Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 110: Chữa trị




Đông Phương Hiển không nghĩ tới, trước khi kết khế… Cũng chính là trước khi kết hôn, kể cả khi ý thức của y tỉnh táo, không gặp chút nguy hiểm nào, y lại có thể một lần nữa giao chính mình cho người kia…
Đông Phương Hiển nghĩ lại cũng cảm thấy khó mà tin nổi. Y chưa bao giờ là người tuỳ tiện, nhưng chẳng ngờ được, khi gặp phải Thẩm Tu Lâm, ranh giới cuối cùng của y cứ từng bước lùi dần đi.
Quấn quýt nóng rực, triền miên từ nơi sâu thẳm, linh hồn giao hoà, cả người Đông Phương Hiển đều run rẩy. Mà Thẩm Tu Lâm, cảm giác của hắn lại càng thêm mãnh liệt, bởi vì khi so sánh năng lực tự kiềm chế tinh thần lực, hắn vẫn không bằng Đông Phương Hiển, hoặc là nói, kém quá nhiều.
Cho nên, lần thân mật ngọt ngào này, Thẩm Tu Lâm nhận tới năng lượng trùng kích lớn nhất.
Vì vậy, khi còn chưa kịp thoát khỏi dư vị của ái tình, Thẩm Tu Lâm cả người không một mảnh vải đã ngồi xuống, tiến vào trạng thái tu luyện.
Không còn cách nào khác, loại song tu này, có ích lợi quá lớn đối với hai người bọn họ, nhất là Thẩm Tu Lâm có cấp bậc không bằng Đông Phương Hiển. Cho nên, hiện tại, Thẩm Tu Lâm lấy được càng nhiều chỗ tốt hơn Đông Phương Hiển.
Cũng là bởi vậy, còn không kịp xử lý thân thể cho Đông Phương Hiển sau khi ân ái, Thẩm Tu Lâm đã tiến vào trạng thái tu luyện.
Đông Phương Hiển cắn môi… tự mình ngồi dậy.
Cảm giác khó chịu lập tức xuất hiện, Đông Phương Hiển hơi nhếch môi, bên tai lại đỏ rực lên.
Một lát sau, Đông Phương Hiển hít sâu một hơi, lấy thuốc chích từ trong không gian ra…
Lúc này, là cơ hội tốt nhất để thụ thai đứa nhỏ.
Cúi đầu, Đông Phương Hiển mím môi, tiêm thuốc chích lên cánh tay của mình…
Một lát sau, Đông Phương Hiển lại lấy khoang nuôi dưỡng ra.
Sau khi tiêm thuốc, trên người Đông Phương Hiển lập tức xuất hiện phản ứng, vẻ mặt của y trở nên rất khó coi.
Rồi Đông Phương Hiển cuộn tròn người lại.
Y không nghĩ tới, tiêm thuốc chích kia vào sẽ khiến cho Dấu đau đớn đến vậy…
Không trách được, mẫu thân thường nói, thời điểm Dấu đau đớn nhất, mà cũng hạnh phúc nhất, chính là khi muốn có con.
Trước đây y không hiểu, nhưng hiện tại, dường như đã hiểu được một chút.
Sau khi chích thuốc, y chỉ cần lấy tế bào trứng kết hợp của chính mình và Thẩm Tu Lâm từ trong cơ thể ra, đặt bào trứng vào trong khoang nuôi dưỡng. Bảy tháng sau, nếu như đứa nhỏ phát triển tốt, sẽ được sinh ra…
Không sai, đứa nhỏ sinh ra trong khoang nuôi dưỡng không cần tới mười tháng mang thai, chỉ bảy tháng là đủ rồi.
Có trường hợp, sáu tháng đã có thể sinh ra, đây là dựa vào tình trạng phát triển của đứa nhỏ.
Đau đớn giằng co khá lâu, khi Đông Phương Hiển chịu đựng qua được, trên người y đã ướt sũng mồ hôi.
Đông Phương Hiển từ từ ngồi dậy, sau đó dùng phương pháp đặc thù lấy bào trứng từ trong cơ thể ra ngoài. Ngay lập tức, y cảm giác được sức mạnh trong cơ thể nhanh chóng xói mòn, y cắn môi, đặt bào trứng vào khoang nuôi dưỡng, rồi thu khoang nuôi dưỡng vào không gian.
