Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước

Chương 155: Trở Về (1)




"Tộc trưởng, có phải tên ngốc Cale đó đã nói cậu ta sẽ qua đây không?"
Ron, người đang nhìn vào thiết bị liên lạc vừa kết thúc đã chuyển hướng nhìn sau khi nghe thấy giọng nói. Ông nhìn thấy Vua lính đánh thuê Bud Illis đang cầm một thanh kiếm dài mỏng, trái ngược với con người bình thường của tên đó.
Ron thản nhiên nhìn máu chảy xuống lưỡi kiếm mỏng manh và bắt đầu nói.
"5 phút nữa."
Ông không nói gì nữa và nhìn về phía trước.
Bud không tỏ ra phàn nàn gì về thái độ này. Anh ấy cũng nhìn về phía Ron đang nhìn.
... Toà nhà của gia tộc Molan.
Mặc dù bây giờ nó đang được sử dụng làm căn cứ bí mật của Arm, nhưng trong quá khứ, nơi này từng thuộc về gia tộc thế giới ngầm vĩ đại nhất Đông lục địa. Bud đã rất ngạc nhiên khi biết về điều đó.
Vì nó nằm trong dãy núi Molden.
Vương quốc Molden của Đông lục địa đã phát triển đáng kể kể từ khoảng mười năm trước.
Họ nằm ở khu vực trung tâm của Đông lục địa và sử dụng thương mại như một phương tiện để phát triển vương quốc, sử dụng vị trí của mình một cách hiệu quả để trở thành trung tâm của nền kinh tế và phân phối vật phẩm của Đông lục địa.
Có một đặc điểm độc đáo về Vương quốc Molden là đã trở thành trung tâm phân phối và thương mại dù không có đại dương xung quanh vương quốc của họ.
Một vùng đồng bằng rộng lớn với những con đường rộng rãi và trải nhựa đường hoàn hảo.
Những thương gia không có lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng những con đường rộng rãi, không có núi non nào cản trở họ, đặc biệt là sau khi các khu nhà trọ và thương mại cũng được thành lập.
Vương quốc Molden có một dãy núi ở khu vực Đông Bắc.
Dãy núi không dài lắm nhưng rất cao và hiểm trở nên đứng số một về độ khó leo trên toàn Đông lục địa.
Nơi ở của gia tộc Molan tồn tại trong một thung lũng sâu bên trong dãy núi hiểm trở đó.
Nó thực sự giống một pháo đài hơn là một nơi ở.
Anh có thể nhìn thấy những tòa nhà được xây dựng bên trong thung lũng khô và những vách đá ở hai bên.
"Vua lính đánh thuê, chúng ta đã vượt qua ranh giới thứ nhất thành công và sẽ sớm đến ranh giới thứ hai!"
Bud lại nâng kiếm lên sau khi nghe báo cáo. Ánh mắt anh hướng về một phía và bắt đầu nói.
"Chúng ta có thể thấy căn cứ của Arm sau khi vượt qua ranh giới đầu tiên như cậu đã đề cập."
Bạn thân của Bud, Glenn Poeff và những pháp sư của Hiệp hội Lính đánh thuê đã phá hủy ma pháp ảo ảnh ở ranh giới đầu tiên.
Những sát thủ của những gia tộc khác nhau đã sống sót sau sự kiện tàn sát gia tộc của họ nhưng sau đó đã phân tán khắp Đông lục địa, và đến bây giờ đã được tập hợp tại đây để phá hủy ranh giới đầu tiên và những cái bẫy bên trong.
Bud sau đó nhìn thấy một người nào đó bị che trong một chiếc áo choàng đang ngồi yếu ớt trên mặt đất. Người mặc áo choàng bắt đầu nói.
"Ranh giới thứ hai cũng sẽ như tôi đã đề cập."
Giọng nói yếu ớt như một ngọn nến đang bắt đầu tắt.
Một ánh sáng rực rỡ lóe lên xung quanh họ ngay lúc đó. Ánh sáng sớm biến mất và người xuất hiện bắt đầu nói.
"Có vẻ như chúng ta cần phải nhanh lên."
Đó là Cale.
Người trên sàn ngẩng đầu lên. Cale có thể nhìn thấy đôi mắt mang dòng máu của Rồng đang nhìn cậu bên dưới áo choàng.
