Cạch.
Cale đóng cửa phòng khách nhớ lại những gì Sheritt và Raon đã nói.
Cale. Chúng ta sẽ kết thúc cuộc trò chuyện nhanh nhất có thể, vậy cậu hãy đi thăm Cây Thế giới đi.
Đúng rồi! Nhân loại, ta sẽ đi với ngươi!
Họ cần đến gặp Cây Thế giới càng nhanh càng tốt.
Cale đi dọc theo hành lang và nhìn xung quanh để xem những người khác đang ở đâu.
Khả năng Choi Han và Rồng lai ở cạnh nhau là rất cao vì cậu đã bảo họ đi nơi khác. Cale đang tìm kiếm hai người đó và nhanh chóng tìm thấy họ.
"...Các ngươi đang làm gì đấy?"
Cale nhìn Choi Han và Rồng lai như thể đang nhìn thấy điều kỳ lạ.
"E hèm. Cale-nim, cậu thấy đấy..."
Choi Han có biểu hiện lo lắng hiếm thấy và cố gắng gãi má, xong dừng lại.
Bàn tay của Choi Han dính đầy bột mì trắng.
Cale có thể nhìn thấy bột mì.
Bột trông giống như một chất nhờn kỳ lạ, giống như họ đã làm sai tỷ lệ giữa bột và nước. Và bây giờ họ muốn làm thứ gì với hỗn hợp đó đều sẽ thất bại.
"E hèm."
Và sau đó là Rồng lai lặng lẽ phát ra một tiếng ho giả.
"... Và ngươi đang làm cái quái gì vậy?"
Rồng lai đang dùng tay áo để lau đi đôi mắt đầy nước mắt của mình.
... Hắn đang bóc hành tây.
"Tôi... thực sự xin lỗi."
Nhìn thấy Rồng lai nói xin lỗi với giọng điệu rầu rĩ khiến Cale không nói được lời nào một lần nữa. Tên khốn này rất khó đối phó theo một cách khác với Kỵ sĩ Hộ vệ Clopeh. Khả năng khiến người ta không thốt nên lời của tên khốn này quả là tuyệt vời.
Cale cảm thấy khó đối phó với Rồng lai hơn tên khốn điên đó, Clopeh.
"Ha!"
Cale chỉ có thể chán nản đáp lại.
Rồng lai lén nhìn cậu và thận trọng tiếp tục nói.
"Tôi vào bếp để làm những món mà tôi có thể làm được. Tôi định nhờ Beacrox làm một việc gì đó, nhưng anh ấy không có ở đây. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ mình cũng có thể chuẩn bị vài nguyên liệu."
Ánh mắt của Cale hướng về phía Choi Han.
"... Tôi chỉ đang cố gắng nấu một cái gì đó."
"Cậu đang cố gắng làm gì?"
"... Sujebi." (Súp bánh bội mì)
"Gì?"
"... Tôi nghĩ đây là một trong những món ăn hiếm hoi mà tất cả các nguyên liệu đều có thể tìm thấy ở đây......"
Cale bắt đầu cau mày.
Sujebi? Đó là súp bánh bột mì từ Hàn Quốc? Tên này muốn làm sujebi bằng loại bột đó? Nhìn giống như sẽ nấu cháo bằng thứ hỗn hợp đó chứ không phải là súp bánh bột mì.
"Tôi nghĩ sẽ mất một lúc để Beacrox nhận được phản hồi từ Dinh thự Lãnh chúa khi anh ta đến Làng Harris. Nhưng On và Hong nói chúng đói trước khi tôi đi tìm Lock."
Phải mất nhiều thời gian để Beacrox quay lại, nhưng On và Hong đã nói với Choi Han chúng đói.
Lock và những đứa trẻ đã được huấn luyện cũng sẽ đói.
Choi Han định nhờ người khác giúp đỡ, nhưng Cale, Sheritt và Raon đều có vẻ đang có một cuộc trò chuyện nghiêm túc. Chắc chắn có điều gì đó đang xảy ra liên quan đến Rồng lai, nhưng bầu không khí căng thẳng khiến nó khó hỏi.
Cuối cùng, Choi Han đã để mắt đến Rồng lai đang sơ chế nguyên liệu trước khi chạm vào bột mà cậu để ý.
"... Tôi đoán mình không có tài nấu ăn."
"...Tôi xin lỗi. Tôi đang cố gắng giúp Choi Han và chuẩn bị các nguyên liệu như anh ấy bảo tôi làm. Nhưng tôi không quen với cái này."
Aigoo, đầu mình.
Cale ôm lấy đầu bằng cả hai tay.
