Trở Về Đời Thanh

Chương 26: Huynh đệ (3)




Thực ra, câu hỏi này Dận Chân đã sớm nghĩ tới, thích thú cười nói: "Dận Chân sao có thể giận nhị ca được? Lần trước rõ ràng là đại ca sai, với lại, nhị ca là huynh trưởng, lại là thái tử, Dận Chân là thần đệ, theo đạo lý phải tuân theo lệnh của nhị ca. Hoàng ngạch nương cũng thường nói, từ giờ về sau Dận Chân phải dựa vào thái tử nhiều hơn đấy ạ."
Lúc Dận Chân trả lời, thái tử cực kì chăm chú nhìn vào ánh mắt chàng, hi vọng có thể từ trong đó nhìn ra gì đó, nhưng là hắn chỉ nhìn thấy một khuôn mặt cười hì hì.
Dận Chân hiểu rõ, thứ có khả năng che giấu bản thân nhất chính là mỉm cười. Mỉm cười cũng vậy, bi thương cũng vậy, đơn giản là cái mặt nạ thôi, mà nhân sinh chính là thứ trôi qua dưới những lớp mặt nạ như vậy đấy.
Bởi thế, Dận Chân liền đổ hết trách nhiệm cho Đại a ca, mà lí do thoái thác này cũng đã được trải qua cân nhắc cẩn thận rồi đấy. Đầu tiên Dận Chân không thể hoàn toàn phủ nhận chuyện xảy ra ngày đó, bởi vì như thế thì quá dối trá, thái tử không thể không đem lòng sinh nghi. Vì vậy, chẳng bằng thừa nhận sự thật, nhưng phải để cho Đại a ca phải gánh tất cả trách nhiệm. Dựa theo những gì mình quan sát được ngày thường thì Đại a ca quả thực là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện. Thái tử nhất định cũng canh cánh trong lòng vấn đề này, hơn nữa, Đại a ca lại là con trai trưởng, với ngôi vị thái tử kia - mặc dù hắn không tỏ vẻ tranh giành rõ ràng nhưng cũng ngấp nghé đã lâu, sau lưng còn có Huệ phi cùng với phe đảng đại thần của Thượng Thư Phòng là Minh Châu ủng hộ, thái tử chắc chắn đã phát giác được chỗ nào đó. Bởi vậy, hắn vô cùng kiêng kỵ Đại a ca, vì vậy chàng cũng không ngại đổ hết trách nhiệm thẳng qua cho Đại a ca, như thế tính ra ít nguy hiểm hơn rất nhiều.
Thái tử cẩn thận đánh giá lời nói vừa rồi của Dận Chân, đúng là không tìm ra một chút sai lầm nào. Hơn nữa, theo như cách nói của Dận Chân thì còn rất có ý phụ thuộc dựa dẫm. Thái tử vẫn bán tín bán nghi, sau lại nói: "Tứ đệ nói như vậy, Nhị ca vẫn thấy áy náy, đều là Đại ca lần trước dỗ ngon dỗ ngọt ta, bắt ta nhất định phải nói như vậy với Hoàng A Mã, vì thế ta mới làm hại Tứ đệ bị chịu phạt, Nhị ca từ giờ nhất định sẽ từ từ đền bù cho đệ."
Dận Chân lại cười cười, nói: "Nhị ca nói quá lời rồi, tất cả mọi người đều là huynh đệ cốt nhục, Dận Chân sao lại đi so đo mấy cái này chứ. Đúng rồi, hoàng ngạch nương cũng thường xuyên nhớ thương Nhị ca đấy, còn nói sợ Nhi ca bận quá, không có thời gian đến chỗ bà, làm bà rất nhớ..."
Đây là lần thứ hai trong lời Dận Chân có nhắc đến Ý Quý Phi Đông Giai thị rồi, thái tử cũng là một người khôn khéo, sao có thể không phản ứng chứ. Vì vậy cũng tiếp lời: "Tứ đệ nói rất đúng, ta cũng có một thời gian không đến thỉnh an mẫu phi rồi, rảnh rỗi nhất định sẽ đến chỗ bà quấy rầy. Với lại Tứ đệ cũng ở bên đó, tất nhiên phải qua lại nhiều hơn mới được."
Dận Chân vội vàng nói: "Chọn ngày chẳng bằng hôm nay, Nhị ca nếu có rảnh rỗi thì giờ liền đến chỗ Dận Chân chơi một lát được không, Nghe Nặc Mẫn với Ngạch Luân Đại kể chuyện xưa cho vui, nghe thú vị lắm."
Thái tử cũng đúng lúc cần thời gian để cân nhắc cách nghĩ của Dận Chân, cũng đang nghĩ cách để kết giao với vị đệ đệ này nên vui vẻ đồng ý ngay.
Hai huynh đệ vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đã tới bên ngoài lều của Dận Chân.
Còn chưa tiến vào lều trại, đã thấy một người vội vàng chạy tới, dập đầu bái: "Nô tài thỉnh an thái tử, tứ gia." Thái tử thấy người này không quen, chỉ khoát tay chứ không phản ứng gì. Dận Chân thì gặp người này một lần rồi, đây là nô tài sinh tử nhà Nặc Mẫn - thường xuyên đi theo làm bạn với Nặc Mẫn - tên là Toàn Thuận. Liền nâng hắn dậy rồi nói: "Toàn Thuận, trước mặt thái tử với tứ gia ngươi, ngươi lo lắng như vậy làm gì? Nếu để Nặc Mẫn nhìn thấy, chắc chắn sẽ tặng ngươi hai cái bạt tai cho coi."
Toàn Thuận cười toe toét miệng, vẻ mặt cầu xin nói: "Tứ gia có biết chủ tử của nô tài đi đâu không ạ. Nô tài lo muốn chết, tìm khắp nơi rồi mà không thấy cậu ấy!"
