Trò Chơi Vương Quyền

Chương 40: Chương 28 phần 4





Bữa sáng đó ngon lành hơn bất cứ bữa ăn nào Eddard Stark đã ăn trong một thời gian dài, và sau đó nụ cười đến với ông dễ dàng và thường xuyên hơn, cho đến khi buổi đấu thương ngựa tiếp tục.
Ned cùng nhà vua tới bãi thi đấu. Ông đã hứa sẽ xem trận chung kết cùng Sansa; Septa Mordane bị ốm, và con gái ông nhất quyết không bỏ lỡ trận đấu cuối cùng. Khi ông thấy Robert ngồi vào vị trí, ông để ý thấy Cersei Lannister không xuất hiện; vị trí bên cạnh nhà vua trống. Điều đó cho Ned thêm hy vọng.
Ông lách tới nơi con gái đang ngồi và thấy cô đúng lúc tiếng tù và cất lên báo hiệu trận đấu đầu tiên. Sansa tập trung tới mức gần như không để ý thấy sự hiện diện của cha.
Sandor Clegane là kỵ sĩ đầu tiên ra sân. Hắn mặc áo choàng màu xanh ô liu bên ngoài bộ giáp xám màu bồ hóng. Chiếc áo choàng và cái mũ trụ hình đầu chó là những thứ duy nhất được trang trí.
“Một trăm rồng vàng cho Sát Vương,” Ngón út lớn giọng tuyên bố khi Jaime Lannister xuất hiện, uyển chuyển cưỡi trên lưng con xích thố. Con ngựa được bọc giáp xích sắt mạ vàng, và Jaime tỏa sáng lấp lánh từ đầu tới chân. Kể cả cây thương của hắn cũng được làm từ loại gỗ vàng của đảo Summer.
“Xong,” Lãnh chúa Renly hét trả. “Sáng nay trông Chó Săn có vẻ đói.”
“Kể cả những con chó đói cũng biết là không nên cắn bàn tay đã cho chúng ăn,” Ngón út khô khốc đáp.
Sandor Clegane hạ mũ xuống nghe đánh cạch và vào vị trí. Ser Jaime hôn gió với một phụ nữ dân thường, nhẹ nhàng hạ tấm bảo vệ và cưỡi ngựa về cuối sân đấu. Cả hai đều giương cây thương lên.
Ned Stark chỉ mong cả hai đều thất trận, nhưng Sansa quan sát với đôi mắt sáng lấp lánh và phấn khích. Đám đông phấn khích gào lên khi những con ngựa bắt đầu phi nước đại.
Chó Săn nhoài người về phía trước, ngọn thương rung đều đều, nhưng Jaime khéo léo tránh nhanh được cú va chạm. Ngọn thương của Clegane đâm trúng khiên vàng hình sư tử không gây tổn hại gì, nhưng khiên của hắn lại bị thương của Jaime đâm trúng. Gỗ vỡ tan tành, Chó Săn quay cuồng gò ngựa để ngồi vững. Sansa thở dốc. Một tiếng hò reo đơn độc vang từ đám đông.
“Tôi không biết sử dụng tiền của ngài thế nào đây,” Ngón Út nói với Lãnh chúa Renly.
Chó Săn rồi cũng ngồi vững được. Hắn nhảy dựng lên trên ngựa và đi vòng lại chuẩn bị lượt đấu thứ hai. Jaime Lannister ném cái thương gẫy xuống và cầm cái mới lên, cười đùa cùng người hộ vệ. Chó Săn lao lên phía trước. Lannister lao tới nghênh đón. Lần này, khi Jaime tránh, Sandor Clegane cũng di chuyển theo. Cả hai ngọn thương đâm vào nhau, những mảnh vụn bắn ra, con xích thố không người cưỡi chạy nước kiệu đi tìm cỏ trong khi Ser Jaime Lannister lăn lộn trên mặt đất, trong bộ giáp vàng kim bẹp dúm.
