Trò Chơi Vương Quyền

Chương 70: Chương 10 - Phần 1





CHƯƠNG 10: DAVOS
Không khí buổi sáng đen kịt bởi khói do các chư thần đốt.
Tất cả bị thiêu cháy: Trinh nữ và Thánh Mẫu, Thần Chiến Binh và Thần Thợ Rèn, Thần Lão với đôi mắt xanh lục bảo và Thiên Phụ (Cha) với chòm râu mạ vàng ngay cả Người Lạ, được chạm khắc giống thú hơn người. Pho tượng gỗ đã khô và vô số lớp sơn phát ra ánh đỏ đói khát. Hơi nóng tỏa lên cao hút hết không khí xung quanh, phía sau những bước tượng mặt quỷ và những con rồng đá trên các bức tường của lâu đài trở nên mờ ảo như thể Davos đang nhìn chúng qua hàng nước mắt. Hoặc như thể những con quái vật đó đang sợ hãi, run rẩy…
“Thật nghiệp chướng.” Allard tỏ vẻ, ít nhất hắn còn biết hạ thấp giọng. Dale thì thầm đồng ý.
“Yên lặng,” Davos nói, “hãy nhớ các người đang ở đâu.” Con trai ông là một người tốt, nhưng vẫn còn trẻ người non dạ và Allard còn thiếu suy nghĩ hơn. Nếu mình còn là kẻ buôn lậu thì Allard chắc chắn sẽ kết thúc cuộc đời ở Tường Thành. Stannis đã giúp nó thoát khỏi vận mệnh đó và mình vẫn mang nợ ông ta…
Hàng trăm người tụ tập trước cánh cổng lâu đài chứng kiến việc đốt tượng bảy thần. Không khí cực kỳ khó chịu, ngay cả những người lính cũng không cảm thấy dễ dàng với việc duy trì trật tự khi cho rằng đó là hành vi bất kính những vị chư thần đã gắn với họ gần cả cuộc đời.
Người đàn bà mặc váy đỏ đi vòng quanh đám cháy ba lần, một lần đọc lời cầu nguyện bằng tiếng Asshai, một lần bằng tiếng Valyria và một lần bằng quốc ngữ. Davos chỉ hiểu ngôn ngữ thứ ba. “R’hllor, xin hãy đến với chúng ta trong bóng tối.” Bà ta kêu lên. “Thần ánh sáng, chúng tôi hiến cho ngài những chư thần dối trá này, bảy người này là một và hắn là kẻ thù. Hãy mang họ đi và trao ánh sáng cho chúng tôi, vì đêm dài tối tăm và hiểm ác bao trùm.” Hoàng hậu Selyse bắt chước những lời này. Bên cạnh bà ta, Stannis chỉ yên lặng đứng xem, mặt không biểu tình, cằm cứng lại như đá dưới bộ râu ngắn đen rậm. Ông mặc bộ quần áo hoa lệ như thể sẽ lên đài cúng bái.
Thánh đường đảo Dragonstone đã là nơi Aegon Kẻ Chinh Phục đọc những lời nguyện cầu trước khi dong thuyền đánh trận. Nhưng điều đó không bảo vệ được nó khỏi đội quân của thái hậu. Họ đã lật đổ bàn thờ, kéo đổ tượng và lấy búa chiến đạp nát các cửa kính. Tu sĩ Barre không thể ngăn cản, chỉ biết lên giọng mắng, nhưng Hiệp sĩ Hubard Rambton dẫn ba người con trai ông ta tới thánh đường để bảo vệ các chư thần. Gia đình Rambton ra tay chém giết bốn người lính của thái hậu trước khi bọn họ chặt bay đầu họ. Sau đó Guncer Sunglass, người ôn hòa và là tín đồ trung thành nhất, đã nó với Stannis rằng ông không thể trợ giúp lão nữa. Vì thế ông bị bắt bỏ tù cùng với tu sĩ và hai đứa con trai may mắn sống sóng của Hiệp sĩ Hubard. Các chư hầu khác tiếp thu ngay bài học giáo huấn này.
