Trò Chơi Vương Quyền

Chương 84: Chương 17 - Phần 2





Tyrion phải kiễng chân để nhìn thấy. Một con thỏ chết nằm trên đất, một con khác với đôi tai dài đang run rẩy co giật, như thể trước sau cũng theo số phận con kia. Xung quanh là vô số tên như thể bị tung ra bởi một cơn bão. “Phóng!” Joff hô to, và tên chủ trì cuộc chơi buông con thỏ đang giữ trong tay, và con thỏ chạy biến đi. Joffrey bắn nỏ. Tên bắn trượt cách đó hai feet. Con thỏ đứng trên hai chân sau và hít hít cái mũi về phía Đức vua. Rủa ầm lên, Joff tiếp tục bắn thêm nhưng con thỏ chạy biến đi trước khi hắn lắp cung kịp.“Con khác,” người chủ trì cuộc chơi bắt một con khác trong lồng. Con này Joffrey nóng lòng bắn tên thiếu chút nữa thì biến hiệp sĩ Preston thành thái giám. Littlefinger quay lại “Cậu bé, cậu thích thịt thỏ không?”, lão hỏi Podrick Payne.
Pod nhìn chăm chăm vào đôi giày của vị khách, đó là một đôi giày được nhuộm hồng xinh xắn, trên mặt có thêu hình xoắn màu đen. “Đại nhân, để ăn phải không ạ?”
“Đầu tư mở quán,” Littlefinger khuyên, “thỏ sẽ nhanh chóng tràn ngập trong lâu đài. Chúng ta có khi phải ăn thịt thỏ cả ngày mới hết.”
“Tốt hơn thịt chuột.” Tyrion nói. “Pod, hãy để chúng tôi nói chuyện. Trừ khi đại nhân Petyr muốn ăn điểm tâm gì đó?”
“Thôi, cảm ơn ngài,” Littlefinger nở nụ cười chế nhạo quen thuộc, “người ta nói uống với tên lùn và bạn sẽ thức dậy ở Tường Thành. Đội quân áo đen luôn khiến tôi cảm thấy không khỏe.”
Không cần sợ hãi thế, đại nhân, Tyrion nghĩ, ta không định dành phần Tường Thành cho ông. Hắn tự mình đến ngồi ở chiếc ghế dựa cao và nói. “Đại nhân, hôm nay trông ngài thật tao nhã.”
“Tôi cảm thấy tổn thương khi nghe ngài nói vậy. Tôi cố gắng trông tao nhã mỗi ngày thôi.”
“Chiếc áo này là áo mới?”
“Đúng vậy. Ngài quả thật tinh tường.”
“Mận chín và vàng. Đó là màu sắc của gia tộc ngài?”
“Không, nhưng thật nhàm chán khi mặc mãi một màu từ ngày này qua ngày khác. Ngài thấy phải không?”
“Con dao đó cũng đẹp quá đi.”
“Đúng không?” Ánh mắt của Littlefinger hiện lên nét bỡn cợt. Ông ta rút con dao và nhìn chăm chú như thể chưa bao giờ thấy nó trước đây. “Thép của người Valyria và chuôi làm bằng xương rồng, tuy nhiên hình thức bình thường. Nếu ngài thích, tôi xin tặng nó cho ngài.”
“Cho tôi ư?” Tyrion nhìn ông ta đánh giá. “Không. Ta cảm thấy không ổn. Tốt nhất đừng tặng nó cho ta.” Lão biết, lão hỗn đản này. Lão biết những gì ta đang biết và lão biết rằng ta không thể chạm đến lão.
Nếu ai trên đời này ai dùng vàng bảo vệ chính mình như thành đồng vách sắt thì đó chính là Petyr Baelish, chứ không phải Jaime Lannister. Áo giáp nổi tiếng của Jaime chỉ là thép mạ vàng, còn Littlefinger, à… Tyrion đã biết được vài điều về Petyr ngọt ngào, và hắn càng biết nhiều thì càng cảm thấy bất an.