Sansa nói. “Con biết Chó Săn sẽ thắng mà.”
Ngón Út nghe ngóng. “Nếu cháu biết ai sẽ thắng trận tiếp theo, hãy nói ngay trước khi Lãnh chúa Renly lột sạch túi ta.” Ông nói với cô bé. Ned mỉm cười.
“Thật buồn là Quỷ Lùn không ở đây cùng chúng ta,” Lãnh chúa Renly nói. “Tôi sẽ thắng gấp đôi.”
Jaime Lannister đã đứng dậy, nhưng cái mũ trụ hình sư tử bị xoay ngược và móp lại do cú ngã, và giờ hắn không thể tháo nổi nó ra. Đám đông hò hét chỉ trỏ, những lãnh chúa và phu nhân cố nhịn cười nhưng không được, và trên tất cả, Ned nghe thấy giọng cười của nhà vua Robert, lớn hơn bất cứ ai. Cuối cùng họ phải dẫn Sư tử nhà Lannister tới gặp một thự rèn, trong tình trạng không nhìn thấy đường và bước đi dò dẫm.

Tới lúc đó Ser Gregor Clegane đã vào vị trí đầu sân. Gã cao lớn, là người to con nhất Eddard từng thấy. Robert Baratheon và những người em trai khá to con, Chó Săn cũng vậy, và ở Winterfell cũng có một cậu nhóc đần độn tên Hodor còn to hơn tất cả, nhưng người hiệp sĩ mà người ta gọi là Ngọn Núi Trên Yên Ngựa này còn cao lớn hơn Hodor. Hắn ta cao gần ba mét, bờ vai rộng và cánh tay trông như một thân cây nhỏ. Con ngựa hắn cưỡi nhìn như ngựa con, và cây giáo gã cầm tựa như cán chổi vậy.
Không giống em trai mình, Ser Gregor không sống tại triều đình. Gã là một kẻ cô độc ít khi ra khỏi lãnh địa của mình, trừ khi có chiến tranh hay đấu thương ngựa. Hắn là quân đồng minh của Lãnh chúa Tywin từ ngày Vương Đô sụp đổ, một hiệp sĩ mới sắc phong ở tuổi mười bảy, nhưng kể cả lúc đó cũng vô cùng xuất chúng nhờ kích thước và sự tàn bạo không ai sánh kịp. Có kẻ nói chính Gregor là người đã ném đầu hoàng tử bé Aegon Targaryen vô tường, và thì thầm rằng sau đó gã đã cưỡng hiếp người mẹ, công chúa Elia xứ Dorne, rồi giết chết bà. Nhưng đừng ai để Gregor Clegane nghe thấy.
Ned Stark không nhớ đã từng nói chuyện với gã chưa, dù Gregor đã cùng họ dẹp loạn Balon Greyjoy như một hiệp sĩ. Ông quan sát gã với vẻ bất an.
Ned hiếm khi để tầm tới những lời bàn tán, nhưng những điều người ta nói về Ser Gregor quả thực rất đáng ngại.
Gã sắp lấy người vợ thứ ba, và có người đã nghe được những lời đồn đại ghê rợn về cái chết của hai người vợ trước. Người ta kể rằng lâu đài của gã là một nơi đáng sợ, không biết bao người hầu đột nhiên biến mất, đến chó cũng sợ không dám bén mảng tới hành lang. Em gái gã đã qua đời trong một hoàn cảnh kỳ cục, lửa hủy hoại dung nhan em trai gã, còn một tai nạn trong khi đi săn đã cướp đi tính mạng người cha. Gregor được thừa hưởng lâu đài, vàng bạc, sản nghiệp của gia đình. Em trai gã Sandor đã ra đi ngay trong ngày hôm đó để phục vụ nhà Lannister, và chưa bao giờ trở lại, kể cả là về thăm.