Cale có rất nhiều điều muốn nói với tên khốn này. Tuy nhiên, cậu không có thời gian để trò chuyện nhàn nhã vì tình hình tại lãnh địa Dubori của Vương quốc Caro đã diễn ra lâu hơn cậu tưởng.
"Thiếu gia."
Cậu quay đầu về phía Ron đang gọi mình.
Nụ cười hiền lành thường ngày của ông ta không có trên mặt nữa. Thay vào đó là khuôn mặt cứng đờ đầy tức giận. Cậu cũng nhìn thấy Beacrox đang đứng sau Ron, cúi đầu xuống và cầm thanh kiếm của mình.
Chỉ có một điều để Cale nói với họ.
"Tại sao cả hai đều có những biểu hiện như vậy khi lâu lắm rồi mới trở về nhà vậy?"
Beacrox ngẩng đầu lên và nhìn Cale. Cale, người nhận được ánh mắt của cả hai cha con, chỉ về phía trước.
Toà nhà của gia tộc Molan đã bị bao phủ bởi ma pháp ảo ảnh...
Cậu tiếp tục nói chuyện với những chủ nhân ban đầu của nơi này.
"Quay lại sớm."

Beacrox rút thanh trường kiếm của mình lên khỏi mặt đất và bước đến cạnh cha mình, Ron. Sau đó anh lại nghe thấy giọng nói của Cale.
"Hãy tổ chức tiệc tân gia sau khi mọi thứ đã được dọn dẹp. Ta sẽ qua chơi."
Beacrox có thể nhìn thấy nụ cười đang dần xuất hiện trên khuôn mặt của cha mình. Đó là nụ cười đầu tiên anh nhìn thấy sau những biểu cảm lạnh lùng và khắc nghiệt mà cha anh đã thể hiện trên mặt trong vài ngày qua.
Vị tộc trưởng cuối cùng của Molan đưa bàn tay trắng của mình về phía trước và đáp lại.
"Tôi mong đợi món quà tân gia của ngài."
Bộp.
Ron bắt đầu tiến về căn cứ bí mật của Arm với những bước chân lặng lẽ. Ông nghe thấy giọng nói khó nghe của Cale sau lưng mình.
"Được rồi, ta có rất nhiều tiền."
Ron chỉ còn cách cười.
"Haha, ha-"
Ông không thể nào không cười trước câu trả lời đó được. Ông đã có một thiếu gia dễ thương như vậy đấy.
"Beacrox."
"Vâng thưa cha."
Đó là lý do tại sao Ron không thể hành động một cách bất cẩn được. Ông không thể làm thiếu gia dễ thương của mình thất vọng được.
- Ta cũng sẽ mang quà tân gia đến nữa! Ta thậm chí sẵn sàng rút tiền từ con heo đất của mình nếu đó là tiền mừng tân gia cho ông nội Ron và Beacrox tốt bụng! Ta không nói chuyện này vì rất hào hứng với một bữa tiệc tân gia đâu! Tất nhiên, ta muốn đến bữa tiệc tân gia đầu tiên của mình!
Chẳng phải Rồng-nim dễ thương của chúng ta xứng đáng có một bữa tiệc tân gia hoành tráng sao?
Ông đã ra lệnh cho con trai mình.
"Phát tín hiệu."
Ánh mắt của Ron hướng về ranh giới thứ hai. Có một bức tường nhỏ ở vị trí đó.
Ông cũng có thể nhìn thấy rất nhiều cung thủ và pháp sư trên đỉnh tường.
"Bắn tên nếu chúng đến gần hơn!"
"Nhanh lên và kích hoạt các vòng tròn ma pháp! Mau chuẩn bị mọi thứ mà chúng ta có!"
Ron bình tĩnh nhìn họ đang ngáp dài trên đỉnh tường.
Đối với gia tộc Molan, một đội như vậy không có ý nghĩa gì. Lý do duy nhất khiến nó như thế này là vì nó là căn cứ ẩn của Arm.
Piiiiiiiiiiiiiiiii- piiiiiiiiiiiiiii-
Tiếng sáo của Beacrox phát ra âm thanh rõ ràng.
Một trong những người lính đánh thuê đi trước nhóm đang tiến về phía bức tường ở ranh giới thứ hai đã hét lên vào lúc đó.
