Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 88: Che giấu tâm sự




Tinh thần lực khi tìm thấy két bảo hiểm đã có phản ứng, hơn nữa còn cảm nhận được linh khí.
Vị trí của két bảo hiểm khá khó tìm, thế nhưng vẫn bị tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm kéo ra ngoài.
Thẩm Tu Lâm trực tiếp dùng bạo lực phá két.
Bên trong có đặt ba đôi nhẫn, tất cả đều là nhẫn đôi tình nhân.
Thẩm Tu Lâm liếc mắt nhìn một cái đã bị hai chiếc nhẫn trong đó hấp dẫn.
Hai chiếc này đều là của nam, toàn thân đều màu ngọc bích, là ngọc phỉ thuý.
Nhẫn không hề thô, còn có vẻ khá nhỏ xinh, lại trơn nhẵn. Trên mặt nhẫn còn khảm một viên đá quý tròn tròn, màu của đá đậm hơn màu nhẫn một chút, bên cạnh còn điểm thêm hai cái lá cây nhỏ, màu lá cây giống như màu nhẫn.
Viên đá quý trên nhẫn không lớn, nhưng rất trong, không có tạp chất.
Thẩm Tu Lâm vừa nhìn đã thích cặp nhẫn này, hắn đưa tay, lấy hai chiếc nhẫn ra.
Đặt chúng trên tay, Thẩm Tu Lâm đã cảm nhận thấy linh khí tràn ra.
Viên đá quý dù nhỏ, không lớn hơn ngọc trai là mấy, nhưng lại chứa rất nhiều linh khí.
Thẩm Tu Lâm rất thích chúng, hắn lấy chiếc nhẫn to hơn đưa lên tay thử cỡ, đeo vào lại thấy vừa.
Chiếc còn lại, hắn cũng ước lượng độ to nhỏ, ngón tay đeo nhẫn của Đông Phương Hiển nhỏ hơn mình một chút, có lẽ chiếc này cũng vừa, bớt được bước đi tìm dị năng giả.
Thẩm Tu Lâm cảm thấy, đây chính là duyên phận, thật không uổng công hắn đi khắp tất cả các tiệm trang sức trong thành phố này.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm nhìn hai chiếc nhẫn nữ còn lại, kiểu nhẫn cũng khác một chút, cỡ cũng nhỏ hơn, màu đậm hơn rất nhiều.
Thẩm Tu Lâm lấy hai chiếc nhẫn này ra, phía trên chúng cũng khảm đá quý có linh khí, nhưng lại không nhiều như ở viên khảm trên nhẫn nam.
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, vẫn cầm hai chiếc nhẫn này đi, mang về cho mẹ với bà nội cũng tốt. Linh khí đối với hai nàng vẫn rất hữu dụng.
Nhưng mà cũng không phải do hắn trực tiếp đưa cho hai nàng, vẫn nên để cho baba và ông nội đưa mới đúng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tu Lâm cười cười.
Đôi nhẫn cuối cùng cũng là nhẫn ngọc khảm đá quý, nhưng lại thô hơn rất nhiều, cũng có chút linh khí.
Thực sự không ngờ tới được, két bảo hiểm bé tí xíu này lại có đến ba đôi nhẫn ngọc có linh khí.
Tiếc là mình không thích kiểu của đôi nhẫn thứ ba kia, hơn nữa lại là cặp nhẫn nam nữ, quăng có vẻ hơi phí thì phải.
Không dùng tới thì lưu trữ cũng được, sau này dùng để thu mua thuộc hạ.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm thu nhẫn vào không gian.
Long Thành Uyên nói “Chúc mừng Thẩm thiếu.”
“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười “Cảm ơn, đi thôi, chúng ta về nhà.”
Tuyết Lang gào một tiếng, đi trước mở đường, mấy tang thi đều dùng móng vuốt giải quyết, sau đó đào tinh hạch ra.
Tinh hạch của tang thi phổ thông cũng không buông tha.
Phải biết, bây giờ mấy thứ này đều là tiền. Long Thành Uyên vốn có chút mê tiền, sớm nói với Tuyết Lang rằng tất cả tinh hạch đều phải thu, không dùng để tu luyện thì dùng làm tiền để tiêu cũng được.