Khi Hiệp sĩ Flowers đi vào đấu trường, đám đông rộ lên những tiếng xầm xì, và ông nghe thấy lời thì thầm tán dương nồng nhiệt của Sansa, “Ôi, anh ấy đẹp quá.” Ser Loras Tyrell mảnh khảnh như một cây sậy, mặc bộ giáp bạc tuyệt đẹp, sáng bóng rực rỡ tới chói mắt, được chạm hai họa tiết dầy leo đen và những bông hoa ly xanh bé xíu.
Những người dân thường cùng lúc với Ned nhận ra rằng những bông hoa xanh Ida làm từ đá ngọc bích; cả ngàn cái miệng há hốc ra vì kinh ngạc. Trên vai cậu ta là chiếc áo choàng nặng nề. Nó được khâu lại từ những bông hoa ly, những bông hoa thực sự, hàng trăm bông hoa mới nở tinh khôi đính lên chiếc áo choàng len nặng nề.
Con chiến mã cũng gầy gò như người cưỡi nó vậy, một con ngựa cái màu xám đẹp tuyệt, tốc độ nhanh khủng khiếp. Con chiến mã to lớn của Ser Gregor rống lên khi ngửi thấy mùi hương của cô nàng. Cậu bé tới từ Highgarden khẽ thúc vào con ngựa khiến nó nhảy dựng sang một bên, nhanh nhẹn như một vũ công. Sansa nắm lấy tay ông. “Cha ơi, đừng để Ser Gregor làm thương anh ấy,” cô bé nói. Ned thấy cô đang đeo bông hoa hồng Ser Loras tặng ngày hôm qua. Jory đã kể cho ông nghe chuyện đó.
“Đây là giao đấu thương ngựa, ông nói với cô con gái. “Nếu đâm vào nhau chúng sẽ tự động gãy, và không ai bị thương cả.” Nhưng ông nghĩ đến cậu bé nằm cứng đờ trên xe ngựa với chiếc áo choàng điểm những mảnh trăng lưỡi liềm mà thấy miệng mình khô khốc.
Ser Gregor không điều khiển nổi con ngựa. Con chiến mã đang rống lên và gõ móng xuống đất, lúc lắc đầu. Núi Yên Ngựa dùng đôi bốt giáp thúc mạnh vào nó.
Con ngựa chồm lên suýt hất ngã hắn.
Hiệp sĩ Flowers cúi chào đức vua, cưỡi ngựa về phía bên kia sân, giơ thẳng cây thương, vào thế sẵn sàng. Ser Gregor dùng cương kéo con ngựa về chỗ. Và bất chợt cuộc đấu bắt đầu.
Con ngựa của Núi Yên Ngựa chuyển sang phi nước đại, hăng hái lao về phía trước, trong khi con ngựa cái di chuyển nhẹ nhàng như một mảnh vải lụa. Ser Gregor vừa vội đặt khiên, thương vào vị trí, vừa cố khống chế con ngựa bất kham chạy thẳng, thì đột nhiên Loras Tyrell đã ở trên hắn, chĩa mũi thương ngay chỗ đó, trong chớp mắt Núi Yên Ngựa ngã xuống. Hắn quá to lớn khiến con ngựa cũng ngã vật xuống theo.
Ned nghe có tiếng rèo hò, cổ vũ, tiếng huýt sáo, tiếng thở dốc vì kinh ngạc, tiếng thì thầm phấn khích, và trên hết là giọng cười khàn đặc của Chó Săn. Hiệp sĩ Flowers ghìm con ngựa đứng lại cuối đấu trường.
Ngọn thương của cậu ta thậm chí còn chẳng bị gãy. Những viên ngọc bích lấp lánh dưới ánh mặt trời khi anh ta nâng mũ trụ và mỉm cười.
Đám đông điên lên vì cậu.
Ở giữa cánh đồng, Ser Gregor Clegane thoát khỏi tình thế rắc rối và đứng dậy. Gã cởi mũ ném mạnh xuống đất. Mặt tối sầm vì tức giận và tóc che hết mắt. “Kiếm của ta,” hắn hét gọi tên cận vệ. Lúc đó, con chiến mã cũng cựa mình đứng dậy.
