Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước

Chương 136: Cảm Động (1)




Do có lịch sử lâu đời, Vương quốc Roan có rất nhiều cung điện.
"Đã lâu rồi không có sự kiện để nhiều quý tộc tụ tập lại với nhau như vậy."
Một trong những cung điện vốn chỉ được sử dụng khi có những vấn đề quan trọng ảnh hưởng đến cả vương quốc hiện đang được trang hoàng lộng lẫy và chào đón mọi người đến tham dự.
Mọi người đang vui vẻ trò chuyện trong hội trường có kích thước như những quảng trường nhỏ ngoài trời.
"... Tôi không ngờ rằng lễ trao giải và lễ kỷ niệm sẽ diễn ra cùng lúc đâu."
Hầu hết những người tụ tập ở đây đều là quý tộc. Những người mặc quần áo sang trọng nhưng quý phái không thể dễ dàng hòa vào bầu không khí bên trong hội trường rực rỡ này.
"Tôi đồng ý. Tôi cũng nghe nói toàn bộ lễ trao giải sẽ được quay trực tiếp tới quảng trường thông qua thiết bị liên lạc hình ảnh?"
"Đúng thế, Thế tử điện hạ nói ngài ấy muốn chia sẻ ngày vui vẻ và vinh quang này với tất cả người dân."
Lễ trao giải sau chiến tranh. Đó là điều mà Vương quốc Roan năm ngoái đã yên bình trong một thời gian dài có thể tưởng tượng được. Hơn nữa, không ai mong đợi lễ trao giải ngột ngạt cuối cùng lại trở nên thoải mái hơn bằng việc tổ chức lễ kỷ niệm cùng với nó.
Tất cả những điều này đều được Thế tử Alberu Crossman thúc đẩy mãnh liệt .
"... Tôi nghe nói quảng trường cũng được trang trí giống như làm cho một lễ hội."
"Đúng rồi. Tôi nghe nói bệ hạ đã mở quỹ dự trữ để chi trả chuyện đó."
Thế tử không chỉ có hội trường này mà còn có cả quảng trường, nơi mọi người có thể xem lễ trao giải được trang trí sang trọng cho dịp này. Ngoài ra còn có những lều phát đồ ăn miễn phí khắp quảng trường, để người dân thưởng thức như thể đây thực sự là một lễ hội.
"... Chết tiệt!" (F*ck)
Tuy nhiên, hầu hết những quý tộc đều không hề tỏ ra vui vẻ.
"Cha."
"Ta biết. Ta biết rồi."
Tử tước, người đã thở dài trước tiếng gọi của con trai mình vả bình tĩnh lại. Mắt ông đảo quanh đại sảnh.
... Có rất nhiều người ở đây.
Thế tử đã yêu cầu càng nhiều quý tộc càng tốt. Đó là lý do mà hầu hết các quý tộc đến thủ đô cùng với gia đình của họ. Tất nhiên, họ có thể từ chối tham gia.
"Nhưng ai sẽ làm điều đó chứ?!"
Bất kỳ người đứng đầu của một gia tộc, đúng thế, bất kỳ quý tộc nào có đầu óc sẽ chọn tham dự.
"... Huuuu."
Nhiều quý tộc đang thở dài xung quanh hội trường. Họ đang cố gắng hết sức để mỉm cười, nhưng nhiều người trong số họ đang mỉm nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào hội trường.
"Bây giờ sẽ khá đau đầu đây."
Tử tước nhanh chóng cúi đầu sau khi nghe thấy một giọng nói.
"Bá tước."
"Không cần những lời chào như vậy."
Bá tước từ chối lời chào chân thành của Tử tước đứng cạnh ông và bắt đầu thì thầm.
"Hầu hết quý tộc của khu vực Đông Bắc đều ở đây?"
Tử tước cứng đờ gật đầu.
"Vâng, thưa ngài, hầu hết đều ở đây."
Bá tước và Tử tước. Hai người họ là một phần của phe quý tộc trung tâm xoay quanh thủ đô của Vương quốc Roan do Công tước Orsena lãnh đạo.