Dận Chân nhìn hắn, phì cười nói: "Sợ là lại cùng đám Ngạch Luân Đại, Phạm Thì Đạc uống rượu rồi, ngươi vội vã tìm chủ tử như vậy làm gì?"
Toàn Thuận nghe xong lời này, vành mắt đỏ lên, đàn ông cao năm thước, vậy mà lại rơi lệ. Đến lúc này thì thái tử cũng không khỏi thay đổi sắc mặc, Dận Chân lại càng có loại dự cảm bất thường.
Dận Chân vội vàng nói: "Có chuyện gì, cứ việc nói ra, có thái tử với ta ở đây rồi."
Toàn Thuận "Bịch!" một tiếng lại quỳ rạp xuống đất, nức nở nói: "Nô tài vừa thúc ngựa từ kinh thành chạy tới đây, chỉ để nói cho thiếu chủ tử, lão công gia, ngài ấy, ngày ấy sắp không được rồi..."
Nghe nói như thế, thái tử với Dận Chân đều vội vàng, cơ hồ trăm miệng một lời mà hỏi: "Hoàng Thượng biết chưa?"
Toàn Thuận vừa lau nước mắt vừa sụt sịt: "Di chúc của lão công gia nô tài cũng đã mang đến, là muốn thiếu chủ tử dâng lên cho hoàng thượng!"
Dận Chân nghe thấy thế, vội vã nghiêng người nói nhỏ với thái tử: "Việc này không thể trì hoãn, Dận Chân thấy là, trước xin thái tử lập tức mang di chiếu của Đồ Hải dâng lên cho Hoàng A Mã, Dận Chân và Toàn Thuận sẽ đi tìm Nặc Mẫn rồi cùng đến gặp Hoàng A Mã, không biết thái tử định thế nào ạ?"
Thái tử cũng hơi hoảng hốt bối rối, hắn cũng biết rõ sức nặng của Đồ Hải trong lòng Khang Hi, do dự một chút rồi nói: "Vậy thì làm phiền đệ rồi, giờ ta lập tức đi gặp Hoàng A Mã." Nói xong, Dận Chân đã nhận lấy di chiếu của Đồ Hải từ tay Toàn Thuận, đưa cho thái tử. Thấy Toàn Thuận còn đang sững sờ hoảng hốt đứng đó, liền đạp cho hắn một cước: "Tên nô tài kia nhà ngươi, còn sững sờ cái gì nữa? Mau đi với tứ gia tìm cho ra chủ tử ngươi!"
Toàn Thuận lúc bấy giờ mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng chạy theo sát Dận Chân.
Dận Chân lần lượt đi hỏi thăm mấy thị vệ hay ở chung với Nặc Mẫn, quả nhiên, tất cả đều nói là Nặc Mẫn đến chỗ Ngạch Luân Đại uống rượu rồi. Dận Chân cũng không trì hoãn, quay người dẫn Toàn Thuận đi thẳng về phía doanh trướng của Đại a ca, lều của Ngạch Luân Đại ở ngay bên cạnh.
Vừa vén rèm lên, chợt nghe bên trong huyên náo ồn ào một mảnh, mấy thị vệ ngồi vây thành một vòng, Ngạch Luân Đại có vẻ uống khá nhiều rượu, còn đang khoe mẽ khả năng bắn cung của mình, nói mình có thể nhắm mắt mà bắn một mũi tên chết hai con nhạn, còn chắc chắc là bắn xuyên qua mắt.
Thấy Dận Chân, Ngạch Luân Đại cười to nói: "Tứ gia, tới đây cùng vui nào, cơ mà nô tài cũng không dám lại để cho Tứ gia uống rượu đâu, kẻo Lục thúc của nô tài (Đông Quốc Duy) lại phạt!" Dận Chân cũng không đáp lời, chỉ mang vẻ mặt nghiêm túc, mọi người chậm rãi yên tĩnh trở lại.
Dận Chân đi qua, vỗ vỗ vai Nặc Mẫn, nhẹ giọng nói: "Nặc Mẫn, theo ta ra ngoài một chút!"
Nặc Mẫn không biết chuyện gì, có hoảng sợ những vẫn đi theo Dận Chân ra khỏi lều.
Toàn Thuận trông thấy chủ tử mình một cái, nước mắt liền ngăn không được mà chảy xuống, quỳ thẳng tắp trên mặt đất.
Nặc Mẫn trông thấy Toàn Thuận vốn đã kinh ngạc vô cùng, lại nhìn thấy hắn như vậy thì lòng liền trầm xuống.
Dận Chân thấp giọng nói rõ: "Nặc Mẫn, vừa rồi Toàn Thuận có báo lại, nói a mã ngươi sợ là không được rồi. Thái tử đã mang di chiếu của a mã ngươi tới gặp hoàng thượng, sợ là hoàng thượng sẽ có thánh mệnh, ta và ngươi cũng mau đến chỗ hoàng thượng đã."
Nặc Mẫn thất thần nhìn Dận Chân một chút, lại nhìn Toàn Thuận, lại không nói được câu nào.
Dận Chân cũng có phần thương cảm: "Lão công gia phúc lớn mạng lớn, có lẽ không có chuyện gì đâu."
Thực ra, Dận Chan cũng biết, mấy câu đó chỉ có nghĩa an ủi mà thôi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thực sự tìm không ra câu nào thích hợp hơn để nói nữa cả.
Nghĩ nghĩ, Dận Chân lại ghé vào tai Nặc Mẫn nói nhỏ: "Mấy năm qua, ta vẫn một mực coi huynh như huynh trưởng, kiên cường lên nào, đại ca!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.