Các chư thần chưa bao giờ có ý nghĩa với Davos, kẻ buôn lậu, dù giống như hầu hết mọi người, ông thường tổ chức dâng lễ cho Thần Chiến Binh trước khi xuất trận, cho thần Thợ Rèn trước khi ra khơi, và cho Thánh Mẫu bất cứ khi vào vợ ông sinh con. Ông cảm thấy phát ốm khi chứng kiến họ bị đốt, không chỉ vì khói.
Học sĩ Cressen đáng lẽ có thể ngăn được việc này. Ông già đó đã thách thức Thần Ánh Sáng và bị trừng phạt vì nghịch đạo hay đó là những kẻ ngồi lê đôi mách nói thế. Nhưng Davos biết sự thật. Ông đã nhìn thấy ông già cho thứ gì đó vào trong cốc rượu. Thuốc độc. Còn cái gì được nữa? Ông ấy đã uống cốc rượu chết người đó để giải phóng Stannis khỏi Melisandre, nhưng bằng cách nào đó, Chúa của bà ta đã bảo vệ bà ta. Ông sẽ rất vui mừng được giết người phụ nữ váy đỏ vì chuyện đó, nhưng cơ hội của ông ở đâu khi mà viên học sĩ từ Citadel đã thất bại? Ông chỉ là một kẻ buôn lậu được đề bạt lên cao. Davos của Flea Bottom, Hiệp sĩ củ hành.
Những tượng chư thần bị đốt phát ra ánh sáng chói mắt, như thể họ đang mặc các áo choàng theo ánh lửa cháy, từ màu đỏ, chuyển sang màu cam, rồi chuyển sang màu vàng. Tu sĩ Barre có lần đã kể với Davos cách họ tạc tượng từ những cột thuyền đã chở những người dòng họ Targaryen đầu tiên từ vương quốc của người Valyria. Rất nhiều thế kỷ trôi qua, chúng đã được quét rất rất nhiều lớp sơn, mạ vàng, mạ bạc, mạ đá quý. “Vẻ đẹp của chúng sẽ mang đến cho thần R’hlor nhiều niềm vui hơn.” Melisandre nói vậy khi bà ta kêu Stannis kéo đổ chúng và kéo chúng ra khỏi cánh cổng lâu đài.

Thần Trinh Nữ nằm đè lên Thần Chiến Binh, cánh tay của cô trải rộng như ôm Thần Chiến Binh. Ngọn lửa liếm đến khuôn mặt của Thần Đức Mẹ phảng phất như bà đang run rẩy. Một thanh kiếm đâm xuyên qua ngực bà và lớp áo da thuộc sống động dưới ánh lửa. Thần Thiên Phụ nằm chơ vơ dưới mặt đất như bị đẩy ngã. Davos quan sát bàn tay của thần Người Lạ dằn vặt và quấn quanh khi các ngón tay cháy đen và rơi từng ngón từng ngón, rồi sụp xuống như đống than củi. Gần đó, đại nhân Celtigar ho khan, cầm một khăn tay hồng che mặt. Người dân thành phố Myr trao đổi những câu chuyện hài hước trong khi sưởi ấm bên đống lửa, nhưng đại nhân Bar Emmon mặt xám như tro tàn và đại nhân Velaryon thì theo dõi nét mặt đức vua hơn là theo dõi đám cháy. Davos rất muốn biết hắn suy nghĩ gì nhưng một người có vẻ an phận như Velaryon sẽ không bao thể hiện nội tâm. Lãnh chúa quần đảo Tides là người có dòng máu của người Valyria cổ và gia tộc hắn luôn là thông gia với các hoàng tử gia tộc Targaryen. Davos Seaworth cả người bốc mùi cá và hành, vì vậy các gia tộc khác có cùng thái độ đối xử với ông. Ông cũng không thể tin bất kỳ ai trong số họ, và ngược lại họ cũng không tín nhiệm kết ông vào trong nhóm. Họ cũng xem thường các con ông. Dù vậy cháu ông sẽ đấu với họ trong tương lai và sẽ có này nào đó dòng giống của họ sẽ hòa vào với gia tộc của ông. Sẽ có lúc con tàu đen nhỏ bé của mình sẽ bay cao cùng với những ngựa biển của gia tộc Velaryon hay con cua đỏ của gia tộc Celtigar.
