Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước

Chương 157: Trở Về (3)




Tuy nhiên, không ai chào đón Beacrox và Ron trở về nhà sau một thời gian dài.
Ngược lại, kẻ thù đã lao vào họ từ cổng chính.
"Thật tuyệt."
Beacrox cảm thán và vung thanh kiếm của mình theo chiều ngang.
"Ugh!"
Một trong những kiếm sĩ của Arm đang lao về phía trước đã bay ngang sau khi thua trận đấu sức mạnh với thanh trường kiếm. Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.
Pháp sư, kỵ sĩ, binh sĩ và cung thủ, đủ loại người lao vào hai người họ.
"Chúng ta cần phải giết tất cả những tên khốn Molan đó!"
"Làm sao mà những con chuột này dám tự tin xông vào chỗ này chứ!"
Một vài người đã từng phản bội những gia tộc trong thế giới ngầm để gia nhập Arm đã hét thẳng vào mặt Beacrox.
"Buồn cười làm sao."
Đó là tất cả những gì Beacrox phải nói trước khi bắt đầu tiến về phía trước.
Anh biết mình cần phải đến đâu và anh rất vui khi vung kiếm để đến đó.
"...Con-"
"Hãy đi theo con."
Ron định nói gì đó nhưng Beacrox cắt ngang và vung thanh trường kiếm theo đường nghiêng.
Bang!
Một quả cầu lửa ma pháp phát nổ sau khi chạm vào áp lực gió do thanh trường kiếm tạo ra.
Beacrox ngay lập tức đâm kiếm về phía trước và tiến thêm một bước.
"Aaaa!"
Thanh kiếm của Beacrox đâm xuyên qua sườn người khác. Beacrox lạnh lùng rút thanh kiếm ra và đá tên đó sang một bên bằng chân phải.
"Ugh!"
Một binh sĩ đã ngã xuống mà không nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Con sẽ dẫn đầu.
Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Beacrox khi anh vung kiếm. Ron quan sát con trai mình và lặng lẽ đi theo sau.
... Chắc chắn đứa trẻ này đã trở nên mạnh hơn.
Kể từ khi Choi Han đến nơi đó ở, kiếm thuật của Beacrox, con trai ông đã dần tăng lên dù không dễ dàng nhận thấy được.
Và đứa trẻ này đang dần trở nên giống vợ ông hơn. Cả cách sử dụng kiếm và hành động đều trở nên giống cô ấy.
Mặc dù nó lại trông giống hệt mình.
Ông cảm thấy như mình sẽ bắt đầu cười. Thật hiếm khi ông muốn cười như thế này trên chiến trường, nhưng hôm nay cảm giác như thể đó sẽ là một trong những ngày hiếm hoi.
Vợ ông đã luôn ở bên cạnh ông mỗi khi ông cười như thế này trên chiến trường.
Hai người họ bắt đầu hẹn hò và kết hôn ở độ tuổi lớn hơn so với hầu hết mọi người. Thành thật mà nói, họ phải mất một thời gian dài để kết hôn sau khi họ bắt đầu hẹn hò. Họ đã làm rất nhiều nhiệm vụ cùng nhau khi những khoảng thời gian đó cùng nhau xây dựng.
Khác với khi ông học cách dùng dao và những phương pháp ẩn thân từ những người lớn tuổi trong gia đình, cô là người đầu tiên Ron cho phép đến gần mình.
Chà, có lẽ chính xác hơn khi nói ông đã giữ cô ấy lại cạnh mình hơn là để cô ở đó.

Em đã nói với anh là em sẽ dẫn đầu mà.
Đừng lao ra quá xa nữa.

