Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 107: Sắc mặt khó coi




Lúc Thẩm Tu Lâm tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, vào lúc ấy, hắn có chút mơ hồ.
Bởi vì hắn nhớ được hình như bản thân mình cùng Đông Phương Hiển đã làm cái gì cái gì đó…
Thế nhưng, loại cảm giác đó quá tuyệt vời, ngọt ngào tới mức giống như đang mơ vậy.
Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Tu Lâm không xác định được giấc mộng kia là thực hay giả.
Nhìn sang bên cạnh, Đông Phương Hiển không ở đây, vì vậy, Thẩm Tu Lâm kiểm tra quần áo trên người mình, xem chính mình có thứ gì khác thường không.
Nhưng mà, tốc độ khôi phục của dị năng giả quá nhanh, một ít vết hồng thì căn bản không đến mấy tiếng đã hồi phục như cũ.
Thế nên, Thẩm Tu Lâm không phát hiện điều gì.
Cũng có một thứ nhìn một cái là nhận ra, đó chính là, quần áo trên người mình đã được đổi một bộ mới.
Nhưng, hiện giờ là ngày thứ hai rồi, coi như mình cùng Đông Phương Hiển không phát sinh cái gì, đối phương thấy mình hôn mê, lại biết mình thích sạch sẽ, vậy đổi giúp mình một bộ quần áo cũng không có vấn đề gì…
Nghĩ như thế, trong lòng Thẩm Tu Lâm cũng không biết nên vui hay nên buồn đây.
Cuối cùng, hít sâu một hơi, Thẩm Tu Lâm quyết định trước tiên xuống giường rồi lại nói.
Xuống lầu, phát hiện trong nhà cũng không có ai, Đông Phương Hiển cũng không thấy đâu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều ra ngoài?
Nhíu mày, Thẩm Tu Lâm đang định đi ra ngoài tìm người hỏi xem sao, lại thấy một người đi vào cửa, là Nam Cung Tiếu.
Nam Cung Tiếu nhìn thấy Thẩm Tu Lâm, hơi nhếch môi “Ngươi tỉnh rồi?”
Thẩm Tu Lâm cười “Nam Cung Tiếu.”
“Ừm… Nghe nói không gian của ngươi thăng cấp?” Vốn Nam Cung Tiếu cũng không biết, nhưng hôm qua sau khi Dương Phân xuống lầu nói với mọi người, lại không có Đông Phương Hiển ở đó bố trí cấm chế, tự nhiên Nam Cung Tiếu cũng nghe thấy được.
Thẩm Tu Lâm nghe vậy hơi nheo mắt, ngược lại cũng không phủ nhận, trực tiếp gật đầu “Ừm, thăng cấp, diện tích tăng lớn hơn rất nhiều. Đúng rồi, những người khác đâu?”
Nam Cung Tiếu nói “Sáng sớm hôm nay bỗng nhiên có rất nhiều dị năng giả đến đây, hiện giờ bọn họ đều ở mặt trước bên ngoài căn cứ.”
“Hả? Rất nhiều dị năng giả đến đây? Làm cái gì?” Thẩm Tu Lâm lập tức nói.
“Nghe nói tất cả đều muốn đến đây tị nạn, số lượng nhiều lắm. Hơn nữa, người của ba nhà khác cũng chạy tới, đang ở bên ngoài cãi cọ.” Nam Cung Tiếu châm chọc nói, cũng không biết có phải đang trào phúng mấy nhà kia không giữ được người hay là cái gì khác nữa.
Thẩm Tu Lâm im lặng, có chút bất ngờ, hắn gật đầu “Đông Phương cũng ở đó?”
“Ừm.” Nam Cung Tiếu mím môi, mỗi lần nhắc tới Đông Phương Hiển thì vẻ mặt của thiếu niên này đều không được tự nhiên, giống như… cực kỳ kiêng kỵ.
Thẩm Tu Lâm biết được đáp án, dự định đi xem một chút.
Nam Cung Tiếu nhìn đối phương, đột nhiên nói “Ngươi rất yêu hắn sao?”
Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày, dừng chân, sau đó nhìn lại “Làm sao? Đây là chuyện mới biết hay sao?”