Đó là nếu Stannis chiếm được ngôi báu. Còn nếu ông ta thua…
Mọi thứ mình có, đều đang nợ ông ta. Stannis đã phong ông làm hiệp sĩ. Ông ấy cho ông vinh dự ngồi cùng bàn với các quý tộc khác, cho phép ông chỉ huy chiến thuyền thay vì lái con tàu buôn lậu bé nhỏ. Dale và Allard cũng làm đội trưởng đội thuyền, Maric làm đội trưởng đội chèo của hạm đội, Matthos phục vụ dưới quyền Cha trên Black Betha, và đức vua đã phong Devan là người hầu thân cận.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Một ngày nào đó nó cũng sẽ được phong hiệp sĩ, và hai đứa nhỏ cũng sẽ theo con đường này. Marya là bà chủ của trang ấp nhỏ ở Cape Wrath, những người hầu ở đó gọi bà là Phu nhân và Davos có thể săn những con hồng lộc ngay trong khu rừng của chính mình. Tất cả những gì ông có đều nhờ Stannis Baratheon, cái giá phải trả là ít đi một ngón tay. Điều đó thể hiện sự công bằng của ông ấy. Mình đã chế giễu vương pháp suốt cuộc đời mà ông ấy đã dành được lòng trung thành của mình. Davos sờ lên chỗ ngón tay bị chặt được bao bọc bởi da. Những ngón tay ông thể hiện sự may mắn của ông và giờ ông đang cần may mắn, như tất cả mọi người ở đây. Và Lãnh chúa Stannis là người cần nó nhất.
Ánh lửa nhợt nhạt ánh lên trên bầu trời xám. Khói xám bốc lên cao, cuộn tròn và vặn vẹo. Khi gió thổi mang nó đi, những người đứng xem đều nheo mắt và nước mắt chảy ra. Allard quay đầu đi vừa ho khan vừa càu nhàu. Đây chính là điềm báo trước, Davos nghĩ. Trước khi cuộc chiến kết thúc sẽ càng nhiều người và càng nhiều thứ bị đốt.
Melisandre mặc váy sa-tanh đỏ tươi và áo choàng nhung đỏ sậm từ đầu đến chân, đôi mắt nàng cũng đỏ như viên hồng ngọc lấp lánh trên cổ như thể đang thiêu đốt. “Trong cuốn sách cổ của người Asshai có tiên đoán sẽ có một ngày sau mùa hè dài, khi các ngôi sao chảy máu và hơi lạnh của bóng tối bao phủ toàn thế giới, trong giờ phút chết chóc này sẽ xuất hiện một chiến binh, người sẽ rút ra một thanh hỏa kiếm từ lửa. Và thanh kiếm đó sẽ là Sứ giả Ánh Sáng, Hồng Kiếm của các anh hùng và người cầm thanh kiếm đó sẽ là Azor Ahai tái thế và bóng tối sẽ gục ngã trước anh ta.” Nàng cất cao giọng để tất cả mọi người có thể nghe thấy. “Azor Ahai được R’hlor yêu quý! Chiến Binh Ánh Sáng, Con Trai thần Lửa! Hãy đến đây, kiếm thần đang đợi người! Hãy đến đây và cầm lấy nó trong tay người!”
Stannis Baratheon bước tới như một người lính bước vào chiến trận. Hai người hầu vội bước theo sau. Davos nhìn thấy con trai ông Devan đang đeo đôi găng dài cho bàn tay phải của đức vua. Thằng bé mặc áo chẽn màu kem với trái tim lửa thêu trên ngực. Bryen Farring cũng mặc bộ đồ tương tự và đang giúp bệ hạ mặc áo choàng da. Phía sau, Davos nghe thấy tiếng chuông đinh đang. “Dưới đáy biển, hơi nước bốc lên và lửa có màu xanh, màu lục và màu đen.”
Patchface đang hát ở đâu đó: “Tôi biết, tôi biết, oh, oh,oh.”
