Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 203: Đứng ngồi không yên




Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm lướt qua, thấy được Nghiêm Hạ Khê và Ngô Tranh.
Hai người này… hình như có gì đó là lạ.
Nghiêm Hạ Khê vẫn quấn lấy Ngô Tranh như cũ, thế nhưng so với trước đây có vẻ nhiều hơn một chút gì đó.
Thẩm Tu Lâm đương nhiên là không biết.
Hai người Nghiêm Hạ Khê và Ngô Tranh cũng không được tự nhiên.
Tuy rằng trước đây hai người cũng từng có một lần bất ngờ tiếp xúc, thế nhưng khi đó môi chỉ lướt qua thôi.
Hơn nữa, vào lúc ấy, hai người mới quen biết, còn… chưa có cảm xúc gì.
Cho nên lần bất ngờ đó, chỉ có thể tính là bất ngờ.
Nhưng, ngày hôm qua, tuy rằng cũng bất ngờ, nhưng lại là bất ngờ hôn một lần.
Hình như còn là nụ hôn đầu của cả hai người nữa.
Ngày hôm qua, sau khi Ngô Tranh ném Nghiêm Hạ Khê lại bỏ chạy, Nghiêm Hạ Khê cũng không tìm được người.
Tới sáng nay, vất vả lắm mới tìm được, đương nhiên là muốn quấn lấy nhất nhất không tha.
Hơn nữa, Nghiêm Hạ Khê có chút ý nghĩ… muốn theo đuổi Ngô Tranh!
Vì vậy, biểu hiện và hành động có chút khác biệt so với trước đây.
Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm lướt qua hai người này, lại thấy được Lâm Tôn và Tang Thì.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm phát hiện, không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy… Hai người này… hình như cũng có cái gì khác thường thì phải.
Hình như, Lâm Tôn không đề phòng Tang Thì như trước nữa?
Mà có phải hắn nhìn nhầm không?
Lâm Tôn, thấy Tang Thì làm ra một hành động ngu ngốc nên cười!
Cười thật sao?
Thẩm Tu Lâm im lặng.
Mình chỉ có ngủ một đêm thôi, sao bên ngoài lại xảy ra biến hoá long trời lở đất thế này?
Thẩm Tu Lâm tiếp tục kéo dài tinh thần lực.
Sau đó, lần này, hắn nhìn thấy một đám người ở bên ngoài.
Hiện tại, căn cứ đã tuyên bố mệnh lệnh toàn dân rời khỏi, không ít người đều đang chuẩn bị sắp xếp.
Thẩm Tu Lâm nhìn thấy khuôn mặt của những người đó, thật nhiều người đều tỏ ra mơ hồ không hiểu, cũng có người tỏ ra phiền muộn, cũng có người tỏ ra mờ mịt.
Đây chính là con người trong mạt thế.
Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm tiếp tục đi tiếp, rốt cuộc thấy được Đông Phương Hiển. Đối phương lúc này đang ở chỗ đặt thi thể khi trước, cũng là nơi tối hôm qua bọn họ giao đấu với thứ màu đen kia.
Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm vừa xuất hiện, Đông Phương Hiển đã phát hiện, quay người nhìn lại “Tỉnh rồi?”
Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm quấn lấy tinh thần lực của Đông Phương Hiển.
Hai loại tinh thần lực quấn quít, cảm giác giống như linh hồn giao hoà.
Đặc biệt là, khoảng cách hiện giờ giữa hai người khá xa, làm như vậy càng tỏ ra thân mật hơn.
Tinh thần lực của Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm quấn quít lấy nhau một hồi, hai người im lặng hưởng thụ loại cảm giác thân mật này, rồi Thẩm Tu Lâm di chuyển.
Hắn xoay người biến mất từ trong phòng, chờ hắn đi đến nơi này, cũng chỉ mất một chút thời gian.
“Đông Phương.” Vừa lên tiếng, Thẩm Tu Lâm đã xuất hiện trước mặt Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển quay đầu nhìn sang, khẽ cười một cái “Ừm.”
