Trò Chơi Vương Quyền

Chương 73: Chương 11 - Phần 2





Theon vừa nghe đã biết biết Black Wind chính là con thuyền dài của Asha. Hắn đã không gặp chị suốt mười năm nay, nhưng hắn vẫn biết rõ chị. Thật thú vị khi chị đã đặt cái tên đó cho tàu của mình, khi mà Robb Stark cũng đặt tên con sói là Gió Xám (Grey Wind). “Stark là màu xám, và Greyjoy là màu đen,” hắn thì thầm, mỉm cười, “nhưng có vẻ như cả hai gia tộc đều thích gió.”
Viên tu sĩ không tỏ ý kiến gì về vấn đề này.
“Vậy chú thế nào?” Theon hỏi. “Khi cháu bị mang ra khỏi Pyke, chú vẫn chưa là tu sĩ. Cháu nhớ chú thích đứng trên bàn tay cầm cốc rượu, hát những bài hành khúc cổ ca ngợi việc cướp bóc trên biển.”
“Lúc đó ta còn trẻ và thích hư vinh,” Aeron Greyjoy nói, “nhưng biển cả đã rửa sạch những thứ ngu ngốc đó và cả sự phù phiếm. Người đó đã chết đuối rồi, cháu ạ. Phổi của hắn đầy nước biển và cá đã ăn luôn đôi mắt hắn.Khi ta tái sinh, ta nhìn thấy mọi thứ rõ ràng.”
Ông ta không những quái đản mà còn điên mất rồi. Theon thích người chú Aeron Greyjoy ngày xưa theo trí nhớ hơn.
“Chú có biết vì sao Cha cháu tập kết quân đội và thuyền không?”
“Chờ cháu đến Pyke, ông ấy sẽ nói cho cháu biết lý do.”
“Cháu muốn biết kế hoạch của ông ấy ngay bây giờ.”
“Từ ta sao, ta sẽ không nói cho cháu. Chúng ta được lệnh không được nói cho bất kỳ ai.”
“Ngay cả với cháu?” Theon giận tím mặt. Hắn đã dẫn quân đi chiến đấu, đã từng đi săn với đức vua, thể hiện xuất sắc trong cuộc đấu ngựa, cưỡi ngựa với Brynden Blackfish và Greatjon Umber, chiến đấu trong Whispering Wood, ngủ với nhiều phụ nữ đến mức không thể nhớ nổi tên và giờ bị chú hắn đối xử như thằng bé lên mười. “Nếu Cha cháu đã lên kế hoạch chiến tranh thì cháu phải biết về chúng. Cháu không phải ‘bất kỳ ai’, cháu là người thừa kế Pyke và quần đảo sắt.”
“Về chuyện này ư,” chú hắn nói, “chúng ta sẽ chờ xem.”
Những lời này như một cái tát vào mặt hắn. “Chúng ta sẽ chờ xem… Cả hai anh trai đã chết. Cháu là con trai duy nhất còn sống của Cha.”
“Các chị em cháu vẫn còn sống.”
Asha, hắn nghĩ, cảm thấy bối rối. Chị lớn hơn Theon ba tuổi và vẫn… “Một người phụ nữ chỉ có thể thừa kế nếu không có con trai trực hệ.” Hắn ngang bướng nói to. “Cháu cảnh cáo chú cháu sẽ không cho phép ai bàn tán về quyền lợi của mình.”
Chú hắn hừ một tiếng. “Cháu cảnh báo người của Thủy thần ư cậu bé? Cháu đã quên nhiều điều hơn cháu tưởng đấy. Và cháu là một thằng ngu nếu tin rằng Cha cháu sẽ dâng quần đảo của mình cho Stark. Giờ thì hãy yên lặng đi. Đường còn dài, và ta không có sức nghe cháu nói huyên thuyên.”
