Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 136: Tính kế lẫn nhau




Tới ban đêm thì đoàn xe ngừng lại, mọi người dự định nghỉ ngơi ở nơi này một buổi tối, đến sáng sớm ngày mai lại tiếp tục lên đường.
Nơi này vừa đúng là một trạm xăng dầu, còn có một siêu thị nhỏ bên cạnh.
Nhưng tiếc là nơi này cũng không biết đã bị vơ vét sạch bao nhiêu lần, trong cây xăng, một giọt xăng cũng không còn.
Hơn nữa, siêu thi cũng sớm đã bị dọn không ít lần, không còn lại thứ gì.
Đội ngũ của Thẩm Tu Lâm dù không quá để ý chút vật tư còn dư lại, thế nhưng cũng không ảnh hưởng tới thói quen tích góp vật tư của bọn họ.
Cho nên, cả đội ngũ lại tiếp tục càn quét sạch sẽ tất cả những đồ vật còn dư lại có thể sử dụng được của siêu thị.
Trong này, Hứa Mạn cũng lấy một chút, nàng tự cho rằng mình hành động rất bí ẩn, kỳ thực, việc nàng có không gian đã bị không ít người yên lặng quan sát được.
Vì vậy, lúc nghỉ ngơi, lập tức có người chạy tới chỗ Thẩm Tu Lâm.
“Thẩm thiếu, người phụ nữ kia che giấu việc nàng có không gian.”
“Ừ, như vậy sao.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được, ta biết rồi, mọi người coi như không biết nhé.”
“Vâng.” Người báo cáo rời đi.
Bên phía Thẩm Tu Lâm chỉ chuẩn bị một vài cái nồi.
Sau đó, hắn thoải mái lấy không ít vật tư từ không gian ra.
Trương Quốc Cường và Hứa Mạn không ở nơi này, cho nên không thấy được hành động lấy đồ ra của Thẩm Tu Lâm.
Thế nhưng Trương Kim An luôn yên lặng theo dõi người trong đội ngũ lại thấy được.
Hai mắt Trương Kim An lập tức loé sáng.
Không gian! Người kia có không gian.
Trong nháy mắt này, Trương Kim An có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, vô cùng rõ ràng…
Người kia lấy từ không gian ra nhiều đồ như vậy… Chắc chắn là, trong không gian của đối phương còn có rất nhiều vật tư.
Nếu năng lực của người kia không mạnh bằng con trai, như vậy bọn họ có thể lấy được tất cả vật tư trong không gian của hắn. Chỉ cần tìm cơ hội là được.
Trương Kim An nghĩ như thế, vội vàng cúi đầu, hiện tại bản thân chỉ là người bình thường, cũng không thể để lộ ra suy tính của mình, nếu không thì, thứ chờ mình chính là tai ương ngập đầu.
Từ mạt thế đi tới hôm nay, có thể sống bình an, đương nhiên, Trương Kim An là người rất có đầu óc.
Trương Kim An tự cho rằng đã che giấu sự tham lam trong mắt mình rất tốt, thế nhưng tinh thần lực của Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm vẫn luôn chú ý ba người nhà họ, tự nhiên là phát hiện ra.
Thẩm Tu Lâm nhếch môi “Thực đúng là không sợ chết.”
Đông Phương Hiển không nói gì.
Thẩm Dật Hiên nói “Chú Đông Phương, chú Thẩm, con và ba ba lại đi bắt động vật, chúng ta ăn cá nướng hay thịt nướng, có được không?”
“Nơi này sợ rằng sẽ khó bắt được cá, nhưng thịt nướng lại không thành vấn đề, hai người muốn đi thì đi đi.” Thẩm Tu Lâm cười, nói.
“Vâng. Được ạ.” Thẩm Dật Hiên gật đầu lia lịa “Vậy chú Thẩm, con và ba ba đi đây.”
“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm khoát tay một cái.
Thẩm Dật Hiên cùng Thẩm Hình đi khỏi.
