Trò Lừa Gạt

Chương 43: Phải Biến Khỏi Đây Thôi!





"Chào Sutton!" một cô gái chào Emma khi cô đi ngang, nhưng nụ cười đó lại có vẻ vặn vẹo và nham hiểm.
"Khoẻ chớ Sutton?" một gã trai cao kều mặc quần đáy thụng và giày trượt ván ngồi trong lớp Khoa Học chào Emma, nhưng liệu có phải do cô tưởng tượng không nhỉ, trong giọng nói đó mang theo sự thù hận sâu sắc.
Biết đâu Sutton đã từng chơi khăm tất cả bọn họ.
Bất cứ ai trong số họ cũng có thể là hung thủ giết người.Cô xoay người quẹo sang góc hành lang và suýt tí nữa tông vào một bóng dáng cao lớn đang cầm trên tay cốc cà phê.
"Ối," anh thốt lên, tay chụp lấy nắp cốc.
Emma bước lùi lại.
Ethan đang đứng trước mặt cô, anh mặc áo thun rộng có nón, quần lửng màu xanh quân đội và đôi giày Converse đã cũ.
Vẻ mặt cau có khó gần của anh giãn ra khi trông thấy cô.

"Ồ, chào em.""Chào anh," Emma trả lời, cảm thấy dễ chịu khi trông thấy một gương mặt thân quen.
Họ sánh vai đi ra khỏi đại sảnh.
"A-Anh khoẻ không?" Cô cố tỏ ra vui vẻ, nhưng giọng vẫn còn run rẩy."Anh ổn." Ethan bước chậm lại chờ cô.
"Còn em? Trông em như lại vừa bị ông kẹ dí."Emma đặt tay lên gáy ngượng ngùng, phát hiện gáy cô lúc này đã đẫm mồ hôi, tim cô cũng đập rất nhanh.
"Em chỉ bị doạ một chút thôi," cô thú nhận."Tại sao?"Họ rẽ sang một góc khác và đi ngang tiền sảnh, bước tránh qua một nhóm học sinh đang nhảy break-dance cạnh kệ trưng bày đồ gốm của trường.
"Có thể nói là lúc này đây em chỉ ao ước được bỏ học cả năm và trốn trong một hang động nào đó.""Có phải do trò chơi khăm Nisha không?" Ethan hỏi.
"Hai cô gái xếp hàng chờ cà phê ngay trước mặt anh cứ huyên thuyên về vụ đó suốt," anh ngại ngùng nhún vai.
"Trò đó thật là...!điên rồ."Emma ủ rũ ngồi trên băng ghế dựa ngoài tiền sảnh.
"Ừ.
Các bạn của em đã đẩy vụ việc đi quá xa."Ethan ngồi xuống bên cạnh cô, nhặt lên một tờ rơi LỄ HỘI MÙA GẶT! HÃY MUA VÉ NGAY! rồi vo lại trong tay.
Khoé miệng anh cong lên thành một nụ cười chế giễu.
"Chẳng phải luôn như vậy sao? Trò chơi khăm của các em lúc nào cũng quá đáng như vậy mà?"Ruột gan Emma quặn thắt.
Những lời của Charlotte lại xoay vòng trong đầu cô như quần áo bị vặn xoắn trong máy sấy: Làm như cậu chưa từng làm mấy trò tệ hơn ấy?Cô khó khăn nuốt xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn kệ trưng bày ngay cạnh giảng đường ở phía bên kia tiền sảnh.
Một tấm áp phích in bằng chữ vàng có ghi dòng chữ TƯỞNG NHỚ.
Bên dưới là bảng kỷ yếu được dán đầy hình trắng đen của những học sinh đã mất, kèm tên và ngày mất của họ.Tên chị Sutton lẽ ra cũng phải ở trên danh sách ấy, Emma thầm nghĩ.

Cô tự hỏi không biết tên sát nhân có thường xuyên đi ngang tiền sảnh này và nghĩ như cô không.Hai chàng trai đang chơi đuổi bắt trong sảnh, gót giày họ nện vang trên nền nhà.
Emma mệt mỏi chớp mắt.
Trước khi cô kịp nói gì thêm, tiếng chuông vào lớp đã reo lên cảnh báo.
Ethan mỉm cười từ biệt.
"Nếu em đã mệt mỏi với những trò phá phách ấy, hãy nói thẳng với các bạn là em muốn dừng lại.
Chỉ việc từ bỏ thôi, em hiểu chứ? Tất cả mọi người sẽ rất biết ơn em vì điều đó." Anh ném cốc cà phê rỗng vào thùng rác.
"Gặp em sau nhé."Emma nhìn anh mất dạng sau khi rẽ vào đại sảnh, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Cô biết cần phải đứng lên vào lớp, nhưng chân cô lại không tài nào nhúc nhích được.
Những gương mặt của người chết trên tấm bảng TƯỞNG NHỚ đang nhìn cô kì dị và mỉm cười thấu hiểu.
Và rồi cô chợt nhận ra mình cần phải làm gì.
"Phải biến khỏi đây thôi," cô thì thào.Cô chưa bao giờ cảm thấy chắc chắn đến thế trong cuộc đời mình.

Cho dù cái chết của Sutton có liên quan đến ai, cho dù Trò Lừa Gạt là gì đi nữa, tất cả đều quá đáng sợ, nguy hiểm và khủng khiếp.
Ngồi im ở tiền sảnh trường khiến cô cảm thấy mình như đang bị súng ngắm nhắm vào đầu.Và có lẽ, tôi rùng mình nghĩ, thật sự có ai đó đang nhắm vào con bé.Chiếc Jetta của Laurel kêu rít lên khi Emma lái nó vào bãi đỗ xe của trạm xe buýt đường dài trên phố Tucson.
Cô đạp thắng xe ngay trước khi đâm vào khối bê tông ngăn xe trong bãi đỗ.
Cô tắt máy rồi cẩn thận nhìn xung quanh.Không khí nơi đây vẫn ngột ngạt như lò vi sóng và mặt đường trải nhựa láng bóng, hai ông già đứng bên ngoài trạm liếc nhìn Emma.
Bên kia đường, ba gã sinh viên đại học ăn mặc lôi thôi đang bước nhanh về phía khách sạn Quốc Hội cũng quay đầu nhìn cô.
Ngay cả mấy con ma nơ canh hở hang bên cửa sổ tiệm S&M dường như cũng đang trộm nhìn.
Emma đeo vào cặp kính mát D&G to bản của Sutton nhưng vẫn cảm giác như mình bị vạch trần.Trời đã về chiều, lẽ ra giờ này Emma phải ở buổi tập tennis.
Cô đã mất cả ngày trời để suy nghĩ làm cách nào trốn khỏi thị trấn – và nơi cô sẽ đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.