Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 15: Danh thiếp




Cố Tiêu là sếp, đồng nghiệp đương nhiên nghe lời anh, chỉ đâu đánh đó. Hơn nữa phần lớn những người ngồi đây đều là những thanh niên trẻ tuổi có đầu óc thông minh nhanh nhạy, hành động tùy theo hoàn cảnh, chỉ cần một câu nói của Cố Tiêu, họ liền đoán được suy nghĩ của anh, thời gian này mà không lấy lòng thủ trưởng thì khi nào mới lấy lòng đây?
Vì thế ngay sau đó, mọi người càng ngày càng táo tợn tìm đủ lý do thay nhau chúc rượu Trương Tư Nghị. Dù tửu lượng của Trương Tư Nghị có tốt mấy chăng nữa thì lấy một địch mười căn bản không chống đỡ được!
Uống vài lượt, cả người cậu đã say mèm, không còn nảy ra được bất kì ý nghĩ trả thù Cố Tiêu nào.
Trước khi trí óc rơi vào hư vô, Trương Tư Nghị kiên cường chống đỡ đi vào WC gọi điện thoại cho Phó Tín Huy.
Cậu biết đêm nay không thể thoát được, không thể ngồi chờ chết, đành phải sớm giải quyết hậu quả, nếu không đến lúc đó chạy đi đâu cũng không biết.
Bóng người trong gương đã biến thành nhiều cái, mỗi một bước chân đều có cảm giác trời đất ngả nghiêng quay cuồng, Trương Tư Nghị chống vào bồn rửa tay, kết nối với số điện thoại của Phó Tín Huy: “Tên bạc tình… Cậu mau cứu mạng…”
Phó Tín Huy: “…”
Trương Tư Nghị: “Tớ bị đồng nghiệp chuốc rượu, không thoát được, cậu có thể đến đón tớ không…”
Phó Tín Huy: “Ngốc quá, đọc địa chỉ đi.”
Trương Tư Nghị: “Đường XXX, nhà hàng chuyên món Quảng Đông…”
Cúp điện thoại, Trương Tư Nghị không chịu nổi nữa, cậu ôm bụng nôn khan.
Đúng lúc này, Cố Tiêu bước đến: “Em có sao không?” Thấy Trương Tư Nghị vào WC hơn mười phút mà không trở về, anh vẫn luôn không yên tâm, vì thế mới vào xem tình hình thế nào.
Trương Tư Nghị quay đầu, thấy tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện đứng cách mình không xa, ôm cánh tay, vẻ mặt bỡn cợt nhìn cậu.
Không biết có phải say rượu rồi sẽ càng nhìn rõ bản chất con người thông qua biểu hiện của người đó không, lúc này trong mắt Trương Tư Nghị, Cố Tiêu không còn ung dung thoải mái như bộ dạng bình thường, nhìn vẻ mặt gian ác của anh mà xem, thật sự rất giống một con cáo già!
Mắt cậu tròn xoe nhìn chằm chằm vào đối phương, vừa muốn nhìn anh rõ hơn, vừa muốn bày tỏ sự căm tức của bản thân. Nhưng khuôn mặt cậu vốn hiền hòa, dùng vẻ say khướt này trừng mắt nhìn người ta, chỉ thấy ngờ nghệch dễ thương mà không có chút uy lực oai phong nào.
Cố Tiêu mỉm cười, đến gần cậu, miệng không quên châm chọc: “Tửu lượng kém thật đấy.”
Trương Tư Nghị cảm thấy cơ thể sắp nổ tung! Cái gì mà “tửu lượng kém” cơ chứ? Anh thử bị tám, chín người thay nhau chuốc rượu mà xem? Ở đó mà hả hê!
Ngoài ra, Cố Tiêu còn giật dây người khác chúc rượu cậu, anh lại không hề uống một ly, chỉ cầm ly rượu mà xem kịch vui.
Con mẹ nó thật đáng ghét a a a!!
Cố Tiêu đến gần hơn, mỉa mai: “Thế nào rồi, thật không chống đỡ được nữa sao? Có thể bước đi không?” Nói xong anh còn vươn hai ngón tay huơ huơ trước mặt Trương Tư Nghị, cười hỏi, “Đây là mấy?”
Máu nóng dâng lên toàn thân Trương Tư Nghị, rượu trong dạ dày bốc lên, cậu không kìm nổi nữa, quay đầu lại ôm bồn tắm “ọe” một tiếng rồi nôn ra.