Hai người đi được một lúc, Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, hay là chúng ta cũng đi xem một chút.”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không muốn đi.”
“Ừ.” Thẩm Tu Lâm cười “Vậy anh đi xem một chút.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển không có ý kiến gì.
Thẩm Tu Lâm nghiêng người hôn lên môi Đông Phương Hiển một cái “Chờ anh mang đồ ăn ngon trở về.”
Đông Phương Hiển hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu một cái “Ừm.”
Sau đó, Thẩm Tu Lâm cũng đi.
Sau khi mọi người đi khỏi, Đông Phương Hiển dùng tinh thần lực tiến vào không gian của mình, tìm một quyển sách về trận pháp ra đọc.
Y nghĩ, nếu như lần này trên đường đi đế đô, bọn họ có thể thu thập được đủ năng lượng thể, như vậy, đến lúc trở về, có thể bố trí một trận pháp cỡ lớn ở Thẩm gia căn cứ.
Nhưng chỉ trận pháp thôi thì còn chưa đủ, tốt nhất là trận trong trận, vậy lực phòng ngự và công kích có thể hoà nhập, có thể bảo đảm được thêm một chút.
Mặt khác, bên phía công xưởng quốc phòng cũng bố trí trận trong trận như thế. Hơn nữa, trận pháp ở nơi này tuyệt đối phải tốt hơn trận pháp bên phía Thẩm gia căn cứ.
Thẩm Tu Lâm đã nói qua, công xưởng quốc phòng sau này sẽ trở thành đại bản doanh chân chính của Thẩm gia.
Thẩm Tu Lâm mặc dù đuổi theo ngay sau khi Thẩm Hình cùng Thẩm Dật Hiên đi khỏi không bao lâu, nhưng vẫn bị mất dấu.
“Chà chà.” Thẩm Tu Lâm bĩu môi, lầm bầm “Chạy thật là nhanh.”
Đang muốn dùng tinh thần lực để tìm tung tích của hai cha con kia, bỗng nhiên, sóng dị năng từ phía trước truyền tới.
Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại, hắn nhận ra sóng dị năng kia là do có người giao đấu lưu lại.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm chạy về hướng đó.
Chờ đến khi hắn tới nơi, lại phát hiện hai cha con Thẩm Hình cùng Thẩm Dật Hiên đang hợp lực đối phó một người một hổ.
Một người một hổ kia bản lĩnh cũng rất cao, hơn nữa, khí tức trên người cũng có chút đặc biệt.
Người kia là một người trung niên, thế nhưng mặt của đối phương lại kỳ quái, da rất đen, đen đến mức chỉ có thể nhìn thấy mỗi đôi mắt của đối phương mà thôi.
Con hổ lại vô cùng uy vũ và mạnh mẽ, nhưng cũng không quá lớn.
Hiện giờ, đứa nhỏ đang đối phó con hổ kia, Thẩm Hình thì giao đấu với người trung niên da đen.
Thẩm Tu Lâm không có lập tức nhúng tay vào, mà là nhìn hai cha con Thẩm Hình giải quyết một người một hổ kia thế nào.
Tinh thần lực của đứa nhỏ rất mạnh, thuộc tính tinh thần lực của bé lại rất đặc thù, vượt cấp khiêu chiến không thành vấn đề.
Nhưng uy thế từ trên người con hổ truyền tới dường như cũng cao hơn đẳng cấp tinh thần lực của đứa nhỏ, nếu như không phải tinh thần lực của bé đặc thù, e rằng bé hoàn toàn không phải đối thủ của con hổ kia.
Mặt khác, Thẩm Hình giao đấu với người trung niên, đối phương cũng rất mạnh, nhưng có vẻ như yếu hơn Thẩm Hình một chút, dường như chỉ có một mình Thẩm Hình ra tay tấn công. Dù là như vậy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn người trung niên kia cũng không thể bại được.
