Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 209: Tình địch cũ




Mấy người bên phía Đông Phương Hiển đúng thực đang đối phó với hai người cao thủ liên hợp.
Hai người cao thủ này, một là anh trai mà Tiểu Hồng nói.
Tiểu Hồng vốn cũng là một loại hình thức năng lượng thể, hơn nữa vừa lúc là kẻ địch của Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc mà thôi.
Hơn nữa, mấy năng lượng thể như Tiểu Hồng, dưới một góc độ nào đó, thì đều bị ô nhiễm.
Mà anh trai này của Tiểu Hồng thì càng thêm nghiêm trọng hơn…
Thực lực của Tiểu Hồng hoàn toàn không thể sánh bằng anh trai nó.
“Người anh trai” này, là năng lượng thể bản nâng cấp.
Đông Phương Hiển, Lâm Tôn, Tang Thì, Ngô Tranh, còn có Thẩm Hình và Thẩm Dật Hiên liên thủ đối phó.
Thế nhưng, kẻ địch ngoại trừ năng lượng thể cao cấp kia ra, còn có một kẻ không nhìn thấy được.
Kẻ địch kia không biết là thứ gì.
Thậm chí, mấy người Đông Phương Hiển ngay cả hình dáng của đối phương còn không thể thấy được.
Bọn họ chỉ có thể cảm giác được sức mạnh mà đối phương dùng thôi.
Thẩm Tu Lâm bình tĩnh liếc nhìn bên đó, nheo mắt lại, nhưng cũng không đi tới hỗ trợ.
Chỗ tinh thần lực còn lại của hắn cũng không phải không đủ giúp đỡ, mà là người ở bên đó đã nhiều lắm rồi. Thêm một người như hắn cũng không có tác dụng gì, thiếu một người như hắn vẫn đủ sức để chống đỡ.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cắn răng, rồi nhằm dưới đất mà đại khai sát giới.
Đúng vậy, Thẩm Tu Lâm chọn cách ở phía dưới trợ giúp những dị năng giả đang chiến đấu.
Những dị năng giả này cộng thêm người trợ giúp có thực lực cường hãn như Thẩm Tu Lâm, kết quả tự nhiên là không cần phải nói.
Bọn họ trước đó đã có thể áp chế những tang thì này, vì vậy, sau khi Thẩm Tu Lâm dễ dàng tiêu diệt một số tan thi có cấp bậc cao, bọn họ càng tăng nhanh tốc độ hơn.
Chiến đấu dưới mặt đất, chỉ sau nửa giờ rốt cuộc kết thúc.
Tất cả tang thi đều bị chém giết tại chỗ, dù cấp bậc cao cũng không tránh khỏi.
Những tinh hạch này, Thẩm Tu Lâm tự lấy đi một phần, phần nhiều còn lại hoàn toàn không động tới.
Vì vậy, những dị năng giả kia may mắn thu nhặt số còn dư lại.
Sau khi Thẩm Tu Lâm giải quyết xong chiến trường bên này cũng không đi tới chỗ mấy người Đông Phương Hiển.
Hắn tin tưởng, mấy người Đông Phương Hiển có thể giải quyết!
Quả nhiên, tình huống vào lúc này đã xảy ra biến hoá.
Vốn là mấy người Đông Phương Hiển dù đông như vậy cũng chỉ có thể giằng co với hai vật giống như vòng xoáy dính liền kia mà thôi.
Thế nhưng, sau khi toàn bộ tang thi bị giết chết hết, hai thứ này dường như biết được nhiệm vụ ngày hôm nay của chúng nó không thể hoàn thành, nên nảy sinh ý muốn chạy trốn.
Chỉ là, chúng nó muốn trốn mấy người Đông Phương Hiển còn chưa cho đâu, giằng co lập tức biến thành ngăn cản cùng truy đuổi.
Vòng xoáy giống như nổi giận, tự chia ra làm hai.
Sau đó, một quái vật giương nanh múa vuốt từ trong vòng xoáy thứ nhất chạy ra…
Hình dáng của vòng xoáy còn lại lúc này cũng thay đổi.