Không gian và khoang nuôi dưỡng đều được chế tạo một cách đặc biệt, nếu không thì không thể gửi vật sống vào. Vì vật sống của thế giới này có thể tạo ra nguy hiểm đối với không gian của bọn họ.
Thu khoang nuôi dưỡng vào, Đông Phương Hiển suýt chút nữa đã ngã xuống đất, may là y có đủ kiên cường. Mặc dù đã suy yêu đến vậy, thế nhưng y cũng không kêu lên một tiếng.
Sau đó, cũng không biết trôi qua bao lâu, khi Đông Phương Hiển rốt cuộc cảm thấy dễ chịu hơn một chút thì bắt đầu dùng tinh thần lực chữa trị cho bản thân.
Hoặc đúng hơn là, khôi phục.
Chỉ là quá trình khôi phục không thể nhanh được, ít nhất trong vòng một tuần y đều suy yếu như vậy.
Thẩm Tu Lâm tỉnh lại từ trong tu luyện, cảm thấy tinh thần sảng khái, hơn nữa, mặc dù đẳng cấp dị năng lúc này chưa đạt tới cấp tám cao nhất, nhưng cũng chỉ còn cần một chút thời gian nữa mà thôi.
Đối với việc này, Thẩm Tu Lâm vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Hắn theo bản năng nhìn về hướng bên cạnh, phát hiện người vốn thường không có ở đây, hoặc đang tu luyện, thế mà lại đang ngủ.
Không sai, đang ngủ. Hơn nữa, tư thế còn cuộn tròn người lại.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày, trong lòng chỉ có đau lòng không ngớt.
Hắn biết, người có tư thế ngủ như vậy chính là vì không có cảm giác an toàn…
Đông Phương Hiển, cũng thế sao?
Nghĩ như vậy, Thẩm Tu Lâm cẩn thận tới gần, hắn phát hiện, khoé mắt Đông Phương Hiển thậm chí còn có màu đen nhàn nhạt.
Đây là do tối qua không ngủ ngon sao? Nhưng mà, vì sao?
Nhíu mày, Thẩm Tu Lâm cẩn thận xoa nhẹ trán đối phương.
Không biết trong khi ngủ đối phương còn đang suy nghĩ cái gì, trán đều nhíu lại.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng xoa dịu cái nhíu mày kia, có lẽ cảm nhận được động tác cùng ý tốt của Thẩm Tu Lâm, hoặc là cảm thấy hơi thở quen thuộc, trán Đông Phương Hiển đang nhíu chặt cũng thả lỏng một chút.
Thẩm Tu Lâm đang muốn thở ra một hơi thì bỗng nhiên cảm thấy là lạ, là ảo giác của hắn sao? Hắn có cảm giác nhiệt độ trên người Đông Phương rất nóng?
Ngay lúc nghĩ như vậy, nhiệt độ trên mặt đối phương đột nhiên càng ngày càng nóng, không phải đỏ mặt, mà là sốt cao rồi. Hơn nữa, đối phương không phải đang ngủ, mà là hôn mê.
Sắc mặt Thẩm Tu Lâm nhất thời điên cuồng thay đổi “Đông Phương. Đông Phương. Tỉnh lại đi em.”
Liên tục gọi tên Đông Phương Hiển, Thẩm Tu Lâm rất nóng lòng, thế nhưng Đông Phương Hiển lại không tỉnh lại.
Sắc mặt Thẩm Tu Lâm lúc này đã rất khó coi, hắn đặt Đông Phương Hiển nằm lên giường, vốn muốn đi tìm trị liệu hệ dị năng giả tới xem một chút, lại nhìn thấy Đông Phương Hiển còn chưa mặc áo, vội vàng tìm quần áo mặc cho đối phương, cũng mặc quần áo cho bản thân.
Đến giờ phút, Thẩm Tu Lâm mới phát hiện dục vọng chiếm hữu của hắn thực sự mạnh tới mức nào.
Hắn không muốn người khác nhìn thấy được Đông Phương Hiển như vậy.
Mở cửa, Thẩm Tu Lâm hét lên một tiếng “Có ai không!”
Ngay lập tức, những người nghe thấy tiếng hét đều chạy tới, bao gồm cả mấy người Dương Phân.