Nhìn bên phía đứa nhỏ không gặp nguy hiểm gì, Thẩm Tu Lâm cũng đứng yên ở chỗ cũ quan sát.
Giằng co như vậy khoảng chừng hơn mười phút.
Người đàn ông trung niên da đen bị ép buộc quá mức, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng. Sau khi đối phương gào lên, con hổ thế nhưng cũng gào lên một tiếng.
Lập tức, một màn khiến cho người khiếp sợ xuất hiện, chỉ thấy, con hổ kia xông về phía người trung niên, cùng đối phương cấp tốc dung hợp lại cùng nhau.
Khí tức trên người của người đàn ông trung niên liên tục tăng lên.
Ngay sau đó, trên đỉnh đầu đối phương mọc ra thêm một cái đầu hổ.
Đầu hổ kia há to miệng đầy nanh sắc, trợn trừng hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía hai cha con Thẩm Hình.
Thẩm Hình nghiêm túc hẳn lên, vẫy tay với Thẩm Dật Hiên.
Thẩm Dật Hiên đi qua “Ba ba, người này sao lại biến thành như vậy? Thật quái dị.”
Đúng là rất quái dị.
Thẩm Hình nhíu mày, nhẹ nhàng nói “Con nhất định phải cẩn thận một chút.”
“Ừm, ba ba, con biết rồi.”
Sau đó, cha con Thẩm Hình cùng nhau nghênh đón.
Khí thế người trung niên liên tục tăng lên, sau đó, cũng hung mãnh đối mặt với Thẩm Hình.
Đứa nhỏ cũng bay lên trên đầu Thẩm Hình, dứt khoát ở phía trên đầu Thẩm Hình giao đấu địch nhân, không, là đấu với cái đầu hổ kia.
Đứa nhỏ hét lớn một tiếng “Thôn phệ.”
Sau đó, tinh thần lực vô hình lao về phía đầu hổ, đầu hổ bị đau “Gào…”
Một tiếng hét thảm vang lên, trên người con hỏ toả ra một luồng khí màu đen.
Luồng khí màu đen vừa xuất hiện, Thuỷ Bạch Sắc trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm lập tức có động tĩnh “Là vật ô nhiễm, vật ô nhiễm.”
“Vật gì ô nhiễm?” Thẩm Tu Lâm cau mày.
“Chính là vật ô nhiễm, bọn họ nuốt phải năng lượng thể bị ô nhiễm, còn luyện hoá năng lượng thể để sử dụng, bọn họ chính là vật ô nhiễm.”
Thẩm Tu lâm nghe Thuỷ Bạch Sắc nói, môi mím lại.
Mà ngay khi luồng khí đen này xuất hiện, đứa nhỏ bỗng nhiên kêu lớn “A, ba ba, con muốn ăn nó, con muốn ăn nó.”
Thẩm Hình đương nhiên là rất chiều con, hung quang trong mắt toả ra, hung mãnh nhào tới người trung niên.
Chỉ là, lúc này, Thẩm Hình không những không chiếm được lợi thế, còn bị đối phương một chưởng đánh bay ra ngoài.
“A.” Thẩm Hình bay ra ngoài, đứa nhỏ cũng bay ra ngoài theo.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm ngưng lại, tinh thần lực tràn ra, đón lấy đứa nhỏ.
“Chú Thẩm.” Đứa nhỏ vui vẻ kêu lên “Chú Thẩm, chú ở đây sao.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Hiên Hiên chờ ở đây, chú Thẩm cùng ba ba con đối phó người kia.”
“Chú Thẩm, con có thể giúp mà, con cũng phải giúp.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm cũng không từ chối đứa nhỏ muốn hỗ trợ, chỉ nói “Con phải cẩn thận một chút, chú và ba ba con không thể phân tâm lo lắng cho con.”
“Chú yên tâm, con rất lợi hại.” Đứa nhỏ vung nắm đấm.
Biết được đứa nhỏ an toàn, tính hiếu chiến của Thẩm Hình bị khơi ra, một lần nữa xông về phía người trung niên kia.