Thẩm Tu Lâm đi qua, nắm tay đối phương, hôn một cái lên tay Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển trợn mắt lườm đối phương.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Đông Phương ở đây làm cái gì?”
Đông Phương Hiển nói “Thức dậy sớm, tôi tới đây nhìn xem những thi thể này có thay đổi gì không.”
“Có xảy ra chuyện gì không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Kiểm tra rồi, không phát hiện ra điều gì. Lục lạc cũng không xuất hiện, thi thể không có gì bất thường, trừ có một chút tử khí ra mà thôi.”
“Tối hôm qua, vật kia đã biến thành tro bụi rồi.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm “Anh làm cái gì?”
Thẩm Tu Lâm rũ mắt “Vật kia nhằm hướng anh mà đến, anh lo lắng nếu nó đánh vào em sẽ không tốt. Vừa vặn đi, nó thuộc tính âm, anh nghĩ tới lôi điện của anh, lôi điện hoàn toàn là vật khắc tà. Thế nên anh thử một chút, cuối cùng thì anh thành công.”
“Thể chất của anh… Tự anh cũng phát hiện ra đúng không?”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, vui vẻ gật đầu “Ừ, anh phát hiện thể chất tăng cao một bước. Anh hiện giờ cảm thấy thân thể nhẹ hơn rất nhiều.”
Đông Phương Hiển cười “Nhẹ hơn nhiều?”
“Ừ, em tin anh đi, đúng là nhẹ hơn rất nhiều. Cảm giác giống như tạp chất trong cơ thể được loại bỏ không ít. Tạp chất không còn, người cũng nhẹ đi.”
Đông Phương Hiển giả vờ ghen tị, nói “Anh đúng là may mắn ghê.”
“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương, còn em thì sao? Cách này đối với anh có tác dụng, anh cảm thấy đối với em cũng sẽ có tác dụng.”
Đông Phương Hiển nghe vậy, hơi ngẩn ra, trầm ngâm.
“Tuy rằng quá trình đúng là rất đau, anh nhất định sẽ đau lòng chết mất, nhưng mà… sau này, không gian phát triển của chúng ta sẽ lớn hơn một chút.”
Đông Phương Hiển nghe vậy, sâu sắc liếc nhìn Thẩm Tu Lâm “Được, cảm ơn anh.”
“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười, nhéo nhẹ một cái lên mũi Đông Phương Hiển “Em ngốc hả? Chúng ta là một đôi, em còn nói cảm ơn với anh?”
Đông Phương Hiển im lặng, rồi nhếch miệng cười một cái “Ở… quê hương của tôi, có rất nhiều cặp vợ chồng, chồng chồng. Thế nhưng, không phải nhà nào đều có thể như vậy… Có rất nhiều người đồng sàng dị mộng.”
“Đó là với người khác.” Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng kéo Đông Phương Hiển vào trong lòng “Đó đều là người khác, không phải chúng ta.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, rồi dựa vào vai Thẩm Tu Lâm…
Thẩm Tu Lâm, nếu như, nếu như anh biết có một ngày nào đó tôi phải rời khỏi anh, như vậy anh, anh còn sẽ yêu tôi đến thế sao?
Còn có thể sao?
Đáp án của câu hỏi này, Đông Phương Hiển phát hiện, mình rất sợ nghĩ tới…
Cuối cùng, khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển rời khỏi nơi này, hai người dùng lửa đốt trụi tất cả thi thể còn lại.
Buổi trưa, đoàn người của Thẩm Tu Lâm rời khỏi căn cứ… Trên đường trở về còn dẫn theo một nhà/
Chính là nhà của ông lão chuyên thiết kế bẫy kia.
Nhà của ông lão này có tổng cộng bảy người.
Thẩm Tu Lâm cam kết, chỉ cần bọn họ làm tốt việc của mình, không vi phạm quy tắc, chắc chắn sẽ cho bọn họ ở trong nội thành, bảo đảm an toàn cho bọn họ.