Theon kìm chế lửa giận, câm miệng lại. Thì ra là thế, hắn nghĩ, bọn họ cho rằng ta ở Winterfell mười năm đã biến thành người nhà Stark. Lãnh chúa Eddard đã nuôi dưỡng hắn cùng với đám con đẻ của mình, nhưng Theon chưa bao giờ là một trong số chúng. Cả lâu đài, từ phu nhân Stark đến những gia nhân thấp cổ bé họng nhất ở biết cũng biết rằng hắn là con tin cho thái độ cư xử tốt của Cha hắn, và họ đối xử với hắn y như thế. Ngay cả thằng con hoang Jon Snow cũng còn được đối xử trọng hơn so với hắn.
Lãnh chúa Eddaard luôn cố đóng vai một ông bố tốt nhưng Theon luôn tự nhắc mình rằng người đàn ông đó đã mang máu và lửa đến Pyke và đã mang hắn rời khỏi nhà mình. Là một đứa trẻ, hắn luôn phải sống trong nỗi sợ hãi khi nhớ đến khuôn mặt ác liệt của Stark và thanh kiếm đen khổng lồ. Vợ của ông ta thậm chí còn luôn xa cách và nghi ngờ.
Về phần bọn trẻ, những đứa bé không đủ tuổi chơi với hắn ở Winterfell. Chỉ có Robb và thằng em trai cùng Cha khác mẹ là Jon Snow khiến hắn chú ý. Thằng con hoang là một đứa âm trầm, rất mẫn cảm với những lời chế nhạo, ghen tị với xuất thân quý tộc của Theon và sự coi trọng của Robb với hắn. Đối với bản thân Robb, Theon có cảm tình nhất định với hắn, như đối với em trai… nhưng tốt nhất là không nên nói ra. Tại Pyke, có vẻ như những cuộc chiến cũ vẫn chưa kết thúc. Đáng lẽ hắn không nên ngạc nhiên vì điều này. Quần Đảo Sắt luôn sống trong quá khứ, hiện tại quá khắc nghiệt và cay đắng để có thể đối mặt. Bên cạnh đó, Cha và chú hắn đã già rồi và những lãnh chúa già thường cư xử như thế. Họ đào xới các mối hận cũ, không quên gì và chẳng bao giờ tha thứ.
Chuyện tương tự cũng xảy ra với gia tộc Mallister, bạn đồng hành của hắn trên đường từ Riverrun tới Seagard. Patrek Mallister cũng không phải người đồng hành tệ lắm, bọn họ cùng chia sẻ sở thích về con gái, rượu và săn bắn. Nhưng khi lãnh chúa già Jason nhìn thấy giao hảo giữa thằng con thừa tự của mình với Jason ngày càng tốt, ông ta đã gọi Patrek sang một bên để nhắc nhở hắn rằng Seagard được xây dựng để phòng thủ bờ biển chống lại các cuộc tấn công từ Quân Đảo Sắt, mà gia tộc Greyjoy thành Pyke chính là một trong số họ. Tháp Booming của họ đã đặt tên theo tên chiếc chuông đồng, ngày xưa nó thường được dùng để rung chuông báo động cho dân cư thị trấn và nông dân chạy vào lâu đài lánh nạn mỗi khi những con tàu dài xuất hiện ở chân trời phía Tây.

“Cha ta cũng không thèm để ý chiếc chuông đó chỉ rung một lần duy nhất trong ba trăm năm qua.” Patrek đã nói với Theon vào ngày hôm sau khi hắn đến quán Táo Xanh uống rượu và kể lại câu chuyện.
“Khi anh trai ta gặp phải bão ở Seagard.” Theon nói. Lãnh chúa Jason đã giết Rodrik Greyjoy ngay dưới tường thành, và ném những người đảo sắt vào vịnh. “Nếu Cha cậu nghĩ ta sẽ bắt ông ấy chịu trách nhiệm về chuyện đó thì chỉ bởi vì ông ấy chưa bao giờ biết về Rodrik.”