Lần này, người kia bị ép lui về phía sau một ít.
Hơn nữa, Thẩm Tu Lâm cũng tham gia công kích,
Lôi quang trong mắt loé lên, Thẩm Tu Lâm điều khiển lôi quang bổ thẳng xuống đầu người trung niên.
Khi lôi quang xuất hiện, trong đôi mắt của đầu hổ mơ hồ xuất hiện sự sợ hãi.
Từ xưa tới nay, chính tà đối lập, lôi hệ dị năng của Thẩm Tu Lâm chính là Chính, còn luồng khí màu đen xuất hiện trên người của người trung niên kia lại là Tà.
Tà không thắng nổi chính, hơn nữa, ở thời điểm sức mạnh của Tà còn không mạnh bằng Chính, sao có thể đè ép được Chính.
Vì vậy, sau khi Thẩm Tu Lâm gia nhập chiến đấu, người đàn ông trung niên liên tục bại lui.
Thẩm Hình thừa thắng truy kích, đứa nhỏ cũng ở phía ngoài giúp đỡ một chút.
Mấy phút sau, lôi điện của Thẩm Tu Lâm đánh xuống, người trung niên cùng đầu hổ trên đỉnh đầu đang bị Thẩm Hình kiềm chế, lập tức bị lôi điện đánh thành mảnh vụn, chỉ để lại tinh hạch.
Tinh hạch này, là màu đen, khí tức toả ra có chút tà ác.
“Oa, ăn thật ngon.” Đứa nhỏ nhìn viên tinh hạch, thèm nhỏ nước miếng luôn.
Thẩm Hình không nhúc nhích.
Thẩm Tu Lâm nhặt tinh hạch lên, cầm trong tay.
Đứa nhỏ tha thiết mong ngóng, làm bộ đáng thương nhìn Thẩm Tu Lâm “Chú Thẩm, chú cho con viên tinh hạch này được không, con rất muốn ăn.”
Thẩm Tu Lâm không nói gì.
Đứa nhỏ càng thêm đáng thương trông mong nhìn Thẩm Tu Lâm, tay của bé còn lắc lắc ống tay áo của Thẩm Tu Lâm.
“Chú Thẩm, cho con ăn đi, cho con ăn đi…”
Thẩm Tu Lâm nhìn đứa nhỏ trước mắt, chẳng hiểu sao lại có cảm giác con trai của mình đang làm nũng với mình.
Thẩm Tu Lâm liếc nhìn.
“Chú Thẩm…” Đứa nhỏ túm chặt cánh tay Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài, không chịu nổi đứa nhỏ quấn lấy mình như vậy, đưa tinh hạch cho bé.
Hai mắt của đứa nhỏ lập tức sáng rực rỡ.
“Cảm ơn chú Thẩm.” Đứa nhỏ không kịp chờ, nắm viên tinh hạch vào trong tay, sau đó ngồi xếp bằng xuống.
Thẩm Tu Lâm cười khổ, Đông Phương Hiển mà ở đây, nhất định sẽ mắng hắn cho xem.
Thở dài…
Kỳ thực chính mình cũng không phải người hay mềm lòng, nhưng không biết vì sao, mỗi lần gặp phải đứa nhỏ này, hạn mức cuối của hắn hết thấp rồi lại tiếp tục thấp.
Sau đó, một màn khiến cho Thẩm Tu Lâm khiếp sợ đã xảy ra.
Đứa nhỏ hấp thu tinh hạch, rồi cả người bé dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nhanh chóng thay đổi.
Chiều cao, khuôn mặt, thân thể…
Thẩm Tu Lâm suýt chút nữa đã kích động cắt ngang việc đứa nhỏ hấp thu tinh hạch, thế nhưng cố gắng nhịn xuống được.
Thẩm Hình cũng mở to mắt “Hiên Hiên…”
Thẩm Tu Lâm mím môi, nhìn về phía Thẩm Hình “Ngươi biết thằng bé hấp thu tinh hạch sẽ như vậy sao?”