Gregor Clegane giết chết con ngựa bằng một nhát chém mạnh tới mức đứt lìa một nửa cổ ngựa. Những tiếng hò reo ngay tức khắc chuyển thành tiếng rú thất thanh. Con ngựa chiến khuỵu xuống, rít lên trong con hấp hối. Lúc đó Gregor sải bước về phía Ser Loras Tyrell, thanh kiếm đẫm máu cầm chắc trên tay. “Chặn hắn lại!” Ned thét lên, nhưng tiếng của ông lạc mất giữa những tiếng la hét. Ai ai cùng hét, và Sansa đang khóc.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Hiệp sĩ Flowers đang hét gọi thanh kiếm ình thì Ser Gregor đã đánh gục gã tiểu đồng của cậu ta sang một bên và nắm lấy cương ngựa. Con ngựa cái ngửi thấy mùi máu và lồng lên. Loras Tyrell ngồi nguyên vị trí, nhưng không còn vững. Ser Gregor vung kiếm, một nhát chém bằng cả hai tay đã trúng ngay ngực cậu bé và đốn ngã cậu. Con chiến mã hoảng loạn lao đi trong khi Ser Loras nằm choáng váng trên đất. Nhưng khi Gregor định nâng kiếm xuống đòn chí mạng, một giọng khàn đặc vang lên cảnh cáo, “Để hắn yên,” và một bàn tay phủ giáp đẩy hắn khỏi cậu bé.
Núi Yên Ngựa giận dữ xoay người, lấy hết sức bình sinh vung thanh trường kiếm theo một đường vòng cung chết người, nhưng Chó Săn đã đỡ được và hất ra. Thời gian dường như kéo dài vô tận khi hai người anh em đứng đó đọ sức, còn Loras Tyrell trong cơn váng vất đã được đưa ra ngoài an toàn. Ba lần Ned thấy Ser Gregor nhắm vào mũ trụ đầu chó, nhưng chưa một lần nào Ser Gregor chạm được tới phần mặt không được bảo vệ kia.
Giọng nói của nhà vua đã kết thúc tất cả... giọng nói của nhà vua cùng hai mươi tay kiếm. Jon Arryn đã nói với họ rằng một chỉ huy cần có một giọng nói đầy quyền uy, và Robert đã chứng tỏ được điều đó trong trận Trident. Giờ một lần nữa ngài sử dụng giọng nói đó, “DỪNG NGAY TRÒ ĐIÊN NÀY LẠI,” ngài quát tháo. “NHN DANH ĐỨC VƯA CỦA CÁC NGƯƠI!”
Chó Săn quỳ trên một gối. Ser Gregor chém vào không khí, và cuối cùng hắn cũng hiểu chuyện. Hắn thả kiếm xuống và liếc nhìn Robert, trong tình trạng bị đội Ngự Lâm Quân và cả tá hiệp sĩ cùng lính gác bao vây. Không nói một lời, gã quay người sải bước đi, đấy lùi Ser Barristan Selmy. “Để hắn đi,” Robert nói, và cuộc đấu kết thúc nhanh như khi bắt đầu.
“Giờ Chó Săn thắng cuộc hả cha?” Sansa hỏi Ned.
“Không,” ông nói. “Còn một trận chung kết, giữa Chó Săn và Hiệp sĩ Flowers.”
Nhưng hóa ra Sansa đã đúng. Một lúc sau Ser Loras Tyrell trở về cánh đồng trong chiếc áo chẽn vải lanh đơn giản và nói với Sandor Clegane, “tôi nợ ngài mạng sống của mình. Ngày hôm nay là của ngài.”
“Ta không phải ngài,” Chó Săn đáp, nhưng hắn chấp nhận chiến thắng. Giải thưởng giành cho người thắng cuộc chính là lòng yêu mến của người dân. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời hắn được họ yêu mến như vậy.