Mười năm trước, Jon Arryn đã sắp xếp cho ông ta một chức vụ ăn không ngồi rồi ở hải quan, ở nơi đó đại nhân Petyr đã nhanh chóng nổi bần bật bằng cách mang về cho ngân khố quốc gia gấp ba lần những người thu thuế khác. Đức vua Robert là một người chi tiêu hoang phí nên một người giống như Petyr Baelish, người biết cách phối hai con rồng vàng với nhau để tạo ra con thứ ba, bỗng chốc trở thành ‘nhân tài’.
Littlefinger thăng tiến như diều gặp gió. Trong vòng ba năm đã trở thành đại thần phụ trách quốc khố và thành viên dự thính của hội đồng trọng thần, và ngày hôm nay gia tài của đức vua đã gấp mười lần người tiền nhiệm, dù khoản nợ hoàng gia cũng tăng lên tương ứng. Và bậc thầy của trò ảo thuật này chính là Petyr Baelish.
Ồ, ông ta thật thông minh. Ông ta không đơn giản là gom vàng và khóa chặt nó trong quốc khố. Không hề. Ông ta hứa hẹn sẽ trả các khoản nợ của đức vua, rồi sau đó cầm vàng của đức vua đi cho vay. Ông ta mua xe, cửa hàng, tàu, ngựa. Ông ta cũng mua ngũ cốc khi giá thấp và bán khi giá cao. Ông ta nhập len từ phương Bắc và vải lanh từ phương Nam, ăng-ten từ Lys, tích trữ nó, vận chuyển nó, nhuộm nó và bán. Những con rồng vàng không ngừng gia tăng và Littlefinger cho vay chúng và mang về những con chim con.
Cùng lúc đó, ông ta cũng sắp đặt dần những người tâm phúc của mình.Cả bốn người giữ khóa kho quốc khố đều là người của ông ta. Kế toán và kiểm toán của nhà vua cũng là người do ông ta dựng lên, ngay cả những nhân viên phụ trách trong ba xưởng đúc tiền cũng là người của ông ta nốt. Ngoài ra còn có những nhân viên phụ trách cảng, thuế, hải quan, đại lý len, thương nhân mua lông dê, thuế, đại lý thu mua rượu, cứ mười người thì có đến chín người phục vụ dưới trướng Littlefinger. Họ đều là những người tầng lớp trung lưu, thương nhân, tiểu quý tộc, thậm chí đôi khi còn là người nước ngoài, nhưng đánh giá trên kết quả làm việc thì hiệu năng của họ vượt xa những kẻ sinh ra từ quý tộc.

Chưa từng có ai đặt câu hỏi về những điểm này, và tại sao lại là họ? Littlefinger không đe dọa bất kỳ ai. Một người đàn ông thông minh, luôn mỉm cười, bạn của tất cả mọi người, luôn kiếm được bất kỳ số vàng nào đức vua yêu cầu và xuất thân không cao, chỉ là hiệp sĩ dự bị, không đáng sợ. Ông ta không có quân chư hầu, không có quân đội riêng, không thành quách to lớn, không có tổ nghiệp gì đáng khoe và không tham vọng trèo cao qua con đường hôn nhân.
Nhưng sao mình lại không dám động đến ông ta? Tyrion tự hỏi. Ngay cả khi ông ta là một phản đồ? Hắn hoàn toàn không dám chắc dám động đến ông ta, ít nhất là bây giờ, khi mà chiến tranh đang tiến đến gần.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Hãy cho hắn thời gian, hắn có thể thay thế người của Littlefinger bằng người của mình, nhưng…
Dưới quảng trường truyền tiến tiếng hét.
“A, đức vua đã giết được một con thỏ,” đại nhân Baelish thông báo.
“Chắc chắn là con đó chạy chậm,” Tyrion nói, “đại nhân, ngài đã từng là con nuôi ở Riverrun. Tôi nghe người ta nói ngài rất thân cận với gia đình Tully.”
“Có thể nói như vậy, nhất là những cô con gái.”
“Thân đến mức nào?”
“Tôi là người đã phá tấm thân xử nữ của họ, như vậy chắc đủ thân?”