Ồ, thôi nào! Anh đừng bực bội nữa.
Cô ấy thực sự thích dẫn đầu trong mọi trận chiến.
Ron nhớ lại vài đoạn trò chuyện của mình với cô ấy.
Không. Nghe em. Anh hãy nghĩ về việc đứng phía trước và đập vào mặt kẻ thù bằng một thanh trường kiếm. Anh có biết cảm giác đó như thế nào không?
Anh có cần biết điều đó không? Thay vào đó, anh thích đâm vào cổ người khác từ phía sau hơn.
"Aigoo, đáng lẽ em không nên hỏi mà."
Ron vẫn nhớ rõ người phụ nữ lắc đầu khi nói cô ấy không thể hiểu nổi những tên sát thủ đã vung thanh kiếm của mình như thế nào.
... Đứa trẻ này cũng tương tự.
Con trai của họ đã làm ông nhớ rất nhiều về cô ấy.
Tất nhiên, phong cách của nó không hoàn toàn giống cô ấy. Beacrox đã ở cùng Choi Han, Gashan, và những chiến binh khác và thu thập mọi thứ khi theo dõi các trận chiến của họ.
Tuy nhiên, nguồn gốc đã bắt đầu từ vợ ông.
Ron, người đã đi theo sau con trai mình, bắt đầu leo ​​lên cầu thang về phía trên cùng của bức tường với cổng chính.
Một bước, hai bước. Ông từ từ có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong thung lũng khi đi lên từng bước.
Những kẻ thù bắt đầu lao vào họ thậm chí còn dữ dội hơn khi điều đó đã xảy ra.
"Tên khốn sát thủ chết tiệt đã bỏ chạy!"
Tay Ron cử động sau khi nghe thấy một giọng nói phía sau.
"Ugh!"
Phập.
Ron quay đầu lại sau khi lạnh lùng nhìn kẻ thù đang ngã xuống cầu thang với một con dao găm trên cổ.
Ông nghe thấy một tiếng động lớn ngay lúc đó.
Bàaaaang!
"Aaaa!"
Ông cũng có thể thấy một người đang rên rỉ khi họ rơi khỏi tường.
Kengg.
Thanh kiếm trên tay người đó gãy làm đôi và rơi xuống đất. Ron nhìn thanh kiếm đó một lúc rồi nhìn vào cầu thang trước mặt.
Ông đã gần kết thúc cuộc hành trình của mình. Beacrox, người đã ngồi trên đầu bức tường, đang nhìn chằm chằm vào ông.
"Cha, xin hãy đi lên."

Có những vết thương nhỏ trên khắp cơ thể của Beacrox, nhưng rất khó để nhận biết vì đứa trẻ này dính đầy máu của người khác.
Cộp.
Ron bước một bước.
Cộp. Cộp.
Chuyển động của ôngtừ từ trở nên nhanh hơn khi nhanh chóng leo lên vài bậc thang còn lại.
"... Ha."
Một tiếng cười như thở dài phát ra từ miệng ông.
Một dãy núi hiểm trở. Thung lũng sâu và những vách đá dường như đã được người cắt ra.
Ông có thể nhìn thấy cảnh tượng khiến bản thân ông hoài niệm về quá khứ.

"Cha."
Ron nhìn về phía Beacrox, người đang lấy từ trong túi ra một mảnh vải cuộn lại. Ông lấy mảnh vải từ Beacrox và tháo nó ra. Tấm vải có gia huy Molan trên đó.
"...Con đã vẽ nó à?"
"Đúng vậy."
"Có vẻ như con cần cải thiện kỹ năng về nghệ thuật của mình rồi."
Người đàn ông giỏi nấu ăn và may vá này là một nghệ sĩ vẽ rất tệ.
Tuy nhiên, với gia huy này, nó vẫn làm tốt hơn mong đợi.
Gia tộc Molan.
Họ không thể công khai tiết lộ gia huy của mình trong các nhiệm vụ vì họ là một phần của thế giới ngầm. Tuy nhiên, ít nhất họ cũng đã đặt được gia huy của mình ở thung lũng này.
Đây là lãnh địa của họ, và đó là một dấu hiệu báo cho những vị khách không mời tránh ra.
Bây giờ nó sẽ khác một chút.
Ý nghĩa của gia huy này sẽ thay đổi một chút kể từ bây giờ.
Ron đi đến nơi lá cờ của Arm đang treo và dùng dao găm xé lá cờ đó.
Xoẹt.
Lá cờ của Arm rơi xuống và Ron buộc biểu tượng Molan mà con trai ông đã vẽ vào vị trí của nó.
Piiiiiiiiiii- Piiiiiiiiiiii-
Beacrox thổi sáo ngay lúc đó.
Sương mù lập tức biến mất. Vua lính đánh thuê Bud Illis, người đang đứng ở ranh giới thứ hai hét lên ngay khi nhận thấy sự thay đổi.
"Đột kích!"
Pháp sư, kiếm sĩ và thợ săn. Lính đánh thuê với tất cả các loại nghề nghiệp khác nhau hét lên khi lao vào ranh giới thứ ba. Những sát thủ sống sót sau những gia tộc bị phá hủy đó và tham gia vào trận chiến này đã bước xuống từ các tòa nhà trong vách đá và biến mất vào chiến trường.
Ron quay lại sau khi thấy đồng minh của họ đang lao về phía trước. Ông có thể nhìn thấy tòa nhà trung tâm. Đó là nơi nên đặt những người  quan trọng trong căn cứ bí mật này. Mặc dù không có những người nắm giữ chức vụ cao nhất ở đây, họ cần lấy lại tòa nhà đó.
Ông quay đầu lại.
"Dẫn đường."
Ông để lại toàn trận cho con trai của mình.
"Ta sẽ lo phía sau."
Ông sẽ ngăn kẻ thù đuổi theo họ từ phía sau.
"Vâng thưa cha. Mau qua đi."
Beacrox dẫn đầu và bắt đầu tiến về tòa nhà trung tâm.
Ron đi theo sau anh ta.
Không có bất kỳ kẻ mạnh nào ở đây, trong căn cứ bí mật này không có nhiều người có thể ngăn chặn họ.
Cuối cùng, họ đã ở trên tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm. Ron nhìn vị tướng của mình tại nơi từng là phòng của tộc trưởng Molan trong quá khứ và bắt đầu nói.
"Thiếu gia, có một vòng tròn dịch chuyển dẫn đến một căn cứ bí mật khác."
Cale bước lên vòng tròn dịch chuyển.
Choi Han, Beacrox, Vua lính đánh thuê, Rồng lai, và những đứa trẻ trung bình chín tuổi ở cùng cậu.
"Tôi sẽ giải quyết mọi việc ở đây trước khi đi qua."

