Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 139: Tâm linh dung hợp




Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng nhau quét dọn gian phòng.
Vốn là Thẩm Tu Lâm nói để cho hắn làm, thế nhưng Đông Phương Hiển không đồng ý.
Trong không gian của hai người đều có sẵn vật tư, ít nhất cũng phải ở lại chỗ này thêm mấy ngày, cho nên, Thẩm Tu Lâm không hề tiếc mà lấy ra đồ tốt nhất.
Thay đổi tất cả chăn màn và đồ dùng trong phòng thành đồ mới, như vậy sẽ sạch sẽ hơn, bọn họ dùng cũng thoải mái.
Sau khi dọn dẹp xong, hai người mở cửa sổ ra để gió lùa vào, lúc này mới cảm giác bên trong thoáng đãng một chút.
Thẩm Tu Lâm thu dọn xong, nhìn sắc trời bên ngoài một chút, cũng sắp tối rồi, vì vậy ngả người nằm thẳng lên trên giường, tay chân dang rộng ra hai bên.
Đông Phương Hiển nhìn dáng nằm mất hình tượng của đối phương, nhíu mày “Sao vậy?”
Thẩm Tu Lâm vẫy tay “Lại đây, Đông Phương, anh mệt quá, bóp vai cho anh một lát.”
Vốn Thẩm Tu Lâm cũng chỉ cố ý nói như vậy để đùa đối phương mà thôi, không nghĩ tới, hắn vừa nói xong, Đông Phương Hiển thế mà lại đi đến bên cạnh hắn thật.
“Mỏi ở chỗ nào?”
Phút chốc, Thẩm Tu Lâm bắt đầu cho rằng mình đang mơ.
Thế nhưng, hắn nhìn Đông Phương Hiển, được rồi, em ấy thực sự rất nghiêm túc.
Vậy nên, Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Chỗ nào cũng mỏi.”
Đông Phương Hiển nghe vậy, nhướn mày, thế nhưng cũng không nói gì, còn thực sự bóp vai cho Thẩm Tu Lâm.
Lực tay vừa phải, hơn nữa, Thẩm Tu Lâm mơ hồ cảm thấy đối phương còn đang sử dụng tinh thần lực.
Tay của đối phương xoa xoa trên người hắn, hắn cảm thấy được… rất dễ chịu.
Hít sâu một hơi, Thẩm Tu Lâm khàn khàn nói “Đông Phương, anh đùa em thôi mà, em còn thật sự đi tới bóp vai cho anh.”
Đông Phương Hiển thản nhiên nhìn đối phương “Ừm.”
Thẩm Tu Lâm ôm Đông Phương Hiển vào lòng “Thôi nào, anh thật sự chỉ đang đùa em thôi, sao anh lại nỡ để em bóp vai cho anh chứ.”
Đông Phương Hiển im lặng, rồi nói “Ừm.”
Tại vị diện của y, tuy rằng thân phận của Dấu nhìn thì có chút cao quý, thế nhưng sau khi kết hôn, ở trong nhà, vẫn luôn coi chồng là trời của mình.
Đã là Dấu, tuyệt đối sẽ không làm trái với ý muốn của chồng mình.
Chồng mệt, giúp đối phương bóp vai đấm lưng cũng là chuyện rất bình thường, thậm chí đây còn là cách bọn họ giao lưu tình cảm.
Trước đây, Đông Phương Hiển không nghĩ rằng mình có thể làm được như vậy, nghĩ đến đều sẽ cảm thấy mất tự nhiên, bởi vì y không phải đi lấy lòng người khác bao giờ. Thế nhưng hiện giờ, y cảm thấy những việc này thật sự rất bình thường.
Y và Thẩm Tu Lâm hiện giờ đã là phu phu, tuy rằng vẫn chưa chính thức thành hôn, nhưng quan hệ của bọn họ đã thông báo cho người lớn trong Thẩm gia, còn được sự chúc phúc của cả gia đình.
Chỉ còn thiếu một lễ thành hôn cuối cùng nữa mà thôi.
Cho nên, tại trong tâm của Đông Phương Hiển, bọn họ đã là phu phu rồi.
Như vậy, y là Dấu, làm mấy việc này cũng là đương nhiên.
