò lết, cả ngọn núi nghe văng vẳng tiếng cười của ông ấy.
Nếu tình huống này xảy ra ở vài năm sau đó, có lẽ Liên Hề Vi sẽ chẳng có phản ứng gì, nhưng lúc bấy giờ nàng vẫn còn trẻ, bị người ta cười thì nổi giận, mặt lạnh lùng nói: “Ngươi cười nhạo ta, có dám đánh với ta một trận không?”
“Được thôi.” Lão hòa thượng bẻ một nhánh cây gần đó, chỉ về phía Liên Hề Vi: “Tới nào.”
Liên Hề Vi tức đỏ cả mặt, nàng nổi giận đùng đùng nhấc kiếm xông lên, một chiêu sau đã bị lão hòa thượng đánh bay ra xa.
Nghe lão hòa thượng kể lại chuyện này, vị khách áo choàng nghĩ với tính cách của sư phụ nhà mình liệu năm đó nàng có vẻ mặt gì, nhất thời không kiềm nén được muốn bật cười. Nhưng vừa nhếch môi, hắn sực nhớ sư phụ đã mất rồi, cho nên tất cả niềm vui phút chót bỗng biến thành đau đớn vạn phần đè nặng đôi vai.
Hắn không muốn như vậy nhưng từ nhỏ bất kể là chuyện gì cũng luôn nghĩ đến những điều đau thương, không có cách nào nghĩ về những điều tốt đẹp. May là hắn biết che giấu cảm xúc, không ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác. Hắn hỏi lão hòa thượng: “Sau đó thì sao, sư phụ thế nào?”
Lão hòa thượng cười khì khì: “Còn sao nữa, người trẻ mà có ai chịu thua đâu.”
Lúc đó Liên Hề Vi bị trọng thương, không còn cách nào phải dưỡng thương tại chỗ sau đó lại khiêu chiến lão hòa thượng. Kết quả thì vẫn là thua.
“Ai biết đâu, đánh thế nào cũng không lại ta, thế là không đánh nữa, rầu rĩ không vui nói lần sau đánh tiếp.” Lão hòa thượng lắc lư đầu mình, “Trước khi đi ta có bói cho cô ấy một quẻ…”
Nói giữa chừng thì vị khách áo choàng bỗng ngắt ngang, cười hỏi: “Khi đó sư phụ có trả tiền không?”
Lão hòa thượng không để tâm chuyện bị ngắt lời, đáp: “Trả rồi, không trả mà rời khỏi đây được à? Ngoài tiền coi một quẻ còn tính luôn tiền ta tỉ thí chỉ điểm cho mấy lần trước đó nữa. Ờ đúng rồi, bây giờ ta nói với ngươi mấy thứ này cũng phải trả phí đó nha.”
Vị khách áo choàng không phải người kỳ kèo, cũng đâu phải hắn không có tiền. Nhưng hắn cảm thấy kỳ lạ, vị tiền bối này chỉ ở đây tu hành thì cần tiền để làm gì?
Lão hòa thượng như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nói: “Cho dù không có chỗ để tiêu nhưng thích tiền thì có gì sai?”
Vị khách áo choàng: “À, không có gì sai.”
Lúc này, một tiếng đàn vang lên, xuyên qua mười mấy ngọn núi, một giây trước vị khách áo choàng còn cho rằng người đó ở phía ngoài dãy núi, một giây sau, người đã xuất hiện trước mặt rồi.
Dạo này không biết hắn có duyên gì với hòa thượng mà lúc nào cũng gặp hòa thượng. Vị mới đến đây cũng là hòa thượng nhưng người này không giống Quỷ hòa thượng và lão hòa thượng, trái lại còn khác nhau một trời một vực nữa kìa.
Vị hòa thượng ôn đàn mà đến này mặc tăng y trắng, mặt tuấn tú, mỉm cười thân thiện như Phật Đà vừa trang nghiêm vừa từ bi. Tóm lại là mang lại cho người ta cảm giác dịu nhẹ như gió xuân, quanh người còn lấp lánh ánh sáng bạc.
Y đứng trên không trung đối diện vách núi, nói với lão hòa thượng: “Sư huynh, sư phụ bảo đệ gọi huynh về tự.”
Lão hòa thượng bịt mắt mình, đáp: “Lâu lắm không gặp, ánh sáng trên người đệ ngày càng sáng rồi giống như nguyên một vầng trăng rớt xuống vậy. Mắt ta sắp mù rồi này, đệ chỉnh độ sáng thấp xíu được không?”
Hòa thượng trẻ tuổi mỉm cười, lớp sáng quanh người lập tức tối xuống một ít.
“Sư huynh, mời, huynh nên quay về rồi.”