Người nhà ông lão này, từ con trai, tới cháu trai cháu gái, đôi mắt đều còn khá trong trẻo.
Thẩm Tu Lâm trước tiên giao họ cho mấy người thư ký của Nghiêm Hạ Khê dẫn theo.
Đợi đến Đế đô sẽ để mấy người dị năng giả thuộc đội xe của mình đưa bọn họ về thành phố N.
Lần trở về này, xe của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không gặp phải bất cứ vấn đề gì.
Không nổ lốp, cũng không gặp phải quái vật có năng lực quỷ dị gì.
Hơn nữa, tốc độ trên đường lại tăng nhanh rất nhiều.
Vì vậy, ban đêm hôm ấy, với tốc độ nhanh nhất có thể, bọn họ về tới Đế đô.
Trong căn cứ Đế đô không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trở lại biệt thự bọn họ đang ở, Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình lập tức cảm giác thấy, từ trong phòng đi ra.
Còn có Long Thành Uyên và Huyết Sát.
Lưu Tương Vân và Khâu Dương Dương là người tới sau cùng.
Thẩm Tu Lâm đơn giản nói chuyện với bọn họ, hỏi xem hai ngày nay có xảy ra chuyện gì hay không, tất cả đều nói không có việc gì lớn.
Thẩm Tu Lâm cũng yên lòng, cùng Đông Phương Hiển quay lại phòng tu luyện.
Hơn nữa, Thẩm Tu Lâm còn dặn mọi người, không nên tới quấy rầy hai người.
Hai người muốn làm gì?
Đương nhiên là không phải làm “việc mà phu phu hai người thích làm”, mà là… nâng cao thể chất cho Đông Phương Hiển.
“Đông Phương, anh nói trước nha, rất đau đó.”
Nước tới chân rồi, Thẩm Tu Lâm lại có chút hối hận, hắn sợ Đông Phương nhà hắn chịu khổ, hắn đau lòng…
Đông Phương Hiển cười nhạt “Được rồi, bất cứ chuyện gì muốn có kết quả tốt, thì đều phải trả giá thật lớn.”
Thẩm Tu Lâm vẫn do dự không quyết định “Rất đau, rất đau.”
Đông Phương Hiển bất đắc dĩ nhìn đối phương “Tôi biết.”
“A… Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu?”
“Ừ, bắt đầu đi.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ngồi xuống, vừa vận chuyển công pháp tu luyện, lôi điện của Thẩm Tu Lâm cũng tiến vào cơ thể Đông Phương Hiển, mở rộng gân mạch…
Vẻ mặt của Đông Phương Hiển rất bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh…
Lôi điện của Thẩm Tu Lâm ở trong cơ thể của đối phương liên tục di chuyển.
Thậm chí, chính bản thân Thẩm Tu Lâm cũng có thể nghe thấy tiếng lôi điện xoèn xoẹt kêu vang.
Thế nhưng, Đông Phương Hiển giống như không có bất cứ vấn đề gì.
Ngoại trừ trên trán đối phương có một chút mồ hồi, còn lại không có bất cứ biểu hiện gì.
Không thể thấy được đối phương đang phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.
Không thể thấy được đến cùng đối phương đang phải chịu khổ đến mức nào.
Thẩm Tu Lâm bình tĩnh lại, cắn răng, tăng thêm lôi điện.
Lần này, Đông Phương Hiển vẫn không kêu đau, ngay cả một chút âm thanh đều không có.
Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương như vậy, càng đau lòng hơn.
Đây là Đông Phương của hắn, đau đến như vậy nhưng ngay đến cả một chút tiếng động đều không có.
Ý chí của đối phương, phải mạnh đến đâu?
Thẩm Tu Lâm muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt của Đông Phương Hiển, thế nhưng cuối cùng lại không làm.
Cứ như vậy, từ đầu tới cuối, Đông Phương Hiển ngoại trừ trên mặt có chút mồ hôi, còn lại những thứ khác, di chuyển cũng không di chuyển, kêu rên cũng không kêu rên.