“Tu Lâm? Sao vậy?”
“Thẩm thiếu.” Đây là dị năng giả thủ hạ của Thẩm gia.
“Đi tìm mấy người trị liệu hệ dị năng giả lại đây, tốc độ nhanh một chút.” Thẩm Tu Lâm vội vàng dặn dò.
Mọi người mặc dù hơi giật mình, nhưng vẫn lập tức chạy đi thực hiện mệnh lệnh.
Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên chạy lên lầu “Tu Lâm, có chuyện gì xảy ra?”
“Đúng vậy, Tu Lâm, con tìm trị liệu hệ dị năng giả làm cái gì?”
“Tu Lâm, là Đông Phương bị thương sao?”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Vâng, mẹ, bà nội, là Đông Phương. Em ấy bị sốt, nguyên nhân gì thì thì con cũng không biết, cho nên còn tìm trị liệu hệ dị năng giả tới xem một chút.”
“Sao đang yên đang lành lại bị sốt?” Dương Phân lo lắng “Hiện giờ thể chất của dị năng giả đều rất tốt, bà già như ta còn không sao, Đông Phương lợi hại như vậy, sao lại bị sốt chứ?”
Hứa Du Nhiên nói “Mẹ, chờ trị liệu hệ dị năng giả tới rồi nói sau đi. Chúng ta làm chút điểm tâm, lát nữa Đông Phương còn muốn ăn.”
“Được, được.” Dương Phân nghe vậy gật đầu “Đi, chúng ta làm điểm tâm.”
Hai người phụ nữ đi xuống, Thẩm Tu Lâm cũng mau chóng đi vào trong phòng.
Mấy trị liệu hệ dị năng giả tới cũng rất nhanh, cùng nhau trị liệu cho Đông Phương, nhưng dị năng của bọn họ lại không có chút tác dụng nào.
Tổng cộng da dị năng giả cấp hai cao nhất, cùng nhau trị liệu, sau một hồi, Đông Phương Hiển vẫn bị sốt, nhiệt độ trên mặt không hề thay đổi.
Thẩm Tu Lâm có chút tức giận, thế nhưng cũng biết đẳng cấp của Đông Phương Hiển rất mạnh, mình tức làm gì, trị liệu hệ dị năng giả cấp quá thấp hoàn toàn không thể chữa trị cho Đông Phương Hiển.
Hít sâu một hơi, phòng ngừa chính mình giận cá chém thớt mà giết mấy người trị liệu hệ dị năng giả vẫn còn có tác dụng khác này, Thẩm Tu Lâm mặt lạnh để cho bọn họ rời khỏi.
Mọi người đi khỏi, Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, đi xuống nói với mẹ của mình, không cho bất kỳ ai đi lên làm phiền bọn họ.
Sau đó, dưới ánh mắt lo lắng của Hứa Du Nhiên, Thẩm Tu Lâm đi về phòng, dùng tinh thần lực của mình chữa trị cho đối phương.
Trước kia, phương pháp này hắn không biết, thế nhưng hiện tại công pháp tinh thần lực của hắn đã tiến vào tầng thứ ba, cho nên, hắn mơ hồ có thể hiểu được một chút.
Huống chi, những việc này vẫn là có thể dựa vào bản năng.
Vì vậy, theo bản năng, Thẩm Tu Lâm triển khai tinh thần lực của mình…
Khi tinh thần lực của hắn bắt đầu tiếp xúc tới tinh thần lực của Đông Phương Hiển, Thẩm Tu Lâm giật mình sững người, cảm giác rất quen thuôc… Giống như, tuy hai mà một vậy. Chỉ là, ở nơi này càng nhiều khí tức của Đông Phương Hiển mà thôi.
Cảm giác này, quen thuộc đến mức… khiến cho hắn đều cảm thấy ngọt ngào.
Chỉ là, cảm giác ngọt ngào này cũng không kéo dài được bao lâu, không biết tinh thần lực của hắn chạm đến nơi nào đó trên người Đông Phương Hiển, một loại cảm xúc âm u nhất thời truyền tới…
Thẩm Tu Lâm giật mình, cảm xúc tối tăm này, là đến từ Đông Phương Hiển.