Cale gật đầu với Ron, người đang mỉm cười hiền từ một lần nữa.
"Được rồi. Nhưng Ron, nhà của ông không phải là quá đẹp sao? Nó thậm chí còn lớn hơn Dinh thự Henituse của chúng ta nữa."
Ron mỉm cười và Cale để vòng tròn dịch chuyển đưa cậu ta đi.
Cậu bắt đầu nghĩ về căn cứ bí mật thứ hai của Arm khi trời tối dần.
- Nhân loại! Nhưng tại sao White Star lại đặt một căn cứ bí mật ở đó?
Ba khu vực Hạn chế của Đông lục địa.
Đảo Gió nơi Cale lấy được cây roi.
Lâu đài Ánh sáng nơi đặt lâu đài của Lãnh chúa Sheritt.
Và cuối cùng...
Phần phía bắc của Đông lục địa. Một lỗ đen nằm gần điểm bắt đầu của vùng sông băng.
Những người trong quá khứ cho rằng rơi xuống cái hố đó sẽ đưa đến thế giới chết, Thế giới Quỷ, dẫn đến việc họ phải tránh cái hố có kích thước bằng một thành phố.
Đây là lý do không có thành phố hay làng mạc nào tồn tại xung quanh nó.
Thật ra, không có lý do gì để có người phải sống bên một cái hố sụt khổng lồ.
Điều này là do hố sụt này tồn tại giữa vùng sông băng và dãy núi bảo vệ phần còn lại của Đông lục địa khỏi cái lạnh.
Không ai có thể tạo ra một ngôi làng bên kia dãy núi và gần cái hố này.
Tuy nhiên, người ta vẫn đặt cho nơi này một cái tên.
Khu vực Hạn chế cuối cùng.
Cổng vào Ma giới.
Căn cứ bí mật thứ hai của Arm nằm giữa Cổng vào Ma giới và dãy núi.
Paaaat-
Một ánh sáng rực rỡ bao quanh Cale và cậu đã xuất hiện bên ngoài căn cứ bí mật của Arm sau khi mở mắt.
Sự phân biệt giữa ba ranh giới ở đây là không đầy đủ như những gì Rồng lai đã đề cập.
Cale nhìn thấy căn cứ bí mật thứ hai của Arm từ từ trở nên rõ ràng hơn khi ánh sáng rực rỡ biến mất.
"Ha, haha-"
Cậu bắt đầu cười.
Cậu không cười vì hạnh phúc.
Cậu đang cười hoài nghi.
- Nhân loại! Nơi này mang đến cho ta cảm giác khá quen thuộc!
Nó rất lạnh dù cho đã dùng ma pháp nhiệt độ vì nó ở gần vùng sông băng.
Mặc dù đây là lần đầu tiên đến đây, nhưng Cale đã rất quen thuộc với cách bố trí của căn cứ bí mật thứ hai.
"Cale-nim, nơi này-"
Choi Han không thể nói hết câu của mình vì chính cậu ta cũng không nói nên lời. Cuối cùng thì cậu ta cũng nói được hết câu.
"Nơi này tương tự như làng Sát Long Nhân. Không, nó gần như là một bản sao hoàn hảo."
Ngôi làng dưới lòng đất. Ngôi làng xanh tươi được bao quanh bởi những vách đá.
Tòa nhà bằng đá với cuốn nhật ký của Choi Jung Gun ở trung tâm.
Mọi thứ đang tự tái tạo trước mặt họ. Cale chế giễu khi nhìn vào căn cứ bí mật được cho là nơi chứa lực lượng mạnh nhất của Arm.
Đây không phải là truyền thuyết về ngôi làng được tạo ra bởi Sát Long Nhân đầu tiên sao?
Sát Long Nhân đầu tiên đã sống tách biệt khỏi phần còn lại của thế giới với một tập hợp những người mạnh nhất.
Thật không thể tin được và buồn cười khi tên khốn muốn trở thành White Star thay vì Sát Long Nhân lại tạo ra một nơi như vậy.
Tại sao?
Điều cực kỳ rõ ràng là hắn tạo ra căn cứ bí mật này vì khao khát đến ngôi làng Sát Long Nhân nhưng không thể quay trở lại đó.
Thật nực cười khi một tên khốn không ngại hy sinh hay hại người, một kẻ khốn nạn muốn thống trị mọi thứ lại có những cảm xúc như vậy để tạo ra ngôi làng này.