Vòng xoáy thứ hai bị chia ra, khiến cho ngoại hình của nó càng lộ rõ hơn, rồi nó bỗng nhiên tạo thành hai viên cầu.
Màu sắc và khí tức của quả cầu này lại khiến cho mấy người Thẩm Tu Lâm cảm thấy khá quen thuộc.
Đặc biệt là Tang Thì. Trước đó, ngay tại trước mặt Ngô Tranh, Tang Thì từng nuốt một quả cầu gần giống như vậy.
Vì vậy, theo bản năng, Ngô Tranh nhìn về phía Tang Thì.
Tang Thì nhìn quả cầu kia, dường như cũng có chút khó giải thích được, anh ta nghiêng đầu, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Lần trước, mấy người Thẩm Tu Lâm không có mặt.
Đợi đến khi bọn họ trở về, Tang Thì đã nuốt viên cầu kia rồi.
Cho nên sự tình ngày hôm đó bọn họ cũng chỉ nghe Ngô Tranh kể lại mà thôi, còn cụ thể là thế nào, bọn họ cũng không biết.
Lí do mà bọn họ cảm thấy thứ này khá quen thuộc, đó là bởi vì khí tức trên quả cầu này.
Nó… có tử khí rất đậm.
Loại tử khí này, lần đầu tiên mà Thẩm Tu Lâm cảm giác được, là ở trên người Ngô Khánh Liễm.
Sau khi bọn họ rời khỏi Thẩm gia căn cứ để tới Đế đô, phía dưới vết nứt xuất hiện, bọn họ cũng cảm thấy tử khí, đồng thời dựa vào trực giác mà cảm thấy tử khí đó rất hữu ích đối với Ngô Khánh Liễm.
Chỉ là, tình huống không rõ ràng, hơn nữa, Ngô Khánh Liễm hiện tại dù sao cũng là tang thi, mặc dù có tinh thần lực của Đông Phương Hiển kiềm giữ, nhưng bọn họ lại ở cách quá xa. So với nghĩ biện pháp để Ngô Khánh Liễm thăng cấp rồi khó kiềm giữ, thì không bằng chờ đến khi bọn họ trở về lại nói.
Nếu không thì, bên phía Ngô Khánh Liễm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ muốn cứu cũng cứu không kịp hay sao?
Nghĩ như vậy, cho nên, chỗ đó, bọn họ đều không kêu Ngô Khánh Liễm tới.
Mà hiện tại, xuất hiện hai viên cầu này, khiến cho Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại.
Đồng thời, hắn còn có một loại trực giác bản năng, đó chính là…
Nếu như có thể nghĩ biện pháp lấy được một viên cầu kia, chắc chắn sẽ rất hữu dụng đối với Ngô Khánh Liễm.
Hơn nữa, gần đây bọn họ đã gặp phải tử khí rất nhiều lần. Vật này rốt cuộc là thứ gì, bọn họ cũng phải điều tra rõ ràng.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trao đổi ánh mắt, cùng nhau xông tới.
Lúc này, Thẩm Dật Hiên cũng kêu lên “Baba, cha, con tới giúp hai người.
Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc xuất hiện trên đỉnh đầu Thẩm Tu Lâm, hai luồng ánh sáng, một màu trắng, một màu xanh, bao phủ trên đầu Thẩm Tu Lâm.
Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm trước đó đã dùng mất không ít, thế nhưng hiện giờ chỉ trong thời gian ngắn giống như khôi phục được phần lớn.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nắm tay nhau, phát động công kích.
Hai người cầm tay của nhau, tinh thần lực mạnh mẽ dung hợp lẫn nhau.
Khi loại dung hợp này chuyển hoá thành lực công kích, trong nháy mắt, thiên địa giống như đều thay đổi.
Thẩm Dật Hiên đi theo phía sau Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm, lúc này cũng làm ra một hành động vô cùng bất ngờ.
Chỉ thấy một tay của cậu bỗng nhiên vỗ lên vai Thẩm Tu Lâm, một tay còn lại thì vỗ lên vai Đông Phương Hiển.