Khi Ned cùng Sansa tới bãi bắn cung, Ngón út và Lãnh chúa Renly cùng vài người khác đi cùng họ. “Tyrell chắc phải biết con ngựa cái của mình rất thu hút mà,” Ngón út nói. “Tôi thề cậu nhóc đó đã lên kế hoạch ọi chuyện. Gregor luôn thích những con ngựa đực to lớn, nóng tính, khí thế hoành tráng hơn là đầu óc.” Câu chuyện này có vẻ khiến ông ta hứng thú.
Nhưng nó không khiến Ser Barristan Selmy hứng thú. “Trò gian lận này chẳng lấy gì làm vẻ vang,” ông già cứng rắn nói.
“Vẻ vang tí chút cùng hai mươi ngàn đồng vàng,” Lãnh chúa Renly mỉm cười.
***
Chiều hôm đó, một cậu nhóc tên Anguy, một kẻ thường dân đến từ Dornish Marches đã chiến thắng giải bắn cung, sau khi đánh bại Ser Balon Swann và Jalabhar Xho ở cự ly bắn một trăm bước, còn tất cả những cung thủ khác đã bị loại ở cự ly ngắn hơn. Ned cử Alyn đi tìm và mời hắn tham gia đội hộ vệ của quân sư, nhưng cậu ta đang say trong men rượu, chiến thắng và sự giàu có bao lâu nay không dám mơ tới, vì thế cậu ta từ chối.
Trận hỗn chiến diễn ra trong ba tiếng. Gần bốn mươi người tham gia, gồm những kỵ sĩ, những hiệp sĩ vùng biên, những cận vệ mới đang muốn tìm chút danh tiếng. Họ dùng vũ khí đánh nhau trong đống hỗn độn bùn đất và máu me, từng nhóm nhỏ đánh nhau trong khi các hội liên minh hình thành rồi tan ra, tới khi chỉ còn người duy nhất đứng vững. Người chiến thắng là thầy tu áo đỏ, Thoros thành Myr, một gã điên khùng cạo đầu và chiên đấu với thanh kiếm lửa. Hắn từng thắng những trận ẩu đả trước đó; thanh kiếm lửa đã dọa những con ngựa sợ nhưng không có gì có thể đe dọa nổi Thoros. Sau trận đấu, tổng thiệt hại có ba cái xương sườn bị gãy, một xương quai xanh dập, cả tá ngón tay bị bong gân, hai con ngựa ngã gục, và những vết thương, bong gân, bầm tím thì không thể đếm hết. Ned vô cùng khoan khoái khi Robert không tham dự.
Eddard Stark tràn đầy hy vọng vào buổi tiệc tối hôm đó
Robert đang cao hứng, người nhà Lannister lại không thấy đâu, cả những cô con gái của ông cũng cư xử đúng mực. Jory đưa Arya tới và Sansa vui vẻ nói chuyện với cô em.
“Cuộc đấu thương ngựa thật tuyệt,” cô bé thở dài. “Đáng ra em nên tới. Vụ nhảy nhót của em sao rồi?”
“Em ê ẩm khắp người,” Arya vui vẻ kể lại, tự hào khoe vết bầm tím lớn trên chân.
“Chắc hẳn em là một vũ công tồi,” Sansa nghi ngờ nói.
Sau đó, khi Sansa đắm chìm trong trường ca “Vũ điệu của loài rồng” do một đoàn hát rong biểu diễn, Ned tự mình xem xét vết bầm. “Cha mong Forel không quá nghiêm khắc với con,” ông nói.
Arya đứng trên một chân. Con bé càng ngày càng giỏi. “Thầy Syrio nói mỗi vết thương là một bài học, và mỗi bài học sẽ làm con giỏi hơn.”
