Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 59: Tình cảm không đáng giá




Sắc mặt Thẩm Tu Lâm cực kỳ u ám.
Hắn ngồi xuống ghế salon, lần này ngồi đủ hai giờ.
Rốt cuộc, cửa chính vang lên một tiếng rồi mở ra.
Thẩm Tu Lâm đột nhiên nhìn sang, thời khắc này, ánh mắt của hắn trở nên mãnh liệt, thậm chí còn nhiều ra một chút cuồng bạo.
Cửa mở, xuất hiện ở cửa quả nhiên là Đông Phương Hiển.
Thẩm Tu Lâm cũng không động, chỉ dùng ánh mắt ác liệt nhìn chằm chằm phương hướng của Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển bị ánh mắt như vậy nhìn, hơi run lên.
Thế nhưng tâm tình y cũng không tốt, đôi mắt không khỏi hơi nheo lại.
Thẩm Tu Lâm cũng không kiềm chế sự phẫn nộ của mình, hắn cơ hồ cắn răng hỏi “Ngươi đi đâu vậy?”
Giọng điệu chất vấn rõ ràng khiến cho Đông Phương Hiển có chút không vui, lại nghĩ tới Bạch Lâm, Đông Phương Hiển càng buồn bực.
Vì vậy, y cũng không nói gì, đóng cửa lại, đi thẳng qua chỗ Thẩm Tu Lâm, dự định đi lên lầu hai.
Thẩm Tu Lâm làm sao có khả năng cứ thế thả người đi lên được.
Cho nên, khi đối phương muốn lên lầu hai, hắn kéo lại cổ tay của đối phương đang đi qua bên cạnh mình.
Lần kéo tay này, nếu là người thường, nhất định sẽ rất đau. Dù là Đông Phương Hiển, cũng đau đến nhíu mày.
“Buông ra.”
“Ngươi vẫn chưa nói cho ta, ngươi đi đâu vậy, Đông Phương?” Thẩm Tu Lâm nghiến răng hỏi ra, có thể thấy được hắn đang cố kiên nhẫn đến cực hạn.
Đông Phương Hiển hơi dừng một chút. Y đột nhiên nhìn về phía Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm cũng tiếp tục nhìn chằm chằm Đông Phương Hiển. Khi bốn mắt nhìn nhau, chút cuồng bạo trong mắt Thẩm Tu Lâm càng thêm rõ ràng.
Tiếng thở dài bất đắc dĩ kia còn phảng phất vang lên bên tai, Đông Phương Hiển lạnh nhạt nói “Ta đi đâu còn cần nói cho ngươi biết?”
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm đột nhiên hơi co lại, tựa hồ không thể tin được lời Đông Phương Hiển nói ra sẽ sắc bén đến vậy.
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Ta lặp lại lần nữa, buông ra.”
Thẩm Tu Lâm không những không giận mà còn cười “Ta nếu không buông ra thì sao?”
Ánh mắt Đông Phương Hiển cũng trở nên tối đen, sau một khắc, tinh thần lực bàng bạc tràn ra, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, sau đó cả người liền bay ngược ra ngoài.
Lưng rơi xuống đất, mặc dù không bị thương nặng, thế nhưng trong mắt Thẩm Tu Lâm dĩ nhiên nhiều hơn một tia lạnh lẽo.
Đông Phương Hiển rũ mắt xuống trực tiếp lên lầu hai.
Lần này, Thẩm Tu Lâm không gọi người lại, tay hắn xiết vào thật chặt.
Âm thanh cửa phòng lầu hai đóng lại truyền xuống, Thẩm Tu Lâm cũng rũ mắt, đem âm trầm cùng cuồng bạo trong mắt toàn bộ biến mất, Thẩm Tu Lâm mới từ dưới đất đứng dậy.
Lưng có chút đau, thế nhưng đau như vậy ở mạt thế lại không đáng kể chút nào.
Huống chi, năng lực tự lành của dị năng giả so với người thường thì tốt hơn rất nhiều.
Dị năng giả, chỉ cần tang thi không cắn vào động mạch chủ, cũng sẽ không bị lây bệnh. Cào trầy xước cũng không có chuyện gì.
Mà người bình thường thì lại không được như vậy…
Từ dưới đất đứng dậy, Thẩm Tu Lâm trực tiếp rời khỏi biệt thự.
Đông Phương Hiển ở lầu hai từ tinh thần lực nhận biết được Thẩm Tu Lâm rời đi, y dựa vào cửa phòng, sắc mặt cũng càng ngày càng u ám…
Tựa hồ, cũng là đang đè nén gì đó.
Đảo mắt, cách mạt thế còn hai ngày.