Nam Cung Tiếu thản nhiên nói “Hắn rất đáng sợ, ngươi không thấy vậy sao?”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy lại cười “Vậy à? Em ấy rất đáng sợ? Thực ra thì ta thực sự không thấy vậy, có lẽ là vì sự đáng sợ của Đông Phương chưa từng bao giờ hướng đến trên người của ta.”
Đối với câu nói này, Nam Cung Tiếu lại phát hiện mình không thể phản bác được.
Sự đáng sợ của Đông Phương Hiển quả thực chưa từng hướng đến trên người Thẩm Tu Lâm.
“Nhưng… Nhưng… Ngươi không sợ hắn sao?” Nam Cung Tiếu suy nghĩ một chút, vẫn còn có chút không cam lòng mà hỏi.
Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Ta nghĩ ngươi không phải là đứa nhỏ đến từ một gia đình bình thường, ngươi cũng có vẻ không có người yêu, vậy ta sẽ không lấy người yêu để làm ví dụ cho ngươi. Ba của ngươi có lẽ có rất nhiều người sợ hắn đúng không?”
Nam Cung Tiếu không rõ vì sao đối phương lại nói như vậy, chỉ gật đầu.
Ba của Nam Cung Tiếu là người thuộc dòng dõi của gia chủ bổn gia Nam Cung gia, đương nhiên là có rất nhiều người kính sợ.
“Thế nhưng, đối với trình độ được cưng chiều của ngươi, ngươi đương nhiên là không sợ ba ba ngươi, có đúng không?”
Nam Cung Tiếu gật đầu, hơi hiểu ra. Đúng vậy, người bên ngoài quả thực rất sợ ba, nhưng Nam Cung Tiếu biết, đó chính là cha của mình, chưa từng bao giờ nỡ thương tổn mình, hơn nữa ở trước mặt mình cũng thu lại khí thế vốn có. Nói như vậy, Nam Cung Tiếu làm sao lại sợ ba của chính mình được.
Thẩm Tu Lâm lại nói “Nguyên nhân cũng không khác nhau là mấy, ngươi đã hiểu chưa? Cho nên, ngươi nói xem, sao ta lại phải sợ người ta yêu chứ?”
Đối với việc này, Thẩm Tu Lâm chưa bao giờ ngập ngừng trước mặt người khác, hắn luôn thừa nhận hắn yêu Đông Phương Hiển, cho nên, hắn trực tiếp nói ra như vậy.
Nam Cung Tiếu im lặng.
Thẩm Tu Lâm cũng không nói thêm gì, ra khỏi nhà…
Nam Cung Tiếu nhìn bóng lưng Thẩm Tu Lâm rời đi, khẽ cắn môi, bỗng nhiên lại có chút hâm mộ Đông Phương Hiển.
Năng lực của Đông Phương Hiển rất đáng sợ, rất đặc thù. Ở thế giới kia, y ở phân gia của Đông Phương gia tộc cũng không được yêu thương. Thế nhưng, sau khi đi đến nơi này, lại tìm được người thực sự yêu thương y…
Mà bản thân mình, trước kia vô cùng được yêu chiều, dường như có thể nói là thuận buồm xuôi gió, nhưng khi đến đây, lại không còn một ai yêu thương…
Đế đô, chính đế đô mới là hy vọng duy nhất.
Chính mình, cũng muốn được cưng chiều như vậy…
Sau khi Thẩm Tu Lâm ra khỏi nhà mới bắt đầu kiểm tra không gian của mình.
Kỳ thực, sau khi tỉnh lại, hắn vẫn muốn biết chuyện của Đông Phương Hiển, sau khi xuống lầu lại không thấy được người nhà, thế nên đối với không gian cũng không chú ý lắm.
Nếu không phải khi nãy Nam Cung Tiếu nhắc tới, hắn còn không nghĩ tới việc kiểm tra.
Nhưng, Thẩm Tu Lâm vừa mới kiểm tra thì đã sợ tới ngây người.
Ôi trời, đây là không gian của hắn sao?
Chỉ thấy không gian diện tích mấy trăm thước vuông lúc trước hiện giờ lại biến thành ít nhất phải hơn ba nghìn thước vuông, hơn nữa, dường như hắn có thể thấy được bầu trời xanh mơ hồ trên đỉnh không gian, đương nhiên, chỉ là mơ hồ mà thôi.