Cố Tiêu đứng bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cậu, líu lưỡi nói: “Chậc chậc, may mà lần này không nôn vào người anh.”
Trương Tư Nghị nôn ọe bảy, tám lần, không biết là nôn đến mệt lử hay là bị Cố Tiêu chọc giận, cuối cùng hai chân mềm oặt, chậm rãi ngã xuống.
Mặt Cố Tiêu thay đổi, anh vội vàng tiến lên đỡ lấy cậu.
Trương Tư Nghị vẫn còn sót lại chút lí trí cuối cùng, không quan tâm người đang đỡ cậu là ai, theo bản năng bắt lấy. Trong chớp mắt này, thực quản lại co giật, lượng thức ăn còn dư lại trong cổ họng cậu đều phun vào cánh tay Cố Tiêu.
Cả người Cố Tiêu cứng đờ, khuôn mặt anh đen thui. Ngược lại, viền mắt của thủ phạm đỏ hoe, con mắt trống rỗng, giống như vừa bị sặc, giây tiếp theo có thể nôn ra một vũng máu.
Trương Tư Nghị siết chặt lấy Cố Tiêu, vô thức lẩm bẩm một câu: “Anh thật đáng ghét…” Nói xong đầu cậu vẹo sang một bên, cứ thế bất tỉnh.
Cố Tiêu: “…”
Sau đó đồng nghiệp tìm đến, thấy thế liền nhanh chóng giúp Cố Tiêu đỡ lấy Trương Tư Nghị. Cố Tiêu cởi áo ngoài, dùng nước lạnh rửa cánh tay.
Trương Tư Nghị ngất xỉu, bữa cơm này xem như kết thúc. Cố Tiêu hỏi tình hình của những người khác. Có hai đồng nghiệp tửu lượng không tốt lắm cũng hơi say, nhưng không say khướt như Trương Tư Nghị. Đầu tiên anh căn dặn vài nhân viên đưa người say rượu về nhà, sau đó mới nhìn Trương Tư Nghị đang chảy nước miếng ra bàn: “Có ai biết cậu ấy ở đâu không?”
Hỏi một lượt nhưng không ai biết, chỉ có Chu Hồng Chấn từng nghe Trương Tư Nghị nói cậu ở gần một ga tàu điện ngầm nào đó, nơi ấy được xem như là đoạn đường phồn hoa nhất Hải Thành, nhưng tất cả mọi người đều không biết địa chỉ cụ thể.
Cố Tiêu vắt áo ngoài lên cánh tay, nói: “Anh đưa cậu ấy về công ty, để cậu ấy ở phòng nghỉ ngủ cũng được.” Anh không ngờ Trương Tư Nghị không giỏi uống rượu, nôn xong thì trực tiếp ngất đi. Anh nghĩ hay là cùng cậu ở lại công ty một đêm, biết đâu Trương Tư Nghị ngủ một lúc sẽ tỉnh, đến lúc đó hỏi địa chỉ rồi đưa cậu về.
Chu Hồng Chấn và Viên Chí Thành chủ động giúp vác cậu ra ngoài, mấy cô gái đi phía trước mở đường.
Mọi người vừa mới khiêng Trương Tư Nghị ra khỏi nhà hàng, thấy một thanh niên xa lạ vừa xuống taxi chạy tới hỏi: “Xin hỏi các anh chị có phải đồng nghiệp của Trương Tư Nghị không ạ?”
Chị em phụ nữ thấy mặt mũi và khí thế của cậu ta, cộng với vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt nhìn thẳng, tạm thời không ai lên tiếng.
Tất Nhạc Nhạc chậm chạp hỏi ngược lại: “A, đúng vậy, em là ai?”
“Em là bạn cùng phòng của Trương Tư Nghị, cậu ấy vừa gọi điện bảo em đến đây đón cậu ấy.” Phó Tín Huy nhìn Trương Tư Nghị đang bất tỉnh nhân sự, nhíu mày rất sâu.
Đúng lúc Cố Tiêu thanh toán xong đi đến, thấy mọi người chắn ở cửa, hỏi: “Sao thế?”
Đỗ Nhuế Hiên chỉ vào Phó Tín Huy, nói rõ chuyện xảy ra. Cố Tiêu nhìn cậu ta, gật đầu, cẩn thận nói: “Em gọi một cuộc điện thoại cho Trương Tư Nghị đi.”