Bọn họ cười to với nhau rồi cùng cưỡi ngựa đi tìm vợ của người thợ xây trẻ nhưng rất đa tình mà Patrek biết. Dù Patrek có mang họ Mallister hay không thì giá như có hắn làm bạn đồng hành lúc này thì tốt hơn vị tu sĩ già mà ông chú Aeron của hắn hóa thân vào.
Con đường càng lúc càng cao, tiến vào các đồi đá trọc. Ngay sau đó biển khuất khỏi tầm mắt, dù hương vị muối vẫn cảm nhận sâu sắc trong không khí. Họ giữ tốc độ cưỡi ngựa chậm rãi ổn định, đi qua một trang trại cừu nhỏ và một căn hầm mỏ bỏ hoang. Cái này mới, Aeron Greyjoy sùng đạo vẫn không nói chuyện nên cả hai tiếp tục cưỡi ngựa trong im lặng. Cuối cùng Theon không thể chịu đựng lâu hơn được nữa. “Robb Stark hiện là lãnh chúa thành Winterfell,” hắn nói.
Aeron vẫn tiếp tục cưỡi ngựa. “Cũng chỉ là một con sói giống những con khác.”
“Robb đã từ bỏ lòng trung thành với Ngôi Sắt và tự xưng vương ở phương Bắc. Đang có chiến tranh.”
“Các con quạ của học sĩ đã bay qua biển và núi đã. Tin này đã cũ và nguội đi rồi.”
“Chú, nó có nghĩa là ngày mới bắt đầu.”
“Sáng nào chả là ngày mới, nó cũng giống như ngày cũ thôi.”
“Ở Riverrun, họ sẽ nói cho chú biết sự khác biệt. Họ nói sao chổi đỏ chính là điềm báo thời đại mới sẽ đến.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Thông điệp từ các chư thần.”
“Dấu hiệu đó đúng,” viên tu sĩ đồng ý, “nhưng từ chư thần của chúng ta, chứ không phải của họ. Một dấu hiệu bị thiêu đốt cũng như người dân của chúng ta ngày xưa. Nó là ngọn lửa mà Thủy Thần mang lên từ biển và là dấu hiệu thông báo thủy triều sẽ dâng cao. Đã đến lúc tập hợp các tàu và tiến vào thế giới bằng lửa và kiếm, như quá khứ chúng ta đã từng làm.”
Theon mỉm cười. “Hoàn toàn đồng ý.”
“Một người đàn ông đồng ý với Chúa giống như một giọt nước mưa đồng ý với bão.”
Ông già, giọt nước mưa này sẽ trở thành vua ngày nào đó. Theon đã chịu đủ vẻ u ám của ông chú nên hắn thúc ngựa vọt lên phía trước, mỉm cười.
Lúc mặt trời lặn, họ đến chân thành Pyke, trăng non như treo trên hai bên vách đá, với cổng thành nằm ở trung tâm và ba tháp canh vuông ở mỗi bên tường thành. Theon vẫn có thể nhìn thấy rõ những vết sẹo trên tảng đá do máy bắn đá của Robert Baratheon gây ra. Một tháp mới được xây ở phía Nam thay cho cái bị phá, đá của nó có màu xám nhạt hơn và chưa bị địa y leo lên. Đó là nơi Robert ra lệnh bắn phá, dơ cao thanh búa chiến lao qua đống gạch đá đổ vỡ cùng thi thể, cùng Ned Stark chiến đấu bên cạnh. Theon đã theo dõi họ khi hắn ngồi an toàn trong tháp Sea Tower và đôi khi trong mơ hắn vẫn nhìn thấy những ngọn đuốc đó, đồng thời nghe thấy tiếng sụp đổ ầm ầm của thành quách.
Cửa thành mở ra trước mặt, khung lưới sắt gỉ được kéo lên. Bảo vệ đứng trên tường thành dùng ánh mắt xa lạ quan sát khi Theon Greyjoy cuối cùng cũng về nhà.