Mặt khác, không gian còn có nhiều thêm mười mấy mẫu đất lớn nhỏ. Bên trong những mẫu đất này đã trồng đầy các loại trái cây khác nhau.
Đúng vậy, chỉ có trái cây.
Bên trong không gian của mình lúc trước rõ ràng có cất trữ đủ loại hạt giống khác nhau, thế nhưng, hiện giờ trên mấy mẫu đất này lại chỉ có trái cây. Tất cả các loại hạt giống trái cây đều được trồng hết, nhưng lại không có chút xíu lương thực nào.
Thậm chí, những cây này đều đã lớn thành cây non, có thể nhìn thấy chút ít lá đang mọc.
Thẩm Tu Lâm vốn là Đại thiếu gia, biết cũng chỉ biết tên của các loại trái cây, cũng không biết trồng cây thế nào.
Thế nhưng đây là không gian của hắn, mặc dù mấy cái cây lớn lên trông đều giống nhau, hắn vẫn có thể phân biệt được đâu là cây của loại hoa quả nào, ý thức hải của hắn có một cảm giác rất kỳ lạ.
Cho nên hắn mới có thể liếc mắt đã nhìn ra nơi này đều là cây hoa quả, không có một chút cây lương thực nào hết.
Là trùng hợp hay không gian này chỉ có thể nuôi trồng trái cây thôi?
Nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm một bên đi tới, một bên dùng tinh thần lực khống chế không gian, lấy ra một chút hạt giống thực vật trồng vào trong đất, sau đó, Thẩm Tu Lâm lập tức cảm thấy ý thức hải đau nhói.
Sắc mặt của hắn hơi đổi, vội vàng thu lại mấy hạt giống kia.
Khi hạt giống bị thu trở về, cảm giác đau đớn ngay lập tức biến mất.
Thật sự là không thể trồng những thứ khác… Ánh mắt Thẩm Tu Lâm hơi loé lên.
Nhưng những cây hoa quả này cứ như vậy trồng xuống, chính mình cũng không biết cách chăm sóc, nghe nói để nuôi trồng chúng nó cũng rất mất công, nếu chăm sóc sai cách thì sẽ không thể ra trái được. Mấy khối đất trồng cây này, tựa hồ cũng không có dưỡng chất gì. Không biết hoa quả trồng ra có thể ăn được hay không?
Mấy câu hỏi này, Thẩm Tu Lâm quyết định sẽ hỏi Đông Phương Hiển.
Sau đó, không còn quan tâm không gian, Thẩm Tu Lâm lấy xe ra, trực tiếp đi tới bên ngoài căn cứ.
Vừa đến nơi, hắn xuống xe, thu xe vào trong không gian, rồi thấy… rất nhiều người.
Thực sự là rất nhiều người. Người nơi này ít nhất phải hơn một vạn?
Những người này dường như chia làm hai phe.
Một bên đương nhiên là người của Thẩm gia căn cứ, một bên khác chính là người của ba nhà kia.
Nhưng phía bên mình còn có một đám người khác đứng bên cạnh, Thẩm Tu Lâm nghĩ tới số dị năng giả đến tị nạn mà Nam Cung Tiếu nói, chính là bọn họ sao? Số người có vẻ nhiều? Khoảng mấy nghìn người? Được rồi, tuy rằng cũng có chút người bình thường, thế nhưng số lượng người bình thường lại không nhiều.
Đa số đều là dị năng giả cấp một, dị năng giả cấp hai cũng có.
Mặc dù số lượng người đến từ ba nhà gộp lại cũng không ít, thế nhưng bao gồm thêm cả người bình thường. Nếu như tất cả đều là dị năng giả, lại tới Thẩm gia căn cứ… Ba nhà kia không phát điên mới là lạ.
Trên thực tế cũng là tức phát điên rồi, nhìn mà xem, ba nhà này đều đã liên hợp lại, kéo hơn vạn người tới đây… Không phải muốn đem những dị năng giả kia về hay sao?
Tuy rằng những người này đều là tự mình chạy đến, thế nhưng đối với ba nhà kia, những người này dù phải chết cũng không thể trở thành lực lượng sức mạnh của Thẩm gia căn cứ được.