Đức vua cắn chặt răng, giơ áo choàng da trước mặt để che mình khỏi ngọn lửa. Ông bước thẳng tới tượng Thánh Mẫu, dùng tay đeo bao cầm thanh kiếm, rút mạnh khỏi tượng gỗ đang cháy, sau đó lùi ra và dơ thanh kiếm lên cao, lưỡi kiếm hồng được bao quanh bởi ngọn lửa xanh biếc. Vệ sĩ vội vàng tiến đến dập đốm lửa lan vào tay áo đức vua.
“Một thanh hỏa kiếm.” Hoàng hậu Selyse kêu lên. Hiệp sĩ Axell Florent và đám tùy tùng của hoàng hậu hùa theo: “Một thanh hỏa kiếm! Cháy! Cháy! Một thanh hỏa kiếm!”
Melisandre giơ tay lên quá đầu: “Hãy xem đây! Một dấu hiệu đã hứa và giờ một dấu hiệu đã thực hiện! Hãy xem sứ giả Ánh Sáng! Azor Ahai tái thế! Hoan hô Chiến binh ánh sáng! Hoan Hô Con trai của lửa!”
Một làn sóng lốp bốp những lời hét trả lời, chỉ như bao găng của Stannis bắt đầu cháy âm ỉ. Càu nhàu, đức vua cắm thanh kiếm xuống đất và dập lửa bằng cách đập đập vào chân. “Đại nhân xin hãy mang ánh sáng đến cho chúng ta.” Melisandre kêu to.
“Vì đêm dài tăm tối và hắc ám bao trùm.” Selyse và đám người tùy tùng của bà ta trả lời. Mình có nêm hùa theo không? Davos tự hỏi. Liệu mình có nợ Stannis nhiều đến thế? Chả lẽ thần hỏa thực sự là tôn giáo của ông ấy? Những ngón tay ngắn ngủi của ông không khỏi run rẩy.
Stannis tháo bao tay ném xuống đất. Các chư thần trên giàn thiêu trở nên không còn nhận ra. Cái đầu của Thần Thợ Rèn biến thành tro tàn cùng đốm lửa bay tán loạn. Melisandre cao giọng hát bằng tiếng Asshai, giai điệu cao thấp như làn sóng biển. Stannis cởi bỏ chiếc áo choàng da và yên lặng lắng nghe. Dưới mặt đất, thanh Sứ Thần Ánh Sáng vẫn đỏ rực, nhưng ngọn lửa trên thanh kiếm đang tàn lụi dần.
Khi bài hát kết thúc, chỉ còn những thanh gỗ than ở lại với các chư thần và sự kiên nhẫn của đức vua cũng đến giới hạn cuối. Ông nắm lấy khuỷu tay của hoàng hậu và hộ tống bà ta quay về Dragonstone, bỏ lại thanh Sứ Giả Ánh Sáng nằm chỏng chơ trên đất. Người đàn bà áo đỏ vẫn ở lại một lúc xe Devan quỳ xuống cùng với Byren Farring và cuộn thanh kiếm cháy đen vào áo khoác choàng da của đức vua. Davos nghĩ, thanh hồng kiếm của các anh hùng giờ trông giống y một đống sắt gỉ.
Chỉ có vài vị quý tộc vẫn còn lưu lại, túm lại thấp giọng nói chuyện với nhau. Khi phát hiện thấy Davos đang nhìn, họ trở nên yên lặng. Nếu Stannis bị đổ thì họ nhất định sẽ kéo ông xuống theo. Không ai trong số họ là người của hoàng hậu, nhóm các hiệp sĩ tham vọng và đó và những quý tộc nhỏ là những người tự dâng mình cho Thần Ánh Sáng này và do vậy sẽ nhận được sự ủng hộ và đỡ đầu của Phu nhân, không, hoàng hậu chứ nhỉ? Selyse.
Ngọn lửa bắt đầu tan vào lúc Melisandre và đám người hầu rời đi cùng thanh kiếm quý. Davos và con trai hòa lẫn vào đám đông trên đường quay lại bờ biển và chờ tàu.
“Devan biểu hiện rất tuyệt.” Ông nói.
“Nó giúp đức vua đi bao tay rất bình tĩnh.” Dale nói.