Hiện tại, không gian của Thẩm Tu Lâm hầu như bị nhét đầy hết cả.
Thẩm gia kho ngầm dưới đất đã sớm được cải tạo thành hầm băng, sau mạt thế nguồn điện bị cắt, còn có thể dựa vào máy phát điện vận hành bằng năng lượng mặt trời.
Hơn nữa, N thị cũng không thiếu điện, chỉ cần nhà máy điện cỡ đại của nhà bọn họ được bảo vệ tốt.
Đời trước tang thi chiếm lĩnh nơi đó, bọn họ còn có thể khống chế lại nhà máy điện, huống chi đời này chuẩn bị đầy đủ, càng không có lý do không thể chiếm lĩnh.
Hết thảy mọi thứ có thể chuẩn bị được đều sớm đã chuẩn bị xong xuôi.
Thẩm gia hai người phụ nữ rốt cuộc biết đến tin tức về mạt thế, các nàng ở trong nhà tập làm quen.
Có lẽ bởi vì các nàng là người Thẩm gia, hơn nữa có lẽ các nàng đã quen làm mẫu thân phải mạnh mẽ, nói chung, hai người đều yên lặng làm đủ chuẩn bị.
Từ ngày đó rời đi biệt thự, Thẩm Tu lâm vẫn không trở về qua, hắn ở lại đại trạch Thẩm gia.
Nhưng mà, ai cũng có thể nhìn ra tâm tình của hắn không tốt.
Mấy ngày nay, cũng không có người nào đến làm phiền hắn.
Ngày hôm đó, Thẩm Tu Lâm đang ngồi trên ghế salon trong nhà, thủ hạ tới báo, Lâm Thuyết đến.
Lâm Thuyết là con trai của Lâm Phùng Kim, năm nay 29 tuổi, là chủ nhân của không gian trong chiếc vòng tay do Đông Phương Hiển đưa, người này khi học đại học đã chọn chuyên ngành là nông lâm nghiệp.
Hơn nữa, tuổi còn trẻ, tinh thần lực lại rất phù hợp với không gian kia, thật sự xứng đáng là chủ nhân hợp lệ của không gian.
“Cho hắn vào đi.” Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói.
Thủ hạ mau chóng đem người đưa tới.
Hiện tại, Thẩm gia ngoại trừ hai người giúp việc lớn tuổi, những người trẻ tuổi khác đều đã cho nghỉ việc. Thế nhưng nhân viên cùng thành viên chủ lực của Thẩm gia cơ hồ tất cả đều tập trung ở nơi này.
Rất nhanh, Thẩm Tu Lâm thấy một người thanh niên tiến vào.
Bề ngoài cũng không quá anh tuấn, thế nhưng khí tức lại để cho người khác cảm giác được rất tốt.
Hắn cũng chỉ thấy qua đối phương một lần khi truyền thừa không gian. Sau đó, lương thực, hạt giống của không gian, tất cả đều giao cho đối phương quản lý.
Đây coi như lần thứ hai chính thức gặp mặt.
“Lâm Thuyết.” Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt gật đầu nhìn đối phương.
Lâm Thuyết cung kính nói “Thẩm thiếu.”
Thẩm Tu Lâm nói “Sao ngươi lại tới đây?”
Lâm Thuyết lo lắng nói “Là không gian xảy ra vài vấn đề, ta cảm giác được không gian có một chút biến hoá, ta không biết tình huống cụ thể thế nào, chỉ là cảm giác được, ta lo lắng thay đổi này không biết có ảnh hưởng đến cây lương thực trong không gian hay không.”
Thẩm Tu Lâm hơi giật mình “Biến hoá?”
“Vâng, hình như là biến hoá trong không khí, mà tinh thần lực của ta không mạnh, chi tiết ta cũng không rõ ràng lắm.”
Thẩm Tu Lâm hơi im lặng, không nói gì.
Lâm Thuyết cũng không dám giục, chờ tại chỗ.
Qua đại khái chừng năm phút, Thẩm Tu Lâm nói một địa chỉ cho Lâm Thuyết.
“Đông Phương tiên sinh ở đó, ngươi có vấn đề gì thì đến hỏi hắn.”
Lâm Thuyết tuy rằng cảm thấy nơi nào đó có vấn đề, thế nhưng cũng không dám nghĩ sâu, chỉ đành gật đầu “Được, ta biết rồi.”
Lâm Thuyết rời đi, Thẩm Tu Lâm nhìn bóng lưng đối phương, môi hơi nhếch lên.
Một nơi khác, biệt thự Đông Phương Hiển đang ở.
Từ sau ngày ấy, Thẩm Tu Lâm không quay trở lại.