Hầu tước Stan của khu vực Tây Bắc. Hầu tước Ailan của khu vực Đông Nam. Công tước Orsena của trung tâm. Công tước Gyerre của khu vực Tây Nam.
Đây là bốn phe phái đứng đầu hội quý tộc của Vương quốc Roan cho đến tận bây giờ. Họ ở đây để chứng kiến ​​sự ra đời của một phe khác, một phe mới rất mạnh.
"... Gia tộc Ubarr ở đây."
Bá tước có thể nhìn thấy người phụ nữ có quyền lực, Tử tước Ubarr của lãnh địa Ubarr, vị trí của căn cứ hải quân lớn nhất của Vương quốc Roan. Người phụ nữ ở cùng chồng và người kế vị của bà, Amiru Ubarr, đang bình tĩnh trò chuyện với các quý tộc khác của khu vực Đông Bắc.
Tử tước Chetter và Bá tước Wheelsman.
Tử tước Ubarr, Tử tước Chetter, và Bá tước Wheelsman là cốt lõi của giới quý tộc khu vực Đông Bắc.
"... Họ vẫn chưa tới đây."
Bá tước gật đầu trước lời thì thầm của Tử tước.
Đúng thế, những người quan trọng nhất vẫn chưa ở đây.
Hầu tước Stan, Hầu tước Ailan, Công tước Gyerre và Công tước Orsena. Thủ lĩnh của bốn phe và những Công tước và Hầu tước duy nhất của Vương quốc Roan đã ở đây, nhưng hầu hết những quý tộc vẫn đang đợi ai đó. Ngay cả các Công tước và Hầu tước cũng đang đợi ai đó. Đó là lý do tất cả họ có mặt ở đây sớm hơn thời gian dự kiến.
"... Có phải giống như những nhân vật chính xuất hiện muộn?"
Bá tước thở dài trước khi nghe thấy giọng nói của người hầu canh cửa.

"Bá tước Henituse và gia đình ngài ấy, đang tiến vào."
Người hầu hét lên giống như nghi lễ đã làm đối với mọi quý tộc bước vào. Âm nhạc phát ra khi những quý tộc bước vào vẫn như cũ và không một kỵ sĩ hoàng gia nào đứng bảo vệ đưa ra bất kỳ cử chỉ đặc biệt nào. Những quý tộc khác cũng vẫn được tập hợp thành các nhóm ba người.
Tuy nhiên, tất cả những quý tộc đều đang nhìn về phía Bá tước Henituse và nhà ông ta, những người đang bước vào qua cánh cửa. Sau đó, họ mở to mắt.
"Hả?"
"Hmm?"
Bá tước Deruth Henituse. Bên cạnh là Nữ bá tước Violan.
Cũng có những quy tắc và nghi thức cụ thể về thứ tự những thành viên trong gia đình tham gia.
Gia chủ và vợ/ chồng của họ sẽ đi trước. Đứng sau họ sẽ là gia chủ trong tương lai, hoặc người có khả năng trở thành gia chủ tương lai nhất. Những người đứng sau họ cũng sẽ tham gia theo thứ tự phân cấp kế thừa. Điều này có nghĩa là những người khác có thể dễ dàng xác định tình hình hiện tại của gia tộc đó và tương lai của họ dựa trên thứ tự bước vào.
"...Tại sao?"
Một trong những quý tộc đang theo dõi bắt đầu đặt câu hỏi.
"... Người đó tại sao lại đi cuối cùng?"
Bá tước Deruth và Nữ bá tước Violan.
Phía sau họ là Basen, rồi đến Lily, và cuối cùng... Cale Henituse ung dung bước vào với tư cách là người cuối cùng trong nhóm.
"... Tin đồn đó có đúng không?"
Những quý tộc đang đến thăm thủ đô để tổ chức lễ kỷ niệm đã nghe thấy một tin đồn khi họ đến.