Nói dối - Tyrion chắc chắn đây là lời nói dối - được truyền tải với không khí hững hờ khiến ai cũng phải tin. Chẳng lẽ chuyện đó lại xảy ra với Catelyn Stark? Về chuyện mất trinh và thanh trủy thủ chả lẽ cũng giả? Càng sống lâu, Tyrion càng nhận ra rằng chẳng có gì là đơn giản và ít nhiều trong mọi câu chuyện đều có chút sự thực. “Những cô con gái của lãnh chúa Hoster không yêu ta,” hắn thừa nhận. “ Dù tôi có đưa ra bất cứ đề nghị gì chắc chắn họ cũng từ chối. Nhưng nếu chuyện đó được nói ra từ ngài thì cùng những lời đó sẽ giống như mật rót vào tai họ.”
“Điều đó phải xem ngài định nói cái gì. Nếu ngài ám chỉ việc đưa Sansa trả về với anh trai nàng thì chỉ phí thời gian. Joffrey sẽ không bao giờ phóng thích món đồ chơi đó, và phu nhân Catelyn thì cũng không ngu xuẩn đến mức phóng thích Kẻ giết vua để đổi lấy một đứa con gái.”
“Ta định trao trả Arya. Ta đã phái người đi tìm.”
“Tìm và tìm thấy là hai chuyện khác nhau.”
“Đại nhân, ta sẽ chú ý lời khuyên này của ngài. Trong bất kỳ trường hợp nào, ta hy vọng ông có thể tác động đến phu nhân Lysa. Ta luôn có những điều khoản hậu đãi đối với bà ấy.”
“Lysa là người biết nghe lời hơn Catelyn, thực sự… nhưng cũng nhát gan hơn và tôi hiểu rằng bà ấy ghét các ngài.”
“Bà ấy tin bà ấy có lý do hợp lý để làm điều đó. Khi tôi là khách của bà ấy ở Eyrie, bà ấy khăng khăng rằng chính tôi đã giết chồng bà ấy và không buồn nghe lời biện minh,” hắn dựa vào cửa. “Nếu tôi giao cho bà ấy kẻ thực sự giết Jon Arryn, bà ấy sẽ nghĩ tốt hơn về tôi.”
Những lời hắn vừa nói khiến Littlefinger ngồi thẳng dậy. “Kẻ sát nhân thực sự? Tôi phải thừa nhận ngài vừa khơi dậy được sự tò mò của tôi. Đó là ai vậy?”
Giờ thì đến phiên Tyrion mỉm cười. “Ta thường trao các món quà cho bạn mình, tự nguyện. Lysa Arryn sẽ phải hiểu điều đó.”
“Ngài cần tình bạn hay đội quân của bà ấy?”
“Cả hai.”
Bàn tay được cắt tỉa gọn gàng của Littlefinger vuốt râu. “Lysa cũng có nỗi khó xử của mình. Các thị tộc ở Dãy Núi Mặt Trăng ngày càng không kiêng nể gì, số lượng xuất hiện ngày càng tăng… và trang bị vũ khí ngày càng tốt hơn.”
“Đúng là đau đầu.” Tyrion Lannister nói, ai là người đã trang bị cho họ vậy chứ. “Ta có thể giúp bà ấy giải quyết vấn đề đó. Chỉ cần ta nói 1 câu…”
“Và ngài muốn gì?”
“Ta muốn phu nhân Lysa và con trai bà ấy quy phục Joffrey như một đức vua, thề trung thành và gây chiến với gia tộc Stark và Tully?”
Littlefinger lắc đầu. “Lannister, có điểm không ổn trong luận điệu của ngài, Lysa không bao giờ cho phép các hiệp sĩ của mình chống lại Riverrun.”
