Trở Về Năm 60: Nuôi Mười Đứa Con

Chương 7: Người Một Nhà Lấy Thừa Bù Thiếu






Sau khi giải quyết việc đi học không đàng hoàng của Nhị Nha xong, Tạ Kiều đứng dậy chuẩn bị đi vào trong phòng làm cơm tối.Vào nhà vừa vặn nhìn thấy Lục Hướng Vinh đang sửa sang lại lương thực của gia đình, đoán chừng là nghe tiếng bước chân của Tạ Kiều nên anh cũng không ngẩng đầu mà nói một câu: "Nhà không có lương thực gì nữa, qua hai ngày sau bên trường trung học kia sẽ nghỉ, chúng ta vào huyện xem có thể mua được chút lương thực nào không.""Không được!" Tạ Kiều không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt, ban đầu Lục Hướng Vinh cũng nói như vậy, kết quả ở trong huyện, Lục Hướng Vinh xảy ra tai nạn xe cộ, bị đâm chết.Lục Hướng Vinh không nghĩ tới Tạ Kiều lại phản ứng lớn như vậy, có chút sững sờ, trong huyện không có tai họa gì ghê gớm, làm sao phản ứng lớn như vậy chứ? Anh hỏi: "Vậy ăn hết lương thực trong nhà thì làm thế nào? Chịu đói à?"Người trưởng thành một ngày ăn nửa cân lương thực, với chút lương thực này của nhà bọn họ, nửa tháng cũng chống đở nổi.Lúc Tạ Kiều đền lương thực cho Lưu Qua Tử đã cân nhắc qua, trong huyện tuyệt đối không thể đi, cho dù phải đi thì cũng là một mình cô đi."Em về nhà mẹ tìm anh em, em đưa cho anh ấy tiền." Tạ Kiều liếc trộm Lục Hướng Vinh một cái, nhỏ giọng nói, "Anh ấy chạy xe tải đường xa, quen biết nhiều người, có lẽ không cần phiếu cũng có thể mua được lương thực."Lục Hướng Vinh dừng một chút, nhưng vẫn ôn hòa như cũ, chỉ là nụ cười trên mặt đã phai đi.

Anh nói: "Anh cũng quen biết mấy người trong huyện, mua chút lương thực cũng không vấn đề gì, không cần đi làm phiền anh vợ."Tạ Kiều không nghĩ tới bốn năm trôi qua, Lục Hướng Vinh còn chưa thích anh cô.
Nguyên nhân cuối cùng vẫn là bốn năm trước, lúc Lục Hướng Vinh trở lại đây, đúng lúc gặp phải anh cô Tạ Sổ Kim bắt cô gả cho người khác, muốn đem Đại Thiết và Nhị Nha đưa cho người khác làm con trai và con dâu nuôi từ nhỏ.Chuyện này lúc ấy còn gây ầm ĩ rất lớn, anh cô Tạ Sổ Kim chút nữa bị Lục Hướng Vinh kiện lên trên với tội danh kẻ buôn người.Tạ Kiều có lòng qua lại với nhà mẹ cô chủ yếu nhất là cô không muốn Lục Hướng Vinh vào trong huyện, bèn nói: "Chuyện trước kia, nếu truy cứu cũng là vấn đề của em, anh em chỉ là muốn để cho em sống tốt hơn."Nguyên nhân Tạ Kiều cùng Lục Hướng Vinh ở chung với nhau cũng không vinh quang cho lắm.
Ban đầu Lục Hướng Vinh từ thành phố xuống thăm viếng, Tạ Kiều liếc mắt một cái đã thích anh, nhân lúc anh uống rượu say, tại nhà khác ỡm ờ ngủ cùng anh.Có quan hệ vợ chồng nên Lục Hướng Vinh liền bàn chuyện cưới gả với cô, ban đầu đã tính là theo chân Lục Hướng Vinh cùng vào thành phố.Nhưng mà bất ngờ tới quá nhanh, sau khi Lục Hướng Vinh cùng Tạ Kiều đăng ký kết hôn xong thì xảy ra việc gấp.

