Trò Lừa Gạt

Chương 18: Quý Ngài Nổi Loạn Vô Cớ





Emma vuốt tóc ra sau tai.
Cô nheo mắt nhìn ra sân và thấy hai bóng người đứng trên lối vào nhà Nisha.
Đôi giày Doc Martens đen của Lilianna gõ trên mặt đường, Gabriella cầm iPhone xoay ngang, mở ứng dụng đèn pin để rọi sáng con đường trước mặt."Tớ đến ngay!" Emma lớn tiếng trả lời.
Cô quay lại nhìn chàng trai.
"Sao anh không qua đó dự bữa tiệc?"Anh làm điệu bộ chế giễu một cách tức giận.
"Không, cảm ơn.""Đi đi mà." Cô vẫn mỉm cười.
"Em sẽ chỉ cho anh xem sao Lẳng Lơ và sao Mọt Sách..."Hai cô gái đi đến trước cổng nhà anh.
"Sutton?" Lilianna nói to, nheo mắt nhìn vào hiên nhà sáng sủa."Ai đó?" Gabriella gọi.Rầm!Emma xoay người lại.

Chàng trai đã đi vào nhà.Vòng hoa khô treo trên cánh cửa đung đưa qua lại, tiếng khoá cửa vang lên và bức màn che trên cửa sổ lớn bên phải bị đóng lại ngay tức thì.Được rồiiiiiiiii.Emma đi chầm chậm ra khỏi hiên nhà và băng qua sân."Có phải là Ethan Landry không?" Gabriella chất vấn."Hai người đang nói chuyện hả?" Lilianna đồng thanh hỏi.
Giọng cô ta đầy mưu mẹo.
"Cậu ta nói gì vậy?"Charlotte xuất hiện sau lưng Cặp Sinh Đôi Twitter.
Gò má cô ửng hồng và trán cô sáng bóng.
"Chuyện gì vậy?"Gabriella ngừng nhắn tin.
"Sutton vừa nói chuyện với Ethan.""Ethan Landry?" Lông mày Charlotte nhướng cao.
"Quý-Ngài-Nổi-Loạn-Vô-Cớ thật sự nói chuyện sao?"Ethan.
Ít nhất bây giờ tôi có thể đặt cái tên đó cạnh gương mặt anh ta.Emma cũng nghĩ vậy.
Nhưng rồi cô nhận thấy cái nhìn bối rối của các cô gái.Cô ngay lập tức nhận ra Ethan không phải là mẫu người Sutton có thể kết bạn.
Cô liền lôi điện thoại ra xem lại.
Vẫn không có tin nhắn mới nào.Ánh mắt của Charlotte như một tia laze nóng bỏng xuyên thấu cô; Emma cảm thấy cần phải giải thích - thật nhanh.
"Hình như tớ uống say rồi," cô buột miệng.Charlotte tặc lưỡi.
"Ôi, cưng à." Cô đỡ lấy cánh tay Emma và dìu Emma đi về phía dãy xe hơi đang đậu thành một hàng dài.
"Tớ sẽ đưa cậu về."Emma đứng thẳng lên, nhẹ nhõm vì Charlotte đã tin lời cô.
Rồi cô nhận ra Charlotte vừa đề nghị đưa cô về nhà Sutton."Ừ, giúp tớ nhé," cô vừa nói vừa bước theo Charlotte đến nơi đỗ xe.Tôi cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Biết đâu khi trở về nhà tôi sẽ có được câu trả lời.Charlotte lái chiếc xe Jeep Cherokee màu đen bảy chỗ, cua theo lề đường rồi dừng lại tại bãi đậu xe."Tới nơi rồi, thưa Quý Bà," cô nhại giọng Ăng Lê.Charlotte đưa Emma đến một ngôi nhà hai tầng xinh đẹp với những khung cửa sổ lớn hình vòm; cây cọ, xương rồng và vài luống hoa đủ màu sắc phủ đầy trên lối đi rải sỏi.Trên bậc tam cấp dưới cổng vòm đặt vài chậu hoa bằng đá, chiếc chuông gió treo lủng lẳng dưới mái hiên và bức tượng mặt trời bằng đất nung được treo trên cổng gara có sức chứa ba chiếc ô tô.
Bên hông hộp thư báo đặt ngoài cổng khắc một chữ M đơn giản.Trên lối vào nhà có hai chiếc ô tô đang đậu, một chiếc Volkswagen Jetta tinh xảo và một chiếc Nissan SUV bảy chỗ.Chỉ có một điều duy nhất hiện ra trong đầu tôi lúc này: nhà đây rồi."Xem ra có người rõ ràng đã rút nhầm que diêm ngắn rồi," Emma thì thầm nhẹ như hơi thở.
Giá mà Becky bỏ rơi cô trước.(Chú thích: Khi một nhóm người quyết định dùng que diêm để bốc thăm xem ai là người phải làm điều khó khăn nhất, thì người bốc trúng que diêm bị bẻ ngắn sẽ phải thực hiện điều đó.)"Là sao?" Charlotte hỏi.Emma gỡ một sợi chỉ bung trên váy.
"Không có gì."Charlotte chạm nhẹ vào cánh tay trần của Emma.
"M đã doạ cậu choáng váng hả?"Emma nhìn mái tóc đỏ và bộ váy xanh của Charlotte, thầm ước có thể chia sẻ với cô ấy mọi chuyện đang diễn ra.
Nhưng cô chỉ có thể nói, "Tớ biết đó là họ mà.""Được rồi." Charlotte bật radio trong xe lên.
"Hẹn gặp lại ngày mai nhé, cô nàng say xỉn.
Nhớ uống nhiều vitamin hơn trước khi đi ngủ nha.
À phải, thứ Sáu này ngủ qua đêm ở nhà tớ nhé? Đảm bảo sẽ vui hết cỡ.
Bố tớ tạm thời không có ở thành phố, mẹ tớ thì sẽ không làm phiền tụi mình đâu."Emma nhướng mày.
"Bố cậu không có ở đây?" Cảnh gặp gỡ bố Charlotte ở khu đồi núi Sabino Canyon bật ra trong đầu cô.Vẻ lo lắng lướt qua trên mặt Charlotte, một vết rạn lần đầu tiên xuất hiện trên vỏ bọc mạnh mẽ của cô.

"Ổng đi Tokyo cả tháng rồi mà.
Sao vậy?"Emma đưa tay sờ gáy.
"Không có gì đâu."Người cô gặp trên khu đường núi chắc hẳn là một người khác.Cô đóng cửa xe rồi bước về phía lối đi.
Không khí nơi đây có mùi thơm của cây cam và cây chanh trồng trước sân.
Một ống đo sức gió màu bạc bay phất phơ trên mái hiên.
Hoa văn uốn lượn trên tường khiến Emma liên tưởng đến lớp kem phủ trên mặt bánh.Cô nhìn vào trong nhà qua khung cửa sổ hình vòm và thấy một chùm đèn trần bằng pha lê cùng một cây đàn piano tráng lệ.
Cửa sổ phòng ngủ trên lầu dán một dòng chữ phản quang nhỏ: PHÒNG TRẺ EM.
TRƯỜNG HỢP CÓ HOẢ HOẠN, XIN HÃY CỨU CHÚNG TRƯỚC.Chưa có gia đình nhận nuôi nào từng nghĩ tới việc dán dòng chữ đó trên cửa sổ phòng Emma..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.