Giống như khi nãy, y cũng không đồng ý để một mình Thẩm Tu Lâm dọn phòng.
Kỳ thực, ở vị diện kia của y, đàn ông luôn luôn rất gia trưởng, mấy việc trong nhà đơn giản nhất cũng không làm.
Trước đây y cảm thấy rất khó chịu với những việc này, đó cũng là bởi vì y không có cảm giác gì với vị hôn phu kia, hai người hoàn toàn không có tình cảm.
Nhưng hiện giờ, y và Thẩm Tu Lâm yêu nhau, y đương nhiên là cam tâm tình nguyện làm những việc này.
Hơn nữa, làm một cách tự nhiên vô cùng.
Thẩm Tu Lâm ôm Đông Phương Hiển vào lòng, cười trêu y “Đông Phương, em thật đảm đang, đây là may mắn của anh.”
Đông Phương Hiển thản nhiên liếc đối phương “Vậy sao?”
Tuy rằng giọng nói rất bình tĩnh, thế nhưng hai má của y lại đỏ lên.
Thẩm Tu Lâm ở gần sát bên cạnh Đông Phương Hiển, tự nhiên là có thể thấy được màu đỏ khả nghi trên mặt đối phương, vì vậy trong lòng run lên, không nhịn được nhẹ nhàng hôn tới.
Hôn này không hề mãnh liệt, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào hai má.
Thế nhưng, ở thời khắc này, trong lòng hai người bỗng nhiên có một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Giống như khoảng cách giữa hai người, vào đúng lúc này, được kéo sát lại rất gần, rất gần…
Đồng thời, trong ý thức hải của bọn họ, dường như cũng có thứ gì đó xảy ra thay đổi.
Có một chút tinh thần lực rất nhỏ xuyên thấu qua ý thức hải của bọn họ, sau đó bay về phía đối phương.
Sau khi bay ra, hai sợi tinh thần lực nhỏ xíu ở giữa đường chạm vào nhau.
Lúc này, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển song song chấn động.
Cùng lúc đó, công pháp tinh thần lực mà Thẩm Tu Lâm tu luyện rốt cuộc phá vỡ vách ngăn của tầng thứ ba, chân chính tiến vào tầng thứ tư.
Công pháp này cao nhất là tầng thứ bảy, mỗi một tầng đều vô cùng gian nan mới có thể đạt được, hơn nữa, mỗi khi đột phá một tầng đều sẽ có được rất nhiều lợi ích.
Thẩm Tu Lâm hiện giờ chỉ cảm thấy toàn bộ ý thức hải đều rung chuyển.
Bên phía Đông Phương Hiển cũng chịu ảnh hưởng, ý thức hải của y đều rung chuyển theo.
Thế nhưng, hiện tượng này lại là chuyện tốt.
Ít nhất, ở vị diện của y, loại hiện tượng này, mang ý nghĩa thấu hiểu, ngộ đạo, phẩm chất thăng hoa.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển chăm chú nhìn nhau, sau đó cả hai cùng nhắm mắt lại.
Trong ý thức hải của bọn họ, hai sợi tinh thần lực bay ra ngoài khi nãy hiện giờ chính thức quấn quýt lấy nhau.
Tinh thần lực vốn là trong suốt, thế nhưng, hiện tại, khi hai sợi tinh thần lực của hai người quấn lấy nhau, lại biến thành màu tím xám.
Màu xám, là do tinh thần lực của Đông Phương Hiển có thuộc tính thôn phệ.
Màu tím, là do dị năng lôi hệ của Thẩm Tu Lâm.
Hai loại màu sắc quấn lấy nhau, dường như có thể nghe đến thanh âm lạch tạch giống như lôi điện đang thiêu đốt.
Dựa vào sợi tinh thần lực đang quấn quýt lấy nhau kia, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm dù nhắm mắt lại vẫn có thể cảm nhận được tâm tình hiện giờ của đối phương, cũng có thể cảm nhận được tình yêu trong tâm đối phương.
Nhưng mà, Thẩm Tu Lâm vẫn cảm thấy thân thể đối phương có một chút khác biệt.
Khác biệt nho nhỏ kia, Thẩm Tu Lâm cũng không biết nằm ở vị trí nào trên người Đông Phương Hiển.