Bên ngoài tường đá là mảnh đất năm mươi mẫu lộ thiên và giáp biển. Chuồng ngựa đặt ở đây và cả cũi chó cùng những thứ lung tung khác của các tòa nhà. Cừu và lợn được nuôi thành đàn trong khi bọn chó thì thả rông. Phía Nam là vách đá, và chiếc cầu đá rộng chạy thông với Great Keep. Theon có thể nghe thấy tiếng sóng biển khi xuống ngựa. Một người chăn ngựa đến dắt ngựa giúp hắn.
Hai đứa trẻ gầy hốc hác và vài nô lệ nhìn chằm chằm vào hắn với con mắt ngơ ngác, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy Cha hắn xuất hiện, hay không có gương mặt quen thuộc nào. Hắn nghĩ chuyến trở về nhà này thật ảm đạm và chua xót.
Viên tu sĩ không xuống ngựa. “Chú sẽ không ở đây tối nay và ăn tối cùng cháu sao?”
“Ta được lệnh đưa cháu đến. Và giờ cháu đã được đưa đến rồi. Ta phải trở lại công việc phụng sự chư thần của mình.” Aeron Greyjoy quay ngựa và chậm rãi cưỡi ngựa đi qua con đường lầy lội dưới tấm lưới.
Một lão nhân lưng gù trong trang phục xám tầm thường cẩn thận bước tới. “Đại nhân, tôi được cử đến dẫn ngài về phòng.”
“Là ai ra lệnh.”
“Thưa đại nhân, là Cha ngài.”
Theon tháo găng tay. “Vậy ông biết rõ ta là ai. Tại sao Cha ta không đến đây chào đón ta?”
“Đại nhân, ông ấy đang chờ ngài ở Sea Tower, mời ngài trước mắt cứ nghỉ ngơi sau chuyến đi dài.” Ta vốn tưởng Ned Stark là người lạnh lùng. “Và ông là ai?”
“Helya, quản lý tòa thành này cho Cha ngài.”
“Tổng quản ở đây tưởng là Sylas chứ. Họ gọi ông ta là Miệng Thối.” Ngay cả bây giờ Theon vẫn nhớ đến mùi thối trong hơi thở của ông già đó.
“Đại nhân, ông ấy đã mất năm năm trước.”
“Vậy còn học sĩ Qalen, ông ấy đâu?”
“Ông ấy mất tích ở biển. Giờ Wendamyr phụ trách giữ những con quạ.”
Theon nghĩ, ta giống như người xa lạ ở đây. Chẳng có gì thay đổi, nhưng chẳng có cái gì giống như cũ. “Bà kia, chỉ cho ta phòng của mình,” hắn ra lệnh. Cứng nhắc cúi đầu hành lễ, bà ta dẫn hắn đi xuyên qua khoảnh đất đến cây câu. Ít nhất nơi này vẫn còn giống như trong ký ức của hắn: cầu đá cổ trơn trượt và được bao phủ bởi cây địa y; sóng biển gầm thét dưới chân giống như con quái vật hoang dã khổng lồ; những làn gió mặn chát khiến quần áo đang mặc tung bay.
Mỗi khi tưởng tượng về chuyến đi quay về nhà, trong đầu hắn luôn hiện lên hình ảnh phòng ngủ thoải mái của mình ở tháp Sea Tower, nơi hắn ngủ như một đứa trẻ. Nhưng hiện giờ, lão bà lại dẫn hắn đến Bloody Keep. Các phòng ốc ở đây rộng rãi hơn và trang hoàng cũng đẹp hơn, nếu không kể đến chuyện chúng cũng lạnh và ẩm thấp hơn. Theon được phân một dãy phòng với trần cực cao đến mức gần như không thể nhìn thấy nó trong không khí u ám. Nếu hắn không biết rõ tại sao những phòng này được đặt tên là Bloody Keep thì hắn sẽ cảm thấy cực kỳ ấn tượng. Một ngàn năm trước, các con trai của nhà vua River King đã bị giết ở đây, bọn họ bị chặt ra từng mảnh nhỏ ngay khi đang ngủ say, và thân thể của họ đã được gửi tới tận tay Cha ở đất liền.