Mà Tuyết Lang trước giờ luôn nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của Long Thành Uyên. Long Thành Uyên kêu nó làm cái gì thì nó làm cái đó.
Cho nên, chỗ tinh hạch này nó nào dám lãng phí.
Thẩm Tu Lâm cười lên xe, sau đó Tuyết Lang giải quyết hết tang thi cũng nhảy lên.
Mà Long Thành Uyên lúc nãy đều ngồi im không ra tay.
Ngày hôm nay đi ra ngoài một chuyến, cùng Thẩm Tu Lâm chạy khắp nơi, thu hoạch rất phong phú nha.
Tinh hạch của tang thi cấp hai cũng lấy được rất nhiều.
Chỗ tinh hạch này hiện giờ có thể làm được rất nhiều chuyện.
Long Thành Uyên dù không dùng đến, cũng có thể lưu trữ để dùng với mục đích khác.
Về đến nhà cũng là lúc dùng cơm tối, Đông Phương Hiển không có ở đó.
“Bà nội.” Thẩm Tu Lâm đi tới.
Long Thành Uyên cùng Tuyết Lang đã tự tìm chỗ nghỉ ngơi, chúng nó trước giờ không ăn cơm cùng Thẩm gia, không thấy tự do, vẫn là tự mình tìm cái gì đó tuỳ tiện ăn là tốt rồi.
Dương Phân thấy Thẩm Tu Lâm trở về thì thở phào nhẹ nhóm “Tu Lâm, con về rồi à?”
“Vâng, con đã về.” Thẩm Tu Lâm ngồi xuống ghế salon.
“Ông nội cùng baba đâu ạ? Còn mẹ con nữa?”
Dương Phân nói “Mẹ con cùng baba đi tới đằng sau biệt thự, ông nội con thì ra ngoài rồi, một chút nữa chắc sẽ về. Con ra ngoài lâu như vậy, không gặp nguy hiểm gì chứ?”
“Không có.” Thẩm Tu Lâm cười cười “Không gặp nguy hiểm, con chỉ là đi tìm nhẫn mình thích hơi lâu thôi, mãi mới tìm được kiểu ưng ý.”
“Tìm được là tốt rồi.” Dương Phân cười kéo tay cháu trai “Tu Lâm, con trưởng thành thật rồi.”
Thẩm Tu Lâm cười đáp lại “Đúng vậy… Đông Phương đâu rồi bà? Bữa trưa có xuống lầu không?”
“À, bữa trưa có xuống một lần, nhưng mà con không ở nhà, hắn hỏi một chút, chúng ta nói con ra ngoài thu thập vật tư, hắn ăn cơm xong lại đi lên tiếp tục tu luyện, đến giờ vẫn chưa xuống lại.”
“Hoá ra là vậy.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Vậy bà nội, bà và quản gia cứ chuẩn bị cơm tối đi, con lên xem Đông Phương một chút.”
“Ừ, được.” Dương Phân cười gật đầu “Con đi đi.”
Thẩm Tu Lâm cười đi lên, căn bản không che giấu được tâm tình vui sướng của bản thân.
Đến trước cửa phòng, Thẩm Tu Lâm không dùng tinh thần lực thăm dò, chỉ đứng chờ một chút, sau đó cẩn thận mở cửa.
Hắn vừa mở cửa, Đông Phương Hiển cũng mở mắt ra, đúng là nhận thấy được hắn ở bên ngoài.
Thẩm Tu Lâm cười đi vào “Đông Phương, tu luyện xong rồi?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, đã xong.”
Thẩm Tu Lâm đi tới, kéo tay Đông Phương Hiển lại gần, người cũng ngả tới hôn lên.
Đông Phương Hiển đã quen Thẩm Tu Lâm hơi chút là hôn môi, vì vậy, đứng im nhận lấy, hơn nữa, còn hơi chút đáp lại.
Cảm giác được Đông Phương Hiển đáp lại, Thẩm Tu Lâm nhất thời kích động lên…
Nhưng sắp tới giờ cơm tối, hơn nữa bọn họ còn chưa có kết hôn, không thể thực sự làm cái gì, Thẩm Tu Lâm khắc chế chính mình, buông Đông Phương Hiển ra.