Thẩm Hình lắc đầu “Có biết thằng bé sẽ lớn lên một chút, nhưng lần này, quá lớn.”
Quá lớn thôi sao? Từ đứa nhỏ hai, ba tuổi, trong nháy mắt biến thành năm tuổi, hiện giờ vẫn còn đang tiếp tục, thay đổi này không phải vô cùng lớn hay sao?
Thay đổi rõ ràng như vậy, e rằng không thể tiếp tục giữ kín trong đội ngũ nữa.
Thẩm Tu Lâm cười khổ, hắn không phải lo lắng thành viên trong đoàn xe, mà là lo lắng Đông Phương nhà hắn…
Nghĩ tới đây, Thẩm Tu Lâm cũng chỉ có thể khe khẽ thở dài.
Việc đã đến nước này, ngoại trừ tiếp tục chờ đứa nhỏ thì cũng không còn cách nào khác.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cùng Thẩm Hình đứng một bên đợi đứa nhỏ ngừng lại.
Nhưng, Đông Phương Hiển đến.
Thẩm Tu Lâm cảm giác được khí tức của đối phương, vội vàng xoay người nhìn sang, chột dạ kêu một tiếng “Đông Phương.”
Đông Phương Hiển nhìn đứa nhỏ, ánh mắt rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Thẩm Tu Lâm cũng cảm thấy có chút hoảng sợ.
Lúng túng cười, Thẩm Tu Lâm đi tới, nắm tay Đông Phương Hiển “Đông Phương, sao em lại tới đây?”
Đông Phương Hiển liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, không nói gì.
Thẩm Tu Lâm cầm tay đối phương “Vừa nãy nơi này xuất hiện chút bất ngờ, một người một hổ dung hợp, rất nguy hiểm, suýt chút nữa không đối phó được.”
Đông Phương Hiển hơi nhíu mày “Người hổ dung hợp?”
“Phải, suýt nữa đã không đối phó được. Vất vả lắm mới giết chết, rơi ra một viên tinh hạch. Hiên Hiên nói muốn ăn… Anh không để ý, nên cho thằng bé rồi.”
Đông Phương Hiển nghi hoặc nhìn Thẩm Tu Lâm.
Mắt Thẩm Tu Lâm tràn đầy lấy lòng, nhìn lại Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển khẽ thở dài một cái, coi như bất đắc dĩ với Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm cầm tay Đông Phương Hiển, móng tay khẽ cào cào vào lòng bàn tay đối phương.
Đông Phương Hiển hơi khó chịu, rút tay lại.
Thẩm Tu Lâm cười.
Mấy phút sau, đứa nhỏ rốt cuộc cũng hấp thu xong tinh hạch.
Lúc này, bề ngoài đứa nhỏ đã lớn đến tầm bảy, tám tuổi, chiều cao xấp xỉ một mét.
Đúng là lớn quá nhanh. Thẩm Tu Lâm âm thầm cảm thán.
Đứa nhỏ dường như cũng không ngờ tới chính mình sẽ biến thành thế này, hơi kinh ngạc, lại có chút sợ hãi.
“Chú Thẩm.” Đứa nhỏ chạy về phía Thẩm Tu Lâm, nhào vào trong ngực hắn “Sao con lại biến thành thế này?”
Sau khi đứa nhỏ nhào vào lòng Thẩm Tu Lâm mới nghĩ, sao mình lại chạy tới ôm chú Thẩm?
Mình phải chạy tới ôm ba ba mình mới đúng chứ! Nhưng đối với vấn đề này, đứa nhỏ cũng không xoắn xuýt bao lâu.
Bởi vì bé đã được Thẩm Tu Lâm bế lên.
“Haha, đổi thì đổi, rất lợi hại rồi, cũng không có vấn đề gì.”
“Thật ạ?” Đứa nhỏ hai mắt long lanh nhìn Thẩm Tu Lâm.