Allard gật đầu: “Cái huy hiệu đeo trên áo của Devan, trái tim lửa ấy, nó có nghĩa là gì vậy? Gia huy của gia tộc Baratheon là một con tuần lộc đội vương miện mà.”
“Một lãnh chúa có thể chọn nhiều hơn một huy hiệu.” Davos nói. Dale mỉm cười: “Một con tàu đen và một củ hành, phải không Cha?”
Allard đá một viên đá. “Chết tiệt mấy củ hành… và cả trái tim lửa nữa. Thiêu hủy bảy vị thần đúng là hành động bất kính.”
“Con trở nên thành kính từ khi nào thế?” Davos nói. “Con trai của kẻ buôn lậu biết gì về kính thần?”
“Con là con trai của một hiệp sĩ, Cha. Nếu Cha còn không nhớ điều đó thì đừng hỏi tại sao bọn họ lại không.”
“Con trai của kẻ buôn lậu chứ không phải hiệp sĩ,” Davos nói, “và sẽ không bao giờ trở thành hiệp sĩ nếu cứ tiếp tục xen vào việc của người khác. Đối với chúng ta, Stannis là vua hợp pháp, việc của chúng ta không phải đặt dấu hỏi về ông ấy. Chúng ta lái tàu của ông ấy và làm những gì ông ấy ra lệnh. Thế thôi.”
“Cha, nói đến chuyện này,” Dale nói, “con không thích những thùng nước họ đưa cho Wraith. Gỗ vẫn còn xanh. Nước sẽ thấm qua thuyền mất.”
“Con cũng gặp vấn đề tương tự với Lady Marya,” Allard xen vào, “đám người của hoàng hậu lấy tất cả gỗ khô.”
“Ta sẽ nói chuyện với đức vua về vấn đề này.” Davos hứa. Ông là người đứng ra phát biểu sẽ tốt hơn Allard. Các con trai ông là những lính thiện chiến và lái thuyền giỏi, nhưng chúng không biết cách nói chuyện với đám quý tộc. Chúng xuất thân từ thường dân, giống mình đã từng, nhưng chúng không thích bị gọi thế. Khi chúng nhìn vào lá cờ của gia tộc, tất cả những gì chúng thấy là một con thuyền đen bay cao phấp phới trong gió. Chúng coi như không nhìn thấy củ hành.
Davos chưa bao giờ thấy cảng đông đến thế. Các sàn tàu đầy thủy thủ bốc hàng tiếp tế và mọi nhà trọ đều chật ních binh lính đang đánh bạc hoặc uống rượu hoặc tìm kiếm kỹ nữ… một sự tìm kiếm vô vọng vì Stannis cấm mọi hình thức mại dâm trên đảo của mình. Các con tàu sắp hàng trên bờ biển: Các hạm đội chiến đấu rồi đến tàu đánh cá; thuyền võ trang và thương thuyền. Chỗ cập bến tốt nhất được dành cho đội thuyền lớn nhất: Hạm đội mang cờ của Stannis đậu giữa hạm đội của đại nhân Steffon, Stag of the Sea; của đại nhân Velaryon là Pride of Driftmark cồng kềnh cùng ba tàu khác, của đại nhân Celtigar là Red Claw hoa lệ, tàu Swordfish vụng về với mũi sắt. Đậu ngoài biển là chiến hạm mang cờ của người Valyria thuộc quyền sở hữu của hoàng hậu Lysene dưới quyền điều khiển của Salladhor Saan cùng mười hai tàu bảo vệ nhỏ.
Black Betha, Wraith và Lady Marya đậu nơi gần cuối bãi cạnh một nhà nghỉ nhỏ, chung với sáu tàu khác với khoảng trên dưới một trăm mái chèo. Davos cảm thấy khát bèn tách khỏi mấy đứa con trai bước về phía nhà nghỉ. Mặt tiền nhà nghỉ là một pho tượng mặt quỷ cao đến thắt lưng, do mưa gió bao năm ăn mòn nên giờ khó phân biệt đó là con gì, nhưng Davos và nó chính là bạn cũ. Ông vỗ vỗ vào đầu tượng đá khi bước vào. “May mắn nhé,” ông thì thầm.