Sau đó, cả người cậu đổi chiều, hai chân hướng lên trời.
“Baba! Cha! Con giúp hai người.”
Tức thì, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm đồng thời cảm giác được có một lực lượng tinh thần lực vừa mạnh mẽ lại vừa thân quen từ trên người Thẩm Dật Hiên truyền tới.
Thẩm Dật Hiên là con trai của hai người, thế nhưng vì quá nhiều nguyên nhân, huyết thống đã có chút khác biệt với hai người. Nếu không phải có linh hồn giám định, e rằng hai người hoàn toàn không thể biết được đứa nhỏ này lại là con trai mình.
Chỉ là, vào giờ phút này, dù không có linh hồn giám định, thì Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng tuyệt đối không nghi ngờ gì.
Khí tức và tinh thần lực từ trên người Thẩm Dật Hiên truyền tới, chính là tinh thần lực quen thuộc của con trai hai người từ khi thằng bé còn nhỏ xíu xiu.
Một nhà ba người bọn họ lúc ấy từng đùa giỡn, từng trêu đùa lẫn nhau. Đứa nhỏ khi đó còn quấn lấy tinh thần lực của hai người chơi đùa, hai người làm sao sẽ thấy xa lạ được cơ chứ.
Đồng thời, tinh thần lực của Thẩm Dật Hiên còn có một loại thôn phệ đặc tính, thế nhưng loại đặc tính này đối với Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng chỉ là một sự trợ giúp đắc lực mà thôi.
Dưới sự trợ giúp này, một nhà ba người họ dùng sức hút lấy một viên cầu.
Sau đó, miệng của Thẩm Dật Hiên cũng kéo giãn ra rất lớn.
Tiếp theo, viên cầu kia bị Thẩm Dật Hiên hút vào trong miệng.
Rõ ràng viên cầu lớn như vậy, bên trên còn có mặt quỷ rất quỷ dị, thế nhưng cứ như vậy bị Thẩm Dật Hiên nuốt xuống bụng giống như ăn kẹo.
Thẩm Dật Hiên thực sự có cảm giác mình đang ăn kẹo.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lần này lại không có chút lo lắng nào, bởi vì bọn họ biết, con trai của mình không phải nuốt viên cầu kia.
Mà chỉ là nhốt viên cầu này trong hộp chứa mà thôi.
Nói cách khác, bọn họ muốn lấy viên cầu ra, chỉ cần lấy hộp chứa ra là được rồi.
Một viên cầu bị nuốt, một viên còn lại giống như biết sợ, trên mặt quỷ xuất hiện biểu tình tương tự với sợ hãi lo lắng.
Nó đột nhiên nổ tung.
Tình huống diễn ra quá đột ngột, may mà cũng không có ai đứng cách nó quá gần.
Ba người Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển và Thẩm Dật Hiên cũng vì đối phó với một viên cầu khác mà cách nơi này có chút xa.
Cũng bởi vậy, mấy người Lâm Tôn ở thời khắc nguy hiểm chỉ cần tránh ra một chút là được.
Thế nhưng, sau khi mọi người tránh ra mới phát hiện viên cầu này vốn không phải tự nổ, mà là nó dùng một loại thủ đoạn để chạy trốn.
Khí tức đối phương biến mất, kèm theo còn có anh trai của Tiểu Hồng.
“Anh ấy đi mất rồi.” Tiểu Hồng trợn mắt, mơ hồ nói “Chủ nhân, tại sao anh trai lại không nói chuyện với ta? Ta rất nhớ anh ấy, muốn biết anh ấy sống có tốt không.”
Nghiêm Hạ Khê hít sâu một hơi, vỗ đầu Tiểu Hồng “Người anh trai này của mày quá kinh khủng, sau này cách xa một chút.”
“Không đâu.” Tiểu Hồng chu mỏ “Anh trai của ta rất tốt.”
Nghiêm Hạ Khê lườm một cái, lười nhiều lời.
Vào lúc này, mấy người Thẩm Tu Lâm cũng quay trở lại mặt đất.
