Trò Chơi Vương Quyền

Chương 49: Chương 33





DAENERYS
 
Cổng Ngựa của Vaes Dothrak tạc hình hai con ngựa đực bằng đồng khổng lồ đang chồm lên, cách mặt đường hàng chục mét, tạo thành một hình cung nhọn.
Dany không thể nói vì sao thành phố này cần một cái cổng trong khi nó không hề có tường thành... và không có lấy một tòa nhà nào. Nhưng cánh cổng vẫn sừng sững ở đó, to lớn và tuyệt đẹp, những con ngựa khổng lồ thu vào trong ngọn núi màu huyết dụ đằng xa xa. Những con ngựa đồng đổ bóng dài qua cánh đồng cỏ rì rào khi Khal Drogo dẫn khalasar đi dưới vó ngựa vào đường thành, với những kỵ sĩ tâm phúc đi ngay cạnh.
Dany đi theo trên con Bạc, với Ser Jorah Mormont và anh Viserys hộ tống. Anh lại được cưỡi ngựa. Sau cái ngày ở cánh đồng cỏ, cô để anh đi bộ trở về khalasar, những người Dothraki đã cười và gọi anh là Khal Rhae Mhar, Vua Chân Thọt. Hôm sau, Khal Drogo mời anh đi xe ngựa, và Viserys đã đồng ý. Trong con ngớ ngẩn cứng nhắc, anh không hề biết mình đang bị trêu đùa; xe ngựa chỉ dành cho những viên thái giám, kẻ tàn tật, phụ nữ mang bầu, trẻ con và bô lão. Thế là anh có thêm một biệt danh mới: Khal Rhaggat, Vua Xe Ngựa.
Anh đã nghĩ rằng khal đang xin lỗi anh vì lỗi lầm Dany gây ra. Cô đã xin Ser Jorah đừng nói cho anh trai biết sự thật, để anh ấy khỏi bị tổn thưong. Ngài hiệp sĩ trả lời rằng đức vua nên biết cách ứng xử với những nỗi xấu hổ... nhưng ông vẫn làm theo những gì cô nói. Cô phải cầu xin mãi, và kèm theo đó là những trò giường chiếu Doreah dạy cô, thì Dany mới có thể xin Drogo mủi lòng và đồng ý cho Viserys cùng họ dẫn đầu đoàn.
“Thành phố đâu?” cô hỏi khi đi qua cổng vòm bằng đồng. Cô không thấy nhà, không thấy người, chỉ có cỏ và đường, bao quanh một tượng đài cổ xưa từ những vùng đất mà người Dothraki đã cướp được từ nhiều thế kỷ trước.
“Phía trước,” Ser Jorah trả lời. “Dưới chân núi.”
Phía trước cánh cổng ngựa, tượng những vị thần và những người hùng của một nền văn hóa khác đang đứng sừng sững hai bên. Những vị thần bị quên lãng của những thành phố chết đang giơ lưỡi tầm sét bị gãy vụn lên bầu trời khi Dany cưỡi con Bạc đi qua chân họ. Những vị vua bằng đá ngồi trên ngai vàng nhìn xuống, mặt các vị sứt mẻ và bạc màu, kể cả cái tên cũng bị phai mờ do dòng chảy của thời gian. Những thiếu nữ trẻ uyển chuyển khiêu vũ trên chân cột bằng đá hoa cương, bị những đóa hoa dại che mất và không khí ùa ra từ những cái bình vỡ. Những con quái vật đứng lẫn trong đám cỏ bên đường; hắc long bằng sắt với mắt bằng đá quý, bàng sư đang gầm thét, nhân sư đuôi gai giương lên như định mổ, và nhiều con quái vật khác cô không biết tên. Vài bức tượng đẹp tới mức nín thở, những bức tượng khác bị biến dạng và quá kinh khủng khiến Dany không dám nhìn. Ser Jorah nói, những bức tượng đó tới từ Vùng Đất Bóng Tối bên ngoài Asshai.