Nhưng gia tộc Greyjoy chưa bao giờ bị mưu hại ở Pyke, nhưng họ luôn cãi nhau to. Dù vậy các anh hắn đã chết. Hắn nhìn quanh đầy chán ghét, không phải vì hắn sợ quỷ ám mà vì trên bức tường màu xanh đầy nấm mốc, đệm giường cũng sụt lún mốc meo, cây đèn bấc cũ xỉn như sắp gãy đến nơi. Rõ ràng phòng này đã không được sử dụng trong nhiều năm. Không khí ẩm ướt thấm đến tận xương. “Ta cần một chậu nước nóng và lửa đốt ở lò sưởi,” hắn ra lệnh, “nhớ đốt cả lò than của các phòng khác lên để xua tan giá lạnh. Và các chư thần phù hộ, hãy xem có ai ở đây thì thay những cây đèn này ngay đi.”
“Vâng, đại nhân. Sẽ làm theo lời ngài ngay lập tức,” bà ta chạy biến đi.
Một lúc sau, họ mang nước nóng mà hắn yêu cầu tới. Nước chỉ âm ấm và rất nhanh lạnh, và nước có vị mặn, dù vậy nó cũng giúp gột được bụi ở mặt, tóc và tay hắn sau quãng đường cưỡi ngựa dài. Trong khi hai gã nô lệ cho than vào lò sưởi, Theon thay bộ quần áo đi đường bằng một bộ đồ mới để đi gặp Cha. Hắn chọn đôi bốt mềm da đen, quần túm xám bạc làm từ len sợi lông cừu, áo chẽn đen với gia huy thủy quái của gia tộc Greyjoy được thêu vàng bên ngực.Trên cổ hắn cũng đeo một sợi dây chuyền vàng mỏng, hắc đeo sợi thắt lưng da màu trắng, dắt theo thanh đoản đao và một thanh kiếm dài. Hắn rút thanh đoản đao, dùng ngón tay chà sát trên lưỡi đao, múa vài cái rồi tra vào vỏ. Hắn luôn tự hào về việc giữ gìn vũ khí sắc bén. “Khi ta quay lại, ta muốn căn phòng ấm áp và chăn đệm sạch sẽ,” hắn cảnh báo mấy tên nô lệ khi đi đôi găng tay đen có thêu trang trí hình đường cuộn bằng lụa.
Theon quay lại Great Keep thông qua đường bộ lát đá, tiếng mỗi bước chân dội vang hòa vào tiếng ầm ầm vô tận của những cơn sóng biển bên dưới. Để tới được Sea Tower trên cột đá cong cong, hắn phải đi qua ba cây cầu nữa, cây cầu sau có đường hẹp hơn cây cầu trước. Cây cầu cuối cùng chỉ được làm từ dây chão và gỗ, gió biển ẩm ướt khiến nó Chao liệng như một vật sống.
Trái tim của Theon như sắp sửa rớt ra ngoài khi hắn đi được nửa cây cầu. Phía bên dưới, những cơn sóng biển to không ngừng đập vào bờ tạo nên tầng tầng lớp lớp bọt. Khi còn là một đứa bé, hắn thường băng băng chạy qua cây cầu này ngay cả trong đêm tối. Bọn trẻ thường tin không có gì và không có ai làm chúng đau, hắn tự nhủ, nhưng người trưởng thành thì không thế.
Cửa vào làm bằng gỗ xám xen với sắt và Theon phát hiện nó bị chặn từ bên trong. Hắn dùng nắm đấm gõ cửa và càu nhàu khi vụn gỗ đâm vào bao bao tay. Lớp gỗ thật ẩm ướt và bẩn, sắt thì rỉ ra.
Một lúc sau, cánh cửa được một bảo vệ trong bộ đồ đen và mũ giáp mở ra. “Ngài chính là đứa con trai kia?”