Cậu bực mình vì một lý do khác khi nhìn họ như thế này sau khi lo lắng về Thế giới Quỷ và White Star.
Nghiêm túc mà nói, tại sao tên này lại sử dụng nhiều bột mì như vậy chứ?
Cậu không biết Choi Han lấy đâu ra một cái chậu lớn như vậy, nhưng nó gần như tràn nước bột. Choi Han cúi đầu sau khi nhìn thấy biểu cảm của Cale.
Họ làm súp hành tây thay vì súp bánh bột mì?
Tại sao lại chuẩn bị nhiều hành như vậy?
Hắn đã kết thúc trò chuyện một lúc với Sheritt và Raon, nhưng việc hắn có thể chuẩn bị nhiều củ hành trong một khoảng thời gian ngắn như vậy cho thấy Rồng lai giờ đã trở thành một người thợ tài ba.
Mình đoán họ thực sự nên đưa hắn vào làm việc tại nhà trọ.
Cale tiếp tục im lặng.
Tất nhiên, có đủ loại tiếng động bên trong cậu, nhưng Choi Han và Rồng lai không thể nghe thấy điều đó. Đó là lý do tại sao cả hai tiếp tục nhìn xuống đất và không di chuyển.
Cale nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Thật tuyệt vời.
Cậu thấy hai tên này thật tuyệt vời.
Tại sao Rồng lai lại đau đớn đến vậy? Điều này là do thuộc tính bóng tối tuyệt vọng của Choi Han bên trong cơ thể hắn.
Hơn nữa, chẳng phải Choi Han có rất nhiều thù hận với Rồng lai sao?
Tất nhiên, cả hai vẫn chưa thân thiết.
Rõ ràng là Choi Han đã cảnh giác với Rồng lai. Đó là lý do tại sao hiện tai họ cùng nấu ăn cùng nhau thật tuyệt vời.
Đó là thời điểm đó.
Lộc cộc.
Lộc cộc.
Họ nghe thấy thứ gì đó rơi ở cửa nhà bếp.
Cale nhìn thấy một củ khoai tây tròn chạm vào chân mình.
Cậu từ từ đưa mắt nhìn về hướng mà củ khoai tây vừa lăn đến.
Cậu có thể nhìn thấy khoai tây, cũng như các loại rau, trái cây và thịt khác.
Sau đó nhìn thấy túi và giỏ đã rơi xuống đất.
"... Beacrox."
Và cậu cũng nhìn thấy Beacrox với biểu cảm cực kỳ đáng sợ trên khuôn mặt.
Cale bối rối.
Không giống như Choi Han có khuôn mặt ngây thơ khi lại có biểu cảm xấu xa, một người như Beacrox bình thường lại có biểu cảm lạnh lùng cau có như thế này càng khiến khuôn mặt càng trông xấu xa hơn.
"Này, ngươi. Choi Han."
Anh ta đang khó chịu nói với Choi Han như đang công khai thách đấu với Choi Han. Cale từ từ bước tới và đứng cạnh Beacrox.
Trong tình huống như thế này, tốt nhất nên đứng về phía người sẽ cho mình ăn.
Cale sau đó có thể thấy Choi Han đang nhìn về phía Beacrox với ánh mắt khó hiểu.
"Gì?"
Sau đó cậu ta không biết xấu hổ hỏi.
Tên khốn đó!
Quên White Star và Ma giới đi, Cale đang nghĩ đến việcnhà bếp này sẽ nổ tung trước.
"...Xin lỗi."
Tuy nhiên, Choi Han đã đưa ra lời xin lỗi ngắn gọn của Beacrox và cúi đầu.
Cale chưa bao giờ nhìn thấy một lời xin lỗi gượng ép đến từ Choi Han như thế này.
Cale đang nghĩ tên đó, không, tiền bối đó cũng có mặt này. Cale sớm bắt đầu cau mày.
"...Tôi xin lỗi."
Cậu nghe thấy Rồng lai run lên khi thành thật xin lỗi. Cale có thể thấy Beacrox cũng bắt đầu cau mày.
Beacrox quay mặt, không nhìn Rồng lai như thể không muốn nhìn thấy hắn vậy.
Sau đó anh ta gầm gừ.
"Tất cả, ra ngoài."
Điều đó khiến Choi Han và Rồng lai bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn của họ, tuy nhiên...
"Cút ra."
Hai người lặng lẽ rời khỏi bếp ngay sau khi nghe giọng điệu nghiêm khắc của Beacrox.
Cale, người đã kết thúc một mình trong bếp với Beacrox, đã nhìn Beacrox.