Thẩm Tu Lâm nhìn, trong lòng đều bị nhéo đau.
Đợi đến khi trời sắp sáng, lần rèn luyện này cuối cùng cũng hoàn thành.
Khi Thẩm Tu Lâm thu lại lôi điện từ trong người Đông Phương Hiển, y lập tức ngất đi, Thẩm Tu Lâm đỡ lấy y…
Tắm rửa qua một lần, Thẩm Tu Lâm đổi lại quần áo sạch cho Đông Phương Hiển, rồi ôm người đặt lên giường lớn mềm mại.
Giường, chăn và các thứ khác đều lấy từ trong không gian ra. Hiện tại không gian thăng cấp, đồ đạc lấy từ bên trong ra dường như cũng có mang theo linh khí nhàn nhạt, chỉ từ điểm này thôi, đồ vật dù đắp lên trên người cũng sẽ thoải mái hơn không ít.
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển đang ngủ mê man, cúi người xuống, hôn lên môi đối phương.
Đây là Đông Phương của hắn…
Ý chí thực sự là kinh người, không hổ là Đông Phương…
Nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm càng có một loại cảm giác như đang chia sẻ vinh quang.
Sau đó, hắn ngáp một cái, ôm người bên cạnh, nằm xuống ngủ.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ngủ không bao lâu, Nghiêm gia và người của Hoả Ưng cũng tới.
Bên phía Nghiêm gia là Nghiêm Trọng Thiên tới, bên phía Hoả Ưng là Lâm Duệ và Tiếu Thành Quân.
Trong mấy ngày này, tình cảm của Lâm Duệ và Tiếu Thành Quân đã có tiến triển rất lớn.
Chuyện của hai người bị người nói cho mẹ của Tiếu Thành Quân, mà người khởi xướng là Trương Tâm Liên.
Đối với Trương gia, Tiếu Thành Quân thực sự chán ghét tới cực điểm.
Mẹ của Tiếu Thành Quân lúc đầu đương nhiên là không đồng ý, hơn nữa suýt chút còn muốn lấy cái chết để uy hiếp Tiếu Thành Quân.
Tiếu Thành Quân quỳ xuống trước mặt mẹ, chỉ nói một vài lời “Mẹ, con biết mẹ không thể dễ dàng tiếp nhận, mẹ luôn ngóng trông con kết hôn sinh con, thế nhưng mẹ, hiện giờ đã là mạt thế rồi, mẹ thích Trương Tâm Liên con cũng biết, nhưng đáng tiếc, mẹ có biết Trương gia đang tính toán điều gì không? Bọn họ muốn chiếm đoạt Hoả Ưng của chúng ta. Đến lúc đó, mẹ, mẹ con chúng ta cũng chỉ là tay sai làm việc dưới quyền của người ta, mẹ còn có thể sống tự do tự tại như hiện giờ hay sao? Không nói Trương Tâm Liên, nói những người phụ nữ khác đi, mẹ cảm thấy phụ nữ hiện giờ kết hôn với con xong đều có thể đồng lòng chung sức với con? Ở thời mạt thế người người không yên như hiện giờ, mẹ, con có thể nói thật cho mẹ biết, người con tin, chỉ có một Lâm Duệ. Em ấy là người duy nhất con có thể yên lòng giao phó phía sau lưng, giao chính mình cho em ấy, lại không cần lo lắng em ấy đâm sau lưng. Mẹ, mẹ muốn con trai của mẹ ở mạt thế có thể sống an toàn một chút, hay muốn con trai của mẹ mỗi ngày dủ ngủ ở trên giường cũng phải phòng bị người nằm bên?”
Từ đó về sau, mẹ của Tiếu Thành Quân dù vẫn không có chấp nhận, thế nhưng không còn muốn chết muốn sống nữa.
Cho nên, hai ngày nay, tình cảm của hai người xem như có rất nhiều tiến triển.