<Cale Henituse không muốn bất kỳ danh hiệu hay địa vị nào.>
Những quý tộc không hề tin vào lời đồn đại vô căn cứ này đã nhanh chóng lan rộng.
Nó xuất hiện đột ngột và thật không thể tin được.
Mọi người đều bị ràng buộc để mong muốn danh tiếng và quyền lực. Nhưng không hiểu vì lý do gì, gia tộc Henituse không đưa ra câu trả lời cho tin đồn đã lan nhanh như cháy rừng này cả.
"... Thật kỳ lạ."
Những quý tộc cảm thấy rằng có điều gì đó không ổn.
Điều đặc biệt kỳ lạ là những người đứng đầu mỗi phe đều im lặng đứng đó mà không nói gì.
Cale Henituse được trao giải gì? Liệu thiếu gia Cale có giữ được danh hiệu Chỉ huy của mình không? Cậu ta không được toàn quyền kiểm soát quân đội, đúng chứ?
Những người đứng đầu không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào trong số đó và họ tiếp tục quan sát sau những cánh cửa đóng kín với những lãnh đạo cao nhất và Thế tử.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Tất cả mọi người, đàn ông và phụ nữ, già và trẻ đều tập trung vào gia tộc Henituse. Sau đó, họ nhận ra điều gì đó.
Tại sao họ không ở đây?
Thuộc hạ/ bạn của Cale Henituse. Nói chính xác hơn, họ không thấy Choi Han và Mary đi cùng.
Không phải họ nên đi cùng nhau để nhấn mạnh tầm ảnh hưởng của mình sao?
Tất cả đều có một cảm giác không tốt lắm về chuyện này.
"Bá tước, ông có nghĩ cậu ta cũng từ chối một vị trí trong cung điện không?"
Bá tước nghe thấy câu hỏi của Tử tước nhưng lắc đầu nói mình không biết.
Tin đồn kia.
<Cale Henituse, Choi Han và Mary đều đã từ chối những vị trí trong cung điện.>
Tin đồn đó cũng nhanh chóng lan truyền khắp thủ đô.
"Không phải đó là một chuyện tốt nếu tin đồn đó thành sự thật sao?"
Bá tước không trả lời câu hỏi đầy phấn khích của Tử tước.
Đó chắc chắn là một chuyện tốt. Sẽ có lợi cho những quý tộc khác nếu ba người đó không đảm nhận bất kỳ vị trí nào. Tất nhiên, đó sẽ là một điều đáng buồn cho các quý tộc khu vực Đông Bắc.
Đó là lý do tại sao họ cảm thấy không ổn.
Tại sao họ lại từ chối những vị trí đó?
Tại sao lại có tin đồn họ đã từ chối phần thưởng lớn như vậy? Đây là lý do mà tất cả quý tộc đều căng thẳng.
Kéttt-
Cánh cửa mở ra và người hầu lại hét lên.
"Necromancer Mary, Tasha, thủ lĩnh của những chiến binh Dark Elf, và Sesaine, Đội trưởng của Đoàn Pháp sư, hiện đang bước vào!"
Một người phụ nữ mặc áo choàng đen, một người phụ nữ đen, và một ông già tóc trắng trong áo choàng ma thuật bước vào hội trường. Những người này là sức mạnh mới của Vương quốc Roan.

Tiếng ồn ào bắt đầu từ lối vào của gia tộc Henituse đang dần lớn hơn.
Bùm! Bùm! Bùm!
Tuy nhiên, những tiếng ồn ào đó nhanh chóng biến mất khi họ nghe thấy tiếng trống. Một quý tộc bắt đầu lầm bầm.
"... Thế tử điện hạ cũng đang giám sát việc này."
Sau đó cúi đầu về phía cửa ra vào. Zed Crossman đang ở một biệt thự bên ngoài thủ đô sau khi tuyên bố mình không được khỏe. Sau đó, chỉ có một người có thể giám sát buổi lễ này.
Bùm! Bùm! Bùm!
Người hầu hét lên qua tiếng trống đang đánh.