"Ta cũng đi ra ngoài sao?"
Cale có thể thấy Beacrox gần như đang trừng mắt nhìn mình.
"Thiếu gia, ngài không định nghe báo cáo của tôi sao?"
"À, đúng."
Cale lúng túng mỉm cười và ngồi xuống ghế. Cậu tự hỏi về việc giúp làm sạch hành hay bột mì, nhưng cậu lặng lẽ ngồi đó sau khi nhìn thấy ánh mắt của Beacrox dường như đang nói cậu sẽ chết nếu chạm vào bất cứ thứ gì.
Mình thực sự là một đầu bếp giỏi đấy.
Cậu đã sống một mình bao lâu rồi?
Cale không biết về các món ăn từ thế giới này, nhưng cậu rất giỏi nấu món ăn Hàn Quốc.
Cậu không giỏi như một đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng không giống như kỹ năng nấu nướng của Choi Han, cậu có thể làm ra thứ gì đó cho người khác ăn được.
"E hèm. Chuyến đi của ngươi đến Làng Harris không có vấn đề gì chứ?"
Cale chậm rãi hỏi Beacrox đang dọn bếp với tốc độ nhanh. Beacrox tiếp tục dọn dẹp và bắt đầu báo cáo của mình.
"Tôi đã liên lạc với Dinh thự Lãnh chúa thông qua một pháp sư ở Làng Harris."
"Là vậy sao?"
"Vâng. Ý định ban đầu của tôi là nói chuyện với pháp sư ở Dinh thự để đưa ra một báo cáo ngắn là ngài đã đến, nhưng tôi đã ngay lập tức được kết nối với lãnh chúa và trực tiếp đưa ra báo cáo."
"Cha ta?"
"Vâng."
Lần đầu tiên Cale nghĩ về những người trong gia đình Henituse sau một thời gian dài.
Thực ra, nó không dài như vậy.
Cậu đã ở cùng họ trong lễ kỷ niệm của Vương quốc Roan cách đây không lâu. Nó thậm chí chưa được một tháng.
Cảm giác đó chỉ là mãi mãi bởi vì cậu đã ngay lập tức đến Vương quốc Caro và chấm dứt ở giữa vô số sự cố.
"Công quốc thế nào rồi?"
Cale hỏi và Beacrox nhìn cậu, sau đó trả lời.
"Bây giờ nó là một công quốc, thiếu gia."
"À, đúng rồi. Công quốc."
"Vâng. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp. Họ khá lo lắng cho ngài đấy, thiếu gia. Họ không hề biết ngài đã đến Vương quốc Caro sao?"
"...Họ biết."
Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ lạ sau khi nghe nói họ khá lo lắng.
Công tước Deruth và Nữ công tước Violan biết Cale đã lên kế hoạch tận hưởng lễ kỷ niệm trước khi ngay lập tức đến Vương quốc Caro.
Beacrox đạt đỉnh điểm trước biểu hiện thay đổi của Cale trước khi tiếp tục báo cáo của mình.
"Thiếu gia, tôi đã thông báo cho Công tước ngài định ở lại một chút trong Dạ Lâm và sẽ nhanh chóng rời đi lần nữa. Tôi cũng đã nói ngài sẽ quay trở lại lãnh địa Henituse càng sớm càng tốt."
"Làm tốt lắm."
Cậu đang lên kế hoạch quay trở lại lãnh địa Henituse sau cuộc gặp gỡ với Cây Thế giới. Cậu cũng cần gặp Thế tử Alberu.
Cậu sẽ cần phải rời đi thường xuyên sau đó để lo mọi việc, nhưng cậu cũng đã lên kế hoạch đến thăm lãnh địa của mình khá thường xuyên.
Mình không biết khi nào thì White Star có thể đến với Vương quốc Roan.
Cale đang suy nghĩ về việc ở lại lãnh địa Henituse hoặc Vương quốc Roan thường xuyên hơn vì có khả năng Ma giới đứng sau White Star.
... Tất nhiên, có những lúc mình sẽ cần phải đi xa để lo mọi việc.
Tộc Mèo và Cổng vào Ma giới, khu vực cuối cùng trong Ba Khu vực Hạn chế.
Cale cần phải rời đi để lo hai việc đó, nhưng cậu đang lên kế hoạch lo mọi thứ khác khi ở Vương quốc Roan.
Beacrox nhìn vẻ mặt cứng đờ của Cale, bình tĩnh tiếp tục nói.
"Rõ ràng, lãnh địa Henituse ngày nay khá ồn ào."
"Là vậy sao?"