"Tập hợp xung quanh!"
Những người đang tiến về phía trước tụ tập ngẫu nhiên tại một vị trí. Sau đó, họ bắt đầu di chuyển đến gần bức tường hơn.
"Tôi cũng nên đi."
Vua Lính đánh thuê Bud, người đã theo dõi bước tới.
Ooooooong.
Lưỡi kiếm dài và mỏng của anh ta trở nên bao phủ trong một lớp aura xanh lam.
"Được rồi. Nhanh chóng quay lại."
Bud bỏ lại Cale đang vẫy tay phía sau và nhanh chóng chạy về phía trước.
Đây không chỉ là vấn đề đối với gia tộc Molan.
Đây là cuộc chiến của Bud và Hiệp hội Lính đánh thuê.
Một cuộc chiến giữa Hiệp hội Lính đánh thuê và Arm.
Chiến thắng trong cuộc chiến này sẽ cho phép Hiệp hội Lính đánh thuê đánh bại Arm đã trở thành người quyền lực ở Đông lục địa bằng cách đàn áp các tổ chức khác.
Điều đó có nghĩa là Hiệp hội Lính đánh thuê sẽ lại phô diễn sức mạnh của mình với toàn bộ Đông lục địa.
Bàn tay còn lại của anh bắt đầu cử động.

Cạch. 
Bud kéo kính xuống. Sau đó đưa ra mệnh lệnh phù hợp nhất cho lính đánh thuê.
"Phá hủy tất cả mọi thứ!"
Swoooooooosh-
Gió bao vây khu vực xung quanh anh.
Anh có thể nhìn thấy kẻ thù khi nhanh chóng di chuyển về phía trước. Họ nhìn về phía người mạnh nhất đang đứng trên tường thành.
Sức mạnh cổ đại của anh đang nói đó là người mạnh nhất.
Bud giật mình quay lại và vung tay.
"Giết hết tất cả!"
Thanh kiếm mỏng được bao phủ lớp aura xanh lam được tung ra như một ngọn giáo.
Mọi thứ đã xảy ra gần như ngay lập tức.
"Ugh!"
Thanh kiếm xuyên qua cổ của một kiếm sĩ đang phát lệnh trên tường.
Đó là tín hiệu.
"A!"
"Phá hủy tất cả mọi thứ! Leo lên tường!"
"Giết bất cứ những tên khốn nằm trong phạm vi tấn công!"
Những người lính đánh thuê đã hét lên khi lao vào các bức tường.
"Bắn tên!"
"Bắt đầu tấn công bằng ma pháp!"
Những kẻ thù trên đỉnh tường bắt đầu tung đòn tấn công để đáp trả.
"Ugh! Này! Có một mũi tên đã trúng vào cánh tay của tôi này! "
"Đồ ngốc! Cậu thậm chí không thể né tránh một mũi tên sao? Di chuyển! Tôi sẽ leo lên!"
"Kahahaha! Các ngươi hãy ngắm chính xác nếu muốn sử dụng những quả cầu lửa đó! Chúng rất dễ né đó! Kahahaha! Lũ khốn ngu ngốc!"
Những người lính đánh thuê phía trước không mất một chút khí thế nào vì những cuộc tấn công này.
Họ tiếp tục tiến về phía trước dù có né đòn hay bị trúng ma pháp hay những mũi tên. Họ dường như không hề sợ hãi.
"N, những tên điên này!"
Một trong những cung thủ bắn tên trông rất kinh hãi.
Một trong những lính đánh thuê đã chạm mắt với cung thủ đó. Người lính đánh thuê đang leo lên bậc thang trước mặt mỉm cười khi nhìn cung thủ có tinh thần xuống dốc rất nhanh.
"Ngươi có sợ hãi không? Kahahahahah!"
Hiệp hội Lính đánh thuê đã không xâm nhập mà không có bất kỳ loại kế hoạch nào.
Đây là chiến tranh.
Hiệp hội Lính đánh thuê đã coi đây là một cuộc chiến và tập hợp những cựu binh giỏi nhất mà họ có.
Các cựu chiến binh trong Hiệp hội Lính đánh thuê không phải là những người mạnh mẽ.
Họ là những người sống sót lâu nhất trong các cuộc chiến và trận chiến.