Lúc ấy trừ tất cả những đồ đáng tiền trên người anh ra, anh liền để lại một tờ giấy ghi chờ anh trở lại sẽ cưới em, sau đó mang hình của Tạ Kiều rời đi.Lúc ấy Tạ Kiều đã mang thai, dưới sự ngăn cản của họ hàng mà sinh đứa bé ra, chờ Lục Hướng Vinh hơn năm năm, năm cuối cùng không có tin tức gì, anh trai cô Tạ Sổ Kim liền cho rằng Lục Hướng Vinh bỏ chạy, vì để cô có cuộc sống tốt hơn nên ép cô lập gia đình, muốn đem hai đứa bé đi cho.Không ngờ trong ngày kết hôn, Lục Hướng Vinh ngồi xe lăn trở lại."Chuyện ban đầu, tất cả vấn đề đều là do anh, anh vợ làm như vậy cũng dễ hiểu." Lục Hướng Vinh không để cho Tạ Kiều gánh hết trách nhiệm, anh bóp tay của Tạ Kiều rồi nói, "Em đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ cảm thấy chút chuyện này không cần làm phiền anh vợ."Tạ Kiều không lên tiếng, Lục Hướng Vinh rốt cuộc có bài xích anh trai cô hay không, là người bên gối với anh cô còn có thể không biết sao?Nhưng mà Tạ Kiều cũng không thể làm cho quan hệ của bọn họ tốt lên ngay được, cô bỏ chuyện trước kia qua một bên, nhượng bộ một bước nói: "Được rồi, cho dù không làm phiền anh cả em thì anh cũng đừng đi vào huyện, anh viết một bức thư cho người quen của anh, em cầm nó đi tìm người mua lương thực là được."Lục Hướng Vinh nói xa nói gần: "Anh tự đi sẽ tốt hơn viết thư."Tạ Kiều rất kiên định: "Không được, tự em đi.

Đại đội cách trong huyện có hơn hai mươi cây số chứ nhiêu, anh ngồi xe lăn không tiện lắm."Cô kiên quyết không để cho chuyện đã từng xảy ra lại có thể xảy ra một lần nữa, rồi lại nghĩ mình nói quá trực tiếp có thể sẽ khiến anh tổn thương, Tạ Kiều lại bổ sung một câu: "Chúng ta là người một nhà, điểm mạnh của anh là dạy học nuôi gia đình, sở trường của em chính là xử lý những chuyện vụn vặt này, anh Vinh, anh không thể giành công việc của em được."Ở trong gia đình, giữa vợ chồng cũng phải thông cảm những gì đối phương bỏ ra vì cái nhà này thì mới có thể ở bên nhau lâu dài được.Lục Hướng Vinh dù cho trong lòng vẫn muốn tự đi nhưng ngoài miệng cũng không thể cố chấp được nữa.Vừa vặn Tiểu Tể tỉnh lại, không biết là thấy ác mộng hay là thế nào mà vừa mở mắt đã khóc lớn lên.Nếu là trước kia, Tạ Kiều lập tức ôm Tiểu Tể lên dỗ, nhưng hôm nay Tạ Kiều lại không làm vậy.Đời trước Tạ Kiều vẫn suy nghĩ, tại sao Tiểu Tể mà cô luôn cưng chìu, yêu thương lại nhát gan như chuột, nhu nhược vô dụng được? Sau đó tiếp xúc với một số người, một số chuyện rồi thì Tạ Kiều mới biết, đứa trẻ lớn lên là cần cha.Khí khái của nam tử hán, trách nhiệm cũng phải có cha mới khiến đứa trẻ từ từ thay đổi được."Chắc là đói, anh Vinh, anh ôm Tiểu Tể đi, em đi làm cơm." Sau khi Tạ Kiều giao Tiểu Tể cho Lục Hướng Vinh, liền đi đi lại lại mấy bận, dọn lương thực trong phòng cùng một ít rau chua vào phòng bếp.Sau này cô muốn bỏ những thứ này vào ngăn tủ trong phòng bếp rồi khóa lại, nếu không mỗi ngày cầm thức ăn đều gây ra một mùi chua trong phòng xen lẫn mùi mốc, quả thực làm người ta khó mà hít thở được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.