Mà Đông Phương Hiển…có lẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cắn răng, Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực thăm dò di qua, hắn quấn lấy khối cảm xúc này, cố gắng giúp Đông Phương Hiển vui vẻ, từng chút từng chút một…
Có lẽ cách nghĩ này có tác dụng, hoặc có lẽ Đông Phương Hiển cảm nhận được sự tồn tại của Thẩm Tu Lâm, tự mình điều chỉnh cảm xúc.
Cuối cùng, tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm ở nơi này càng lâu, loại cảm xúc u tối kia dần dần thu nhỏ rất nhiều…
Thẩm Tu Lâm cực kỳ kiên trì, cố gắng hết sức, từng chút một, hắn muốn hoàn toàn xoá bỏ cảm xúc tăm tối ra khỏi cơ thể Đông Phương Hiển.
Thế rồi, bỗng nhiên, một luồng ý niệm mạnh mẽ truyền đến… Nó khiến cho đáy lòng Thẩm Tu Lâm bất chợt rung động.
Đó là một loại liên kết huyết thống mơ hồ, làm Thẩm Tu Lâm vô cùng ngạc nhiên.
Thẩm Tu Lâm không biết chuyện gì xảy ra, hắn chẳng qua là cảm thấy, giống như có một luồng sóng tinh thần phi thường yếu ớt đang thử tiếp xúc với hắn…
Thẩm Tu Lâm không biết, loại trạng thái kỳ diệu này chính là do tinh thần lực của hắn và tinh thần lực của Đông Phương Hiển hoà thành một thể trong chốc lát.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm cảm giác được luồng sóng tinh thần lúc trước, đến từ không gian của Đông Phương Hiển.
Bên trong không gian kia, đúng là có cốt nhục của bọn họ tồn tại.
Không sai, đó chính là cốt nhục của hai người Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển, là đứa nhỏ của bọn họ cùng nhau tạo ra.
Vốn một bào trứng sau khi đặt vào khoang nuôi dưỡng cũng cần ít nhất một khoảng thời gian mới có thể có được sóng tinh thần, đại biểu cho sự tồn tại của nó.
Dù đứa nhỏ này vừa mới đặt vào khoang nuôi dưỡng được mười mấy tiếng mà thôi, thế nhưng đã có được sóng tinh thần đặc thù. Có thể thấy được, thời điểm đứa nhỏ này ra đời, tinh thần lực của nó sẽ mạnh tới mức nào.
Nhưng mà, đối với việc này, hiện tại, Thẩm Tu Lâm hoàn toàn không biết.
Hắn vẫn như cũ cố gắng dùng biện pháp của mình xoá bỏ cảm giác tăm tối trong cơ thể Đông Phương Hiển. Bạn đang �
Cứ như vậy, cũng không biết trôi qua bao lâu, khi Thẩm Tu Lâm cảm thấy rất mệt mỏi, rốt cuộc, hắn cảm thấy tinh thần lực của Đông Phương Hiển đã bằng phẳng trở lại.
Thẩm Tu Lâm không lập tức thu hồi tinh thần lực của mình, mà là tiếp tục trị liệu…
Sau một lúc lâu, Thẩm Tu Lâm mới rút lại tinh thần lực.
Mà vào lúc này, Đông Phương Hiển cũng không còn sốt nữa, sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều.
Thẩm Tu Lâm bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, hắn cúi đầu, hôn mặt cái lên mặt Đông Phương Hiển.
Mi mắt Đông Phương Hiển khẽ động, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Đợi đến khi Đông Phương Hiển mở mắt, Thẩm Tu Lam lập tức hỏi “Em sao rồi, Đông Phương?”
Đông Phương Hiển nhấp môi, bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm.
“Anh khi nãy chữa trị cho tôi?”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm cười “Anh khi nãy vừa chữa trị cho em.”
Ánh mắt Đông Phương Hiển phức tạp “Đẳng cấp tinh thần lực của anh còn quá thấp, làm vậy rất nguy hiểm.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, lập tức cười lên, hoàn toàn không để ý “Đông Phương, có em ở đây, anh lại có nguy hiểm gì chứ? Coi như là nguy hiểm, vì em, anh cũng cam tâm tình nguyện.”
Mấy chữ “Cam tâm tình nguyện” kia, Thẩm Tu Lâm quả thực nói có bao nhiêu dịu dàng chính là có bấy nhiêu.