Thẩm Tu Lâm nói “Hộp chứa kia thế nào?”
Thẩm Dật Hiên cười “Baba yên tâm, không có chuyện gì. Con có thể khiến cho nó ngoan ngoãn ở trong người con.”
Thẩm Tu Lâm vẫn không yên tâm, nói “Lấy hộp chưa ra, baba cất nó đi.”
“Vâng.” Thẩm Dật Hiên nghe lời, rồi há miệng lấy hộp chứa ra, viên cầu bị nhốt ở bên trong cũng đi ra theo.
Thử cảm nhận một chút, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm liếc mắt nhìn nhau.
Tử khí bên trong càng ngày càng dày đặc.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Rất tà ác.”
Đông Phương Hiển cũng không thích tử khí phát ra từ vật này, gật đầu.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Ngô Khánh Liễm có lẽ sẽ thích nó. Đến lúc thì đưa cho anh ta nhìn thử xem có hữu dụng hay không. Nếu không có tác dụng gì, vậy thì tiêu diệt nó.”
Đông Phương Hiển suy nghĩ, gật đầu “Ừm.”
Thẩm Tu Lâm lại nói “Không cần suy nghĩ nhiều, trước tiên cứ để nó đấy đã. Nhưng anh phải hỏi Bảo Bảo một chút xem, có thể thu vật này vào không gian được không.”
Sau đó, Bảo Bảo bị gọi ra, cùng đi ra còn có những người bình thường lúc trước.
Những người kia vừa xuất hiện, người thân của bọn họ đều chạy tới, ai nấy đều rất cảm tạ Thẩm Tu Lâm.
Nếu không có Thẩm Tu Lâm, thì trận chiến như vừa rồi, người thân của bọn họ không biết phải chết bao nhiêu nữa.
Mấy đại gia tộc đều đi tới.
Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái, lắc đầu “Không sao, mọi người không có chuyện gì là tốt rồi.”
Thẩm Tu Lâm cũng không xã giao nhiều, để cho mọi người dành thời gian nghỉ ngơi, hắn và Đông Phương Hiển cùng nhau trở lại trong xe.
Sau khi vào trong xe, hai người lập tức hỏi Bảo Bảo “Vật này, con có biết nó là cái gì không?”
“Trời, phản năng lượng thể!”
“Hả? Con nói cái gì?” Thẩm Tu Lâm nheo mắt.
“Thế này nha, Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc là năng lượng thể. Mà kẻ địch của bọn họ là phản năng lượng thể. Phản năng lượng thể thật ra cũng là năng lượng thể, thế nhưng người tu luyện chính năng lượng thì để không thể chạm vào phản năng lượng thể, còn người tu luyện phản năng lượng thể lại vẫn có thể dùng chính năng lượng thể để tu luyện… Khó giải thích lắm, hai người có thể hiểu con nói gì sao?”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nheo mắt, rồi gật đầu.
“À, hai người có thể hiểu được là tốt rồi. Vậy con nói tiếp, chuyện chính là như vậy thôi… Cho nên, loại phản năng lượng thể này hai người không thể chạm vào, nếu không thì…”
“Chờ đã, con nói chúng ta không thể chạm vào?”
“Phải, baba, hai người không thể chạm vào, nếu không sẽ gặp phải chuyện không tốt.”
Sắc mặt Thẩm Tu Lâm lập tức trở nên khó coi.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển tựa hồ có chút không hiểu, chỉ nhìn hắn.
Bảo Bảo nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Tu Lâm thực sự quá khó coi, mới nói “Baba? Ba làm sao thế?”
Thẩm Tu Lâm hít sâu một hơi “Nếu hấp thu vật kia sẽ xuất hiện tác dụng thế nào? Em ấy từng hấp thu rồi.”
“Hả?” Bảo Bảo kinh ngạc “Cha từng hấp thu? Có thật không? Sao con lại không cảm giác được?”
Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên “Không phải con nói phản năng lượng thể… là năng lượng thể bị ô nhiễm sao? Chúng ta từng hấp thu rồi.”