“Ừm, không sao.” Thẩm Tu Lâm gật đầu.
Đứa nhỏ lại cẩn thận nhìn về phía Đông Phương Hiển, thấy sắc mặt đối phương khó coi, vội vàng cúi đầu “Chú Đông Phương, xin lỗi, con ăn đồ lung tung rồi.”
Đông Phương Hiển nghe vậy, sâu sắc liếc nhìn đứa nhỏ “Ngươi nếu biết chính mình ăn lung tung, sau này chú ý một chút.”
“Vâng.” Đứa nhỏ buồn bã, gật đầu “Con biết rồi.”
Thẩm Tu Lâm cười, đặt đứa nhỏ xuống.
Đứa nhỏ lúc này mới chạy về phía Thẩm Hình “Ba ba.”
“Ừm.” Thẩm Hình gật đầu “Con cao lên.”
“Ừm, ba ba, quần áo của con không mặc được nữa rồi.” Nói xong, đứa bẻ nhảy lên một cái, quần áo trên người toàn bộ đều rách, giày cũng không vừa nữa.
Cũng may là lúc trước khi Thẩm Tu Lâm càn quét siêu thị, loại quần áo nào cũng không bỏ qua, vì vậy, Thẩm Tu Lâm tìm trong không gian, đưa một bộ quần áo cho Thẩm Dật Hiên.
Đây là một bộ quần áo thể thao có cả mũ.
Sau đó hắn lại lấy ra thêm một đôi giày.
Tất cả quần áo đều mới tinh, đứa nhỏ mặc vào trông dễ coi hơn hẳn, dù rằng khuôn mặt của bé vẫn không thể xem là đẹp được.
Thế nhưng, đối với Thẩm Tu Lâm, hắn lại cảm thấy rất ưng mắt.
Đứa nhỏ mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, nở nụ cười “Cảm ơn chú Thẩm, cảm ơn chú Đông Phương.”
Đông Phương Hiển không nói gì.
Thẩm Tu Lâm cười, xoa đầu đứa nhỏ.
Sau đó, mọi người đi trở về.
Khi bọn họ về tới đoàn xe, tất cả mọi người đều vây quanh lại.
“Thẩm thiếu, đây, đây là Thẩm Dật Hiên?”
Mặc dù nói đứa nhỏ lớn hơn, thế nhưng gương mặt lại không thay đổi nhiều, cho nên, mọi người chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Nhưng, chính bởi vì nhận ra, cho nên bọn họ đều giật mình.
Đây thực sự là đứa nhỏ đó sao? Cũng quá… không thực đúng không?
“Thẩm thiếu, đây là Hiên Hiên?”
“Hả, không thể nào?”
“Hiên Hiên, cháu ăn bột nở hả? Sao lớn nhanh như vậy chứ?”
“Hiên Hiên, cháu gặp chuyện gì à? Sao đi ra ngoài có một chút mà trở về đã biến lớn thế này? Không thể nào.”
“Hiên Hiên…”
Thẩm Tu Lâm vẫy tay khiến cho mọi người ngừng nói, lập tức, ai nấy đều im lặng.
“Khi nãy chúng ta vừa tiêu diệt một kẻ địch rất lợi hại, Hiên Hiên ăn viên tinh hạch kia nên mới biến thành như vậy. Nhưng lúc đó đúng là cửu tử nhất sinh, suýt chút nữa không thể đối phó được.”
Mọi người nghe vậy đều đau lòng.
“Hiên Hiên, sau này những vật như thế không thể ăn linh tinh.”
“Phải, Hiên Hiên, may là lần này cháu còn về được, cháu tuổi còn rất nhỏ, không nên vội vàng quá mức.”
“Đúng vậy…”
Mỗi người một câu một câu nói ra, đều mang thiện ý, đứa nhỏ nghe thấy rất vui, cười toe toét, lộ ra cả hàm răng trắng.
“Ừm, cháu biết rồi. Chú Thẩm đã nói cháu rồi. Cháu cũng nhận sai với chú Đông Phương rồi.”