Họ là những người có thể xoay chuyển tình huống mà họ sẽ bị thương nặng thành vết thương nhẹ.
Họ là những người lính đánh thuê dày dặn kinh nghiệm mà những người lính đánh thuê coi thân thể của họ là của cải của họ được coi là tốt nhất.
Đây là những người dẫn đầu ngay bây giờ khi họ leo lên tường.

Đông lục địa chưa bao giờ xảy ra một cuộc chiến tranh lớn nào.
Tuy nhiên, luôn có những cuộc chiến tranh nhỏ xảy ra và những người sống sót qua những cuộc chiến đó đã học được cách tránh những người mạnh để tồn tại.
"Ugh, chúng ta không thể để mọi chuyện tiếp tục như thế này được."
"Ngài phụ tá!"
Thủ lĩnh đã bị giết ngay lập tức dưới thanh kiếm của Bud, Phụ tá phải quyết định phải làm gì với những người lính đánh thuê tiếp tục tấn công về phía trước.
"Bắt đầu!"
"Vâng thưa ngài!"
Hắn ra lệnh và người đứng bên cạnh thổi sáo.
Piiiiiiiiiiiiiii- Piiiiiiiiiiiiiiiiiiii-
Một tiếng sáo kỳ lạ phát ra khiến những người lính đánh thuê bối rối trong giây lát. Sau đó họ phải ngẩng đầu lên.
"T, trên đó!"
"Chết tiệt! Chúng ta không nghĩ đến việc sẽ có một cuộc tấn công từ đó!"
Những người lính đánh thuê đứng phía trước bắt đầu cau mày.
Họ nhìn về phía những công trình nhân tạo nằm suốt hai vách đá hai bên. Mũi tên, đá, mũi tên lửa và các cuộc tấn công khác bắt đầu tấn công về phía lính đánh thuê từ các tòa nhà đó.
"Aaaaaa!"
"Ugh! Rút lui! Các ngươi không thể né những tảng đá đó được! Chúng to như những đá tảng ấy! Những tên khốn kiếp!"
"Thang bị hỏng rồi!"
Khắp chiến trường, những tiếng thét liên tục vang lên khắp nơi. Tay phụ tá đang ở trên tường siết chặt tay và hét lên.
"Hoàn hảo! Duy trì! Đồng thời ra lệnh liên tục tấn công bằng ma pháp!"
"Vâng thưa ngài!"
Cũng có những pháp sư trong các tòa nhà dọc theo các vách đá. Mọi chuyện sẽ cực kỳ hiệu quả nếu thêm vào cuộc tấn công này ngay bây giờ.
Phụ tá bắt đầu mỉm cười.
Đó là thời điểm đó.
"Ngài phụ tá!"
Một trong những thuộc hạ của hắn chỉ vào vách đá...
"Aaaaaaaaah!"
Có người rơi từ vách núi xuống và đang dùng hết sức hét lên. Đó là một trong những pháp sư.
Ánh mắt của Phụ tá hướng về một trong những tòa nhà trên đỉnh vách đá, nơi pháp sư rơi xuống.
Đó là một công trình nhân tạo được tạo ra bên trong một phần của vách đá.
Bóng dáng của một người xuất hiện bên ngoài cùng một cửa sổ lớn.
"Ugh! Ugh!"
Có người đang tóm cổ người đó. Bàn tay đó là thứ duy nhất ngăn cản người này rơi khỏi vách đá.
Người đang tóm cổ pháp sư đứng lên, bắt đầu nói khi nhìn ra cửa sổ.
"Ném tất cả đi."
Một pháp sư khác ngã xuống khi Ron thả tay.
Tiếng sáo của Beacrox có thể vang lên cùng lúc.
Piiiiiiiiiiiiiiiiiii- Piiiiiiii-
Tiếng ồn đó bắt đầu một chuỗi người la hét khắp các tòa nhà trên vách đá. Một đám người rơi khỏi vách đá.
Phụ tá mở to mắt.
"... B, bọn sát thủ vừa mới trà trộn vào Hiệp hội Lính đánh thuê!"
Hắn vẫn có thể nhìn thấy những sát thủ lẫn lộn với các thành viên của Hiệp hội Lính đánh thuê.