Hắn có thể cảm giác được, khác biệt đó, dường như đang che giấu cái gì…
Không kịp nghĩ nhiều, tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm bị đẩy lui trở về, sau đó, sợi tinh thần lực đi ra khi nãy quay trở về trong ý thức hải của mỗi người.
Dù chỉ tiếp xúc trong thời gian rất ngắn, thế nhưng, lợi ích Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đạt được là rất lớn.
Hiện tại, Đông Phương Hiển rõ ràng có thể cảm nhận được đẳng cấp tinh thần lực của mình tăng lên, đã đạt mới cấp mười lăm cao nhất.
Mà Thẩm Tu Lâm, ngay lập tức đã đến cấp mười bốn sơ kỳ, so với Đông Phương Hiển, cũng coi như là chỉ thấp hơn một cấp.
Hơn nữa, trong dị năng của Thẩm Tu Lâm vẫn mang theo chính năng lượng lôi hệ.
Loại lôi hệ thuộc tính này thực sự là vô cùng hiếm có.
Hơn nữa, còn có thể hỗ trợ cho tinh thần lực của dị năng giả. Rất nhiều vật có âm thuộc tính như ám hệ dị năng giả, tang thi, động vật biến dị, bản thổ sinh vật, đều sợ lôi điện.
Cho nên, lợi ích của lần này, Thẩm Tu Lâm vẫn chiếm được phần lớn hơn.
Tinh thần lực của hai người tăng mạnh, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm cũng không tự đắc, bọn họ nhanh chóng ổn định tâm tình, nhỡ kỹ cảm giác khi nãy, rồi tu luyện củng cố cảnh giới.
Lần tu luyện này của hai người hết một ngày một đêm.
Trong thời gian này, vỗn cũng có người muốn tới quấy rầy bọn họ, cũng may Thuỷ Bạch Sắc vẫn còn có tác dụng.
Nó chạy ra ngoài bàn bạc với Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên, vì vậy, Tuyết Lang và Long Thành Uyên canh giữ ở bên ngoài, không cho bất kỳ người nào tới làm phiền.
Lần này, may mắn của Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm tới đột ngột, cho nên chỉ kịp hạ cấm chế cho căn phòng này, đến thời gian bày trận pháp cũng không có.
Đương nhiên, càng không có người tới canh chừng ở bên ngoài.
Nếu như không phải Thuỷ Bạch Sắc chạy ra kịp lúc, có lẽ sẽ thật sự có người tới quấy rầy. Hậu quả khi đó đúng là hỏng bét…
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng lúc tỉnh lại.
Hai người mở mắt ra, sau đó, Đông Phương Hiển lẩm bẩm nói “Thật không nghĩ tới, còn có thể hoàn toàn trở lại thời kỳ mạnh nhất.” Thậm chí, khí tức hiện giờ còn mạnh hơn khi trước.
Thẩm Tu Lâm cười “Anh là thần may mắn của em, đúng không?”
Đông Phương Hiển xoay người lại, chăm chú nhìn Thẩm Tu Lâm, gật đầu “Ừm, anh nói đúng, anh là thần may mắn của tôi.”
“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười “Em nói thật sao? Anh thực sự là thần may mắn của em?”
Đông Phương Hiển nghe vậy cũng cười “Phải, là thật.”
“Haha.” Thẩm Tu Lâm ôm Đông Phương Hiển, mạnh mẽ hôn lên môi đối phương.
Lần này, không còn là kiểu hôn chỉ nhẹ nhàng chạm vào như ngày hôm qua nữa.
Trên thực tế, Thẩm Tu Lâm rất kích động.
Mà Đông Phương Hiển, y ngay lập tức cảm nhận được dục vọng của Thẩm Tu Lâm.
Hai tai Đông Phương Hiển hồng lên, y nhìn đối phương, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Điều này đương nhiên là ngầm đồng ý.
Thẩm Tu Lâm lập tức càng thêm kích động.
Củi khô lửa cháy, vừa xảy ra là đã không thể ngăn cản, Thẩm Tu Lâm cảm thấy được, lần này, khi ôm Đông Phương Hiển, trong đầu hắn giống như có một chút gì đó thay đổi.
Tuy rằng bọn họ cũng thường song tu cùng nhau, thế nhưng lại chưa từng cảm nhận được tâm tình của đối phương rõ ràng như ngày hôm nay.