Vị khách áo choàng rất biết lễ phép, lui lại phía sau cách bọn họ một đoạn để không làm phiền hai người nói chuyện. Ai dè lão hòa thượng chỉ hắn: “Sư đệ, đệ xem hắn có duyên với Thượng Vân Tự chúng ta đúng không?”
Vị khách áo choàng: “…” Hình như ta nói là mình không muốn làm hòa thượng rồi mà? Tiền cũng vui vẻ móc ra trả rồi, chúng ta không quen không biết, không thù không oán, cớ gì muốn làm hại ta thế?
Sư đệ thân thiện kia gật đầu, “Phải, trước khi đi sư phụ có dặn dò, nói rằng còn có một người có duyên sẽ theo chúng ta về.”
Vị khách áo choàng định từ chối nhưng hòa thượng trẻ kia nhìn sang, nói một câu chặn họng hắn: “Theo chúng ta về Thượng Vân Tự có lẽ ngươi sẽ có cơ hội gặp lại người ngươi muốn gặp.”
Vậy là ý gì? Vị khách áo choàng ngẩn người, là ý mà hắn đang nghĩ sao? Không, không thể nào. Hắn bình tĩnh bác bỏ suy nghĩ này, nhưng mà, bình tĩnh cũng vô dụng, hắn bất giác bị thu hút bởi câu nói đó, mặc nhận chuyện theo họ về Thượng Vân Tự.
Thượng Vân Tự là một trong những nơi thần bí nhất ở tu tiên giới. Từ xa xưa cho đến nay, nhiều môn phái đi từ hưng thịnh đến suy tàn, chỉ có Thượng Vân Tự vẫn đứng vững ở đó. Tuy họ khiêm tốn không màng thế sự, không có liên hệ với các môn phái ở tu tiên giới, nhưng lịch sử lâu đời và thực lực mạnh mẽ của họ thì không có gì đáng nghi ngờ. Nhiều người muốn lên Thượng Vân nhưng không có đầu mối, nay hắn may mắn được diện kiến Thượng Vân Tự, nếu từ chối thì cũng thật đáng tiếc.
Vị khách áo choàng tự nhủ với lòng, mình đi Thượng Vân Tự chỉ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ về sự tồn tại của nó, chứ không phải vì… vì một câu nói như có như không đó. Hắn biết rất rõ, có những khát vọng không nên có, vì một khi đã có thì rất dễ tan nát trước hiện thực.
Ba người cùng rời đi, vị khách áo choàng cứ nghĩ họ sẽ dẫn mình đến một ngọn núi vắng vẻ không người nào đó, không ngờ sau khi xuống núi bọn họ nhắm thẳng vào thành trấn gần đó. Hòa thượng trẻ dẫn đường vào một con phố nhỏ trong thành.
Ra là ẩn mình trong thành à. Vị khách áo choàng nghĩ.
Đi giữa con phố tối tăm, bên ngoài là đường cái gió lộng, trước mặt là một bức tường chắn ngang. Hòa thượng trẻ vung tay, trên tường hiện ra hình một đóa hoa sen, sau đó ba người cùng bước vào cánh cửa đó.
Phía sau cánh cửa là một thế giới hoàn toàn khác, trời xanh mênh mông, núi xanh trập trùng, chim bay giữa mây trắng, khói xanh ôm lấy núi xanh. Tiếng chuông và tiếng tụng niệm vang lên từ ngôi miếu thanh tịnh giữa lưng chừng núi. Dưới chân núi có một bậc thang bằng đá dài uốn lượn lên núi. Hai bên đường núi trồng tùng xanh, cho người ta cảm giác bình yên vô cùng.
Hóa ra Thượng Vân Tự nằm ngoài thế giới, chẳng trách nhiều năm qua không ai biết lối vào Thượng Vân Tự nằm ở đâu. Vị khách áo choàng theo sau hai người, từ bậc thang đi lên một con đường nhỏ sau đó bước vào Thượng Vân Tự.
Có nhiều truyền thuyết nói về sự thần bí của Thượng Vân Tự nhưng khi bước vào rồi mới biết nó chẳng có gì đặc biệt cả, thậm chí còn hơi cổ kính, không khác những đền miếu bình thường khác là bao.
Vị khách áo choàng cho rằng mình là một vị khách không quan trọng nhưng vừa vào Thượng Vân Tự thì một hòa thượng đi đến, nói muốn dẫn hắn đi gặp trụ trì.
Vị khách áo choàng không hiểu lắm nhưng vẫn đi theo hòa thượng kia.
Thiền phòng của trụ trì nằm cách đó không xa, đi một lát là tới. Vị khách áo choàng nhìn cây ngân hạnh cao lớn trong viện, lá vàng rơi rụng đầy sân. Trụ trì của Thượng Vân Tự ngồi trong thiền phòng đang rộng mở, đối diện với cây ngân hạnh đó.
– Hết chương 137 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.