Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 57: Ra ngoài vào lúc đêm khuya




Cách mạt thế còn năm ngày.
Thẩm Tu Lâm nhận được điện thoại của Bạch Lâm.
Bạch Lâm gọi tới vào khoảng hơn mười hai giờ khuya, từ trong điện thoại di động có thể nghe được thanh âm huyên náo phía bên kia, hiển nhiên là đang ở nơi rất ồn ào.
Cuối cùng Thẩm Tu Lâm vẫn quyết định đi đến đó.
Trước khi rời đi, hắn còn nhìn qua cửa phòng của Đông Phương Hiển. Đương nhiên chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa đóng mà thôi.
Thẩm Tu lâm cũng không dùng tinh thần lực để thăm dò, sợ quấy rầy Đông Phương Hiển tu luyện.
Dừng lại một chút bên ngoài phòng Đông Phương Hiển, Thẩm Tu Lâm rời khỏi biệt thự.
Thẩm Tu Lâm không biết rằng, sau khi hắn rời đi, trong phòng Đông Phương Hiển, đối phương mở hai mắt ra.
Ánh mắt Đông Phương Hiển tựa hồ có chút mê man, lại tựa hồ có một chút… phức tạp.
Một lát sau, Đông Phương Hiển lại nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện, thế nhưng, không biết vì sao, đến nửa giờ lại không cách nào nhập định được.
Đông Phương Hiển nhíu mày.
Y không nghĩ tới, chính mình sẽ vì Thẩm Tu Lâm ra ngoài mà không cách nào nhập định để tu luyện.
Cuối cùng, Đông Phương Hiển cũng chỉ có thể u ám cười khổ.
Có một số việc, không phải ngươi muốn cự tuyệt là có thể không nghĩ tới, cũng không phải bản thân ngươi bài xích mà có thể giữ lại được tâm của chính mình.
Cuối cùng, Đông Phương Hiển cũng rời khỏi phòng.
Muốn tìm được Thẩm Tu Lâm không hề khó khăn, tinh thần lực của Đông Phương Hiển có đẳng cấp cao hơn Thẩm Tu Lâm rất nhiều.
Phương thức tu luyện của Thẩm Tu Lâm có sự chỉ điểm của y, cho nên, y hoàn toàn có thể cảm ứng được.
Hơn nữa, hiện tại mạt thế còn chưa tới, linh khí trong thiên địa vẫn chưa hỗn loạn, muốn cảm ứng được vị trí hiện tại của Thẩm Tu Lâm thì lại càng đơn giản.
Thẩm Tu Lâm lái xe ra ngoài, thế nhưng tốc độ như vậy với Đông Phương Hiển cũng không tính cái gì.
Dùng tinh thần lực gia tăng tại chân của chính mình, Đông Phương Hiển đuổi theo một cách bí mật.
Một đường tránh né máy ghi hình, hoặc trực tiếp dùng tinh thần lực của mình khống chế.
Nếu có người nào đó thị lực cực tốt, thực sự có thể nhìn thấy một người đang “bay”.
Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác do tốc độ quá nhanh, giống như là bay mà thôi.
Đông Phương Hiển hiện tại nếu không có chướng ngại vật, gấp rút lên đường, tốc độ tuyệt đối còn nhanh hơn so với xe thể thao của Thẩm Tu Lâm.
Mà bây giờ, vì đi đến vị diện này, tinh thần lực của y bị ảnh hưởng, không bằng nổi một nửa quá khứ.
Vốn lúc trước y đã khôi phục được một chút, lại bị đẩy trở về hai năm trước, tinh thần lực của y cũng bị rút lui theo.
Nhưng cho dù như thế, tinh thần lực của y vẫn có đẳng cấp cao hơn Thẩm Tu Lâm rất nhiều, đây chính là điểm khác nhau giữa vị diện hạ cấp và vị diện trung cấp.
Đây chính là sự chênh lệch giữa tu luyện từ nhỏ và tu luyện giữa chừng.
Thẩm Tu Lâm người này dưới cái nhìn của y thì đã được coi là rất may mắn, số mệnh cũng rất tốt, nếu có thời gian và kỳ ngộ, có thể đuổi kịp y…
Trong lúc suy nghĩ, Đông Phương Hiển đã dần dần đến gần xe của Thẩm Tu Lâm, đồng thời che giấu đi chính mình.