“Nhiều quá,” cô nói khi con Bạc chầm chậm tiến bước, “từ quá nhiều vùng đất.”
Viserys không hề bị ấn tượng như cô. “Rác rưởi của những thành phố chết,” anh cười khẩy nói. Anh cẩn thận nói bằng tiếng phổ thông, vì chỉ có vài Dothraki hiểu, nhưng dù vậy Dany vẫn liếc nhìn về những người đàn ông trong khas, để chắc chắn rằng họ không nghe thấy. Anh ấy vô ý nói tiếp. “Tất cả những gì bọn mọi rợ này biết làm là đi trộm những thứ tốt hơn mà con người dựng lên... và giết người.”
Anh cười lớn. “Chúng biết cách giết người. Nếu không ta đối với chúng chỉ là thứ vô dụng.”
“Giờ họ là thần dân của muội,” Dany nói. “Anh không nên gọi họ là lũ mọi rợ.”
“Rồng thích nói gì thì nói,” Viserys nói... bằng tiếng phổ thông. Anh liếc nhìn về Aggo và Rakharo, đang đi đằng sau, và cười mỉa họ.
“Thấy chưa, bọn mọi rợ đó còn không biết tiếng của người văn minh.” Một phiến đá khối rêu phủ chắn ngang đầu họ, cao tới hai, ba mét. Viserys chán ngán nhìn. “Chúng ta còn luẩn quẩn giữa đống tàn tích bao lâu nữa trước khi Drogo cho ta quân đội của mình đây? Ta chán đợi lắm rồi.”
“Công chúa phải trình diện khaleen...”
“À, những mụ già,” Viserys ngắt lời, “tới màn trình diễn về lời tiên tri dành cho đứa nhỏ trong bụng em rồi, anh biết ngay mà. Nó có nghĩa lý gì với anh chứ? Anh chán ăn thịt ngựa và phát buồn nôn với cái mùi hôi thối bốc ra từ lũ mọi rợ này rồi.”

Anh hít hà cổ tay áo rộng, lùng phùng, nơi anh thường cất một túi hương. Nó chẳng giúp ích được nhiều. Quần áo đã bẩn thỉu. Tất cả những bộ quần áo lụa và áo len dày mà Viserys mang đi từ Pentos giờ đã nhuốm bẩn do cuộc hành trình vất vả và mòn rách vì mồ hôi.
Ser Jorah Mormont nói, “Chợ phương tây sẽ có loại thức ăn hợp với khẩu vị của ngài hơn, thưa bệ hạ.”
Những lái buôn từ các Thành Phố Tự Trị thường tới đó để bán hàng. Còn khal sẽ thực hiện lời hứa khi nào ngài ta muốn.”
“Tốt hơn là thế,” Viserys dứt khoát nói. “Hắn hứa cho ta vương miện, và ta muốn có nó. Đừng ai trêu chọc rồng thiêng.” Nhìn thấy bức chân dung dung tục về một người phụ nữ ba bộ ngực và đầu chồn, anh phi ngựa tới quan sát cho rõ hơn.
Dany nhẹ nhõm, nhưng không hề bớt lo lắng. “Cầu mặt trời và các vì sao rằng anh ấy không phải chờ đợi quá lâu,” cô nói với Ser Jorah khi anh đã cách xa họ.
Ngài hiệp sĩ nghi ngờ nhìn Viserys. “Anh trai người nên giành thời gian tại Pentos. Ở khalasar không có chỗ cho ngài ta. Illyrio đã cố báo trước rồi mà.”
“Anh ấy sẽ đi ngay khi có được mười ngàn quân. Chồng ta đã hứa cho anh ấy vương miện vàng.”