Phó Tín Huy ấn một dãy số, rất nhanh điện thoại di động trong túi quần Trương Tư Nghị rung động. Cố Tiêu móc ra nhìn hàng chữ báo hiệu cuộc gọi trên màn hình: “Tên bạc tình”. Anh khẽ nhướng mày, xác nhận hai người thật sự quen biết nhau mới nhét điện thoại di động trả lại cho Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị say rượu ngủ li bì cả đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, cảm giác cả người ngây ngất nôn nao khó chịu.
Nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, cậu thật sự đầu đau mà trứng cũng đau. Nhất là câu nói “may mà lần này không nôn vào người anh” của Cố Tiêu khiến cậu càng xác nhận đối phương chính là dạng người nhỏ nhen hẹp hòi có thù phải trả.
Bóp sống mũi, Trương Tư Nghị đột nhiên nhớ lại, cậu hình như đã ói một ngụm vào người Cố Tiêu.
Mặc dù có chút vui vẻ nhưng đồng thời cậu cũng lo lắng và sợ hãi, sợ Cố Tiêu tiếp tục lợi dụng việc công để trả thù riêng… Ôi mẹ ơi, cuộc sống sao mà đau đớn vậy!
Đấu tranh mãi mới rời khỏi giường được, Trương Tư Nghị mang theo khuôn mặt tiều tụy đi đến công ty.
Còn chưa kịp ngồi xuống, hai mắt Tất Nhạc Nhạc tỏa sáng nhìn về phía cậu, cô hỏi: “Dì Tư, người hôm qua đến đón em là ai?”
“A?” Trương Tư Nghị hiểu được, cười khổ nói, “Em uống sắp say, biết bản thân không tự về nhà được, người đến đón em là bạn cùng lớp đại học, chúng em ở cùng nhà, sao thế ạ?”
Tất Nhạc Nhạc mang theo vẻ mặt dại trai nói: “Em ấy thật đẹp trai, thật mốt, thật phong cách a a a!!”
Trương Tư Nghị: “…”
Tất Nhạc Nhạc vội vàng hỏi: “Các em ở cùng nhà? Ngủ chung phòng sao?”
Khóe mắt Trương Tư Nghị co giật, cậu đã quá quen với giọng điệu này của Tất Nhạc Nhạc, ngay lập tức phủ nhận: “Không cùng phòng! Chị đừng suy nghĩ lệch lạc! Cậu ấy là trai thẳng thuần khiết!!”
Tất Nhạc Nhạc cười xấu xa nói: “Chị chưa hỏi gì đâu nhé, tự em hiểu nha dì Tư~!”
Trương Tư Nghị muốn nổi cáu, tại sao vài người lại nghi ngờ cậu và Phó Tín Huy có gì đó mờ ám với nhau? Đã hơn một lần rồi, chẳng lẽ nhìn cậu gay đến thế sao? Hay là Phó Tín Huy nhìn rất giống gay?
Đúng lúc này, Cố Tiêu gửi tin nhắn bảo cậu đến phòng làm việc của anh.
Trương Tư Nghị được giải thoát, nhanh chóng bước vào phòng làm việc của Cố Tiêu. Mặc dù Cố Tiêu đáng sợ nhưng vẫn tốt hơn hủ nữ mắt tỏa hào quang muốn tìm gian tình của trai đẹp đồng tính.
Vào phòng làm việc, Cố Tiêu quan tâm hỏi cậu một câu: “Tối qua có sao không?” Anh còn quan sát từ đầu xuống chân cậu một lượt, ánh mắt tỉ mỉ quét kỹ, khiến da đầu Trương Tư Nghị tê dại.
“Không sao, em ngủ say như chết, thẳng đến sáng.” Trương Tư Nghị thẳng thắn nói nhưng không dám nhắc đến chuyện tối qua cậu nôn lên tay Cố Tiêu.
Cố Tiêu gật đầu, đưa một chiếc hộp nhựa trắng đục hình chữ nhật to bằng lòng bàn tay cho cậu, nói: “Cho em.”
“Cái gì đây?” Trương Tư Nghị nhận lấy, xuyên qua lớp nhựa đục lờ mờ thấy tên bên trong. Trái tim cậu chệch một nhịp, đây là một chiếc hộp đựng danh thiếp của riêng cậu, mặt trên in rõ ràng họ tên và chức vụ của cậu…
Trương Tư Nghị
SiYi Zhang
Trợ lý kiến trúc sư
Assistant Architect

Trong lòng Trương Tư Nghị vô cùng hoan hỉ, cầm tấm danh thiếp lật đi lật lại mà ngắm. Phía dưới danh thiếp in tên công ty và logo, mặt sau còn có số điện thoại di động và địa chỉ e-mail của cậu, hình thức và quy cách y chang danh thiếp của Cố Tiêu, cùng chất liệu giấy, nhẹ và mỏng nhưng đặt lên tay dường như rất có sức nặng.