“Vậy ta sẽ không yêu cầu điều đó. Chúng ta không thiếu kẻ thù. Ta sẽ sử dụng đội quân của bà ấy chống lại lãnh chúa Renly, hoặc lãnh chúa Stannis, nếu ông ta rời khỏi đảo Dragonstone. Đổi lại, ta sẽ mang lại công lý cho Jon Arryn và hòa bình ở Vale. Ta thậm chí sẽ phong đứa con của bà ấy là Tổng phòng thủ phương Đông, như Cha nó.” Ta muốn nhìn thấy nó bay, âm thanh của một thằng bé lẩn quất trong trí nhớ mơ hồ của hắn, “Và để bảo đảm ta sẽ gả cháu gái mình cho nó.”
Hắn vui mừng khi thấy vẻ kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt xanh xám của Petyr Baelish. “Myrcella?”
“Khi đến tuổi, nó có thể cưới Lãnh chúa Robert nhỏ, cho đến lúc đó, nó sẽ là con tin của phu nhân Lysa tại Eyrie.”
“Và Thái hậu nghĩ sao về mánh này?” Thấy Tyrion thở dài, Littlefinger phá ra cười. “Tôi đã nghĩ là không. Ngài là một người đàn ông bé nhỏ nguy hiểm, Lannister. Phải, tôi có thể hót những lời này bên tai Lysa,” một lần nữa nở nụ cười giảo hoạt, ánh mắt hiện lên vẻ bỡn cợt, “nếu tôi muốn.”
Tyrion gật đầu, chờ đợi, biết rằng Littlefinger không bao giờ có thể kiên trì yên lặng trong thời gian dài.
“Vậy,” đại nhân Petyr tiếp tục sau một quãng dừng lại, không hề xấu hổ tiếp lời, “Ngài có phần thưởng gì cho tôi?”
“Harrenhal.”
Quan sát nét mặt ông ta thật thú vị. Cha của đại nhân Petyr là loại nhỏ nhất trong số các quý tộc nhỏ, ông của ông ta chỉ là một hiệp sĩ dự bị vô danh, ông ta kế thừa gia nghiệp chỉ có bán đảo ven biển chó ăn đá gà ăn sỏi ở Fingers. Harrenhal là một trong những địa hạt giàu có nhất trong bảy đế quốc, đất đai rộng rãi, thổ nhưỡng tốt tươi, màu mỡ, tòa lâu đài rộng lớn của nó là khủng nhất trong đế quốc… và quá rộng đối với một thằng lùn ở Riverrun, nơi Petyr Baelíh được nuôi dưỡng bởi gia tộc Tully, và bị đá ra ngoài đường chỉ vì lão có ý không tốt với con gái của lãnh chúa Hoster.
Littlefinger kéo dài thời gian bằng cách sửa lại áo choàng, nhưng Tyrion đã nhìn thấy ánh đói khát trong đôi mắt xanh như mèo của ông ta. Hắn biết cá đã mắc câu. “Harrenhal là nơi bị nguyền rủa,” đại nhân Petyr cất lời sau phút yên lặng, cố gắng làm ra vẻ buồn chán.
“Vậy thì hãy lấy đất và tự xây lâu đài cho hợp với ngài. Ngài đâu có thiếu tiền. Tôi có ý định cho ngài cai quản vùng Trident. Những điền chủ nơi dòng sông này đã chứng mình họ không đáng tin. Hãy khiến họ trung thành với ngài.”
“Ngay cả gia tộc Tully?”
“Nếu chúng ta thành công thì làm gì còn Tully nào nữa.”
Littlefinger trông giống như một cậu bé vừa bị nhét một tổ ong vào mồm. Lão muốn đề phòng những con ong nhưng mật ngọt quá. “Harrenhal và tất cả những vùng đất liên quan cùng lợi sản của nó,” ông ta suy nghĩ, “về điểm này, ngài sẽ khiến tôi trở thành quý tộc lớn nhất của đế quốc. Không phải tôi không vui, đại nhân, nhưng… vì sao?”
“Ngài đã phục vụ chị gái tôi rất tốt khi vương quốc lâm nguy.”
“Cũng giống như Janos Slynt. Chưa kể ông ta cũng được ban thưởng lâu đài Harrenhal, chỉ là chưa sử dụng được lâu.”