Chính là động tác thả tay này có vẻ rất khó khăn mới làm được.
Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Lúc nãy ra ngoài?”
“Ừm, thu thập vật tư.”
Đông Phương Hiển híp mắt “Thật sao?”
“Hả?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Thật mà, sao vậy? Đông Phương không tin?”
Đông Phương Hiển chăm chú liếc nhìn đối phương.
“Ta hỏi Ngô Khánh Liễm cùng Lưu Tương Vân, bọn họ không biết ngươi đi thu thập vật tư.”
“À…” Thẩm Tu Lâm nhất thời nghĩ tới gì đó, mở to mắt “Đông Phương, bà nội nói là ngươi ăn cơm xong vẫn luôn tu luyện. Ngươi đi ra ngoài lúc nào?”
Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Ta muốn đi ra ngoài, bọn họ không biết được.”
“Cũng đúng.” Thẩm Tu Lâm cả mặt đều là ý cười, hôn lên khoé môi Đông Phương Hiển một chút “Ta đi ra làm gì thì bây giờ vẫn tạm thời là bí mật, rất nhanh ngươi sẽ biết thôi.”
Đông Phương Hiển híp mắt “Ngươi đang giở trò quỷ gì?”
“Đông Phương, ta không làm gì xấu đâu.” Thẩm Tu Lâm vội vàng nói, cười hì hì “Ta nói rồi nha, rất nhanh ngươi sẽ biết, Đông Phương, kiên nhẫn một chút, được không?”
Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm, không nói gì.
Thẩm Tu Lâm cười cười kéo người lại gần “Đông Phương, chúng ta xuống ăn cơm thôi. Có đói không?”
“Không đói.” Đông Phương Hiển lắc đầu.
“Nhưng ta đói rồi, rất đói đó.” Thẩm Tu Lâm cười, còn giả bộ đáng thương xoa xoa bụng.
Đông Phương Hiển nói “Vậy nhanh đi xuống đi.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm cả mặt đều nở hoa.
Hai người đi xuống lầu, Thẩm Hoa Phong cùng Hứa Du Nhiên đã về.
“Ông nội vẫn chưa về sao?” Thẩm Tu Lâm tự nhiên nắm tay Đông Phương Hiển ngồi xuống ghế salon trong phòng khách.
Đông Phương Hiển lúc đầu còn cảm thấy mất tự nhiên, thế nhưng hiểu được mặt Thẩm Tu Lâm dày lắm, hơn nữa cũng đã thông báo quan hệ của hai người, Đông Phương Hiển mặc dù cảm thấy có chút bất lực, nhưng lại không tiếp tục cự tuyệt nữa.
Thấy Đông Phương Hiển không từ chối hắn, Thẩm Tu Lâm càng vui hơn nữa.
Mấy hành động tú ân ái của hắn lại làm rất tự nhiên, người bên ngoài dù nhìn thấy cũng chẳng biết nên nói cái gì.
Dương Phân cười “Về rồi, về rồi.”
Nói xong, nhìn qua hướng cửa chính.
Quả nhiên, Thẩm Tiền Du đã về tới.
“Ông nội.” Thẩm Tu Lâm lên tiếng.
Đông Phương Hiển vẫn không mở miệng gọi được mấy tiếng xưng hô này… Số lần y gọi mọi người cũng rất ít, nhưng Thẩm gia không ai thèm để ý tới vấn đề này cả, Thẩm Tu Lâm cũng không cưỡng ép Đông Phương Hiển gọi. Thẩm gia bọn họ không phải người quá chú trọng quy củ.
Huống chi, mấy thứ tôn trọng, kính trọng này, cũng không cần phải nói ra miệng mới biết.
Ngươi muốn đối tốt với một người, muốn thể hiện sự tôn trọng của mình, dùng hành động cũng biểu hiện ra được.
Mấy loại khẩu phật tâm xà, coi như miệng nói lời dễ nghe, tâm cũng đen không phải hay sao.
Hơn nữa, Thẩm gia cũng biết tính tình lạnh như băng của Đông Phương Hiển, càng thêm không để ý mấy thứ bên ngoài này.