Bước vào đại sảnh ồn ào, Salladhor Saan đang bốc nho ở bát gỗ ăn. Vừa thấy Davos, hắn liền vẫy tay ra hiệu cho ông đến. “Hiệp sĩ, mời đến ngồi với tôi. Mời ngài ăn nho. Chúng thật ngọt.” Người lính của gia tộc Lyseni này xưa nay luôn mỉm cười, miệng lưỡi trơn tru, quần áo sặc sỡ nổi tiếng suốt hai bờ Biển Hẹp. Hôm nay bộ quần áo của hắn có lồng những sợi bạc, cánh tay áo dài chấm đất, các nút áo làm từ ngọc bích khắc hình con khỉ và trên mái tóc trắng phất phơ có cài cánh quạt được làm từ lông công. Davos xuyên qua mấy cái bàn đến một cái ghế ngồi. Thời trước khi được phong hiệp sĩ, ông thường lấy hàng từ Salladhor Saan. Nhà Lyseni cũng buôn lậu, đồng thời là thương gia, ngân hàng, hải tặc khét tiếng, và vẫn tự xưng là Hoàng tử Biển Hẹp. Khi một cướp biển trở nên giàu có, tiền bạc sẽ biến hắn thành một hoàng tử. Và Davos chính là người thực hiện chuyến đi tới Lys để tuyển lão xỏ lá này cho lãnh chúa Stannis.
“Đại nhân, ngài không xem họ đốt các chư thần chứ?” Hắn hỏi.
“Các hồng tăng lữ đang có một đền thờ lớn ở Lys. Họ luôn đốt hết cái này đến cái kia, kêu gọi thần R’hllor của họ. Tôi đã phát chán với những đám lửa của họ và đức vua của chúng ta cũng sớm chán thôi, hy vọng thế.”
Hắn làm như không chú ý đến việc ai đó có thể nghe thấy, lầm lũi ăn nho, đùn hạt ra khỏi môi và phủi chúng bằng một ngón tay. “Hiệp sĩ yêu quý, tàu Bird of Thousand Colors của tôi đã cập cảng ngày hôm qua. Nó không phải là tàu chiến, không, mà là tàu buôn, và buộc phải đi King’s Landing một chuyến. Ngày có chắc là ngài sẽ không ăn nho không? Người ta nói trong thành đó trẻ con đang rất đói.” Hắn đưa chùm nho đến trước mặt Davos và cười. “Đó là rượu tôi cần, và tin tức.”

“Lính ở Westerous đang rất gấp.” Salladhor Saan ai oán. “Tôi hỏi ngài, chuyện này có gì tốt chứ? Người càng vội vã sống thì càng vội vã xuống mồ.” Hắn ợ lên. “Lãnh chúa thành Casterly Rock đã cử thằng lùn của ông ấy đến trông coi King’s Landing. Có lẽ ông ta hy vọng khuôn mặt xấu xí của hắn sẽ khiến những kẻ tấn công run sợ, phải không? Hay ông ta muốn chúng ta cười đứt ruột mà chết khi tiểu quỷ đó nhảy lò cò trên tường thành? Ai mà biết được? Tên lùn đó đã tước chức của gã béo trước đây nắm đầu mấy gã áo choàng vàng và đặt nó dưới quyền chỉ huy của một hiệp sĩ có một bàn tay sắt.” Hắn ngắt một quả nho, dùng nhón cái và ngón trỏ bóc vỏ, nước nho chảy tràn trên các ngón tay.
Một cô gái phục vụ đẩy đám người ra tiến tới trước, đập mạnh vào những đôi tay đang tìm cách dò dẫm cô khi cô bước qua. Davos uống một ngụm rượu, quay lại nhìn Saan và nói: “Phòng thủ trong thành thế nào?” Đối phương nhún vai. “Các bức tường vẫn cao và chắc chắn, nhưng ai phòng thủ chứ? Bọn họ đang chế tạo các máy bắn đá và chất tạo lửa, ồ, vâng, nhưng đội quân áo choàng vàng quá ít, quá non và xanh và chẳng có ai khác. Chỉ cần một trận tấn công nhanh, giống như diều hâu lao xuống con thỏ thì cái thành lớn đó sẽ là của chúng ta. Nếu hướng gió thuận đẩy nhanh tàu thì đức vua của chúng ta có thể ngồi trên ngôi sắt ngay trong tối mai. Chúng ta cũng có thể mặc cho thằng lùn kia bộ đồ sặc sỡ và lấy giáo chọc mông bắt hắn lên vũ đài khiêu vũ giúp chúng ta giải khuây, và có lẽ đức vua yêu quý của chúng ta còn tặng tôi thái hậu Cersei xinh đẹp như một món quà để làm ấm giường trong một đêm. Vì đã xa vợ quá lâu và làm hết sức mình để phục vụ ông ta mà.”