“Cút ngay, nếu không ngươi sẽ biết ta là ai.” Tên bảo vệ đứng tránh sang một bên. Theon bước lên bậc thang lên tháp. Hắn thấy Cha đang ngồi bên lò sưởi, đắp chân bằng chiếc áo choàng làm từ da hải cẩu nay đã mốc meo. Nghe tiếng bước chân trên đá, lãnh chúa của Quần Đảo Sắt ngẩng đầu nhìn đứa con trai duy nhất còn sống. Ông nhỏ hơn so với trí nhớ của Theon và gầy yếu. Balon Greyjoy luôn gầy, nhưng giờ ông trông giống như bị các chư thần bỏ vào vạc, tách mỗi tấc thịt ra khỏi xương cho đến khi không còn gì ngoài tóc và da. Ông gầy trơ xương, với khuôn mặt như được tạc từ đá lửa, đôi mắt sáng quắc, đen và sắc, nhưng năm tháng và gió biển đã khiến mác tóc xám như mặt biển mùa Đông đã lốm đốm bạc, để xõa dài đến lưng.
“Chín năm rồi, phải không?” Cuối cùng lãnh chúa Balon cũng cất tiếng.
“Mười năm.” Theon trả lời, tháo đôi găng tay đầy nước.
“Khi bị mang đi con chỉ là một thằng bé,” Cha hắn nói, “giờ thì thế nào?”
“Một người đàn ông,” Theon trả lời, “con ruột của ngài và là người thừa kế của ngài,”
Lãnh chúa Balon hừ một tiếng.“Chúng ta sẽ xem.”
“Ngài sẽ xem.” Theon hứa.
“Mười năm. Con nói xem, Stark cũng nuôi dưỡng con lâu như ta. Và giờ con trở thành đại diện của hắn.”
“Không phải của ông ta.” Theon nói “Lãnh chúa Eddard đã chết, bị thái hậu người nhà Lannister chặt đầu.”
“Họ đều đã chết, Stark và tên Robert người đã phá tường thành của ta bằng máy bắn đá của hắn. Ta đã thề sẽ sống để nhìn hai người đó bị chôn dưới mộ và ta đã làm được,” ông nhăn nhó, “nhưng cái lạnh và ẩm thấp vẫn khiến khớp ta đau đớn như khi bọn họ sống.Vì vậy kết quả này có ý nghĩa gì đâu?”
“Nó có kết quả,” Theon tiến lại gần hơn, “con mang về một bức thư…”
“Có phải Ned Stark ăn mặc giống ngươi không?” Cha hắn cắt ngang lời, nheo mắt. “Hắn thích ngươi mặc áo nhu và tơ tằm và biến ngươi thành đứa con gái ngọt ngào của hắn?” Theon cảm thấy máu dồn lên mặt. “Con không phải là con gái của bất kỳ ai. Nếu Cha không thích bộ quần áo này, con sẽ thay nó ra.”
“Sẽ phải như thế.” Bỏ chiếc áo choàng xuống, lãnh chúa Balon gắng gượng đứng lên. Ông không quá cao như Theon nhớ. “Đồ trang sức lòe loẹt trên cổ ngươi - nó được đổi bằng vàng hay sắt?”
Theon sờ vào dây chuyền vàng. Hắn đã quên mất. Đã quá lâu rồi… theo Cổ Đạo (Old Way), phụ nữ có thể mua đồ trang sức ình bằng đồng vàng, nhưng một chiến binh chỉ đeo trang sức lấy ra từ người đối thủ sau khi chính mình tự tay giết hắn. Nó được gọi là đổi/trả bằng sắt.
“Theon, mặt ngươi đỏ như khuê nữ vậy. Ta hỏi lại một lần nữa: Nó được trả bằng vàng hay bằng sắt?”
“Bằng vàng.” Theon thừa nhận.