Ned nhíu mày. Gã Syrio Forel có tiếng tăm lừng lẫy, và phong cách khoa trưong của vùng Braavos rất phù họp với thanh kiếm mỏng của Arya, nhưng... chỉ vài ngày trước, con bé đã đi lang thang với một dải lụa đen bịt mắt. Syrio dạy cô nhìn bằng tai, mũi và làn da, cô đã nói với ông thế. Trước đó, ông thấy con bé xoay vòng và lộn ngược. “Arỵa, con chắc chắn mình muốn tiếp tục không?”
Cô bé gật đầu. “Ngày mai bọn con sẽ đi bắt mèo.”
“Mèo à.” Ned thở dài. “Có lẽ cha đã lầm khi thuê anh chàng người Braavos này. Nếu con thích, cha sẽ nói Jory dạy con. Hoặc có thể ta sẽ bàn với Ser Barristan. Hồi trẻ ông ấy là; kiếm sĩ giỏi nhất Bảy Phụ Quốc đấy.”
“Con không cần họ,” Arya nói. “con cần thầy Syrio.”
Ned vuốt tóc cô con gái. Bất cứ một thầy dạy kiếm tử tế nào cũng có thể dạy Arya những nguyên tắc cơ bản của chuyện chọc-chém mà không cần những thứ vớ vẩn như bịt mắt, làm bánh xe, nhảy trên một chân, nhưng ông thừa hiểu cô con gái út của mình để biết không nên tranh cãi với đồ cứng đầu đó làm gì. “Theo ý con vậy,” ông nói. Chắc chắn cô bé sẽ sớm chán thôi. “Cẩn thận nhé.”
“Vâng ạ,” cô nghiêm túc thề thốt trong khi nhảy lò cò từ chân phải sang chân trái.
Một lúc lâu sau, khi ông đã đưa các cô con gái về thành và thấy chúng yên ổn trên giường ngủ, Sansa với những giấc mơ, còn Arya với những vết bầm tím, Ned lên phòng ở đỉnh tháp. Ban ngày khá ấm áp, căn phòng lại đóng kín và bí bách. Ned tới cửa sổ, kéo rèm để không khí mát mẻ của buổi đêm ùa vào. Bên kia sân lớn, ông thấy ánh nến chập chờn từ khung cửa sổ của Ngón út. Đã quá nửa đêm. Bên dòng sông, cuộc chè chén sắp tàn.
Ông lôi con dao găm ra ngắm nghía. Lưỡi dao của Ngón Út, rơi vào tay Tyrion Lannister trong vụ cá cược, dùng để giết chết Bran trong giấc ngủ. Vì sao? Vì sao người lùn muốn Bran chết? Vì sao lại có người muốn Bran chết?
Con dao, cú ngã của Bran, tất cả bằng cách nào đó có liên hệ tới cái chết của Jon Arryn, ông có thể cảm nhận được điều đó, nhưng chẳng có gì hé mở thêm sự thật về cái chết của Jon. Lãnh chúa Stannis không về dự buổi đấu thương ngựa tại Vương Đô. Lysa Arryn vẫn giữ im lặng đằng sau những bức tường thành Eyrie. Tên cận vệ đã chết, và Jory vẫn đang tìm kiếm các nhà thổ.
Ông còn gì ngoài đứa con hoang của Robert?

Người thợ học việc ủ rũ kia là con trai của nhà vua, Ned không nghi ngờ gì điều đó. Dòng máu nhà Baratheon in dấu trên nét mặt, quai hàm, đôi mắt và mái tóc đen kia. Renly còn quá trẻ nên không thể làm cha một đứa trẻ ở độ tuổi kia, Stannis quá ư lạnh lùng và tự trọng. Gendry phải là con trai Robert.
Nhưng biết rồi thì được gì nào? Nhà vua có những người con xuất thân thấp kém ở khắp Bảy Phụ Quốc. Ông đã từng công khai về một đứa con hoang, bằng tuổi Bran, có người mẹ mang xuất thân cao quý. Đứa bé được đưa đi làm con nuôi người quản gia của Lãnh chúa Renly tại Storm’s End.