“Hải tặc.” Davos nói. “Cậu không có vợ, chỉ có thiếp và nàng hầu và cậu được trả rất hậu mỗi ngày và mỗi thuyền.”
“Chỉ hứa hẹn vậy thôi.” Salladhor Saan ai oán. “Hiệp sĩ thân ái, cái ta muốn là vàng chứ không phải lời hứa hay giấy tờ cam kết.” Hắn ném một quả nho vào miệng.
“Cậu sẽ có vàng khi chúng ta chiếm được quốc khố tại King’s Landing. Không ai trong bảy vương quốc là người trọng tín hơn Stannis Baratheon. Ông ấy sẽ giữ lời.” Vừa nói xong câu này Davos nghĩ: Thế giới này đúng là đang quá đảo điên, đến mức một tên buôn lậu xuất thân hèn kém cũng cần nhiều bảo đảm hơn là chữ tín của đức vua.
“Tôi đã nghe ông ta nói đi nói lại những lời này. Và vì vậy tôi đã nói hãy để chúng tôi thực hiện điều đó. Bạn cũ, ngay cả những quả nho này cũng không chín hơn thời cơ ở thành phố đó.”
Cô phục vụ quay lại cầm theo rượu cho hắn. Davos đưa cho cô ta một đồng. “Có thể chúng ta sẽ đánh chiếm King’s Landing như cậu nói,” ông vừa nói vừa giơ cốc rượu lên, “nhưng chúng ta sẽ duy trì được bao lâu? Tywin Lannister đang sở hữu một đội quân lớn ở Harrenhal và Lãnh chúa Renly…”
“À vâng, người em trai.” Salladhor Saan nói. “Phần đó đúng là không hay, bạn của tôi. Đức vua Renly đang tự khuấy động mình. Không, theo quan điểm của tôi, ở đây ông ta chỉ là Lãnh chúa Renly thôi. Nhiều vua quá, lưỡi tôi muốn trẹo đi khi phải nói quá nhiều từ này. Người em trai Renly đã rời Highgarden cùng với hoàng hậu trẻ xinh đẹp, các chư thần trung thành và các hiệp sĩ lóe sáng của ông ta, cùng với một đội quân bộ binh lớn. Ông ta đang tiến tới con đường đầy hoa hồng của ngài tiến tới cùng thành phố mà chúng ta đang nói tới.”
“Ông ấy mang theo người vợ mới cưới sao?”
Đối phương nhún vai. “Ông ấy không nói với tôi tại sao. Có lẽ ông ta đang tiếc nuối cái hang ấm áp giữa hai chân của cô ta, và không rời được dù chỉ một đêm. Hay có lẽ ông ta thật sự tin tưởng vào chiến thắng.”
“Tin tức này phải được cấp báo cho đức vua.”
“Hiệp sĩ thân ái, tôi đang có ý định đó đây. Dù bệ hạ lần nào gặp tôi cũng nhíu mày khiến tôi cảm thấy lòng không yên khi đứng trước ông ta. Ngài có nghĩ ông ta sẽ thích tôi hơn nếu tôi mặc vải thô và không bao giờ cười? À, tôi sẽ không làm thế đâu. Tôi là một người mà lời nói luôn đi đôi với việc làm vì vậy ông ta phải chấp nhận tôi ăn mặc lụa là. Nếu không tôi sẽ mang thuyền của mình chạy đến nơi được hoan nghênh hơn. Mà bạn của tôi, thanh kiếm đó không phải Sứ Giả Ánh Sáng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.