Cha hắn xiết chặt ngón tay vào cổ giằng chiếc vòng cổ ra, thiếu chút là vặn gãy cổ hắn. “Con gái ta tặng búa cho người yêu,” lãnh chúa Balon nói, “ta không cho phép con trai ta ăn mặc giống một con điếm,” ông đem vòng cổ bỏ vào chậu than, vùi xuống, “đây chính là điều ta lo sợ. Quần đảo xanh khiến ngươi trở nên mềm yếu và gia tộc Stark đã biến ngươi trở thành người của họ.”

“Cha sai rồi. Ned Stark làm một cai ngục, nhưng dòng máu trong con là muối và sắt.”
Lãnh chúa Balon đưa tay lên chậu than sưởi ấm. “Nhưng nhà Stark đã huấn luyện ngươi giống như con quạ đưa tin, chuyển những thông điệp nho nhỏ của họ.”
“Chẳng có gì nhỏ trong lá thư con đang chịu trách nhiệm cả,” Theon nói, “và đề nghị Robb đưa ra cũng chính là đề nghị của con.”
“Vậy tên vua sói đó sẽ nghe lời của ngươi, phải không?” Lãnh chúa Balon có vẻ thú vị với ý kiến này.
“Hắn nghe lời con, phải. Con đi săn cùng hắn, luyện tập cùng hắn, chia sẻ bữa ăn với hắn, chiến đấu bên hắn. Con đã có được sự tin tưởng từ hắn. Hắn coi con như anh trai, hắn…”
“Không,” Cha hắn giơ tay chỉ thẳng vào mặt hắn, “ ngươi không phải ở đây, không phải ở Pyke này, ngươi không phải là người thừa kế của ta, ngươi không phải người anh trai của tên nhóc đó, mà chính là con trai của người đã dùng kiếm giết chết các anh trai ruột của mình. Hay là ngươi đã quên Rodrik và Maron, những người cùng dòng máu với ngươi?”
“Con chẳng quên gì hết.” Thực sự Ned Stark đã chẳng giết ai trong số họ. Rodrik bị giết bởi lãnh chúa Jason Mallister ở Seagard, Maron táng thân khi tòa tháp phía Nam cũ sụp đổ… nhưng Stark cũng sẽ giết họ nếu vận mệnh khiến họ gặp nhau trên chiến trường. “Con nhớ rất rõ các anh trai mình.” Theon khẳng định. Tất nhiên hắn nhớ rõ cái bạt tai của Rodrik khi anh hắn say rượu và những trò đùa độc ác cũng như những lời nói dối vô tận của Maron. “Con cũng còn nhớ khi Cha con còn là một vị vua.” Hắn lấy ra lá thư của Robb và đẩy về phía trước. “Thư đây. Xin hãy đọc nó… bệ hạ.”
Lãnh chúa Balon bóc sáp và mở cuộn da dê. Đôi mắt đen quét qua quét lại. “Vậy thằng bé này định trao cho ta vương miện lần nữa,” ông nói, “và tất cả ta cần làm là diệt trừ các kẻ thù của hắn,” đôi môi mỏng mím lại thành một nụ cười.
“Hiện giờ Robb đang ở Golden Tooth.” Theon nói. “Khi tấn công xong thành đó, hắn sẽ đi xuyên qua những quả đồi trong một ngày. Quân đội của lãnh chúa Tywin trú tại Harrenhal, ngăn cách toàn bộ phía Tây. Kẻ giết vua đang bị giam tại Riverrun. Chỉ có Hiệp sĩ Stafford Lannister và đám tân binh mới được tập họp ngăn cản Robb ở phía Tây. Hiệp sĩ Stafford sẽ tự hãm mình giữa quân đội của Robb và Lannisport, điều đó có nghĩa nếu chúng ta vượt biển tấn công thì thành phố sẽ không thể phòng thủ. Nếu các thư thần chiếu cố, ngay cả Casterly Rock cũng có thể rơi vào tay chúng ta trước khi gia tộc Lannister phát hiện ra chúng ta tấn công họ.”