Tyrion cười lớn. “Đại nhân, ngài đã có được ta rồi. Ta có thể nói gì đây? Ta cần ngài chuyển lời đến phu nhân Lysa. Ta không cần Janos Slynt,” hắn nhún vai, “ta thà để ngài ngồi ở Harrenhal còn hơn nhìn thấy Renly ngồi trên Ngôi Sắt. Điều này không phải rõ ràng sao?”
“Đúng là như vậy. Ngài nhận ra rằng tôi có thể phải chung giường với phu nhân Lysa Arryn để khiến bà ấy đồng ý hôn sự này chứ?”
“Ta tin ngài sẽ thấy vui mừng với nhiệm vụ này.”
“Tôi đã có lần kể với Ned Stark rằng khi ngài tìm thấy bản thân mình trần truồng với một phụ nữ xấu, thì điều duy nhất cần làm là nhắm mắt và làm thật nhanh.” Littlefinger nắm bàn tay vào và mở ra, nhìn vào đôi mắt không cân xứng của Tyrion. “Hãy cho tôi hai tuần để hoàn thành nốt các công việc đang làm và chuẩn bị một con thuyền để đưa tôi đến Gulltown.”
“Không thành vấn đề.”
Vị khách của hắn đứng dậy. “Lannister, đây quả là buổi sáng vui vẻ và lợi ích nữa… cho cả hai chúng ta, tôi tin vậy.” Ông ta cúi đầu và bước đi, áo choàng vàng lay động như cơn lốc xoáy.
Xong hai tên, Tyrion nghĩ.
Hắn lên lầu vào phòng ngủ để chờ Varys, người trước sau sẽ xuất hiện sớm thôi, hắn đoán thế. Có lẽ sẽ đến vào tầm chạng vạng, dù hắn không mong thế. Hắn mong đến thăm được Shae tối nay. Vì vậy, không đến một giờ sau khi Galt của Những con quạ đá thông báo với với một người đàn ông trát phấn đầy mặt đang đợi ở cửa thì hắn đặc biệt vui mừng. “ Ngài thật là một người độc ác khi hại đại học sĩ lúng túng đến thế,” viên thái giám trách cứ, “người đàn ông đó không thể giữ cái gì bí mật.”
“Đó có phải là do có con quạ nào nói với ngài chăng? Hay ngài không muốn nghe những đề nghị ta dành cho Doran Martell.”
Varys cười khanh khách. “Có lẽ có những con chim nhỏ đã thì thầm với tôi. Phải không?” Hắn muốn nghe câu trả lời. “Tiếp tục đi.”
“Người Dornish cho đến này còn chưa bị cuốn vào chiến sự. Doran Martell đã triệu tập chư hầu, nhưng không có gì hơn thế.Cừu hận của ông ta đối với gia tộc Lannister mọi người đều biết cả và mọi người đều nghĩ ông ta sẽ theo phe lãnh chúa Renly. Ngài muốn khuyên nhủ ông ta?”
“Rõ là thế rồi,” Tyrion nói.
“Lời giải duy nhất là ngài định lấy cái gì đổi lấy lòng trung thành của ông ấy. Viên hoàng tử là một người trọng tình cảm và đến nay ông ấy vẫn than khóc cho chị mình Elia và đứa con dễ thương của bà ấy.”
“Cha ta có lần nói với ta rằng một quý tộc không bao giờ được phép để tình cảm cản đường tham vọng… và hiện chúng ta đang có một ghế trống trong hội đồng trọng thần khi mà đại nhân Janos tham gia vào Hội Áo Đen.”
“Một ghế trong hội đồng trọng thần đúng là không thể khinh thường,” Varys công nhận, “tuy nhiên liệu nó có đủ để một người đàn ông đầy lòng tự hào quên đi cái chết của chị gái mình?”
“Tại sao phải quên?” Tyrion mỉm cười. “Ta hứa sẽ giao ra những hung thủ giết chị gái ông ấy, bất kể sống hay chết, nếu ông ấy muốn. Tất nhiên là chờ sau khi chiến tranh kết thúc.”