Công khai tình cảm của hai người… cũng coi như chuyện trong tầm tay.
Ít nhất, hiện tại từ trên xuống dưới toàn bộ Hoả Ưng đều biết, đoàn trưởng và phó đoàn trưởng của bọn họ là một đôi.
Mà Trương Tâm Liên? Là bên thứ ba chen chân vào tranh đoạt tình cảm.
Lại còn từng thiết kế muốn đẩy phó đoàn trưởng vào chỗ chết nữa.
Đây tuyệt đối là điều không thể chịu được!
“Thẩm thiếu và Đông Phương tiên sinh đang bế quan?”
Người của Hoả Ưng và Nghiêm gia đều có chút thất vọng.
Lâm Tôn cười như không cười, nói “Đúng vậy, làm sao, tìm bọn họ có việc?”
Nghiêm Trọng Thiên khẽ cười một cái “Đúng là có chút việc, thế nhưng không vội, chúng tôi chỉ muốn biết là, sau khi chúng tôi đến thành phố M, có thể hợp tác… cùng với Thẩm gia căn cứ hay không?”
Nghiêm Trọng Thiên nói Thẩm gia căn cứ, mà không phải là Thẩm thiếu Thẩm Tu Lâm.
Có thể thấy được, đây là tới thăm dò.
Lâm Tôn phiền nhất chính là mấy chuyện này.
Chỉ là, chỉ cần có con người, bất cứ nơi nào còn có người thì còn có chính trị, đây là điều không có cách nào tránh khỏi.
Vì vậy, Lâm Tôn khoát tay “À, việc này nói với tôi cũng vô dụng, cứ chờ đến lúc Thẩm Tu Lâm xuất quan đi, dù sao cũng không phải việc gấp gì.”
Nghiêm Trọng Thiên nghe vậy đành phải cười khổ, nói không phải là việc gấp cũng chỉ vì khách khí một chút thôi, ai ngờ…
Nhưng mà, mấy người Nghiêm Trọng Thiên cũng hết cách rồi, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển muốn đi ra lúc nào bọn họ cũng không biết, chỉ có thể nói sẽ quay trở lại sau.
Lâm Tôn không giữ bọn họ lại.
Sau đó, Lâm Tôn nhìn về phía hai người Tiếu Thành Quân và Lâm Duệ.
Lần trước sau khi Thẩm Tu Lâm hỗ trợ Tiếu Thành Quân, hiện giờ tình cảm lại có tiến triển, thế nên thực lực liên tục tăng lên, đã đạt tới cấp sáu.
Bản thân Lâm Duệ cũng là cấp sáu.
Hai người này đều đồng thời tiến bộ.
Thẩm Tu Lâm không ở đây, nhưng cách làm của Thẩm Tu Lâm thì Lâm Tôn cũng biết.
Chính bản thân Lâm Tôn cũng tu luyện tinh thần lực, hơn nữa lại tới từ vị diện trung cấp, đa số tri thức mà Đông Phương Hiển biết, Lâm Tôn cũng biết.
Vì vậy, Lâm Tôn vẫy tay “Tới đây, anh tới đây, tôi xem thử một chút.”
Lâm Tôn vốn rất xinh đẹp, có thể nói là phong hoa tuyệt đại, hiện giờ ngoắc ngoắc ngón tay gọi người như vậy, dáng vẻ kia thực sự là…
Tiếu Thành Quân không có ý nghĩ gì, chỉ hơi nghi ngờ.
Thế nhưng Tang Thì và Lâm Duệ lại hơi nhíu mày.
“Lại đây!” Lâm Tôn có chút mất kiên nhẫn.
Tiếu Thành Quân vội vàng đi tới.
Sau đó, bóng người trước mắt loé lên, Tiếu Thành Quân không nhìn thấy Lâm Tôn, mà là thấy được… Tang Thì với vẻ mặt không tốt một chút nào.
Hai mắt Tang Thì lúc bình thường thì không có vấn đề gì, thế nhưng khi anh ta nhìn chằm chằm vào người khác… thì sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.