Lãnh chúa Balon hừ mũi. “Casterly Rock không bao giờ có thể hạ.”
“Cho đến giờ thôi.” Theon mỉm cười. Và thật ngọt ngào làm sao nếu làm được điều ấy.
Nhưng Cha hắn không cười lại. “Đó chính là lý do tại sao Robb Stark lại cử ngươi đến với ta, sau bao lâu nhỉ? Vì ngươi có thể thuyết phục ta đồng ý theo kế hoạch của hắn?”
“Đây là kế hoạch của con, không phải của Robb.” Theon tự hào. Của ta, cũng như chiến thắng sẽ là của ta, và cuối cùng vương miện cũng là của ta. “Nếu Cha đồng ý, con sẽ tự mình dẫn quân chiến đấu. Và để ban thưởng, con mong ngài sẽ ban cho con lâu đài Casterly Rock để làm căn cứ địa một khi chúng ta giật được nó từ gia tộc Lannister”. Với thành Rock, hắn có thể nắm được Lannisport cùng toàn bộ miền Tây giàu có. Điều đó cũng có nghĩa là có được sự giàu có và quyền lực mà gia tộc Greyjoy chưa bao giờ sở hữu.
“Ngươi tự trao ình phần thưởng không nhỏ nhờ một mưu đồ và vài dòng chữ.” Đôi mắt lửa của Cha hắn ngẩng lên nhìn thằng con. “Hắn sẽ trao cho ta một vương miện,” hắn lặp lại, giọng trở nên sắc lạnh.
“Một lựa chọn hứa hẹn tồi, điều đó có nghĩa là…”
“Điều đó có nghĩa như những gì con nói. Thằng bé đó sẽ trao cho con một vương miện. Và những điều kiện xưa kia sẽ bị giải trừ.” Lãnh chúa Balon ném bức thư vào lò than, ngay trên chiếc vòng cổ. Cuộn da dê cong lại, đen thui và bắt lửa cháy bùng.
Theon sốc không thể tin nổi. “Cha điên sao?”
Cha tát hắn một cái rát mặt. “Cẩn thận giọng lưỡi của ngươi. Giờ ngươi không phải đang ở Winterfell, và ta không phải là Robb thằng bé đó, vì vậy ngươi nên nói năng thận trọng. Ta là người nhà Greyjoy, lãnh chúa Reaper của thành Pyke. Vua của Muối và Đá, con trai của Gió Biển và không cần ai phải trao cho ta vương miện. Ta tự trả nó bằng giá sắt, như Urron Redhand làm năm trăm năm trước.”
Theon lùi ra sau, tránh khỏi cơn điên bất ngờ của Cha hắn. “Vậy thì đi lấy đi.” Hắn quát lên, má bỏng rát. “Cứ tự mình xưng Vua của Quần Đảo Sắt, không ai quan tâm cả… cho đến khi chiến tranh chấm dứt và mọi người nhìn Cha như một lão già điên xuẩn ngốc, ngây ngô đeo một chiếc vương miện sắt trên đầu đứng bên bờ biển.”
Lãnh chúa Balon bật cười lớn. “À, ít nhất ngươi cũng không phải là một con quạ, cũng như ta không phải người ngu xuẩn. Ngươi nghĩ ta tập hợp đội tàu của mình để ngắm à? Ta muốn tạo lập một đế quốc bằng lửa và kiếm… nhưng không phải từ phía Tây, và không phải liên kết với thằng nhóc vua Robb. Casterly Rock quá mạnh, và lãnh chúa Tywin thì quá quỷ kế đa đoan, chúng ta có thể chiếm được Lannisport, nhưng không giữ được nó lâu. Không, ta hướng tới một nơi khác cơ… không quá ngọt ngào, nhưng chắc chắn, chín muồi và dễ bị chọc thủng.”
Ở đâu? Theon định hỏi, nhưng rồi hắn đã có đáp án.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.