Cậu có danh thiếp riêng rồi… Ông trời ơi, cậu vậy mà lại có danh thiếp riêng!!!
Cố Tiêu thấy niềm hân hoan không che giấu được trên khuôn mặt của Trương Tư Nghị, khóe miệng anh cũng cong lên: “Được rồi, trở về chăm chỉ làm việc đi.” Cố Tiêu đuổi cậu ra ngoài, không quên thông báo cho cậu, “Nhớ nộp bản vẽ trước giờ tan ca.”
“Dạ dạ!” Vẻ mặt Trương Tư Nghị phơi phới, cậu cầm danh thiếp mà đứng dậy, giống như đang cầm một hộp di hài, toàn thân tỏa sáng, chậm rãi nhẹ nhàng bước ra.
A~~ danh ~ thiếp ~~
Sáng sớm, Trương Tư Nghị vẽ tranh một lát rồi mở hộp ra nhìn danh thiếp của bản thân, ảo tưởng bản thân là doanh nhân thành đạt tự nhiên phóng khoáng phát danh thiếp, trong chớp mắt các tia sáng rực rỡ tỏa ra.
A~~ danh ~ thiếp ~~
Chu Hồng Chấn: “…” Yêu khí ở đâu vậy…
Tất Nhạc Nhạc: “…” Sáng quá, có người phát sáng…
Viên Chí Thành: “…” Chói quá…
Buổi trưa, Trương Tư Nghị ăn cơm xong về bàn làm việc, lấy danh thiếp được nhét cẩn thận trong ví tiền ra, vẫn yêu thích ngắm nghía không buông tay, chợt nghe thấy Tất Nhạc Nhạc hỏi: “Mọi người có ai muốn đi xuống cửa hàng tạp hóa dưới tầng không? Em muốn ăn kẹo cao su.”
Trương Tư Nghị hấp tấp nói: “Em em em! A, em muốn đi mua một chai nước Mạch Động.”
Tất Nhạc Nhạc: “May quá! Giúp chị mua một lọ kẹo cao su, chị buồn ngủ quá, muốn chợp mắt một lúc.”
“Để em đi.” Trương Tư Nghị hưng phấn đi xuống tầng, chọn những thứ cần thiết ở cửa hàng tạp hóa xong, cậu mở ví tiền ra trả tiền, thấy danh thiếp mới tinh kẹp trong phần nhựa trong suốt của chiếc ví… Bỗng chốc miệng cậu ngoác đến tận mang tai.
Trên đường về công ty, một người môi giới mặc âu phục màu đen bắt đầu chặn trước mặt cậu để quảng cáo: “Đẹp trai, có cần mua phòng ở không? Xin hỏi cậu có nhu cầu mua nhà đất không?”
Trương Tư Nghị hơi sốt ruột, đột nhiên nhớ đến danh thiếp trong ví tiền, đầu óc nảy ra một ý tưởng!
Cậu kẹp chai Mạch Động dưới nách, tao nhã dừng lại, móc ví tiền ra, nhanh chóng rút danh thiếp ra khỏi ví, động tác mạch lạc trôi chảy.
“Bây giờ em đang bận, tối nay anh gọi cho em.”
Đối phương cẩn thận tiếp nhận danh thiếp của cậu, tập trung nhìn vào, lập tức tha thiết nói: “Wow, hóa ra đẹp trai cậu là kiến trúc sư, chẳng trách tôi thấy cậu rất tuấn tú và lịch sự!”
Người nọ đặc biệt xem nhẹ hai chữ “trợ lý” phía trước, nịnh hót khiến cả người Trương Tư Nghị lâng lâng bay bổng.
Ngay sau đó, đối phương cũng rút một tấm danh thiếp nát góc đưa cho Trương Tư Nghị, khuôn mặt tươi cười nói: “Đẹp trai, nếu có nhu cầu thì phải tìm tôi!”
Trương Tư Nghị nghiêm túc gật đầu, phóng khoáng vẫy tay, xoay người rời đi.
Sau khi đi được vài mét, miệng cậu lại toe toét lần nữa… A! Thật dễ chịu!
Cố Tiêu vừa ăn cơm xong theo đuôi Trương Tư Nghị quay về công ty tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình: “…” ( ̄_ ̄|||)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.