“Hả? Không phải đâu.” Bảo Bảo kinh ngạc nói “Phản năng lượng thể là phản năng lượng thể. Tiểu Hồng mới là phản năng lượng thể. Còn năng lượng thể bị ô nhiễm chỉ là năng lượng thể bị ô nhiễm thôi. Hai người kỳ thực vẫn có thể hấp thu năng lượng thể bị ô nhiễm, chỉ cần dùng tinh thần lực chuyển hoá nó là được. Nói tóm lại, chỉ hơi phiền toái thôi, không hẳn là không thể hấp thu. Nhưng nếu hấp thu quá nhiều cũng có thể tăng cường phụ năng lượng, đối với thân thể sẽ không tốt.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, sắc mặt mới hơi dễ nhìn một chút “Nói như vậy, lúc đó, em ấy hấp thu là năng lượng thể bị ô nhiễm thôi. Đúng rồi, lúc đó em ấy quả thực chỉ hấp thu cái này. Nhưng mà… hai thứ đó khác nhau sao?”
“Phải, phản năng lượng thể thực là phản Ngũ Sắc Thập Quang. Hai người biết đấy, thế giới này, có chính diện, thì đương nhiên sẽ có phản diện. Ngũ Sắc Thập Quang là chính, đối địch với bọn họ chính là phản. Hai loại ý thức thế giới luôn tranh đấu lẫn nhau, cũng chính bởi vì như vậy, khi mất đi cân bằng… mạt thế sẽ xuất hiện.”
Thẩm Tu Lâm nghe xong, sâu sắc nhìn Bảo Bảo “Con biết được nhiều ghê, sao trước đây không nói?”
Bảo Bảo vô tội chớp mắt “Hai người đi cùng Tiểu Hồng, lại còn có cả Ngũ Sắc Thập Quang, con cứ nghĩ hai người đều biết, làm sao con biết là hai người không biết cơ chứ.”
Lời giải thích này khiến cho Thẩm Tu Lâm không nói lại được.
Liên quan đến việc hình thành mạt thế, hai loại ý thức thế giới tranh đấu lẫn nhau, cách nói này hắn thực sự đã từng nghe qua, chỉ là không được tỉ mỉ như Bảo Bảo nói mà thôi.
Hơn nữa, chính – phản năng lượng, hắn đúng là không biết.
Bọn họ nghĩ rằng Tiểu Hồng là năng lượng thể bị ô nhiễm, chỉ đến thế mà thôi.
Lại không nghĩ rằng không chỉ là bị ô nhiễm, mà còn là phản năng lượng thể.
Không đúng…
“Nếu Tiểu Hồng là phản năng lượng thể, như vậy nó cũng là năng lượng thể bị ô nhiễm sao?”
“Đúng vậy, đương nhiên là phải rồi.” Bảo Bảo nói “Theo cách nói của baba, phản năng lượng thể đều là năng lượng thể bị ô nhiễm, nhưng không phải tất cả năng lượng thể bị ô nhiễm đều là phản năng lượng thể.”
Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại.
“Phản năng lượng thể cũng có Ngũ Sắc Thập Quang, Tiểu Hồng chính là một Sắc trong đó. Người anh mới vừa xuất hiện của Tiểu Hồng kia, là một phản năng lượng thể rất mạnh. Con cảm thấy, nó hẳn là đại ca mạnh nhất bên trong đám phản năng lượng thể. Hơn nữa, bên cạnh đó, có Thập Quang thì cũng có phản Thập Quang. Baba, Tam Quang trong tay ba, là chính Tam Quang.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau.
Bỗng nhiên, Thẩm Tu Lâm nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng nhất “Con vừa mới nói, người đã tu luyện phản năng lượng thể đều có thể lấy chính năng lượng thể để tu luyện. Thế nhưng, chúng ta lại không thể tu luyện phản năng lượng thể, có đúng không?”
“Phải.”
Thẩm Tu Lâm nheo mắt “Thế nhưng hình như Tiểu Hồng từng nói qua, chúng ta xác thực không thể dùng nó để tu luyện, chỉ là nó cũng không thể tu luyện… theo cách con nói, là chính năng lượng thể.”