Nó cũng khiến hắn tức giận.
Nó làm hắn khó chịu.
"Aigoo, thật thú vị."
Cale có thể nhìn thấy người đó bước ra khi cổng làng mở ra.
"Làm sao cậu dám bò tới nơi này?"
Người khiêu khích họ là Vua Sư tử. Người đã ở nơi này nhìn về phía Cale và Choi Han với vẻ hoài nghi.
"Chủ thượng đã nói căn cứ của Arm đang bị tấn công. Nhưng những người nên ở sa mạc lại ở đây? Hm?"
Hắn lắc đầu không tin. Tuy nhiên, nụ cười từ từ biến mất trên khuôn mặt.
Đó là vì điều đó có nghĩa là họ đã bị Cale lừa.
Nhiều kẻ thù dần bắt đầu xuất hiện sau lưng hắn.
"Cale-nim, họ rất mạnh."
Như Choi Han đã đề cập, mỗi người trong số họ đều đủ mạnh để trở thành đội trưởng của một đội lính đánh thuê.
Đó có thể là lý do khiến Vua Sư Tử trông rất thoải mái.
"Tôi nên bắt mấy tên khốn nạn các cậu trước khi Chủ thượng đến đây không."
Ooooooooong-
Aura đen bắt đầu tụ tập quanh cơ thể hắn.
"Tôi sẽ ném lũ khốn vào Cổng vào Ma giới. Kehehehe!"
Vua Sư Tử có thể thấy miệng Cale bắt đầu mở dần.
"Này, đến lượt của ngươi."
Hả?
Vua Sư tử Dorph có thể nhìn thấy một người phía sau Cale với mũ trùm đầu cúi thấp, bước tới. Hắn cảm thấy một cảm giác cảnh giác không rõ và đột nhiên thấy ớn lạnh ở lưng.
Đó là loại cảm giác mà hắn luôn cảm giác được khi một mối nguy hiểm lớn đang ập đến.
Shhh.
Mũ trùm đầu đã được kéo xuống.
Bây giờ hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt của người bên dưới mũ trùm đầu.
"... Ngươi còn sống?!"
Khuôn mặt của Vua Sư Tử lộ vẻ kinh ngạc khi Rồng lai, người đang kéo mũ trùm đầu lặng lẽ nhắm mắt lại. Tóc đã nhuộm đỏ nhưng gương mặt vẫn gầy gò, lộ vẻ khó chịu.
Hắn có thể cảm thấy nó mỗi ngày.
Hắn có thể cảm thấy cái chết đang đến gần.
Cơn đau khắp cơ thể ngày càng tệ hơn.
Hắn phải cẩn thận mỗi khi lấy hơi. Một cơn đau không thể chịu đựng nổi khiến hắn cảm thấy như sẽ chết nếu thở không đúng cách.
Tuy nhiên, nếu sự kết thúc gần...
Hắn muốn chọn kết thúc của mình tương tự như cách hắn đã chọn để sống thêm sáu tháng với quyết định đầu tiên bản thân hắn được đưa ra trong đời.
Hắn rút thuộc tính ánh sáng còn mờ nhạt trong cơ thể ra.
Ánh sáng rất yếu và cơ thể hắn bây giờ là con người, nhưng nó vẫn ở đó.
"Tôi đã chuẩn bị."
Hắn nói với Cale người đứng sau mình và Cale ra lệnh.
"Bắt đầu."
Hai người đáp lại cậu ta.
"Được rồi."
- Ta hiểu rồi, nhân loại!
Rồng lai và Raon bắt đầu phát huy sức mạnh của mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.