“Được rồi, biết sai là tốt, sau này nhất định phải chú ý.”
“Phải đấy, Hiên Hiên.”
Mặt khác, phía bên kia, Hứa Mạn, Trương Quốc Cường, Trương Kim An ba người nhìn nhau, đều có thể thấy được sự hoảng sợ trong mắt người còn lại.
“Đứa nhỏ kia ăn cái gì mà lớn nhanh như vậy?” Hứa Mạn có chút đố kỵ.
Trương Quốc Cường liếc nhìn “Khẳng định là thứ tốt.”
“Thẩm thiếu kia có không gian. Con xem nhiều người như vậy đều vây quanh hắn ta. Người cầm đầu thực sự ở nơi này chính là hắn. Nếu có thể khống chế hắn ở trong tay, là tốt nhất.” Trương Kim An nhẹ nhàng nói.
Trương Quốc Cường nghe vậy, nhìn về phía Hứa Mạn “Hứa Mạn, đẳng cấp dị năng hiện giờ của em, cảm thấy có thể mê hoặc hắn ta hay không?”
Hứa Mạn không khinh địch, chỉ nhẹ nhàng nói “Khó mà biết được. Em chưa tiếp xúc với hắn ta, cũng không biết cấp bậc. Nếu như cấp bậc của hắn thấp hơn em, có lẽ là được.”
“Vậy sao, thế thì chúng ta mau chóng thăm dò bọn họ, hỏi ra đẳng cấp cụ thể của Thẩm thiếu kia.”
“Được.”
Ba người thống nhất quyết định.
Vào đêm, một người dị năng giả bị lôi kéo đến.
“Thẩm thiếu à, cấp ba. Thẩm thiếu của chúng ta rất lợi hại đấy.” Người dị năng giả kia nói như thế.
Kỳ thực là bởi vì bỗng nhiên người này thu được truyền âm của Thẩm Tu Lâm mới nói như vậy.
Trương Quốc Cường đưa cho đối phương một điếu thuốc.
“À, người anh em, vật này là hàng hiếm.” Dị năng giả nhìn Trương Quốc Cường.
Trương Quốc Cường thật thà cười, đưa nốt nửa bao còn lại của mình cho đối phương.
Người dị năng giả kia cũng không cự tuyệt, nhận luôn nửa bao.
Trong mắt Trương Quốc Cường loé ra một tia tức giận, thế nhưng người này rất nhanh thu lại, sau đó cười cười cùng dị năng giả kia nói chuyện.
Sau mười mấy phút, Trương Quốc Cường hài lòng rời đi.
Dị năng giả kia cười, khoé miệng nhếch lên.
Một người dị năng giả khác đi qua, vỗ vai đối phương.
“Anh em, người mới kia nói gì với anh thế?”
“Cũng không có gì, chỉ nói rất ngưỡng mộ chúng ta, người kia cũng rất tốt.”
“Thế à, sao lại nói như vậy?”
“Cảm giác thôi, nhìn xem, đây là thuốc của hắn, hiện giờ đã là của tôi.”
“Haha, người gặp cũng phải có phần, vật này hiện giờ là hàng hiếm.”
“Ừm, đây, cho anh một điếu…”
Hứa Mạn dùng tinh thần lực quan sát động tĩnh bên phía đoàn xe, thấy thành viên trong đoàn xe không nghi ngờ ba người nhà bọn họ, rốt cuộc yên tâm.
Hứa Mạn nhìn Trương Quốc Cường trở về, cười cười, kể lại đối thoại của mấy người dị năng giả khi nãy.
Bạn đang �
Trương Quốc Cường đau lòng nói “Nửa bao thuốc đấy, người kia thế mà dám lấy luôn, hắn cũng không sợ giảm thọ. Thật là đáng chết.”
“Chồng tốt của em, coi như đưa cho bọn họ cầm, đợi đến khi có cơ hội, chúng ta cầm trở về còn nhiều thứ tốt hơn thế.”