Ser Jorah nhăn mặt. “Đúng, thưa Khaleesi, nhưng... người Dothraki nhìn nhận những vấn đề này hoàn toàn khác với người phương tây chúng ta. Tôi đã nói với người rất nhiều, cũng như Illyrio đã nói, nhưng anh trai người không thèm nghe. Những mã vương này không phải quân lái buôn. Viserys nói ngài đã bán người, và ngài muốn tiền của mình. Nhưng Khal Drogo lại nói người là một món quà. Ngài sẽ tặng lại quà cho Viserys, đúng... nhưng khi nào còn tùy. Người không thể đòi quà được, đặc biệt lại từ một khal. Người không thể đòi hỏi bất cứ điều gì từ khal.”
“Nhưng bắt anh ấy chờ đợi đâu có được.” Dany không biết vì sao mình lại bảo vệ cho anh trai mình. “Viserys nói anh ấy muốn dùng mười ngàn quân Dothraki quét sạch Bảy Phụ Quốc.”
Ser Jorah khụt khịt mũi. “Viserys không thể quét sạch một chuồng ngựa với mười cái chổi nữa là.”
Dany không định vờ ngạc nhiên trước giọng điệu khinh khỉnh của ông. “Nếu... nếu như không phải Viserys thì sao?” cô hỏi. “Nếu là một người khác dẫn dắt họ thì sao? Một người nào đó mạnh mẽ hơn? Liệu Dothraki có thực sự chiếm được Bảy Phụ Quốc không?”
Ser Jorah trầm ngâm ngẫm nghĩ trong khi những con ngựa của họ đi trên đường thành. “Khi vừa mới thoát tới đây, tôi đã thấy người Dothraki cùng những chiến binh ở trần, hoang dã hệt như những con ngựa của họ. Công chúa, nếu lúc đó người hỏi tôi, tôi sẽ nói với người rằng một ngàn hiệp sĩ giỏi thừa sức đánh bay một đội quân Dothraki đông gấp trăm lần.”
“Và nếu giờ ta hỏi ông?”
“Giờ,” ông hiệp sĩ nói, “tôi không dám chắc. Họ giỏi cưỡi ngựa hơn bất cứ hiệp sĩ nào, không hề biết sợ hãi, và cung thủ của họ tốt hơn chúng ta. Ở trong Bảy Phụ Quốc, hầu hết các cung thủ đều là quân bộ binh, tấn công từ sau bức tường khiên hoặc sau hàng cọc sắc nhọn. Người Dothraki bắn cung trên lưng ngựa, dù tiến hay lui, đối với họ đều chẳng thành vấn đề... và cung thủ Dothraki không có nhiều. Khal của người chỉ có bốn mươi ngàn kỵ sĩ trong khalasar.”
“Thế có thực sự nhiều không?”
“Anh trai Rhaegar của người đã mang theo từng đó quân tới dòng Trident,” Ser Jorah thừa nhận, “nhưng trong đó chỉ có một phần mười là hiệp sĩ. Phần còn lại là cung thủ, kỵ binh và bộ binh được trang bị giáo mác. Khi Rhaegar tử trận, rất nhiều kẻ đã hạ vũ khí tháo chạy. Người nghĩ xem một đám quân nhốn nháo có thể chống trả được cuộc tấn công của bốn mươi ngàn kẻ khát máu trong bao lâu? Những chiếc áo da thuộc và giáp sắt có thể bảo vệ họ được họ thế nào trước trận mưa tên?”
“Không lâu,” cô nói, “không thể.”
Ông gật đầu. “Công chúa, hãy nghĩ xem nếu những lãnh chúa của Bảy Phụ Quốc biết thần thánh có một con ngỗng, nó sẽ không bao giờ thế. Những kỵ sĩ không thích chơi trò vây thành. Tôi nghi rằng họ sẽ san phẳng từ pháo đài yếu nhất trong Bảy Phụ Quốc, nhưng nếu Robert Baratheon ngốc nghếch tới mức cho họ cơ hội chiến đấu...”