Tuy nhiên, cách thức của sát thủ là luôn có nhiều người ẩn náu mà không để lộ bản thân.
Hơn nữa, những sát thủ này đã âm thầm sử dụng con đường mà chủ nhân thực sự của những tòa nhà này đã thông báo cho họ.
Phụ tá bắt đầu cau mày.
"Làm thế nào mọi chuyện lại như-"
"Được rồi, các ngươi đã bị tấn công, ngậm miệng lại."
"Ngươi tới đây từ khi- ugh!"

Kiếm của người trèo lên trên tường đâm thẳng vào tim của Phụ tá.
Người đang sử dụng thanh kiếm của mình như một ngọn giáo để đâm người trước mặt và nhặt thanh kiếm đã giết thủ lĩnh của Arm.
Bud, chủ nhân của thanh kiếm, sau đó quay về phía những người lính đánh thuê phía sau mình.
Một, hai.
Bud ngẩng đầu lên khi lính đánh thuê lấp đầy bức tường và Ron nhìn xuống anh, bắt đầu nói.
"Đó là người cuối cùng trong số tất cả."
Một tiếng động rung chuyển cả thung lũng sớm vang lên.
Wiiiiiiiiiiiiiiiiing- Wiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Ranh giới thứ hai đã bị phá vỡ và chỉ còn lại ranh giới thứ ba. Căn cứ bí mật của Arm bắt đầu thu thập mọi thứ họ có ở ranh giới thứ ba.
Ranh giới thứ ba là cổng chính vào căn cứ bí mật của Arm. Đó là cổng chính vào toà nhà của gia tộc Molan ngày xưa.
"Chặn chúng!"
"Chúng ta phải bảo vệ ranh giới thứ ba!"
"Aaaaaaah-!"
Cổng chính mở ra và nhiều binh sĩ tiến về đường ranh giới thứ hai.
Ron, người đang quan sát, bắt đầu nói.
"Ta để lại nó cho các ngươi."
Sau đó, ở một nơi dưới vách đá, nơi không thể nghe thấy giọng nói đó...
Tại điểm hướng qua ranh giới thứ hai đến ranh giới thứ ba...
"Chị, chỗ này thích hợp đấy!"
Hai chú Mèo nhỏ chui qua một lỗ chó trên tường và thò đầu ra ngoài.
Chú mèo con bạc bị bám đầy bụi nhìn những kẻ thù đang tràn ra ngoài và bắt đầu nói.
"Có vẻ như chúng ta có thể bắt đầu!"
"Ồ!"
Chú mèo con đỏ đáp lại và sương mù nhanh chóng bắt đầu lan ra bắt đầu từ chú mèo con màu bạc, On.

Chất độc của Hong cũng hòa vào trong sương mù.
"Này, sương mù này là gì thế?"
"Ugh!"
"Này, chuyện gì thế!"
Rồng lai đã nói những điều sau đây khi lập kế hoạch cho chiến dịch này.
Arm sẽ đưa những người yếu nhất ra phía trước. Tôi chắc chắn những tên đó sẽ lao ra khi ranh giới thứ hai bị phá hủy để ngăn chúng ta đến ranh giới thứ ba.
Những người đứng trước nhóm đó sẽ là những người yếu.
On, ta để nó cho ngươi.
Đôi mắt On lấp lánh sau khi nhớ lại những gì Ron đã nói với cô ấy.
Những người yếu ớt nhất đứng ở phía trước dễ dàng bị ảnh hưởng bởi sương độc lan nhanh.
"Ugh!"
"Này, đội hình sẽ bị phá hủy nếu các ngươi ngã xuống! Ugh!"
"Ugh!"
Những binh sĩ đã ngã...
Những người yếu nhất phía trước đang dần ngã xuống khi bị chất độc làm cho tê liệt. Không ai thương nặng, nhưng nó tạm thời đủ để làm tê liệt chân hoặc các bộ phận trên cơ thể họ.
Mọi người tiếp tục ngã ra phía sau họ.
Đội hình đã bị phá hủy và bây giờ họ gặp vấn đề khi di chuyển.
"Chúng ta không thể thấy được gì hết, sương mù che phủ hết rồi!"
"F*ck!"
Tầm nhìn của họ bị sương mù cản trở.
Đây là ví dụ hoàn hảo về một trận chiến hỗn loạn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.