Sau đó, y cảm giác được xe của đối phương sắp dừng lại.
Đông Phương Hiển nhìn xung quanh một chút, trước tiên tìm địa phương ẩn nấp ở chỗ tối.
Thẩm Tu Lâm dừng xe xong, xuống xe, lấy điện thoại di động ra.
Sau một hồi, Bạch Lâm bên kia mới nhận, bộ dạng say quên mọi thứ.
“Tu Lâm? Ha ha… Tu Lâm, ngươi, ngươi thật sự tới tìm ta.”
Thẩm Tu Lâm trầm mặc, nhàn nhạt nói “Ngươi ở chỗ nào?”
Bạch Lâm cười ngây ngô “Ta, ta ở… Ta ở, ta phải đi xuống… Tu Lâm, ngươi, ngươi chờ ta một chút a…”
Nói xong, Bạch Lâm cúp điện thoại, Thẩm Tu Lâm nhất thời nhíu mày.
Suy nghĩ một chút, Thẩm Tu Lâm quyết định đi tìm đối phương rồi lại nói, dù sao cũng đã tới nơi này.
Thẩm Tu Lâm đi vào quán bar.
Quán bar này, Thẩm Tu Lâm chưa từng tới qua.
Hắn là người thừa kế Thẩm gia, đương nhiên không phải nơi nào cũng đi đến.
Quy mô của quán bar này, còn chưa đủ lọt vào mắt hắn.
Nếu hôm nay không phải Bạch Lâm, hắn cũng sẽ không đến nơi này.
Sau khi vào quán bar, mùi thuốc lá cùng cảm giác ồn ào bên trong khiến cho Thẩm Tu Lâm khó chịu nhíu mày.
Nhưng mà, loại khó chịu này trong mạt thế thực sự không coi vào đâu.
Dù sao còn tốt hơn rất nhiều so với mùi hôi thối của tang thi.
Thẩm Tu Lâm nhịn xuống cảm giác khó chịu, rốt cuộc thấy được Bạch Lâm đang lảo đảo đi về phía bên này.
Sau lưng Bạch Lâm còn có hai nam nhân, nhìn hai nam nhân này chắc chắn không có ý tốt, thế nhưng họ lại không thể tới gần bên người Bạch Lâm, vì còn bị một người khác chắn lại.
Người chắn lại này, Thẩm Tu Lâm liếc mắt liền nhận ra đối phương, là một người thuộc thế giới ngầm của Thẩm gia.
Người này là bảo tiêu của Bạch Lâm.
Quả nhiên, người bảo tiêu này vừa nhìn thấy Thẩm Tu Lâm liền lập tức giải quyết hai nam nhân kia, đồng thời dẫn Bạch Lâm tới trước mặt Thẩm Tu Lâm.
“Thẩm thiếu.”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Xảy ra chuyện gì?”
“Thuộc hạ chỉ biết, ngày hôm nay tựa hồ là ngày giỗ một vị thân nhân nào đó của Bạch tiên sinh, tâm tình của hắn không quá tốt.”
Thẩm Tu Lâm im lặng, gật đầu “Được, ta biết rồi, người giao cho ta, ngươi đi trước đi.”
“Vâng.” Bảo tiêu gật đầu, trực tiếp rời đi.
Thẩm Tu Lâm liếc nhìn người say tới không biết gì, không tiếng động thở dài, sau đó lôi người đi ra bên ngoài.
Toàn bộ hành động Bạch Lâm đều rất phối hợp.
Rốt cuộc, hai người đến bên ngoài, khi Thẩm Tu Lâm muốn đưa Bạch Lâm lên xe, Bạch Lâm bỗng nhiên níu chặt cửa xe.
“Không, ta không đi.”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Bạch Lâm, đừng nháo.”
“Ta không nháo, ta ngày hôm nay không về nhà, không về nhà.” Bạch Lâm nổi lên tính khí trẻ con.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Bạch Lâm!”
Bạch Lâm cười ha ha, bỗng nhiên quay ra ôm lấy cánh tay Thẩm Tu Lâm.
“Tu Lâm, ngươi, ngươi ở bên ta một đêm đi, chỉ một đêm thôi, có được hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.