Tiếu Thành Quân hiện giờ chỉ cảm thấy lông tơ khắp người đều dựng lên.
Lâm Tôn nhíu mày “Anh làm gì thế?”
Tang Thì xoay người qua, thế nhưng không trả lời Lâm Tôn.
Lâm Tôn im lặng nhìn Tang Thì “Tôi kiểm tra thân thể cho anh ta một chút, anh ngăn cản cái gì?”
Tang Thì nhíu mày “Kiểm tra thân thể?”
“Ừ, không thì làm cái gì?”
Tang Thì âm trầm “Sao lại muốn kiểm tra thân thể?”
Lâm Tôn trợn mắt “Hỏi cái gì mà hỏi lắm thế, anh có phiền không, cút ngay!”
Tang Thì im lặng, sắc mặt âm trầm đáng sợ, ngay tại khi Tiếu Thành Quân và Lâm Duệ nghĩ đối phương có thể nổi giận hay không… Nếu như vậy, liệu bọn họ có bị vạ lây hay không…
Thì Tang Thì thật sự cút ngay.
À, không phải, đúng hơn là, tránh sang một bên.
Lâm Tôn hài lòng, sắc mặt cũng dễ chịu hơn nhiều,
Lâm Tôn tiếp tục vẫy tay, tâm trạng không tệ lắm “Tới đây.”
Tiếu Thành Quân cẩn thận đi tới trước mặt Lâm Tôn, đứng lại.
Lâm Tôn nhìn đối phương “Đưa tay ra.”
Tiếu Thành Quân hỏi “Tay trái hay tay phải.”
“Cái nào cũng được.”
Tiếu Thành Quân đưa tay trái ra.
Lâm Tôn bật cười “Chỉ một chút năng lực nhỏ nhoi ấy của anh, một đầu ngón tay của tôi cũng có thể bóp chết, anh cho rằng không đưa tay phải ra là phòng bị hay sao?”
Tiếu Thành Quân có chút lúng túng “Không phải… Tôi không có ý này.”
Lâm Tôn lười nghe đối phương giải thích, tinh thần lực thăm dò vào, ở trong người của Tiếu Thành Quân dạo qua một vòng, rồi Lâm Tôn xoa xoa cằm của mình “Thẩm Tu Lâm thực sự làm ra trò đấy chứ.”
Tiếu Thành Quân không hiểu.
Lâm Tôn bỗng nhiên nhìn về phía Lâm Duệ “Tôi thấy cậu coi như vừa mắt, cũng giúp cậu một chút, thế nào?”
Lâm Duệ ngẩn người, Tiếu Thành Quân cũng ngẩn người.
Ngay lập tức, Lâm Duệ đã gật đầu “Muốn. Cảm ơn Lâm tiên sinh.”
Lâm Tôn cười như không cười nhìn lướt qua Tiếu Thành Quân. Đối phương giống như muốn nói điều gì đó, có lẽ là ngăn cản, có lẽ là muốn hỏi, thế nhưng Lâm Duệ đồng ý quá nhanh, anh ta dù muốn nói, lại thấy Lâm Duệ đồng ý, cuối cùng đành phải bé ngoan ngậm miệng lại.
Lâm Tôn vẫy vẫy Lâm Duệ, ngáp một cái “Đi theo tôi.”
Lâm Duệ đi theo, Tiếu Thành Quân cũng bước theo từng bước phía sau.
Lâm Tôn xoay người lại, liếc nhìn Tiếu Thành Quân “Chờ ở bên ngoài.”
Tiếu Thành Quân yên lặng, có chút lo lắng nhìn Lâm Duệ.
Lâm Duệ cười với Tiếu Thành Quân “Em không sao, yên tâm.”
Tiếu Thành Quân cuối cùng không đi theo nữa, Lâm Duệ thì cùng Lâm Tôn đi khỏi.