Thẩm Tiền Du cười “Ta về cuối cùng sao?”
“Đúng vậy, không về nhanh, cả nhà suýt chút nữa sẽ ăn trước, không chờ ông rồi.” Thẩm Tu Lâm cười.
Hiện giờ chính là những thời điểm hắn sống được thoải mái nhất sau khi trọng sinh.
Sau khi yêu Đông Phương Hiển, dục vọng báo thù của hắn trở nên phai nhạt không ít.
Nhưng mà, ít thì ít, có một số nợ, một số thù hận, không phải nói bỏ qua là sẽ bỏ qua.
Huống chi, hắn cảm thấy những người đó khẳng định sẽ không bỏ qua bọn họ.
“Cũng không sao.” Thẩm Tiền Du không thèm để ý “Mọi người ăn trước cũng có sao đâu.”
Dương Phân lên tiếng “Được rồi, không nói nhảm nữa, mau đi rửa tay đi, đừng mang vi khuẩn bên ngoài về nhà.”
“Rồi, rồi, đi rửa tay.” Đối với Dương Phân, Thẩm Tiền Du thật là một chút tính tình cũng không có nổi.
Mấy chục năm nay vẫn là như vậy…
Thẩm Tu Lâm nhìn ông nội đi rửa tay, cười hì hì. Sau đó chuyển hướng về phía Đông Phương Hiển, dùng một thanh âm vô cùng nhỏ nói “Đông Phương, sau khi chúng ta kết hôn, cái gì ta cũng nghe theo ngươi, đây là truyền thống của Thẩm gia chúng ta.”
Đông Phương Hiển dừng một chút, liếc Thẩm Tu Lâm một cái “Thật sao?”
“Đúng a, ngươi nhìn xem, baba ta, ông nội ta hoàn toàn là như vậy.”
Đông Phương Hiển cười lạnh một tiếng “Ta không phải nữ.”
Thẩm Tu Lâm cười “Ta cũng không nói ngươi là nữ nhân nha, ngươi là nữ có khi ta còn không thích đâu.”
“Thế sao?” Đông Phương Hiển cười lạnh hơn nữa “Ở thế giới của ta, muốn đổi giới tính kỳ thật rất dễ.”
“Hả…” Thẩm Tu Lâm lúng túng, nói “Ngươi, ngươi muốn làm nữ nhân sao?”
Đông Phương Hiển nhất thời đen cả mặt “Ngươi nói bậy gì đó.”
Thẩm Tu Lâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm “Haha, không phải là được rồi, không phải là được rồi.”
Đông Phương Hiển lườm hắn một cái, không nói gì.
Thẩm Tu Lâm sâu sắc cảm nhận được mình nịnh người yêu lại thành ra chọc giận rồi.
“Khụ khụ.” Thẩm Tu Lâm ho khan “Đông Phương, ngươi nói cho ta một chút việc liên quan tới thế giới của ngươi đi.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, nhàn nhạt nói “Cũng không có gì đáng nói.”
Thẩm Tu Lâm biết thế giới kia là khúc mắc của Đông Phương Hiển, đối phương không muốn nói thì hắn cũng không để ý tới nữa, chỉ cầm tay đối phương “Đông Phương, ta nói rồi, ta nhất định sẽ cùng ngươi đi tới nơi đó.”
Đông Phương Hiển dừng lại, rũ mắt xuống.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Ta sẽ cùng ngươi trở về, những thương tổn ngươi phải chịu trước kia, ta sẽ giúp ngươi trả lại.”
Đông Phương Hiển liếc đối phương, khoé miệng khẽ nhếch “Ngươi sao? Ngươi cảm thấy chút thực lực của ngươi có thể đối đầu với họ?”
Thẩm Tu Lâm không vui “Ngươi đừng xem thường ta a, ta đang cố gắng tăng cường thực lực. Ngươi yên tâm, sẽ có một ngày ta vượt qua bọn họ.”
“Thật sao?” Đông Phương Hiển không tin.
Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nói “Nhất định là như vậy. Ta sẽ không để cho kẻ khác bắt nạt người của ta.”
Hai mắt Đông Phương Hiển hơi sáng lên, không nhịn được lẩm bẩm nói “Cùng là người, vì sao lại khác nhau lớn tới vậy.”