“Thật không?” Dany hỏi. “Ý ta là, hắn là kẻ ngốc ấy?”
Ser Jorah nghĩ ngợi một lúc. “Robert sinh ra đã là một Dothraki,” cuối cùng ông nói. “Khal của người sẽ nói với người rằng chỉ có kẻ hèn mới trốn sau những bức tường đá thay vì đối mặt kẻ thù với thanh kiếm trên tay. Phản Vương chắc chắn sẽ đồng tình. Ngài ấy mạnh mẽ, dũng cảm, và bốc đồng dám đối mặt với cả một nhóm người Dothraki trên chiến trường. Nhưng những người xung quanh ngài ấy, những kẻ đó lại nghĩ khác. Em trai ngài ta Stannis, Lãnh chúa Tywin Lannister, và Eddard Stark...” Ông ta nhổ nước bọt.
“Ông ghét Lãnh chúa Stark đó,” Dany nói.
“Hắn đã cướp đi tất cả những gì ta yêu quý, chỉ vì vài tên săn trộm chấy rận và vì lòng tự trọng cao quý của mình,” Ser Jorah cay đắng nói. Từ giọng nói của ông, cô biết sự mất mát đó vẫn làm ông nhức nhối. Ông ta nhanh chóng đổi đề tài. “Đó,” ông ta tuyên bố và chỉ. “Là Vaes Dothrak, thành phố của các mã vương.”
Khal Drogo cùng những kỵ sĩ tâm phúc đưa họ qua chợ Phương Tây rộng lớn, đi theo một con đường rộng trước mặt. Dany theo sát sau trên con Bạc, ngắm nhìn quang cảnh kỳ lạ xung quanh.
Vaes Dothrak từng là thành phố lớn nhất mà nhỏ nhất cô từng biết. Cô nghĩ nó phải lớn hơn Pentos mười lần, là cả một cánh đồng hoang rộng mênh mông không có tường che chắn. Những con đường rộng lớn gió lồng lộng thổi được cỏ và bùn lát thành đường, và trải những bông hoa dại. Ở Thành Phố Tự Trị của phương tây, những tòa tháp, trang viên, những tiểu khu, cầu, cửa hàng và những hành lang luôn đông đúc chật chội. Nhưng tại Vaes Dothrak lại trải dài suốt, tắm mình dưới ánh mặt trời ấm áp, mang nét cổ kính, trống trải và kiêu ngạo.
Kể cả những tòa nhà cũng thật quái dị. Cô thấy những nhà chóp bằng đá, những trang viên bằng cỏ khô lớn như những tòa lâu đài, những tòa tháp gỗ lung lay trong gió, những kim tự tháp bậc thang dối diện với những sảnh gỗ, đá hoa cương dưới nắng mặt trời. Thay vì tường, người ta bao quanh nhà bằng bờ rào gai. “Chẳng có nhà nào giống nhà nào cả,” cô nói.
“Anh trai người nói gần đúng,” Ser Jorah nói. “Người Dothraki không biết xây dựng. Một ngàn năm trước, để xây nhà, họ đào một cái lỗ trong lòng đất và dùng cỏ khô phủ lên làm mái. Những tòa nhà người đang thấy đây là do những nô lệ họ mang tới từ những vùng đất họ cướp phá, và chúng xây theo kiểu nhà của quê hương mình.”
Hầu hết các ngôi nhà, kể cả ngôi nhà lớn nhất, đều có vẻ vắng lặng. Trong chợ, lũ trẻ con đang chạy nhảy lung tung và đám đàn ông đang quát tháo, chỉ có vài tên thái giám đi chạy việc.
“Ai sống ở đây vậy?” Dany hỏi.