Dù có bị đem trở về cũng không thoát khỏi kết cục phải chết.
Nhưng, vì mấy ngàn người thôi mà phải đến tình trạng đối đầu với ba nhà liên hợp sao?
Tựa hồ, cũng không nhiều người đồng ý với điều này. Ít nhất, sẽ không có người cho rằng Thẩm gia căn cứ lại kiêu ngạo đi đối đầu cùng lúc với ba nhà khác.
Cho nên, khi Thẩm Tu Lâm nhìn qua mấy nghìn dị năng giả đến tị nạn kia, hắn thấy được không ít người hoang mang, giãy dụa, cùng với sợ hãi.
Bọn họ đương nhiên là không phải ngốc, chỉ bằng lý do bọn họ đã “phản bội”, nếu thật muốn quay trở về, e rằng sẽ trực tiếp bị tiêu diệt, dùng để giết gà doạ khỉ.
Cho nên, Thẩm Tu lâm còn nghe thấy bên trong đám người dị năng giả đã có người lên tiếng, liều mạng đi, dù chết ở chỗ này còn hơn là trở về…
Bên phía Thẩm gia căn cứ, Đông Phương Hiển đứng phía sau đảm nhiệm công tác bảo vệ Dương Phân và Hứa Du Nhiên, ngay khi Thẩm Tu Lâm xuất hiện cũng đã cảm giác được, vì vậy, y quay lại…
Sau đó, Thẩm Tu Lâm cũng nhận thấy tầm mắt của Đông Phương Hiển, vội vàng nhìn sang.
Bốn mắt chạm nhau, rõ ràng khoảng cách giữa hai người còn có chút xa, nhưng thật giống như có sợi tơ vô hình nào đó tồn tại giữa hai người.
Chỉ từ một ánh mắt, Thẩm Tu Lâm liền thấy được khí chất trên người của đối phương không giống như trước kia nữa…
“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm lẩm bẩm gọi, không kìm được mà đi về phía kia…
Rốt cuộc, Thẩm Tu Lâm đi tới trước mặt Đông Phương Hiển.
Hứa Du Nhiên cùng Dương Phân cũng thấy được Thẩm Tu Lâm đi đến “Tu Lâm, con đã tỉnh.”
Hai người phụ nữ lên tiếng, khiến cho những người vốn không chú ý tới sự xuất hiện của Thẩm Tu Lâm đồng loạt ào ào nhìn về phía bên này.
Thẩm Tu Lâm cười “Bà nội, mẹ, chào buổi sáng.”
“Con đứa nhỏ này, tỉnh lại là tốt rồi.” Hứa Du Nhiên nhìn thấy con trai đã tỉnh, đương nhiên là vô cùng vui vẻ.
Bên kia, Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du cũng nhìn về phía này.
Thẩm Tu Lâm vỗ nhẹ lên tay Hứa Du Nhiên, sau đó cùng Đông Phương Hiển liếc mắt nhìn nhau một cái, ý tứ động viên vô cùng sâu sắc, rồi hắn đi về phía trước, đến chỗ của ông nội và cha.
Chào hai người một tiếng, Thẩm Tu Lâm trực tiếp nhìn về phía đối diện.
Không trách lần này đến cả bà nội đều xuất hiện, hoá ra người tới lần này không chỉ là đời thứ hai nữa.
Phía Lãnh gia có gia chủ Lãnh Tri Quốc, phu nhân Phương Thuý Uyển, lão gia tử Lãnh Xuyên Hải cùng vợ là Phương Hoan Nga. Châu gia có gia chủ Châu Ngoan Cường, phu nhân Lý Hân Duyệt, lão gia tử Châu Thạch cùng vợ là Phương Hoan Nhan. Chu gia có gia chủ Chu Hải, phu nhân Trương Hoa Phương, lão gia tử Chu Thành Kim cùng vợ là Châu Thuý Hoàn. Tất cả đời thứ nhất, đời thứ hai đều có mặt hết.
Nhưng đời kế tiếp của ba đại gia tộc, chính là đời thứ ba cùng thế hệ với Thẩm Tu Lâm đều không xuất hiện, có lẽ là lưu lại căn cứ của từng nhà để trông coi, đồng thời phòng ngừa Thẩm gia thực sự ra tay, như vậy bên kia cũng có thể đúng lúc viện trợ, hoặc là liên hợp.