“Không phải.” Bảo Bảo nghiêm túc nói “Chúng nó có thể.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc mắt nhìn nhau, đều nhíu mày.
Sau đó, Đông Phương Hiển nói “Như vậy, tất cả mọi người đều có thể sử dụng Ngũ Sắc Thập Quang, đúng không?”
Bảo Bảo gật đầu “Đúng vậy.”
Thẩm Tu Lâm thở dài “Trách không được có nhiều thứ kỳ quái như vậy theo dõi chúng ta.”
Sắc mặt Đông Phương Hiển cũng có chút khó coi.
Bảo Bảo tròn mắt “Việc này, cũng không có cách nào.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thở dài, rồi hỏi Bảo Bảo về viên cầu khi nãy.
Bảo Bảo nói “Hai người không thể chạm vào nó, tuy rằng vật này không phải là phản năng lượng thể cao cấp như Tiểu Hồng, thế nhưng cũng không thua kém bao nhiêu, cũng là phản năng lượng thể. Không thể chạm vào!”
“Ba có một người thủ hạ, khí tức của hắn khá giống với vật này…”
“Vậy hắn có thể hấp thu!” Bảo Bảo lập tức nói “Nhưng hai người không thể để vật này ở trong không gian, sẽ ô nhiễm không khí.”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày.
“Không gian của cha thì không sao, nhưng phía bên con thì không được.”
“Tại sao không gian của cha con thì lại không có vấn đề gì?”
“Bởi vì không thể thăng cấp, không gian của cha tương đương với vật chết. Còn con là sống!”
Khi nói như vậy, Bảo Bảo tỏ ra vô cùng tự hào.
Thẩm Tu Lâm cũng hiểu rõ ý tứ của Bảo Bảo.
Phản năng lượng thể có rất nhiều, cũng giống như rất nhiều năng lượng thể mà bọn họ đã tìm được từ trước tới nay, nhưng phản năng lượng thể cao cấp có trí tuệ chân chính thì lại phải giống như Tiểu Hồng, cũng chính là phản Ngũ Sắc Thập Quang.
Viên cầu trong tay bọn họ, kỳ thực cũng là một loại phản năng lượng thể, thế nhưng chưa tới được cấp bậc như phản Ngũ Sắc Thập Quang.
Dù vậy, hai người họ cũng không thể hấp thu nó.
Còn Ngô Khánh Liễm, anh ta hẳn là có thể hấp thu phản năng lượng thể. Nói cách khác, anh ta tu luyện vốn chính là phản năng lượng.
Như vậy, bọn họ hiện giờ có thể khống chế Ngô Khánh Liễm, còn tương lai, có thể khống chế được hay không?
Nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm cũng hỏi ra.
Bảo Bảo suy nghĩ một chút, nói “Nếu như hai người đã lưu lại dấu ấn tinh thần lực trong não của hắn, đồng thời, thực lực của hai người luôn luôn tăng trưởng, hẳn là có thể áp chế hắn. Thế nhưng, nếu như thực lực của hắn cũng tăng trưởng quá nhanh, thậm chí còn vượt qua hai người, thì con cũng không biết sẽ có kết quả như thế nào nữa. Có lẽ, phải xem chừng bản tính của người này.”
“Bản tính?”
“Phải, đúng vậy, cần xem bản tính của hắn. Nếu như trong lòng hắn vẫn luôn hướng về hai người, thì sẽ không bị khống chế. Phản năng lượng kỳ thực cũng chỉ là một loại phương thức tu luyện mà thôi, dù có chút tà ác, nhưng nếu như giữ vững bản tâm, cũng không khác gì nhau.”
Cách nói này dù có chút thâm ảo, thế nhưng Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vẫn hiểu được.
Hai người sâu sắc nhìn Bảo Bảo, gật đầu, không nói gì nữa.
Bạn đang �
Sau đó, vật kia bị Đông Phương Hiển cẩn thận thu vào trong không gian, dự định tới lúc trở về lại nói.