“Chỉ có những nhà tiên tri - những cựu phu nhân của các khal quá cố mới được vĩnh viễn cư ngụ tại thành phố thần thánh, họ cùng nô lệ và những kẻ hầu cận,” Ser Jorah đáp, “nhưng Vaes Dothrak đủ lớn để làm noi cư trú ọi người tới từ mọi khalasar, nếu tất cả các khal đều trở về với đất mẹ. Họ đã tiên đoán rằng rồi có một ngày tất cả sẽ bị hủy diệt, và vì thế Vaes Dothrak phải sẵn sàng đón nhận tất cả những người con của mình.”
Khal Drogo cuối cùng cũng kêu tất cả dừng lại ở gần Chợ Đông nơi những đoàn lái buôn từ Yi Ti, Asshai và Vùng Đất Bóng Tối tới giao thương, với bóng Núi Mẹ sừng sững trước mặt.
Dany mỉm cười khi nhớ lại cô nô lệ của hương sư Illyrio, cùng buổi nói chuyện về một cung điện hai trăm phòng và cửa bằng bạc nguyên chất. “Cung điện” này là một phòng ăn bằng gỗ nhiều phòng, với tường gỗ thô kệch cao mười mét, mái lợp vải lụa được may ráp lại, là một cái lều lớn căng phồng có thể căng lên để tránh mưa và cuộn lại trong những ngày trời quang mây tạnh. Xung quanh sảnh là một bãi chăn ngựa cỏ mọc rậm rì được rào xung quanh bởi những hàng giậu cao, những bếp lửa và hàng trăm những nhà đất tròn nổi lên trên những ngọn đồi nhỏ.
Một đội nô lệ đã đi trước để chuẩn bị đón tiếp Khal Drogo. Khi một kỵ sĩ xuống ngựa, hắn liền tháo arakh và đưa cho nô lệ đang đứng chờ, cùng bất cứ thứ vũ khí nào hắn mang theo. Kể cả Khal Drogo cũng không phải ngoại lệ. Ser Jorah giải thích rằng luật cấm người khác mang kiếm vào Vaes Dothrak, hay giết người.
Kể cả các khalasar đối nghịch cũng phải bỏ hận thù sang một bên và cùng nhau ăn thịt uống rượu khi ở gần Núi Mẹ. Ở nơi này, những nhà tiên tri của dosh khaleen ra lệnh, tất cả các Dothraki đều là máu mủ ruột thịt, ở đây chỉ có duy nhất một khalasar, một tộc người mà thôi.
Cohollo đến gặp Dany khi Irri và Jhiqui giúp cô xuống khỏi con Bạc. Ông là người lớn tuổi nhất trong số ba kỵ sĩ tâm phúc của Drogo, một người đàn ông hói đầu to bè với cái mũi khoằm và mồm đầy những chiếc răng gẫy lỉa chỉa, do bị một cây xà mâu đập vào hai mươi năm trước khi ông cứu khalakka[25] khỏi những tay lính đánh thuê muốn bán chàng cho kẻ thù của cha chàng. Cuộc đời của ông đã gắn liền với cuộc đời Drogo kể từ khi khal của cô chào đời.
Tất cả các khal đều có kỵ sĩ tâm phúc. Lúc đầu Dany nghĩ họ giống như Ngự Lâm Quân Dothraki, thề bảo vệ Lãnh chúa của mình, nhưng thực ra họ còn làm hơn thế. Jhiqui đã nói cho cô biết một kỵ sĩ tâm phúc còn hơn một hộ vệ; họ là anh em, là hình bóng, và những người bạn dũng mãnh nhất của khal. Drogo gọi họ là “Máu của máu ta,” và quả đúng như vậy; họ có chung một mạng sống. Tập tục của các mã vương yêu cầu họ rằng khi khal chết, các kỵ sĩ tâm phúc cũng phải chết theo, để đồng hành cùng ngài trong những vùng đất đêm tối. Nếu khal chết trong tay kẻ thù, họ chỉ được phép sống tới khi trả thù cho ngài, và sau đó vui lòng theo ngài xuống mồ. Jhiqui nói, tại một vài khalasar, những kỵ sĩ tâm phúc uống chung rượu, ở cùng lều, thậm chí lấy cùng vợ với khal, nhưng không dùng chung ngựa. Ngựa là tài sản của riêng mỗi người.
