Trò Lừa Gạt

Chương 39: Emma Mê Đồ Cũ





Emma lướt ngón tay dọc theo mép váy của chiếc đầm sọc hãng Anthropologie cô lấy trong tủ quần áo của Sutton sáng nay.
Cô biết rất nhiều đứa con nuôi đã phải bỏ trốn khỏi những gia đình nhận nuôi tệ hại.Thành thật mà nói, chính cô cũng từng bỏ đi một lần vì ông Smythe quá bạo lực.
Sau một buổi tối hết chịu nổi, cô xách túi lên và bỏ đi, hy vọng có thể đến được Los Angeles, San Francisco hay nơi nào đó xa thật xa.Cô tình cờ gặp vài đứa trẻ đang chơi đùa trong một công viên bỏ hoang trên đường đến đó.
Chúng đã dựng lên một khu trại nhỏ với vài cái lều, chăn mền và nồi niêu xoong chảo.
Bằng cách nào đó chúng đã tìm được thức ăn, thậm chí nhặt được vài cái xe đạp, một tấm ván trượt và một máy chơi game cầm tay PSP thường được chúng sạc pin trong tiệm bánh Dunkin Donuts.
Bởi vì Emma chưa đến mười một tuổi nên đứa trẻ lớn tuổi nhất ở đó đã chăm sóc cô rất chu đáo, luôn để cô ngủ trong lều và luôn đảm bảo cô có đủ thức ăn.
Phải nói chúng chăm sóc cô tốt hơn cả những gia đình nhận nuôi khác.Thế nhưng cảnh sát lại tìm đến bốn ngày sau, ngay khi Emma đang rất vui vẻ.
Mọi đứa trẻ đều bị đuổi trở về nhà nuôi dưỡng hoặc trại giam giữ thanh thiếu niên."Chắc xem trên tivi," Emma giải thích."Ờ, thì, cũng không phải vấn đề lớn." Madeline hất lọn tóc dài qua sau vai.
Mặt cô lại trở nên xinh đẹp lạnh lùng.

"Một tấm thẻ tín dụng có thể chữa trị được mọi vấn đề.
Tớ muốn mặc một bộ đầm mới đến ngủ qua đêm ở nhà Charlotte vào tối mai.
Chắc tớ sẽ mua một trong những bộ đầm ngắn cổ sơmi của BCBG.
Còn cậu, cậu không muốn một bộ đầm J.
Brand mới cho bữa tiệc sinh nhật sao?"Xe họ quẹo vào bãi đỗ ở bên ngoài khu mua sắm đủ màu sắc.
Madeline đậu xe vào một chỗ trống rồi tắt máy, hai người bước lên thang cuốn để lên tầng trệt.
Không khí nơi đây thoáng mát và sạch sẽ sau cơn mưa lớn, loa phóng thanh của khu mua sắm phát ra tiếng sáo dìu dịu.
Khi họ vừa mới đặt chân lên tầng trệt, Emma đã trông thấy một cửa hàng ở tít đằng xa: TIỆM ĐỒ CŨ BELLISSIMO.
Emma cảm thấy tim mình vừa đập lỡ một nhịp."Tụi mình vô đó một lát đi," Emma chỉ tay về phía cửa hàng.Madeline nhìn theo tay cô và nhăn mặt.
"Eww, chi vậy?""Bởi vì chúng ta có thể lựa được vài món tuyệt cú mèo trong cửa hàng đồ cũ."Madeline nheo mắt.
"Nhưng tụi mình chưa bao giờ vô đó."Emma chụp lấy cánh tay Madeline và lôi đi.
"Ngôi sao Chloë Sevigny cực kỳ thích đồ cũ.
Rachel Zoe cũng vậy.
Đi đi mà.
Chúng ta phải bước ra ngoài giới hạn của chính mình chứ."Sự thật là, Emma không cách nào có thể bỏ ra hai trăm đô la để mua một chiếc quần jean bó.
Chuyện đó vượt quá giới hạn của cô – cô sẽ cảm thấy rất tệ khi phải xài tiền của nhà Mercer vào những thứ phù phiếm thế này.
Bên cạnh đó cô cũng không muốn đánh mất đi bản chất con người mình chỉ vì cô đang phải đóng giả người chị ruột.Tiếng chuông kêu leng keng khi Emma đẩy cửa bước vào.

Cửa hàng có mùi hệt như mấy cửa hàng đồ cũ khác: mùi của long não, hộp các tông và các quý cô có tuổi.
Một người đàn ông đầu trọc da đen bóng đang mặc áo khoác da báo tuyết, ngồi sau quầy xem tờ tạp chí phụ nữ Cosmopolitan.
Quần áo được treo đầy trên giá, giày cao gót và giày bốt xếp chi chít trên một bức tường.Emma lựa tới lựa lui trên giá quần áo.
Madeline vẫn đứng yên bất động ngay cạnh cửa, cô vòng tay ôm ngang ngực như thể đang sợ dính vi trùng.
"Xem nè." Emma lấy ra một cặp kính mát gọng vàng từ trên giá đỡ.
"Hàng Gucci đó nha."Madeline bước từng bước duyên dáng như vũ công ba lê đến gần Emma.
"Chắc là đồ giả đó.""Không phải đâu." Emma vuốt nhẹ ký hiệu hai chữ G lồng vào nhau và chỉ vào nhãn dán có ghi XUẤT XỨ ITALY.
"Hàng bên Ý thật đó.
Có thể là của mấy người ăn cắp bán lại." Cô liếc nhìn bảng giá.
Bốn mươi đô.
"Tớ cá là cậu đeo nó trông rất tuyệt.

Và nghĩ thử xem, không ai có được nó ngoài cậu.
Không sợ đụng hàng nhé."Cô mở gọng kính ra và ướm vào mặt Madeline.
Madeline thể hiện chút phản kháng yếu ớt rồi cũng đeo kính vào, nhìn tới nhìn lui trước gương.
Emma mỉm cười.
Cô đã nói đúng – cặp kính hoàn toàn làm nổi bật lên cái cằm tròn và gò má cao của Madeline.
Khi M xoay trái rồi xoay phải, trông cô quyến rũ như một người thừa kế giàu sụ đang đi nghỉ mát.Biểu cảm trên mặt Madeline mềm mại hơn hẳn.
"Đẹp thật đấy.""Tớ nói rồi mà.""Cậu chắc nó là đồ thật chứ?""Đồ thật đó, OK?" chủ tiệm cáu kỉnh nói bằng giọng ngọng líu ngọng lịu, ông đặt quyển tạp chí xuống bàn.
"Trông tôi có giống người xài hàng giả không hả? Giờ hoặc là mua nó hoặc là cởi nó ra khỏi gương mặt nhỏ cáu bẩn của cô đi."Madeline hạ thấp kính mát xuống mũi và nhìn ông chủ tiệm một cách lạnh lùng không kém.
"Tôi sẽ mua nó, cảm ơn.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.