"Điện hạ, Thế tử Alberu Crossman, hiện đang bước vào!"
Tất cả quý tộc đều hơi cúi đầu. Và sau đó họ nhìn thấy nó.
Hả?
Tại sao lại có hai người?
Alberu Crossman đang bước xuống tấm thảm đỏ xuyên qua hội trường và tiến đến cái ghế trên bục cao nhất bên trong hội trường. Sau đó có người theo sau anh.
"Tất cả có thể ngẩng đầu lên."
Họ ngẩng đầu lên sau khi được sự cho phép của Alberu và nhìn thấy người đứng đằng sau Thế tử.
"Ha!"
Một trong những quý tộc thở hổn hển.
Người mạnh nhất và nổi tiếng nhất của Vương quốc Roan. Choi Han, Swordmaster trẻ tuổi nhất.
Người thường đứng sau Cale hôm nay lại đứng sau Alberu.
Mái tóc đen và đôi mắt đen của Choi Han cùng với bộ đồng phục đen lạ mắt khiến cậu ta giống như cái bóng của Alberu Crossman đang canh giữ anh.
"Người đó thế nào-"
"Một thường dân dám-!"
"Cái quái gì vậy!"
Người hầu lại hét lên khi tất cả đều đang hét lên vì bất ngờ trước tình hình hiện tại.
"Lễ trao giải bây giờ sẽ bắt đầu và nguồn cấp dữ liệu đã được kết nối với quảng trường!"
Bùm!
Cánh cửa đóng lại ngay lúc đó. Những quý tộc nghĩ về những người dân đang theo dõi và ráng nuốt những biểu cảm kinh ngạc của mình. Tất cả đều cố gắng hết sức để trở về với phong thái cao quý và quý tộc.
Đó là thời điểm đó.
"Hôm nay."
Alberu Crossman nhìn những người quý tộc khi đứng ở dưới cùng của bục cao nhất với cái ghế và bắt đầu nói.
"Hôm nay là một dịp vui. Đó là một ngày hạnh phúc."
Cách mà Alberu, người đại diện cho vua, đối xử với các quý tộc rất nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Nụ cười dịu dàng đó hướng về người đi sau anh.
"Đó là một ngày tuyệt vời hơn nữa vì ta đang ở bên cạnh Thái phó của mình. Có phải vậy không, Thái phó?"
Những quý tộc cảm giác như có một cơn lạnh đã ập đến với họ.
Thái phó?
...Ngài ấy đang nói gì vậy?
Những quý tộc nhìn về phía lãnh đạo của các phe phái của họ hoặc những người có chức vụ cao trong cung điện.
"...Chết tiệt."
Họ có thể thấy những lãnh đạo và đồng bọn của mình vẫn im lặng. Sau đó, họ nghe thấy Swordmaster Choi Han bình tĩnh trả lời.
"Điện hạ, hãy nói chuyện bình thường."
"Làm sao ta có thể làm điều đó với Thái phó của mình được?"
"Như vậy sẽ dễ dàng hơn cho tôi, thưa điện hạ."
Thái phó.

Đó là một vị trí khiến người nắm giữ vị trí này cũng không thể bước vào lĩnh vực chính trị. Một số quý tộc thông minh hơn thì ánh mắt lóe lên vẻ nhẹ nhõm.
Đúng rồi. Tên đó sẽ không thể chạm vào những gì mình đang làm với tư cách là Thái phó của Thế tử!
Hắn ta không thể ưu ái gia tộc Henituse của những gia tộc khác ở khu vực Đông Bắc nếu là Thái phó! Làm như vậy vừa khiến hắn mất mặt, vừa làm cho Thế tử mất mặt!
Tốt! Bây giờ gia đình Henituse không thể coi Choi Han là cấp dưới của họ!
Alberu nhẹ nhàng bắt đầu nói lại với Choi Han khi họ đang nhanh chóng suy nghĩ.
"Được rồi, tôi nên làm bất cứ điều gì cảm thấy thoải mái nhất cho Thái phó của tôi."