Ned vẫn nhớ đứa con đầu của Robert, một bé gái sinh ra tại Thung Lũng khi Robert chỉ nhỉnh hơn một đứa trẻ. Bé gái mới dễ thương làm sao; một Lãnh chúa trẻ vùng Storm’s End mê cô như điếu đổ. Ngài thường xuyên tới thăm cô bé, rất lâu ngay sau khi chẳng còn hứng thú với mẹ bé. Ned thường bị lôi đi cùng, dù muốn dù không. Cô bé giờ khoảng mười bảy mười tám; lớn hơn lúc Robert làm cha.
Một ý nghĩ kỳ quặc.
Cersei không vui với những bất ngờ nho nhỏ do vị phu quân mang lại, nhưng cuối cùng chuyện nhà vua có một hay cả trăm đứa con riêng cũng chẳng là gì. Luật pháp và phong tục chỉ cho những đứa bé xuất thân bần hàn một chút quyền lợi. Gendry, cô bé ở Thung Lũng, cậu nhóc tại Storm’s End, không ai có thể đe dọa những đứa con chính thống của Robert...
Sự trầm ngâm của ông kết thúc khi nghe tiếng gõ cửa khe khẽ. “Có người muốn gặp ngài,” Harwin nói. “Hắn không báo tên.”
“Cho hắn vào,” Ned phân vân nói.
Vị khách là một người đàn ông to béo đi đôi giày bê bết bùn đất, da giày đã rạn hết, mặc chiếc áo choàng nâu nặng nề bằng loại vải tồi tàn nhất, đường nét ẩn khuất dưới mũ trùm, tay biến mẩt trong chiếc tay áo thùng thình.
“Ngươi là ai?” Ned hỏi.
“Một người bạn,” người đàn ông đội mũ trùm nói bẳng giọng trầm thấp, kỳ lạ. “Chúng ta phải nói chuyện riêng, thưa Lãnh chúa Stark.”
Sự tò mò lấn át sự cẩn trọng trong ông. “Harwin, để chúng ta lại một mình,” ông ra lệnh. Chỉ tới khi họ còn một mình đằng sau cánh cửa đóng kín, người khách mới hạ mũ xuống.
“Lãnh chúa Varys?” Ned kinh ngạc nói.
“Lãnh chúa Stark,” Varys lịch sự nói và ngồi xuống. “Tôi không biết có làm phiền ngài khi xin một cốc nước không nhỉ?”
Ned rót hai cốc rượu mùa hè cho Varys. “Tôi có lẽ đã đi qua ngài mà không hề nhận ra,” ông ngờ vực nói. Ông chưa bao giờ thấy viên thái giám mặc bất cứ thứ gì ngoài nhung lụa, vải hoa thượng hạng, và người này bốc ra mùi mồ hôi chứ không phải mùi đinh tử hương.
“Được thế thì may quá,” Varys nói. “Như vậy có người sẽ không biết chúng ta nói chuyện riêng. Hoàng hậu đang theo dõi ngài. Rượu ngon lắm. Cảm ơn ngài.”
“Sao ngài vượt qua được đội hộ vệ của tôi?” Ned hỏi. Porther và Cayn đứng canh ở ngoài tháp, và Alyn ở trên cầu thang.
“Tháp Đỏ có những con đường chỉ những bóng ma và gián điệp mới biết.” Varys mỉm cười xin lỗi. “Tôi không làm ngài mất nhiều thời gian đâu. Có những điều ngài phải biết. Ngài là quân sư, và nhà vua là một tên ngốc.” Cái giọng ngọt ngào giả tạo của viên thái giám đã biến mất; thay vào đó là giọng mỏng và chói như roi vút. “Tôi biết, đức vua là bạn của ngài, nhưng dù sao ngài ấy vẫn là một tên ngốc... và sắp tàn đời, trừ khi ngài ra tay cứu giúp. Hôm nay ngài ấy suýt chết. Họ đã mong giết chết ngài ấy trong trận hỗn chiến.”
Ned không nói nên lời vì choáng váng. “Ai cơ ?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.