"Vâng. Mọi người dân rất vui mừng vì gia tộc Công tước hoặc Hầu tước đầu tiên ở khu vực Đông Bắc là gia tộc Henituse. Công tước cũng đích thân tổ chức cho một lễ hội ngắn để kỷ niệm. Lễ hội đã kết thúc, nhưng tâm trạng vẫn còn cảm giác rất lễ hội."
Lạch cạch. Lạch cạch. Lạch cạch.
Những củ hành tây mà Rồng lai đã bóc vỏ nhanh chóng được cắt thành từng khúc.
"Cũng có nhiều khách du lịch từ bên ngoài vào. Rất khó để đến lãnh địa Henituse vì vị trí xa xôi của nó, nhưng tôi đoán mọi người đều tò mò về lãnh địa của Công tước mới, người đóng vai trò quan trọng trong cuộc chiến. "
"Là vậy sao?"
Cale mỉm cười trước sự thật là lãnh địa này rất sôi động và ồn ào.
Tuy nhiên, nụ cười đó nhanh chóng biến mất.
"Thiếu gia Khiên bạc, Swordmaster trẻ tuổi nhất, và còn có Necromancer cuối cùng mà cả thế giới đều cho rằng đã biến mất khỏi thế giới. Chắc hẳn mọi người rất tò mò về quê hương của 3 người này, vì lượng khách vẫn không ngừng tăng lên."
Thiếu gia Khiên bạc.
Những từđó khiến Cale bắt đầu cau mày.
Khi nào thì biệt danh đó sẽ biến mất hả?
"Đó có thể là lý do, nhưng người dân đều tràn đầy niềm tự hào và hạnh phúc khi được ở trong lãnh địa mạnh nhất. Họ dường như cũng nhớ cậu, thiếu gia."
Cale chạm vào tay vịn của chiếc ghế với vẻ mặt nghiêm túc.
Lãnh địa mạnh nhất.
Những lời đó cảm thấy kỳ lạ.
Cạch cạch cạch-!
Beacrox đang thái rau nghe thấy giọng nói của Cale sau lưng anh sau một lúc lâu.
Đó là một giọng điệu càu nhàu và khó chịu.
"... Lần này ta cũng cần phải lo mọi thứ ổn định."
Không quan trọng đó là Quỷ tộc hay bất cứ thứ gì có liên quan; Cale đang nghĩ cậu cần phải lo mọi thứ ổn định một lần nữa.
Lãnh địa sẽ phát triển hơn nữa với tâm trạng náo nhiệt này và số lượng khách du lịch tăng lên. Lãnh địa cần phải trở nên giàu có và yên bình hơn nữa để cậu có thể giao quyền quản lý lãnh địa cho Basen và chạy trốn để sống cuộc sống buông thả của mình.
Điều đó sẽ làm tăng khả năng cậu có thể sống một cuộc sống buông thả thoải mái.
"Ta sẽ đến một nơi nào đó yên tĩnh để trang trải cuộc sống sau khi mọi việc được giải quyết."
Thiếu gia Khiên Bạc.
Cậu sẽ lặng lẽ sống một cuộc sống như một người nông dân và lười biếng cho đến khi biệt danh đó biến mất.
Beacrox lắc đầu trước những tiếng lầm bầm từ phía sau và cười khúc khích, nhưng Cale, người đang suy nghĩ về cách làm thế nào để giảm bớt khó khăn trong việc làm sau này đã không thể nghe thấy.
Họ nghe thấy một giọng nói khác ngay lúc đó.
Thực ra, đó không chỉ là một giọng nói.
"Thiếu gia!"
"Nyayyynnnn."
"Nyyannn!"
Cale quay đầu về phía lối vào nhà bếp.
Lock, Maes, và những đứa trẻ khác của Sói xanh đang đi về phía cậu. On và Hong đã ở trước mặt họ.
Cale có thể nhìn thấy Lock dơ bẩn và lũ trẻ Sói xanh đi vào cùng với Choi Han và Rồng lai phía sau.
"Ngài sẽ ở đây bao lâu?"
"Đã lâu không gặp, thiếu gia!"
"Ngài có khỏe không?"
Cale bắt đầu cau mày khi lũ Sói đồng loạt hỏi câu hỏi của chúng. Họ không quan tâm và vây quanh cậu.
Đó là bởi vì Cale đã vỗ nhẹ vào đầu tất cả chúng một lần mặc dù đang cau mày.
Sau đó Cale đã chạm mắt với Lock, người đi sau một bước so với những đứa trẻ còn lại của Sói xanh.
Lock cười trông vẫn còn hơi rụt rè, nhưng trông đã tự tin hơn trước.