Sau đó, Alberu nhìn về phía những người khác và tiếp tục nói.
"Cho đến bây giờ ta không có một Thái phó nào cả, nhưng ta rất vui vì có thể phục vụ kiếm sĩ vĩ đại nhất lục địa với tư cách là Thái phó của ta bắt đầu ngày vinh quang này."
Hầu tước Ailan của khu vực Đông Nam và Công tước Orsena của khu vực trung tâm nhắm nghiền mắt và mở lại.
Sự nổi tiếng của Thế tử và Choi Han sẽ lại tăng cao.
Một số quý tộc cảm thấy như mình đã nghe thấy tiếng người dân cổ vũ cho Choi Han và Thế tử.
Người sẽ trở thành vua đang lấy một kiếm sĩ trẻ xuất thân làm Thái phó cho mình. Ngài ấy đã làm điều này chỉ dựa trên khả năng. Kiếm sĩ đó cũng là một trong những anh hùng đã cứu vương quốc này.
Những người dân cũng biết.
Họ biết việc trở thành Thái phó của một người nào đó trong hoàng tộc có nghĩa là họ sẽ rời xa quyền lực và họ chỉ có thể dành phần còn lại của cuộc đời mình để làm Thái phó cho người đó.
Đó là lý do tại sao người dân ở Vương quốc Roan luôn kính trọng Thái phó của vua. Hơn nữa, người dân sẽ ngưỡng mộ cách một kiếm sĩ trẻ như vậy lại chọn một vị trí chính trực như vậy.
Ngoài ra, dường như những quý tộc không thể phản đối việc Choi Han trở thành Thái phó của Alberu.
Tất cả những gì đã nói đang được phát sóng trực tiếp, và tốt hơn là đặt Choi Han vào một nơi không ai có thể chạm vào nếu họ không thể kéo cậu ta đến cạnh họ.
"Được rồi. Tất cả chúng ta hãy thư giãn và tận hưởng ngày tuyệt vời này."
Thế tử nhàn nhạt nói với vẻ mặt thoải mái. Giống như anh ta không phải là người vừa thả một quả bom vào họ.
"Những người ở đây và những người đang xem điều này ở quảng trường, ta chắc chắn rằng mọi người đều bất ngờ trước lời giới thiệu đột ngột của ta về Thái phó của mình. Tuy nhiên!"
Sau đó anh ta tiếp tục với một giọng nghiêm túc.
"Kể từ đây sẽ chỉ có những điều hạnh phúc và không có điều gì làm mọi người bất ngờ nữa, vì vậy ta hy vọng mọi người có thể tận hưởng khoảnh khắc này. Chúng ta đã vượt qua thử thách một cách thành công và hôm nay là ngày chúng ta thể hiện lòng biết ơn của mình đối với những người đã đi đầu trong việc giúp chúng ta vượt qua thử thách đó."
Những quý tộc đã thở phào nhẹ nhõm. Thế tử Alberu tiến lên ghế trên lễ đài như không có chuyện gì xảy ra và Choi Han âm thầm di chuyển đến góc đại sảnh.
"Hooo, có vẻ như điện hạ cũng muốn tách Choi Han và Cale ra."
Một số quý tộc bắt đầu mỉm cười sau khi nhìn Choi Han ẩn mình trong góc. Một trong những người quản lý đưa cho Alberu một tập tài liệu được bọc trong một tấm vải sang trọng và ngồi xuống.
Alberu lấy tài liệu. Tờ giấy bên trong nên có thông tin chi tiết về lễ trao giải.
"Hmm?"
Alberu ngay lập tức kéo sợi dây buộc tấm vải.
Prrrrrrrrrr-
Tấm vải bung ra để lộ phần giấy bên trong. Người quản lý đang quan sát ngay lập tức bắt đầu nói.
"Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu lễ trao giải cho những cá nhân đã đạt được chiến thắng vĩ đại trong Trận chiến trên lãnh địa Henituse, Trận chiến tại Bờ biển Đông Bắc, cũng như các trận chiến tại Vương quốc Caro và Hẻm núi Tử thần-"
"Khoan đã."