Hiện giờ, Thẩm Tu Lâm cảm giác được, nếu như hắn muốn dùng tinh thần lực của mình xâm nhập vào trong cơ thể của Đông Phương Hiển, dường như là có thể.
Nhưng mà, nếu làm như thế, có ổn không? Có hữu dụng không?
Thẩm Tu Lâm không xác định được.
Đúng vào lúc này, Thẩm Tu Lâm phát hiện tinh thần lực của mình có một phần không chịu khống chế, tuy rằng không nhiều lắm, thế nhưng những tinh thần lực không chịu khống chế này lại tự chủ chạy tới trong người Đông Phương Hiển.
Sau đó, tinh thần lực của hắn cùng tinh thần lực của Đông Phương Hiển giao hoà lại với nhau trong cơ thể đối phương.
Cùng lúc, bọn họ cảm giác được sức mạnh của mình đang được chải vuốt từng chút một.
Đông Phương Hiển cũng giật mình, y thực sự không biết, cái gọi là tinh thần lực giao hoà lại là như thế này… Đây mới thực sự là tinh thần lực giao hoà sao?
Tại sao lại như vậy?
Nếu như đây mới thực sự là tinh thần lực giao hoà, như vậy… trước kia phải gọi là cái gì?
Nghĩ tới đây, Đông Phương Hiển có chút cười khổ.
Có phải là do tâm tình của mình có chút thay đổi, cho nên mới có thể khiến cho y cùng Thẩm Tu Lâm có được cơ duyên lần này?
Đáp án này, chính Đông Phương Hiển trong phút chốc cũng không biết được có đúng hay không…
Sau một lúc, lần song tu này của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển mới kết thúc.
Tinh thần lực của hai người sau khi song tu thì càng ngưng tụ hơn hai phần.
Chỉ là, Đông Phương Hiển cũng biết, cấp bậc của tinh thần lực càng cao, muốn tăng cấp sẽ càng gặp nhiều khó khăn.
Mà bất kể như thế nào, tiến triển hiện giờ của bọn họ đã là rất khả quan rồi.
Hai người từ trong phòng đi ra ngoài, Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên đang chờ ở bên ngoài cùng lúc nhìn về phía bên này, lập tức, bọn họ đều giật mình.
Khí tức mạnh mẽ trên người Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển còn chưa thu lại hoàn toàn.
Trong nháy mắt đó, Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên cảm thấy bản thân mình giống như đang nhìn thấy hung thú vô cùng đáng sợ.
Bọn họ chỉ cần sơ ý một chút thì sẽ táng mệnh trong bụng hung thú ngay.
Long Thành Uyên và Tuyết Lang hoảng hốt nhìn nhau.
Ngay sau đó, bọn họ thấy Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển song song cười nhạt, khí tức trên người rất nhanh đã thu vào.
Lúc này, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm thoạt nhìn qua chỉ giống như dị năng giả cấp năm mà thôi…
Long Thành Uyên cùng Tuyết Lang lại nhìn nhau một cái, cũng không biết phải nói cái gì.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Hai người nhìn chúng tôi như vậy làm cái gì? Lẽ nào chúng tôi đẹp trai hơn rồi?”
Nghe Thẩm Tu Lâm nói như vậy, Long Thành Uyên hết chỗ nói nổi, sau đó, Long Thành Uyên ho khan một cái, nói “Thẩm thiếu, hai người ra rồi. Hai người vào phòng hơn một ngày rưỡi chưa đi ra, trong thời gian này đã xảy ra một chút chuyện.”
“Ồ?” Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày “Chuyện gì xảy ra?”
Sau đó, từ Long Thành Uyên, Thẩm Tu Lâm biết được hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì. Bạn đang �
Hai ngày trước, căn cứ bên trong thành Song Ưu có người tới đây.
Tổng cộng có mười mấy người, thế nhưng mỗi người đều là dị năng giả cấp năm.
Đúng vậy, tất cả đều là dị năng giả cấp năm.
Nơi này quả thực là ngoạ hổ tàng long, dị năng giả cấp năm, nói xuất hiện thì xuất hiện ngay.
Hơn nữa, vừa xuất hiện đã có mười mấy người. Đám người này, là tới phá rối.