Cùng lúc đó, trong sơn động ở Đế đô…
“Haha, Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển, khá lắm, thực sự là khá lắm…”
“Chủ tử.” Trương Tô Hàng cẩn thận đứng ở một bên.
Người kia khoát tay, nhàn nhạt nói “Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta cần bế quan, khoảng thời gian này không nên tới quấy rối ta.”
“Vâng.” Trương Tô Hàng lùi ra.
Người kia hít sâu một hơi, rồi biến mất tại chỗ.
Một lát sau, người kia đi tới một nơi mà mấy người Thẩm Tu Lâm đều có chút quen thuộc.
Đó là… Không gian trong hồ nước, nơi đã tìm thấy Tiểu Hồng.
Người kia đi tới nơi này, nhàn nhạt nói “Ngươi còn không đi ra? Vị Dấu chưa kết hôn kia của người hiện giờ đã chạy theo người khác, đến cả con trai cũng lớn lắm rồi.”
Giọng nói của người này vừa dứt, bỗng nhiên, hồ nước bắt đầu vặn vẹo, sau đó, một người thanh niên bề ngoài anh tuấn, thế nhưng ánh mắt lại vừa cay độc vừa lãnh khốc xuất hiện.
Nếu như Đông Phương Hiển ở đây, y sẽ nhận ra.
Người thanh niên này, đúng là “vị hôn phu” tốt của y ở vị diện kia, Chung Tự Tỉnh.
Đông Phương Hiển vốn cho là, có chút thù hận, nếu như không quay trở lại vị diện kia, là không thể báo thù.
Thế nhưng, hiện giờ… Có lẽ y không cần nghĩ như vậy.
Tiếc là, Đông Phương Hiển lúc này còn chưa biết được.
Chung Tự Tỉnh xuất hiện, nhưng thân thể của hắn ta… dường như có chút trong suốt quá mức.
“Ngươi còn không thể đi ra?” Người đàn ông lúc trước nhíu mày.
Chung Tự Tỉnh nhàn nhạt nhìn người đến “Cừu Khôi.”
Cừu Khôi nhếch miệng “Hả? Ngươi đúng là không vội nha… Đây chính là Dấu chưa kết hôn của ngươi, cứ như vậy chạy theo người khác, còn khăng khăng một mực trợ giúp tình nhân, chà chà, ngươi thật là rộng lượng.”
“Ngươi biết cũng không ít đâu.” Chung Tự Tỉnh lạnh lùng nói.
Cừu Khôi cười nhạt “Đương nhiên, chúng ta là đồng bọn hợp tác mà.”
“Xì.” Chung Tự Tỉnh bật cười một tiếng, cũng không từ chối cách nói này…
Cừu Khôi nghiêm túc nói “Bọn họ hiện tại càng ngày càng mạnh, nhất là con trai của bọn họ, năng lực rất đặc thù, có vẻ là khắc tinh của chúng ta.”
“Ồ?” Mắt Chung Tự Tỉnh sáng lên “Khắc tinh của chúng ta?”
“Ừm. Năng lượng thể cao cấp mà chúng ta tìm thấy, hiện giờ chia ra làm hai. Tuy rằng một nửa trốn về được, thế nhưng nửa kia còn chưa kịp làm cái gì đã bị tóm lấy, cũng là do đứa nhỏ kia.”
Chung Tự Tỉnh nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo “Là…”
“Phải, cho nên, ta hỏi ngươi một chút, ngươi đến cùng tính toán thế nào?”
Chung Tự Tỉnh lạnh nhạt nhìn về phía xa “Không cần biết ta tính toán thế nào, hiện tại, thực lực của ta chưa khôi phục, tất cả, đều phải chờ thêm một chút.”
“Có lẽ chúng ta không thể để cho bọn họ tiếp tục trưởng thành như vậy.”
“Chế tạo cho bọn họ một chút phiền phức đi.” Chung Tự Tỉnh suy nghĩ, nói.
Cừu Khôi nhún vai “Ta cũng nghĩ như vậy, thế nhưng thủ hạ hiện giờ của chúng ta có thể thực sự đối phó với người của bọn họ lại quá ít.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.