“Được rồi.” Trương Quốc Cường được an ủi, lúc này mới thoải mái một chút.
Trương Kim An nhẹ nhàng nói “Chúng ta tính toán kĩ một chút, mặt khác, nhất định phải dẫn người đội trưởng kia đi nơi khác, nếu không sẽ gặp phải cản trở.”
“Vợ ơi, mấy ngày này em cứ để ý phía bên Thẩm thiếu kia, làm quen với bọn họ, sau này lúc chúng ta ra tay cũng dễ dàng hơn.”
“Ba nói Thẩm thiếu kia là đồng tính luyến ái đáng ghê tởm, hắn còn hôn người khác ngay trước mặt mọi người, thật sự là buồn nôn.” Hứa Mạn khó chịu nói.
“Anh cũng cảm thấy buồn nôn.” Trương Quốc Cường nhíu mày.
“Con dâu, con chịu khó nhịn một chút.”
“Được rồi.” Hứa Mạn thở dài, kỳ thực nàng ta vốn là còn có chút tâm tư với Thẩm thiếu kia, nếu có thể bám lấy người lợi hại hơn Trương Quốc Cường, không phải sẽ là chuyện tốt sao?
Thế nhưng, cái thứ đồng tính luyến ái ghê tởm buồn nôn kia, nàng hiện giờ một tí teo tâm tư cũng không có…
“Ừm, vợ à, em chịu khó nhịn một chút, chờ chúng ta lấy được vật tư trong không gian của Thẩm thiếu kia, là được rồi…”
“Ừm.” Hứa Mạn lần thứ hai gật đầu.
Thẩm Tu Lâm nghe đối thoại của ba người kia, bĩu môi, hắn là đồng tính luyến ái buồn nôn đáng ghê tởm?
Chà chà, một cái ngón tay của mấy người này, Thẩm thiếu hắn nhìn cũng không lọt có được hay không?
Đông Phương Hiển tự tiếu phi tiếu liếc nhìn Thẩm Tu Lâm “Thẩm thiếu, anh là đồng tính luyến ái đáng ghê tởm.”
Thẩm Tu Lâm “…”
Hai người hiện giờ ở trong xe, chỉ có hai người bọn họ, những người khác không có mặt.
Tất cả đều bị đuổi xuống.
Thẩm Tu Lâm hết nói nổi, chỉ trong nháy mắt kéo Đông Phương Hiển lại, ôm vào trong lòng.
“Đông Phương, em nói anh là cái gì?”
Đông Phương Hiển ho khan một tiếng, không nói.
Thẩm Tu Lâm âm trầm cười một cái “Em nói anh là đồng tính luyến ái đáng ghê tởm? Vậy cũng tốt, anh sẽ để em hiểu được cái gì mới thực sự gọi là đồng tính luyến ái đáng ghê tởm…”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm trực tiếp nhào tới, đẩy ngã Đông Phương Hiển nằm lên ghế xe.
Chỗ ngồi này khá rộng, không gian của Hummer cũng rất lớn, tuy rằng không thoải mái bằng giường, thế nhưng trong lúc không có điều kiện… Có chỗ thôi cũng đã vui vẻ lắm rồi.
Đông Phương Hiển bị đè, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Thẩm Tu Lâm hôn lên môi đối phương.
Đông Phương Hiển chỉ thoáng từ chối vài cái, rồi cũng tuỳ theo đối phương…
Sau đó không lâu, nhiệt độ trong xe liên tục tăng lên, hai người đồng thời vận dụng song tu công pháp, yêu quá mãnh liệt, hai người đều có thể rõ ràng cảm giác được có vài thứ đang thăng hoa…
Rất lâu sau, Thẩm Tu Lâm ôm Đông Phương Hiển đã buồn ngủ, lấy nước từ trong không gian ra giúp đối phương tẩy rửa, rồi ôm đối phương chìm vào giấc ngủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.