Cale mỉm cười về phía Lock.
Đó là thời điểm đó.
"Tất cả."
Cale ngập ngừng.
Cậu nghe thấy giọng nói hung ác của Beacrox và nhìn thấy những đứa trẻ Sói dơ bẩn.
"Tất cả, ra ngoài."
Cale nhanh chóng theo sau On, Hong và bầy Sói con nhanh chóng chạy ra khỏi bếp.
Sau đó, cậu nhìn về phía Lock, người đi đến bên cạnh mình và bắt đầu nói.
"Ta đoán kỹ năng của ngươi đã được cải thiện rất nhiều?"
Lock vò đầu bứt tóc rối bù với vẻ mặt ngượng nghịu.
Cale, người lặng lẽ nhìn cậu ta một lúc, thản nhiên nhận xét.
"Xin lỗi vì đã tới trễ."
Lock bị lung lay.
Cale đã nói cậu sẽ kết thúc cuộc trò chuyện của mình với Lock sau khi trở về từ việc phá hủy bốn Tháp giả kim ở Mogoru.
Tuy nhiên, nhiều thứ đã khiến việc trở lại của cậu bị trì hoãn.
"Không sao đâu, thiếu gia. Tôi đã có thể tập luyện chăm chỉ trong thời gian đó."
Cale lặng lẽ nhìn Lock đang trả lời trước khi gần như thấp giọng thì thầm.
"Ngươi có còn nhớ những gì ta đã nói?"
Lock căng người.
Cậu nhớ lại những gì Cale đã nói.
Ta dự định tấn công tộc Mèo.
Lock bắt đầu nói.
"Vâng thưa ngài. Tôi nhớ rõ."
Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây của họ và trả lời.
Lock.
Vâng thưa ngài.
Ngươi nghĩ sao?
Tộc Mèo sương mù có phải là nơi On và Hong đã chạy trốn không? Tôi nghĩ hẳn là tôi đã nghe về những điều từ họ trước đây.
Đúng rồi. Là những tên đó.
Vậy thì tôi cần giúp đỡ.
Lock đã nói cậu ấy cũng sẽ tham gia vào trận chiến chống lại Mèo.
Cậu ta nghĩ về quá khứ và hỏi Cale.
"Đã đến lúc tôi phải chiến đấu?"
Cale lặng lẽ nhìn Lock và ánh mắt cương nghị của đứa trẻ to xác là đủ để đáp lại Lock. Lock bình tĩnh đáp lại.
"Tôi sẽ chờ đợi nó."
"Tốt. Cảm ơn."
Cale đang nói với giọng lãnh đạm bình thường của mình, nhưng nghe thấy Cảm ơn khiến Lock nắm chặt tay lại.
Cậu đã nói mình sẽ học những cách sử dụng khiên để giúp đỡ trong cuộc chiến chống lại Mèo. Lock nhớ lại những gì anh đã nói vào thời điểm đó.
Tôi muốn trở thành một tấm khiên như tấm khiên vĩ đại nhất mà tôi từng thấy!
Tấm khiên vĩ đại nhất mà Lock từng thấy là lưng của Cale.
Lock, người đã cố gắng rất nhiều để được giống như Cale, lặng lẽ hướng tới tương lai đang đến gần.
Cale không nhận thấy điều này khi bước đi và nhìn thấy Sheritt đang bước ra ngoài.
Cô ấy đang nhìn vào Rồng lai.
"Có vẻ như chúng ta cần trò chuyện."
Rồng lai bối rối và đi về phía Sheritt.
Cale quan sát họ một lúc, đưa mắt nhìn đồng hồ ở trung tâm hành lang.
Tích tắc.
Thời gian trôi qua.
Nó đang di chuyển cùng tốc độ với thời gian trong bức thư từ Thần Chết trong túi trong của Cale.
Thần Chết đã nói những điều sau đây với Cale qua lá thư.
<Cậu có muốn trở về thế giới ban đầu của mình không?>
<Hay cậu sẽ chết trên thế giới này?>
<Cậu sẽ cần phải quyết định thời điểm đếm ngược này về không.>
Quyết định xem nên sống ở đây hay quay trở lại thế giới của mình.
Thời gian mà Thần Chết đã ban cho Cale đang dần đến gần.
"Nhân loại, bọn ta nói chuyện xong rồi!"
Raon vui vẻ bay đến gần cậu và Cale ngay lập tức đứng dậy và bắt đầu nói.
"Raon, Choi Han, và ta sẽ đến thăm Cây Thế giới. Hãy liên hệ với ta nếu có bất cứ điều gì khẩn cấp xảy ra."