Người quản lý nhìn về phía người đã cắt đứt anh ta.
Cạch.
Alberu Crossman ngăn cản người quản lý lại và đứng dậy khỏi ghế. Chi tiết của lễ trao giải đã nằm trong tay anh.
Những quý tộc nhìn về phía đó sau khi thấy hành động bất ngờ vừa rồi, còn Alberu nhìn về phía những quý tộc và thiết bị liên lạc hình ảnh đã được kết nối với quảng trường và bắt đầu nói.
"Ta đã phải đưa ra một quyết định mà cá nhân ta không thể chấp nhận lần này."
Cale đang tỏ ra thoải mái nhìn về phía bục cao nhất.
Cale đã chạm mắt Alberu ngay lúc đó.
Alberu nở một nụ cười ngắn về phía Cale.

... Tại sao mình có cảm giác không tốt lắm khi thấy nụ cười đó thế?
Cale bắt đầu cảm thấy lo lắng. Họ đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay.
Cale, ta sẽ điều chỉnh tâm trạng của những người đó và sau đó giới thiệu cậu. Vì vậy, chỉ cần làm theo ta thôi.
Điện hạ, người sẽ không làm lớn chuyện, đúng không?
Đúng thế, ta sẽ không. Ta thậm chí sẽ cho cậu biết những gì cần nói. Sau đó, cậu chỉ cần nói điều đó, vì vậy nó sẽ đơn giản, phải không?
Ngài sẽ không bắt tôi nói bất cứ điều gì kỳ lạ, phải không?
Ha! Ta sẽ cho cậu biết nó là gì ngay bây giờ, và cậu không cần phải nói nếu cậu nghĩ nó kỳ lạ. Như vậy có được không?
...Tôi giả sử?
Tốt. Đồng thời thảo luận với Bá tước Deruth và Nữ bá tước trước khi đưa ra câu trả lời cho gợi ý của ta.
Cậu không quá lo lắng vì Alberu đã hứa với cậu rồi, tuy nhiên ...
- Nhân loại! Thế tử cười thật kỳ quái!

À, sao cũng được.
Cael quyết định ngừng suy nghĩ về nó. Alberu tiếp tục nói trong khi Cale đang suy nghĩ.
"Người có tên nên đứng đầu danh sách này. Ta đã xóa tên cậu ta khỏi đó."
Sao cơ?
Những quý tộc bắt đầu rù rì với nhau. Một số người trong số họ nhìn về phía Cale. Người có tên phải ở đầu danh sách. Rõ ràng là người đó đang nói về ai.
"Cale Henituse, ta quyết định không trao cho ngươi bất kỳ vị trí hay danh hiệu nào."
Alberu có thể nghe thấy những lời thì thầm của những quý tộc và cảm thấy như mình có thể cảm nhận được cú sốc từ những người dân trong quảng trường. Anh cảm thấy bầu không khí đang thay đổi khi anh đi xuống từ bục cao nhất.
Sau đó, anh đi giữa đám đông đang tự động tách ra khi đến gần một người.
"Cale Henituse, ngươi nghĩ thế nào? Ngươi có hài lòng với điều này không?"
Cale nhìn về phía Alberu, người đang mỉm cười trước mặt mình. Sau đó cậu nói những gì họ đã thảo luận trước đó. Nó không dài lắm và phù hợp với tình huống này.
"Điện hạ, tôi rất hài lòng. Tôi hy vọng vinh dự này có thể được chia cho những binh sĩ và những người khác đã chịu nhiều thiệt hại hơn tôi trong những trận chiến vừa rồi. Tôi hài lòng với thực tế là chúng tôi đã vượt qua những ngày khó khăn đó một cách an toàn. Tôi không cần bất cứ thứ gì cả."
"A."
Xung quanh hội trường có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển.
Tin đồn là sự thật. Cale Henituse thực sự sẽ không nhận được bất kỳ địa vị hay danh hiệu nào.