“Hả?” Thẩm Tu Lâm không hiểu. “Đông Phương sao lại nói như vậy?”
Đông Phương Hiển lắc đầu, y chỉ là đang suy nghĩ. Ở thế giới của y, trừ mẫu thân ra, không có người nào thật tâm với y, có khi đến cả mẫu thân cũng sợ y, mẫu thân chỉ luôn hi vọng mình hơn người, giúp được nàng mà thôi.
Trong mắt mẫu thân, thứ trọng yếu nhất chỉ có chồng nàng, chỉ có yêu thương của chồng nàng mà thôi.
Còn vị hôn phu của chính y… vốn nên là người thân cận với y nhất, lại chỉ luôn sợ y…
Người với người mà khác nhau nhiều tới vậy…
“Đông Phương?” Thẩm Tu Lâm gọi Đông Phương Hiển, hắn không thích biểu tình u ám của đối phương lúc này.
Đông Phương Hiển vẫn lắc đầu như cũ “Không sao.”
Thẩm Tu Lâm đang muốn nói thêm bên kia Hứa Du Nhiên lại gọi “Tu Lâm, Đông Phương, ăn cơm thôi.”
Thẩm Tu Lâm đành đem mấy lời muốn nói nuốt trở vào, sau đó nắm tay Đông Phương Hiển.
“Đông Phương, chúng ta ăn cơm trước, sau đó lại nói.”
Đông Phương Hiển gật đầu.
Bữa cơm tối vẫn là trải qua một cách ấm áp, mặc dù trong lòng Thẩm Tu Lâm vẫn che giấu tâm sự, chỉ là không biểu hiện ra…
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Tu Lâm bị Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du gọi vào thư phòng.
Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du cũng gọi Đông Phương Hiển, nhưng Đông Phương Hiển không tham dự, lấy lí do về phòng tu luyện để từ chối.
Thẩm Hoa Phong hai người cũng không để ý, nói với Thẩm Tu Lâm thì có khác gì nói với Đông Phương Hiển đâu.
Thẩm Tu Lâm cũng không giấu Đông Phương Hiển cái gì.
“Hôm nay mấy người kia lại tới, bên phía Lãnh gia là Lãnh Thu Ngôn, Châu gia là Châu Hải Ninh, Chu gia là Chu Cửu Dương.”
“Ồ?” Thẩm Tu Lâm nhướn mày “Bọn họ thật cũng có gan a, lẽ nào không sợ chúng ta thủ tiêu hay sao?”
Thẩm Hoa Phong nhàn nhạt nói “Ước chừng khẳng định chúng ta sẽ không làm mấy việc hèn hạ này, hơn nữa, chúng ta không muốn tự huỷ danh tiếng, không làm mấy việc ngu xuẩn như vậy.”
“Danh tiếng?” Thẩm Tu Lâm bật cười “Hiện tại là mạt thế, danh tiếng cũng không còn quan trọng nữa.”
“Sao lại không?” Thẩm Tiền Du cười “Chính là vì mạt thế, danh tiếng lại càng quan trọng hơn. Phải biết, trước mạt thế, danh tiếng chỉ liên quan đến lợi ích mà thôi. Sau mạt thế, danh tiếng chính là sinh mạng. Chúng ta hiện giờ, nếu danh tiếng bị bôi nhọ, càng khó có thể thu mua dị năng giả hơn.”
Thẩm Tu Lâm bĩu môi, không muốn phản bác nữa.
Thẩm Hoa Phong nói “Đúng vậy, cho nên, bọn họ chắc chắn chúng ta sẽ không ra tay, đương nhiên là có gan tới đây. Hơn nữa, con nghĩ ba người bọn họ đến đây cũng vì một mục đích, muốn khiến cho Tu Lâm phải tham dự vào việc thanh lý nhà máy quốc phòng lần này, nếu không thì cũng không cần nhắn mạnh là cả ba người bọn họ đều đi hay sao?”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy cũng có chút hứng thú “À, như vậy, bọn họ đều muốn con đi sao?”
Trong việc này, không có âm mưu gì, mới là lạ.
Nhưng mà… thế thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.