Đám người này tới quậy Lưu Tương Vân, tìm một người mạnh nhất chạy tới khiêu khích, cuối cùng còn nháo thành quyết đấu, không phải phá rối là là cái gì?
Nhưng Lưu Tương Vân vốn không phải người dễ bị bắt nạt, trong thời khắc quan trọng, nếu như Thẩm thiếu cùng Đông Phương Hiển đều bế quan tu luyện, Lưu Tương Vân cũng không phải người dễ mềm lòng.
Vì vậy, bọn họ đánh không lại, không sao, còn có hai cha con Thẩm Hình nữa mà.
Thẩm Dật Hiên còn nhỏ, không cần bé đấu. Cho nên, Lưu Tương Vân đưa Thẩm Hình ra.
Thẩm Hình ra tay, đánh cho tất cả đám người kia đều ngã nhào, cũng không tiêu tốn bao nhiêu thời gian.
Vì vậy, chỉ trong thời gian chưa tới một ngày, toàn bộ thành Song Ưu đại khái đều biết đội ngũ của bọn họ có cao thủ. Cao thủ này trong nháy mắt có thể giải quyết mười mấy người dị năng giả cấp năm.
Mười mấy người dị năng giả cấp năm kia chật vật chạy trốn, vốn cũng nên yên tĩnh một khoảng thời gian, thế nhưng, không biết xảy ra chuyện gì, tang thi trong thành Song Ưu lại bắt đầu tăng lên.
À, ngoại trừ tang thi, động vật biến dị cũng tăng lên theo.
Vốn là mấy người Lưu Tương Vân cũng không nghĩ nhiều, thành phố nào chẳng có tang thi với động vật biến dị lắc lư.
Thế nhưng, nếu như đám tang thi với động vật biến dị này lại chỉ nhắm vào đội ngũ bọn họ, coi người khác là vô hình, liên tục chạy nhào tới đội ngũ của bọn họ tìm phiền phức thì sao?
Vì vậy, đám người Lưu Tương Vân đều nhận ra được có vấn đề.
Sau đó, Lưu Tương Vân đi vào trong thành, bắt trở về hai người đang nói xấu đội ngũ bọn họ, hỏi ra mới biết, thành Song Ưu này thật đúng là địa linh nhân kiệt.
Hoá ra là có một dị năng giả có thể điều khiển tang thi, mặc dù hiện giờ chỉ có thể điều khiển tang thi cấp ba, thế nhưng cũng coi như rất lơi hại rồi.
Chính là do người kia điều khiển tang thi chạy tới phá rối đội ngũ của bọn họ.
Đây là lệnh của ai? Dĩ nhiên là… haha.
Vì vậy, Lưu Tương Vân dẫn theo Thẩm Hình, muốn giết dị năng giả điều khiển tang thi kia, nhưng mà mấy người lãnh đạo căn cứ lại xuất hiện, đám người này nhận lỗi với Lưu Tương Vân, còn có vẻ như là vô cùng thành ý mà bồi thường tổn thất.
Sau đó, chuyện chính là như vậy.
Dù Lưu Tương Vân không giết dị năng giả kia, thế nhưng cũng hung hăng giáo huấnđối phương một trận.
Mãi cho tới bây giờ, đội ngũ của bọn họ mới coi như miễn cưỡng yên ổn.
Mà thực ra lại hoàn toàn là loại yên ổn trước bão táp mới đúng.
Thẩm Tu Lâm nghe xong, cảm thấy thú vị, sờ cằm “Đông Phương, có thể khống chế tang thi đấy. Chẳng lẽ người kia cũng là tang thi?”
Tang thi cấp bậc cao có thể điều khiển tang thi có cấp bậc thấp hơn, không nghĩ tới người cũng có thể làm được như vậy, đúng thật là trên thế giới này, cái gì cũng có thể xảy ra được.
Nhưng mà, thực ra, hắn cũng biết người làm được như vậy.
Đông Phương Hiển có thể điều khiển Ngô Khánh Liễm, Ngô Khánh Liễm có thể diều khiển tang thi có cấp bậc thấp hơn. Tính ra, vẫn là Đông Phương Hiển nhà hắn lợi hại…
“Người nọ không phải là tang thi, là người.” Lưu Tương Vân khẳng định.