Đó là điều mà bản thân cậu ta muốn.
Hơn nữa, cậu ta muốn phần thưởng của mình nhận được chia cho những người khác.
Cậu ta đang nghiêm túc đấy à? Cậu ta không khôn ngoan lên kế hoạch bí mật gì đó, phải không?
... Nếu cậu ta làm theo những gì cậu ta đang nói, thì cậu ta thật tuyệt vời.
Cậu ta thực sự là một anh hùng.
Nhiều suy nghĩ khác nhau tràn ngập hội trường. Cale sau đó đã trả lời tất cả những câu hỏi đó.
"Tôi chỉ cầu nguyện cho hòa bình và thịnh vượng cho Vương quốc Roan."
Cale nhìn quanh và cảm nhận bầu không khí trong phòng rồi quay lại nhìn Alberu. Sau đó cậu nói thêm điều gì đó mà họ chưa thảo luận trước.
"Thưa điện hạ, tôi chỉ là một người nhỏ bé mong muốn được sống một cuộc sống yên tĩnh trong một thế giới hòa bình."
Điều này là đủ để không ai đề cập đến việc trao cho mình một danh hiệu, phải không?
Cale không nhận thấy những ánh mắt đang nhìn mình như một nhà hiền triết nào đó tách mình ra khỏi thế giới vật chất khi xử lý suy nghĩ của mình và nhìn những quý tộc im lặng.
Đó là thời điểm đó.
Bộp.
Hả?
Alberu bất ngờ nắm lấy tay Cale.
Cái quái gì vậy? Anh ta đang làm gì vậy?
Không phải anh ta nên quay lại và liệt kê tên những người khác trong danh sách sau khi phần của mình đã xong rồi sao?
Khi Cale trở nên lo lắng khi phải đối phó với tình huống này, họ đã không thảo luận trước...
Ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ Alberu và nở một nụ cười rạng rỡ nhưng chân thành và nói.
"Cale, ta thực sự, rất tự hào về ngươi."
Thế tử đang dùng một giọng điệu thoải mái như vậy đối với Cale trong bối cảnh chính thức, nhưng không ai có thời gian để ý đến điều đó.
"Ta rất hạnh phúc khi có một người em trai đáng quý như ngươi."
Em trai? Một người em trai đáng quý?
Những quý tộc lặng lẽ há hốc mồm sau khi nghe lời nói vừa rồi của Alberu, còn những Công tước, Hầu tước và những quan chức cấp cao nhất thể hiện sự cam chịu trước những gì họ biết...
Mình nghĩ anh ấy sẽ không làm lớn chuyện? Hành động này không phải là đã đi quá đà rồi sao?
Cale cũng lặng lẽ hít thật sâu khi nhìn về phía Alberu, nhưng Alberu chỉ đứng đó với vẻ vô cùng xúc động.
"Có lẽ không ai trên thế giới này ngay thẳng và không tham lam như em trai ta."
Chuyện vớ vẩn gì thế này? Anh ta đang nói về ai vậy?
Mình? Anh ấy đang nói mình như vậy?
- Thế tử có thể điên, nhưng ít nhất hắn biết ngươi là người tốt! Thế tử cũng là người tốt! Ta không chỉ nói vậy chỉ vì hắn đã cho ta rất nhiều bánh quy đâu!
"Haa."
Cale ngỡ ngàng.
Cậu im lặng khi nhìn vào biểu hiện vô cùng hài lòng của Alberu cũng như cha Deruth và mẹ Violan, những người đang gật đầu.
Cậu cũng có thể nhìn thấy nụ cười hiếm hoi trên gương mặt Choi Han.
"Em trai. Ta muốn nghe giọng nói của em trong khoảnh khắc vô cùng xúc động này. Em sẽ gọi anh là anh trai chứ?"
Cale bắt đầu suy nghĩ khi nhìn Alberu, người đã đi quá xa và giờ dường như đang diễn một vở kịch mà hai anh em đã được đoàn tụ sau khi xa nhau khoảng một trăm năm.
A.
Điên thật mà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.