“Ha, đứa nhỏ Thẩm gia cũng tới à.” Sau khi Thẩm Tu Lâm xuất hiện, gia chủ Lãnh gia Lãnh Tri Quốc mở miệng, hơn nữa còn là giọng điệu nói chuyện với vãn bối.
Trên thực tế, khi Thẩm Tu Lâm cùng Lãnh Truyện Phong còn đang quen nhau, số lần Thẩm Tu Lâm đến Lãnh gia cũng không ít. Mặc dù hai người không công khai mối quan hệ, thế nhưng dùng thân phận vãn bối để đến chơi đương nhiên là không có vấn đề gì.
Trước đây, Thẩm Tu Lâm cũng vô cùng tôn kính Lãnh Tri Quốc.
Nhưng mà, trải qua một lần trọng sinh, Thẩm Tu Lâm hoàn toàn đã hận thấu ba nhà kia, tôn kính cái gì đương nhiên là đừng nghĩ tới. �
Cho nên, lúc này, nhìn Lãnh Tri Quốc, Thẩm Tu Lâm vô cùng ngông cuồng mà ngoáy tai, nói “Há, hoá ra là gia chủ Lãnh gia, thực sự là ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Gọi thẳng xưng hô gia chủ, đây chính là sĩ diện mặt ngoài cũng không muốn duy trì.
Lãnh Tri Quốc không hổ là Lãnh Tri Quốc, sắc mặt cũng không thay đổi, bị một tiểu bối trước mặt mọi người làm bẽ mặt, lại không hề có chút khó chịu nào. Trái lại, người này lại dùng ánh mắt từ ái nhìn Thẩm Tu Lâm, thật giống như đang nhìn mấy đứa nhỏ bướng bỉnh, thủ đoạn của gia chủ Lãnh gia cũng cực cao.
Vợ của Lãnh Tri Quốc, Phương Thuý Uyển cười cười, nói “Tu Lâm này, trước mạt thế ngươi còn hay tới nhà chúng ta chơi, quan hệ với Truyện Phong nhà chúng ta cũng rất tốt, bác gái không biết sau này các ngươi có hiểu lầm gì nhau, lại không tới nữa. Có hiểu lầm thì mọi người nói rõ là được rồi, Tu Lâm, coi như là nể mặt bác gái, cũng đừng chỉ vì chút hiểu lầm mà khiến cho người bên ngoài chê cười a.”
“Haha.” Mấy lời của Phương Thuý Uyển khiến cho Thẩm Tu Lâm trực tiếp cười lên.
“Ta nói a, Phương phu nhân, ngươi đang nói cái gì vậy? Cái gì gọi là quan hệ rất tốt? Cơm có thể ăn bậy, không chết người là được, nhưng lời thì không thể nói bậy a. Ta hiện tại là người đã có người yêu, có gia đình. Nếu như người yêu của ta nghe thấy mà hiểu lầm thì làm sao bây giờ? Ta không chịu nổi đâu.”
Thẩm Tu Lâm không hề e ngại gì, dưới từng này con mắt nhìn trừng trừng mà nói ra việc chính mình rất “sợ vợ”, khiến cho đám người bên Thẩm gia căn cứ đều cười haha.
Sắc mặt Phương Thuý Uyển hơi khó coi…
Thẩm Tu Lâm lại giống như hoàn toàn không phát hiện sắc mặt khó chịu của đối phương, nói thẳng “Ta tới muộn, còn không biết các ngươi nhiều người như vậy tới đây làm cái gì. Không bằng các ngươi nói lại một chút? Phụ thân cùng ông nội ta không thể lập tức đưa ra quyết định, vậy thì để ta quyết định là cũng được.”
Đây là muốn đem tất cả mọi sự chú ý đều tập trung ở trên người chính mình…
Thẩm Tu Lâm nói ra mấy lời này, khiến cho đám người lãnh đạo bên kia đều nheo mắt lại. Bọn họ phát hiện ra Thẩm Tu Lâm đang đứng ở phía đối diện kia, hiện giờ không còn lấy thân phận là “vãn bối” nữa, mà là người đứng ở cùng một độ cao với mình, thậm chí, có khi còn cao hơn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.