Varys khôn khéo nhìn hắn. “Những con chim nhỏ kể với tôi rằng công chúa Elia khi đó đã gào khóc một… cái tên… khi họ tìm thấy bà ấy.”
“Nếu tất cả mọi người đều biết bí mật đó thì nó có còn là bí mật nữa không?” Tại Casterly Rock, mọi người đều biết Gregor Clegane đã giết Elia và con bà ấy. Họ nói rằng hắn đã hiếp công chúa trong khi tay dính đầy máu và óc của đứa nhỏ.
“Bí mật này chính là quân phục vụ dưới trướng Cha ngài.”

“Cha ta là người đầu tiên nói với ông rằng lấy một con chó dại đổi lấy năm mươi ngàn quân Dornish thì quả thật lời lớn.”
Varys sờ cái má trát phấn của mình. “Nếu hoàng tử Doran yêu cầu không chỉ hung thủ phải đền tội mà chủ của hắn cũng phải trả giá thì sao?”
“Robert Baratheon đã dẫn dắt đám phản quân. Xét đến cùng, ông ta là người tổng chỉ huy, ra lệnh cho tất cả.”
“Robert lúc đó không ở King’s Landing.”
“Doran Martell cũng không.”
“Vậy dùng máu để xoa dịu lòng tự tôn, dùng chức vụ để khơi gợi tham vọng. Vàng và đất chắc không cần phải nói nữa. Một đề nghị ngọt ngào… nhưng những thứ ngọt ngào thường có độc. Nếu tôi là hoàng tử, trước khi ôm lấy cái tổ ong này thì cần phải yêu cầu thêm vài thứ. Một thứ gì đó chứng tỏ thành ý của ngài, cái gì đó bảo đảm sẽ không có sự phản bội.”Varys cười như không cười. “Tôi tự hỏi ngài sẽ đưa ra cái gì?”
Tyrion thở dài. “Ông đã biết rồi, không phải vậy sao?”
“Nếu ngài nói vậy thì… là Tommen. Dù sao ngài cũng không có khả năng mang Myrcella gả cho cả Doran Martell và Lysa Arryn cùng lúc.”
“Nhớ nhắc ta đừng bao giờ chơi trò đoán với ông. Ông là đồ lừa đảo.”
“Hoàng tử Tommen là cậu bé ngoan.”
“Nếu ta có thể tách nó khỏi Cersei và Joffrey khi nó vẫn còn nhỏ thì nó có lẽ sẽ trở thành người đàn ông tốt sau này.”
“Và là một vị vua tốt?”
“Joffrey là vua.”
“Và Tommen là người thừa kế. Nếu đức vua có gì bất trắc thì Tommen, đứa nhỏ ngọt ngào, chính là người thừa kế… vương vị.”
“Varys, ông có trí tưởng tượng phong phú thật.”
“Đại nhân, ta sẽ coi những lời này như là sự khen tặng. Trong bất kỳ trường hợp nào, hoàng tử Doran sẽ khó có thể cự tuyệt đề nghị ngài dành cho ông ấy. Ta có thể nói, cách làm của ngài thật sự inh… nhưng chỉ có một lỗ hổng nhỏ.”
Tên lùn cười phá lên. “Lỗ hổng đó tên là Cersei?”
“Quốc gia đại sự là gì đâu so với tình yêu của người mẹ dành cho những đứa con dễ thương của mình? Có lẽ, vì chiến thắng của gia tộc mình và vì sự an toàn của đế quốc, thái hậu có thể bị thuyết phục gửi Tommen hay Myrcella đi xa. Nhưng cả đứa nhỏ cùng lúc ư? Chắc chắn là không.”
“Chỉ cần Cersei không biết thì chị ấy làm sao cho thể hại ta.”
“Vậy chuyện gì xảy ra nếu thái hậu phát hiện ra kế hoạch của ngài trước khi nó được triển khai?”
“Tại sao?” Hắn nói. “Thế thì ta sẽ biết tên người mật báo cho bà ấy và hắn chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù của ta,” và khi thấy Varys cười khúc khích, hắn nghĩ: Xong tên thứ ba.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.