Daenerys mừng rằng Khai Drogo không giữ các tập tục truyền thống. Cô không thích bị chia sẻ. Và trong khi lão Cohollo đối xử khá tử tế với cô, những người khác lại làm cô sợ; Haggo, to lớn và im lặng, thường xuyên trừng mắt nhìn cô như thể quên mất cô là ai, và Qotho với con mắt độc ác và bàn tay nhanh dễ dàng như muốn làm tổn thương người khác. Hắn đã gây nên những vết bầm tím trên làn da trắng mịn màng của Doreah bất cứ khi nào chạm vào nàng ta, và thi thoảng làm Irri khóc sụt sùi trong đêm. Kể cả những con ngựa cũng sợ hắn.
Nhưng họ gắn liền với Drogo kể cả khi sống hay lúc chết, vì thế Daenerys không còn lựa chọn nào ngoài chấp nhận họ.
Và thi thoảng cô ước rằng cha mình cũng được những con người như thế bảo vệ. Trong những khúc ca, những hiệp sĩ trắng của Ngự Lâm Quân luôn là những con người cao quý, thanh lịch, trung thực, nhưng chính vua Aerys lại bị giết chết bởi một kẻ trong số đó, một thiếu niên đẹp trai giờ được gọi bằng cái tên Sát Vương, và kẻ thứ hai, Ser Barristan dũng cảm, giờ đã phục vụ cho Phản Vương. Cô không biết liệu tất cả đàn ông trên Bảy Phụ Quốc có đều gian trá như thế không. Khi con trai cô ngồi trên Ngai Sắt, cô cũng muốn con trai mình có những kỵ sĩ tâm phúc bảo vệ khỏi những trò phản bội của Ngự Lâm Quân.
“Khaleesi,” Cohollo nói bằng tiếng Dothraki, “Drogo, máu của máu tôi, ra lệnh cho tôi nói với người rằng tối nay ngài phải lên Núi Mẹ để cảm tạ các vị thần đã giúp ngài an toàn trở về.”
Dany biết, chỉ đàn ông mới được đặt chân lên Núi Mẹ. Những kỵ sĩ tâm phúc của khal sẽ đi cùng chàng và trở về vào bình minh. “Nói với mặt trời và vì sao của ta rằng, ta sẽ mơ tới chàng, và lo lắng đợi chàng quay về,” cô cảm ơn và trả lời. Dany hay mệt mỏi hơn vì đứa nhỏ đang lớn dần trong cô; và thực ra, cô rất muốn có một đêm nghỉ ngơi trọn vẹn. Kỳ thai nghén cửa cô dường như chỉ làm tăng thêm ham muốn cho Drogo, và gần đây, vòng tay của chàng thường khiến cô kiệt sức.
Doreah dẫn cô tới một ngọn đồi đào rỗng được chuẩn bị cho cô và khal. Bên trong đó khá mát mẻ và tối, giống như một cái lều đất. “Jhiqui, ta muốn tắm,” cô ra lệnh, để rửa sạch bụi đất trong suốt chuyến hành trình khỏi da và ngâm cơ thể mệt mỏi trong làn nước. Thật mừng khi biết họ sẽ lưu lại đây một thòi gian, và cô sẽ không cần tiếp tục trèo lên con Bạc vào sáng mai.