Người giúp việc mỗi ngày đều sẽ đến biệt thự, giống như trước đây, chuẩn bị tốt ba bữa cơm, chỉ cần khi nào y muốn ăn thì xuống ăn là được.
Tựa hồ cùng trước đó cũng không có gì thay đổi, ngoại trừ Thẩm Tu Lâm.
Thế nhưng, Đông Phương Hiển lại rõ ràng cảm nhận được biệt thự này, trở nên tẻ nhạt vô vị.
Mạt thế chỉ còn có hai ngày sẽ tới, Đông Phương Hiển trong lòng có chút buồn bực, không thể tiếp tục tu luyện, vì vậy, y đứng bên cạnh cửa sổ lầu hai.
Một chiếc xe màu đen đi tới, Đông Phương Hiển trong lòng hơi nhảy lên.
Đây không phải là xe của Thẩm Tu Lâm, thế nhưng, biết được vị trí nơi này… cũng không có nhiều người.
Chiếc xe kia ngừng lại trước cửa biệt thự, hô hấp Đông Phương Hiển dừng trong nháy mắt, trong chốc lát này, cư nhiên vội vàng dùng tinh thần lực đi cảm nhận.
Cửa xe ô tô mở ra, sau đó một người nam nhân trẻ tuổi từ trên xe bước xuống.
Trong mắt Đông Phương Hiển không tự chủ được loé lên một tia thất vọng, lại trở về bình tĩnh như bình thường.
Người thanh nhiên này, y đương nhiên biết đến.
Trên thực tế, y tuy rằng không có bản lĩnh nhìn qua một lần là sẽ nhớ mãi không quên, thế nhưng, cũng không có khác biệt quá nhiều.
Những người đã từng gặp qua một lần, y hầu như cũng có thể nghĩ được đã gặp ở nơi nào.
Ngô Khánh Liễm trước đó chính là như vậy, nếu không có trí nhớ tốt, làm sao sẽ biết được người đó là tang thi cấp năm xuất hiện ở đế đô.
Thanh niên này tên là Lâm Thuyết, là chủ nhân không gian của vòng tay y đã đưa.
Đông Phương Hiển nhận ra, thế nhưng cũng không có tâm tình phản ứng lại.
Rất nhanh, Lâm Thuyết đi đến gõ cửa.
Đông Phương Hiển cũng không muốn để ý tới, vẫn đứng tại bên cạnh cửa sổ như cũ.
Lâm Thuyết rất kiên nhẫn đứng ở bên dưới gõ cửa, khoảng mười phút sau, Lâm Thuyết mới gọi điện thoại.
Lần này, Lâm Thuyết gọi điện thoại tới cho Thẩm Tu Lâm.
“Thẩm thiếu, ta gõ cửa chừng mười phút, cũng ấn chuông cửa, thế nhưng không có ai ra.”
Thẩm Tu Lâm vẫn duy trì tư thế ngồi trên ghế salon giống như lúc gặp Lâm Thuyết, nghe thấy vậy đột nhiên từ ghế salon đứng lên.
“Ngươi nói cái gì?”
Lâm Thuyết cho là đối phương không nghe rõ, lập lại câu nói một lần.
Thẩm Tu Lâm cắn chặt môi, một lúc sau, hắn nhàn nhạt nói “Ngươi ở đó chờ ta.”
Dứt lời, Thẩm Tu Lâm trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Thuyết hơi nhíu mày, ý Thẩm thiếu là sẽ lập tức đến đây hay sao?
Bản thân như thế nào có thể nghe được từ trong thanh âm của Thẩm thiếu có một chút cảm giác căng thẳng cùng… không chờ được nữa?
Chẳng lẽ Thẩm thiếu vốn muốn tới nơi này?
Như vậy tại sao không cùng mình đến đây?
Lâm Thuyết có chút mơ hồ, thế nhưng cũng không hiếu kỳ, Lâm Thuyết nghĩ rằng sẽ có chuyện quan trọng xảy ra.
Mà cha đã từng nói, trong tương lai, muốn sinh tồn, nhất định phải thu hồi lòng hiếu kỳ của mình lại.
Lâm Thuyết bản thân rất tiếc mệnh, cho nên cũng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Vì vậy, Lâm Thuyết cất điện thoại di động, tại chỗ cũ im lặng đứng chờ.
Chờ Thẩm Tu Lâm đến.
Lầu hai, Đông Phương Hiển vẫn không có động tĩnh…
Tốc độ lái xe của Thẩm Tu Lâm rất nhanh, không tới 15 phút hắn đã tới nơi ở của Đông Phương Hiển.
Khi Lâm Thuyết nhìn thấy Thẩm Tu Lâm thật sự rất ngạc nhiên, bởi vì từ Thẩm gia tới bên này, tốc độ lái xe không chậm, nhất định cũng phải đi khoảng nửa giờ. Mà thời gian Thẩm Tu Lâm đi, lại ít một nửa.