Đông Phương Hiển nghe được, suýt chút nữa tim cũng ngừng đập luôn.
Một lúc lâu, Thẩm Tu Lâm liền nhẹ nhàng nói “Đông Phương, em không biết sáng nay anh thấy em hôn mê bất tỉnh, lại sốt cao thì lo lắng đến mức nào đâu… Anh hận không thể chịu khổ thay em.”
Mặt Đông Phương Hiển xèo một tiếng đỏ rực lên.
Thẩm Tu Lâm chậm rãi hôn tới “Đông Phương, anh nói thật đấy…”
Môi Đông Phương Hiển hơi run lên, sau đó nhẹ nhàng nói “Tôi không sao, chỉ là… mấy ngày nay có thể sẽ suy yếu một chút.”
“Vậy em nói cho anh, sao lại thế? Hả? Em sao lại như vậy? Em không thể nào vô duyên vô cớ lại suy yếu được? Còn sốt cao nữa. Hiện tại dị năng giả cũng không dễ bị sốt, đẳng cấp của em còn cao như vậy… Em nói cho anh biết… Có phải vì anh hay không?”
Đông Phương Hiển nhất thời im lặng.
Sắc mặt Thẩm Tu Lâm hơi đổi một chút.
“Đông Phương… Có phải là ngày hôm qua… Chuyện đó, không thể làm…”
Đông Phương Hiển nghe vậy, hơi sửng sốt, sau đó lại không nhịn được đỏ mặt, cắn môi.
“Anh nghĩ quá nhiều. Không phải… có liên quan tới việc kia.”
Thẩm Tu Lâm tròn mắt “Em chắc chứ? Không có liên quan tới việc kia?”
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, có chút vô lực “Không liên quan.”
Thẩm Tu Lâm cười “Được rồi, không phải là tốt rồi… Thế nhưng, Đông Phương, nói cho anh nguyên nhân, anh muốn biết, hơn nữa, đừng giấu anh.”
Đông Phương Hiển nghe vậy lại im lặng một lúc lâu.
Thẩm Tu Lâm không giục, chỉ bình tĩnh nhìn Đông Phương Hiển.
Thế nhưng, qua một lúc mà Đông Phương Hiển vẫn không trả lời.
Thẩm Tu Lâm có chút thất vọng “Đông Phương…”
Đông Phương Hiển quay đầu đi, cứng ngắc mở miệng “Sau này anh sẽ biết.”
Lại là “Sau này”… Thẩm Tu Lâm cười khổ. Câu nói này hắn đã nghe quá nhiều lần rồi.
Chỉ là, có vẻ không có lần nào chói tai giống như lần này.
Chẳng lẽ bởi vì do hai người vừa làm việc thân mật như vậy?
Cũng đúng, con người đều như thế, sau khi chiếm được thì càng muốn có nhiều hơn nữa…
Nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm mệt mỏi xoa mặt một cái, sau đó, hắn giống như không để ý, cười cười.
“Được rồi, nếu sau này sẽ biết được, vậy thì chờ tới sau này đi. Đông Phương, em cũng không cần lo lắng, kiên nhẫn của anh rất tốt.”
Đông Phương Hiển nghe vậy, yên lặng nhìn Thẩm Tu Lâm, không khó mà phát hiện ra đối phương đang che giấu thất vọng.
Trong giây lát, trái tim Đông Phương Hiển đều đau xót, y muốn nói, đem tất cả đều nói ra, thế nhưng cuối cùng lại không mở miệng được.
Thẩm Tu Lâm cười “Em nằm nghỉ đi, anh xuống xem bữa sáng đã xong chưa.”
Đông Phương Hiển mím môi, không nói lời nào.
Thẩm Tu Lâm cười, ra khỏi phòng…
Cửa vừa khép lại, Đông Phương Hiển nhìn cánh cửa, sắc mặt vô cùng khó coi.
Một lát sau, y tự cười chế nhạo chính mình, trong mắt có chút ánh sáng loé ra, cuối cùng lại hoá thành vô hình…
Những việc này, Thẩm Tu Lâm cũng không biết.
Thẩm Tu Lâm vừa rời khỏi phòng, chỉ biết hiện giờ mình đang có… chút ít phiền muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.