Nước nóng bỏng giẫy, đúng như cô thích. “Tối nay ta sẽ gửi cho anh trai ta vài món quà,” cô quyết định trong khi Jhiqui đang gội đầu giùm cô. “Anh ấy cần giống một vị vua tại thành phố linh thiêng! Doreah, hãy đi tìm và mời anh ấy tới ăn cùng ta.” Viserys tử tế với cô gái thành Lys này hơn những người hầu gái Dothraki của cô, có lẽ vì hồi ở Pentos, hương sư Illyrio cho phép anh lên giường cùng nàng ta. “Irri, tới chợ mua ít hoa quả và thịt về đây. Nhưng đừng mua thịt ngựa.”
“Thịt ngựa ngon nhất,” Irri nói. “Thịt ngựa khiến đàn ông khỏe mạnh.”
“Viserys ghét thịt ngựa.”
“Tuân lệnh, khaleesi.”
Nàng ta mang về một cái đùi dê cùng một giỏ hoa quả và rau xanh. Jhiqui nướng thịt cùng cỏ ngọt và đậu lửa, quệt mật ong lên đó và bày ra các loại dưa, lựu, mận cùng vài loại quả kỳ lạ của phương đông mà Dany không biết tên. Trong khi các nữ hầu đang chuẩn bị bữa ăn, Dany đặt bộ quần áo tự tay may cho anh trai: một chiếc áo chẽn và quần bó bằng vải lanh trắng cứng, đôi xăng đan da dây buộc tới mắt cá, thắt lưng mề đay đồng, áo da vẽ hình rồng khạc lửa. Những người Dothraki sẽ kính trọng anh hơn nếu anh bớt giống một kẻ ăn xin, và có lẽ anh sẽ tha thứ cho cô vì hôm đó đã làm anh xấu mặt trên bãi cỏ. Sau cùng, anh vẫn là vua, và là anh trai ruột của cô. Họ đều mang trong mình dòng máu của rồng.
Cô đang sắp xếp những phần cuối trong món quà tặng anh - một áo choàng vải lụa cát, xanh như cỏ, với đường viền máu xám nhạt sẽ làm nổi bật mái tóc anh - thì Viserys tới, tay lôi Doreah theo. Mắt nàng đỏ lên ở nơi vừa bị đánh. “Sao ngươi dám cho con điếm này tới ra lệnh cho ta?”
Anh xô người hầu gái xuống thảm.
Cơn giận đột ngột xâm chiếm Dany. “Em chỉ muốn... Doreah, em đã nói gì?”
“Khaleesi, xin lỗi, hãy thứ lỗi cho em. Em tới gặp ngài như người yêu cầu, và nói với ngài rằng người ra lệnh cho ngài tới ăn tối cùng người
“Không ai được phép ra lệnh cho rồng,” Viserys rít lên. “Ta là vua! Ta sẽ gửi trả cho ngươi đầu con ả này.”

Cô gái thành Lys run sợ, nhưng Dany chạm tay vào nàng để trấn an. “Đừng sợ, anh ấy sẽ không làm hại em đâu. Anh trai à, làm on tha lỗi cho Irri, cô ấy nói sai, em chỉ chuyển li mời bệ hạ sang ăn cùng em, nếu như bệ hạ hài lòng.” Cô nắm lấy tay anh và kéo sang bên kia phòng.
“Nhìn đi. Giành cho anh đó.”
Viserys nghi ngờ nhíu mày. “Tất cả những thứ gì đây?”
“Y phục mới. Em làm cho anh.” Dany bẽn lẽn cười.
Anh nhìn cô và cười khẩy. “Những miếng vải vụn Dothraki. Giờ ngươi muốn mặc đồ cho ta sao?”
“Làm ơn đi mà... trông anh sẽ đẹp hơn và thoải mái hơn, và em nghĩ... có thể nếu anh ăn mặc giống họ, người Dothraki sẽ...” Dany không biết nói gì để không đánh thức rồng thiêng.
“Tiếp theo ngươi muốn bện tóc cho ta.”