Tiếu Thành Quân lo lắng nhìn bọn họ đi mất, rồi… bỗng nhiên, trước mắt có bóng đen chợt loé qua, Tiếu Thành Quân bay ngược ra ngoài.
Cả người Tiếu Thành Quân ngã xuống đất, tuy rằng không quá đau.
Thế nhưng…
“Anh làm gì vậy?” Tiếu Thành Quân nhíu mày.
Tang Thì rất nghiêm túc nói “Thử xem thực lực của ngươi. Không đỡ nổi một đòn.”
Tiếu Thành Quân nhếch môi “Anh…”
“Khụ khụ.” Ngô Tranh ho một tiếng, từ bên ngoài đi vào “Tang Thì, anh làm gì thế!”
Nghiêm Hạ Khê vội vàng đỡ Tiếu Thành Quân lên, trừng mắt nhìn Tang Thì.
“Anh đừng tưởng rằng anh lợi hại thì ngon! Anh khoe cái gì! Sao có thể vô duyên vô cớ đánh người!”
Tang Thì nhàn nhạt liếc Nghiêm Hạ Khê “Là giao lưu, ngươi cũng muốn so?”
“Anh…” Nghiêm Hạ Khê trợn to mắt, cảm thấy đối phương đang xem thường mình “Không phải muốn đấu giao lưu sao? Được, tôi đấu!”
Sau đó, vừa muốn xông lên, tinh thần lực của Ngô Tranh lập tức đánh bay Nghiêm Hạ Khê ra ngoài.
Nghiêm Hạ Khê nhìn Ngô Tranh, vô cùng oan ức “Ngô Tranh, sao em lại có thể giúp đỡ anh ta cùng nhau bắt nạt anh!”
Ngô Tranh thản nhiên nói “Anh ngay cả tôi còn đấu không lại, lấy cái gì so với người ta?”
Nghiêm Hạ Khê không phục “Anh có tinh thần kiên cường bất khuất.”
Ngô Tranh hết nói nổi.
Tang Thì không thèm để ý bọn họ, biến mất ngay tại chỗ.
“Hừ! Ai cho anh chạy! Chạy cái gì!” Đồ ngốc Nghiêm Hạ Khê thế mà lại đuổi theo…
Ngô Tranh ngượng ngùng cười với Tiếu Thành Quân “Để anh chê cười rồi, Tang Thì nói gì, anh cũng đừng để ý.”
Tiếu Thành Quân gật đầu, nhíu mày nói “Thế nhưng vì sao anh ta…”
“À, anh là đàn ông, không hiểu sao? Ghen thôi mà.”
Tiếu Thành Quân lập tức hiểu ra, có chút… lúng túng.
Ngô Tranh cười “Đúng, chính là như vậy.”
“Được rồi.” Tiếu Thành Quân hoàn toàn không phản đối…
Sau đó, Tiếu Thành Quân ở lại đây, yên lặng chờ Lâm Duệ đi ra.
Ngô Tranh nói “Lâm Tôn làm việc, anh yên tâm.”
Tiếu Thành Quân hít sâu một hơi “Tôi biết, quan tâm sẽ bị loạn…”
Ngô Tranh cảm thấy lời này cũng rất có lý, hơi đồng tình nhìn đối phương một cái, rồi tự đi làm việc của mình…
Vì vậy, bên này chỉ còn lại Tiếu Thành Quân đứng ngồi không yên chờ đợi…
Mà đồ ngốc Nghiêm Hạ Khê có thể tìm được Tang Thì hay không?
Đáp án đương nhiên là không.
Ngay đến Ngô Tranh còn không đuổi kịp, Nghiêm Hạ Khê làm sao có khả năng đuổi kịp được Tang Thì.
Đến ngay cả cái bóng của người ta còn không nhìn thấy được.
Cuối cùng, Nghiêm Hạ Khê cũng chỉ có thể thở phì phò quay trở lại…
Chỉ là, chờ đến khi anh ta về tới biệt thư, thì ngay cả Ngô Tranh cũng không thấy đâu! Lập tức giận điên lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.