Đây là, rất gấp?
Nhưng mà, không quản Thẩm Tu Lâm có phải rất gấp hay không, từ khi hắn xuống xe, người bên ngoài đều coi như không khí, không có cái gì lọt vào mắt cả.
“Thẩm thiếu.” Lâm Thuyết đi lên đón.
Thẩm Tu Lâm gật đầu, sau đó đi tới cửa, hắn gõ cửa một cái, đồng thời dùng tinh thần lực cảm nhận bên trong.
Hắn cảm giác được Đông Phương Hiển tồn tại, đối phương vẫn ở trong phòng.
Đáp án này làm cho Thẩm Tu Lâm nhẹ thở ra một hơi.
“Thẩm thiếu?” Nhìn Thẩm Tu Lâm không tiếp tục gõ cửa, Lâm Thuyết có chút nghi hoặc.
Thẩm Tu Lâm lấy ra chìa khoá cửa, mở cửa chính ra.
“Đông Phương tiên sinh ở trên lầu, ngươi ở dưới chờ đi, hắn có thời gian sẽ đi xuống.”
Vị Đông Phương tiên sinh thần bí kia quả nhiên là có ở đây?
Vậy tại sao có người đến gõ cửa lại không mở? Ý niệm này xoay chuyển trong lòng Lâm Thuyết, thế nhưng lại không nói ra, chỉ cung kính nói “Được rồi, ta đã biết.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu, không nói thêm cái gì liền rời đi.
Không sai, chính là rời đi.
Hắn rời khỏi biệt thự, một lần nữa lái xe đi…
Đông Phương Hiển nếu như muốn gặp hắn, khi chính mình xuất hiện y sẽ biết, người cũng sẽ xuống dưới.
Thế nhưng, Đông Phương Hiển không xuống, như vậy hiển nhiên, Đông Phương Hiển không muốn gặp hắn.
Hắn mặc dù có tình cảm với Đông Phương Hiển, thế nhưng nếu lần động tâm này mà đối phương căn bản không có ý đó, hắn cũng không muốn tiếp tục theo đuổi.
Đối phương không tiếng động từ chối đã có thể chứng minh rất nhiều thứ.
Càng không cần nói, lần trước Đông Phương Hiển động thủ với hắn cũng không nương tay.
Bọn họ chỉ là đồng bọn hợp tác, hoặc là, Đông Phương Hiển hi vọng bọn họ chỉ duy trì ở đồng bọn hợp tác, hắn nghĩ hắn hiểu được.
Bởi vì đối phương biểu đạt rất rõ ràng.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm rời đi.
Đông Phương Hiển vẫn đứng ở bên cửa sổ lầu hai như cũ, y thấy Thẩm Tu Lâm đi vào biệt thự, nhìn thấy đối phương không ở lại bao lâu liền đi ra, rời khỏi…
Chiếc xe nghênh ngang rời đi, không cần tinh thần lực cũng nhìn thấy được.
Đông Phương Hiển cũng không hề dùng tới tinh thần lực.
Y có chút hoảng hốt nghĩ tới tình cảnh đối phương gặp mặt Lãnh Truyện Phong, Bạch Lâm.
Lãnh Truyện Phong đời trước là người giết Thẩm Tu Lâm, cho nên y đối với kẻ đó vô cùng lạnh lùng.
Bạch Lâm, y không biết đời trước Bạch Lâm có phải có gút mắc gì với Thẩm Tu Lâm hay không. Y chỉ biết, Bạch Lâm chính miệng nói ra, thích Thẩm Tu Lâm rất lâu.
Nhưng người có thể… lạnh lùng giữ khoảng cách với người đã thầm yêu chính mình thật lâu…
Trước kia, chính mình cũng là người hắn để ý.
Mà hiện tại, Đông Phương Hiển cũng sẽ trở thành người xa lạ mà hắn cần giữ khoảng cách.
Thẩm Tu Lâm, đây chính là động tâm cùng tình yêu của ngươi?
Nếu chỉ là thứ tình cảm rẻ tiền như vậy, ta Đông Phương Hiển đích xác cũng không cần bận lòng…
Nghĩ như thế, đáy mắt Đông Phương Hiển chợt loé lên ánh sáng tối tăm.
Chút ánh sáng tối tăm kia tuy rằng biến mất rất nhanh, thế nhưng, dù sao cũng để lại vết tích…
Giống như, Thẩm Tu Lâm người này, coi như hiện tại đã biến mất, thế nhưng vết tích đã tồn tại. Thế gian này, lại có những vết tích không cách nào tiêu trừ được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.