“Em không bao giờ...” Sao anh ấy luôn độc ác thế chứ? Cô chỉ muốn giúp. “Anh không có quyền bện tóc. Anh chưa giành được chiến thắng nào.”
Cô đã nói sai mất rồi. Con giận bừng sáng trong đôi mắt màu đinh tử hương, nhưng anh không dám đánh cô, khi những nữ hầu đang quan sát và những chiến binh trong khal của cô đang ở ngoài. Viserys cầm áo choàng và ngửi. “Thứ này có mùi như phân bón. Có lẽ ta sẽ dùng nó để trải lưng ngựa.”
“Em đã nhờ Doreah đặc biệt làm nó cho anh,” cô bị tổn thương rồi. “Đây là những loại vải dành cho khal.”
“Ta là Đại Vương của Bảy Phụ Quốc, không phải một kẻ man rợ người xanh màu cỏ với chuông đeo trên tóc.” Viserys quát cô. Anh nắm lấy tay cô. “Mày quên mày là ai rồi, con điếm kia. Mày nghĩ cái gã bụng to đó có thể bảo vệ mày nếu mày đánh thức rồng sao?”
Những ngón tay anh bấm sâu vào da thịt cô tới đau đớn, và trong khoảnh khắc, Dany thấy mình bé lại, sợ hãi trước cơn giận dữ của anh. Cô vươn tay ra và nắm lấy thứ đầu tiên mình sờ thấy, cái thắt lưng cô định tặng anh, một sợi xích nặng với những mề đay đồng. Cô dùng hết sức quăng vào anh trai mình.
Cú đánh trúng ngay mặt Viserys. Anh ngay lập tức thả cô ra. Máu chảy xuống má do cạnh mề đay lướt qua. “Anh mới là người quên mất mình là ai,” Dany nói. “Anh không học được gì khi ở trên bãi cỏ sao? Thả tôi ra, trước khi tôi gọi khas vào lôi anh ra. Và cầu trời rằng Khal Drogo không nghe thấy, không chàng sẽ chém thủng bụng anh và cho anh ăn ruột mình đó.”
Viserys loạng choạng đứng đậy. “Khi tao trở về vương quốc của mình, mày sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay, con điếm ạ.” Anh bỏ đi, ôm khư khư khuôn mặt bị thương, và để những món quà của cô ở lại.
Máu anh dính đầy trên chiếc áo choàng lụa cát tuyệt đẹp. Dany nắm chặt lấy mảnh vải mềm mại đưa lên má và ngồi khoanh chân trên chiếu nghỉ.
“Bữa tối đã sẵn sàng rồi, thưa khaleesi,” Jhiqui thông báo.
“Ta không đói,” Dany buồn rầu nói. Đột nhiên cô thấy mệt mỏi. “Mọi người ăn đi, và chuyển một phần cho Ser Jorah, nếu có thể.” Một lát sau cô nói thêm, “Làm ơn, mang cho ta một quả trứng rồng.”
Irri mang tới quả trứng xanh lá cây đậm, lốm đốm màu đồng tỏa sáng giữa những cái vảy khi cô xoay vần nó trên bàn tay nhỏ bé. Dany cuộn tròn người lại, đắp chiếc áo choàng ngang người và đặt quả trứng trong cái hõm giữa cái bụng đang lớn dần của cô và bộ ngực nhỏ. Cô thích ôm chúng. Chúng thật đẹp, và đôi khi ở gần chúng khiến cô thấy mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn, và như thể cô đang rút sức mạnh từ những con rồng đá bên trong. Cô cứ nằm như thế, ôm lấy quả trứng và cảm nhận đứa con đang nhúc nhích bên trong cô... như thể nó đang vươn tay ra, như người anh ôm lấy em, như máu quện với máu. “Con là rồng,” Dany thì thầm với con, “một con rồng thực sự. Mẹ biết. Mẹ biết.” Và cô mỉm cười, chìm đắm trong giấc mộng về quê hương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.