“Vậy à.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Chúng ta biết rồi. Bên phía chúng ta có thương vong nào không?”
“Không có. Dù chỉ bị thương cũng không.”
Dù sao người kia chỉ có thể điều khiển tang thi cấp ba mà thôi.
Tang thi cấp ba còn chưa đủ để gây thương tổn cho bọn họ.
Hơn nữa, ở đây vẫn còn nhiều dị năng giả cấp ba như vậy.
À phải, còn có cả dị năng giả cấp bốn nữa.
Hiện tại, trong đội ngũ, trừ Lưu Tương Vân và Khâu Dương Dương ra, tối hôm qua đã có thêm hai người đạt tới cấp bốn.
Đối với việc này, Lưu Tương Vân vẫn vô cùng tự hào và kiêu ngạo.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cùng nhau đi xuống lầu, Long Thành Uyên cùng Tuyết Lang bị kích thích, chạy đi bế quan tu luyện rồi.
Bọn họ cảm thấy, bọn họ thực sự đã bị hai người kia bỏ rơi lại quá xa rồi.
Xuống lầu, Thẩm Dật Hiên lon ton chạy tới “Chú Thẩm, chú Đông Phương, hai chú ra rồi.”
Thẩm Tu Lâm cười cười, xoa đầu bé “Ừm, hai ngày nay con có ngoan không?”
“Chú Thẩm yên tâm, con rất ngoan.” Thẩm Dật Hiên vội vàng nói “Nhưng con đi ra ngoài chơi, lại có mấy người có ý đồ nhằm vào con, cũng may ba ba con cũng đi theo, những người có ý xấu với con đều chết hết. Thực ra con hi vọng chính mình có thể ra tay, nhưng ba ba không cho.”
Nói xong, Thẩm Dật Hiên còn làm vẻ mặt ấm ức nữa.
Thẩm Tu Lâm cười, xoa đầu bé “Ba ba con không cho là đúng, ở đây cần phải che giấu chính mình, có hiểu không?”
“Ưm.” Thẩm Dật Hiên tròn mắt nhìn “Chú Thẩm, hai chú đi xuống, là muốn ra ngoài sao?”
“Sao lại hỏi như vậy?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.
Đứa nhỏ xấu hổ nói “Ba ba không muốn con ra ngoài chơi, nhưng con chán lắm, nếu như chú Thẩm và chú Đông Phương ra ngoài, có thể dẫn con theo không?”
“Vậy à…” Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Cũng được, hai chú dẫn con ra ngoài, thế nhưng con không được nói lung tung, hơn nữa, nếu như không có sự đồng ý của hai chú thì không được sử dụng năng lực của mình, còn phải thu khí tức lại.”
“Vâng.” Thẩm Dật Hiên nghe vậy, hai mắt sáng lên, không có ý kiến gì, bé chỉ lo mình không được ra ngoài chơi mà thôi.
Thẩm Tu Lâm cười “Vậy được rồi, đi thôi, hai chú dẫn con ra ngoài.”
Đông Phương Hiển thản nhiên nhìn đứa nhỏ, cũng không nói gì.
Thẩm Hình không đi cùng, đứa nhỏ đi với Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, Thẩm Hình cũng rất yên tâm.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển chỉ dẫn theo đứa nhỏ ra ngoài, những người khác đều không đi cùng.
Lúc này vừa đúng là buổi trưa, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đều cảm thấy có chút đói bụng.
“Không biết ở đây có chỗ nào bán đồ ăn không?” Thẩm Tu Lâm nghĩ.
Đứa nhỏ cảm thấy không ổn “Hiện giờ, chắc sẽ không có tiệm nào bán cơm.”
“Cũng phải, nhưng hai chú đói rồi, theo con thì phải làm sao bây giờ?”
“Vậy dễ mà.” Đứa nhỏ lập tức nói “Chúng ta tìm một chỗ ngồi ăn là được.”
“Cũng phải.” Thẩm Tu Lâm cười, sâu xa nói “Chỗ ăn cơm bên ngoài chắc cũng có rất nhiều.”
Nói xong, hắn một bên nắm tay Đông Phương Hiển, một bên nắm tay Thẩm Dật Hiên đi ra bên ngoài…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.