Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 322: Chúc Thế Hữu




Mèo hoang màu vàng bị Âm Thần Tô Bằng nhập thể kia, nhanh nhẹn từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài, một đường chạy thẳng, muốn chạy đến phủ thứ sử.
Lúc này, ở gần phủ thứ sử, đều là binh sĩ mặc giáp đỏ, những binh sĩ này ở hình thành trạm gác bên cạnh phủ thứ sử, bảo vệ phủ thứ sử giống như một cái thùng sắt.
Có điều, loại phòng vệ này, chỉ là phòng người, ai cũng không hề để ý đến một con mèo.
Con mèo hoang màu vàng này tìm được một gốc cây đa ở gần bên phủ thứ sử, sau đó nhảy mấy cái lẻn lên trên cây, theo ngọn cây đi vào bên tường, tung người nhảy vào bên trong.
Mèo hoang màu vàng này sau khi vào trong phủ thứ sử, phòng ngự bên trong trở nên không nghiêm ngặt như vậy.
Có điều con mèo màu vàng này nheo mắt lại, cảm quan nhạy cảm của nó phát hiện, góc tối trong phủ thứ sử, có vài luồng khí tức đang che giấu sự tồn tại của mình.
Mèo hoang bị Tô Bằng nhập vào thân thể, không ồn không quấy, cứ như vậy lặng lẽ vào bên trong nhanh chóng chạy qua.
Rất nhanh, con mèo hoang này chạy tới một vị trí theo kiến trúc học mà nói, có lẽ là phòng khách.
Quả nhiên, khi mèo hoang màu vàng chạy đến nơi này, chợt nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện.
Không biết có phải bởi vì cảm thấy trong phủ thứ sử phòng ngự đã đủ nghiêm ngặt, sẽ không có ai tiến vào hay không, hay là cảm thấy trước cửa có vài vệ binh canh gác, dễ dàng tiết lộ bí mật ra ngoài, cửa chính phòng khách rộng mở, bên ngoài lại không có một vệ binh nào.
Con mèo hoang Tô Bằng nhập xác này chạy tới cửa phòng khách lớn, ngồi xổm ở đó, nghiêng tai lắng nghe thanh âm bên trong.
Thính lực mèo hoang càng nhạy bén hơn con người rất nhiều, Tô Bằng rất rõ ràng nghe thấy nói chuyện trong phòng.
“Bẩm báo chủ thượng, lần này chúng ta áp chế phản quân, tổng cộng giết chết hai mươi ba người, nhưng cũng hao tổn ba trăm sáu mươi bốn quân Xích Kỳ, mười ba cao thủ mời đến, ngoài ra còn có chín cao thủ bên ta tung tích không rõ, mặt khác thu được ba mươi mốt vật tư đấu giá, tám vạn lượng kim phiếu không kịp mang theo của phản đảng.
Một tiếng tương đối nghiêm túc, âm thanh mang theo khí chất khá hà khắc vang lên.
“Làm tốt lắm! Chu tướng quân ngươi không hổ là thuộc hạ đắc lực nhất của ta! Chết một vài binh sĩ cũng không cần để ý, nếu bọn chúng chết rồi, đó chính là huấn luyện không đủ, tương lai trên chiến trường cũng phải chết trước, không bằng chừa ra chỗ trống để ta có thể chiêu mộ vài người có năng lực hơn. Về phần những cao thủ giang hồ kia, người từ bên ngoài đến vốn không phải là một lòng với chúng ta, chết thì chết thôi. Chỉ là kinh phí mưu phản của phản đảng, chỉ có tám vạn lượng hoàng kim thôi sao? Còn có người của phản đảng, dường như chết hơi ít đấy.”
Âm thanh nam nhân có vẻ âm nhu vang lên bên trong.
“Bẩm chủ thượng, cũng không phải là chỉ có một chút như vậy, chỉ là một nhân vật quan trọng của phản đảng, mang theo hộ vệ miễn cưỡng phá vòng vây, trên người của hắn có thể còn mang theo không ít phiếu, nhưng mà quân sĩ của ta đuổi theo không kịp bọn họ, chỉ có thể dựa vào cao thủ vây công, tổng cộng có hai mươi mốt cao thủ đi trước đuổi bắt, trong đó sáu người bỏ mạng, bảy người còn lại thì mất tích, sáu người khác người người bị thương, nhưng giết được bảy tên hộ vệ của đại nhân vật phản đảng kia, chỉ còn lại có một mình nhân vật quan trọng của phản đảng và bảy người cao thủ cùng phe ta mất tích là không thấy bóng dáng đâu.”
“Về phần phản đảng chết quá ít, là trong bởi vì bọn họ có pháp sư biết thi triển pháp thuật, triệu hồi sương mù dày đặc, binh sĩ bên ta hoàn toàn nhìn không tới tung tích của bọn họ. Chỉ có thể giết những phản đảng bị cung tên làm đả thương ở trước mặt.”
Người được gọi là Chu tướng quân kia trả lời.
“Không sai, ta vốn muốn thi triển pháp thuật, nhưng mà sương mù dày đặc kia dường như không cùng một đường với pháp thuật Xích Kỳ đạo của chúng ta. Không ngờ không cách nào xua tan được, chỉ có thể xem như bọn họ may mắn, thoát được một kiếp.”
Ở bên cạnh Chu tướng quân, lại vang lên một tiếng nói.
Nam nhân thanh âm âm nhu kia trầm ngâm một hồi, giống như tâm tình không tốt, sau nửa ngày mới nói một câu:
“Những cao thủ giang hồ kia không phải người một nhà với chúng ta, quả nheien nuôi không quen.”
Dừng lại một lát, nam nhân nói thanh âm âm nhu kia nói:
“Chu tướng quân, Tào phó tế tửu, ngươi đem vật tư thu được lần này đăng ký đặt ở đặt ở khố phòng, tám vạn lượng hoàng kim một lát đưa đến chỗ ta, những cái này tương lai đều là quân phí cho quân Xích Kỳ của chúng ta... Ngoài ra, Chu tướng quân, Tào phó tế tửu tự mình nhận ba trăm lượng hoàng kim, coi như là phần thưởng lần này.”
“Mặt khác đại tế tửu và trang chủ Mục gia trang có công thông báo tin tức phản đảng, đại tế tửu cũng nhận thêm ba trăm lượng hoàng kim, trang chủ Mục gia trang, thưởng một trăm lượng hoàng kim.”
“Tạ ơn thứ sử đại nhân!”
Bên trong lập tức vang lên âm thanh của ba người, Tô Bằng nghe thấy, trong đám người trả lời kia, có một âm thanh trung niên.
“Được rồi, các ngươi đi khố phòng lĩnh thưởng đi, Chúc Thế Hữu, ngươi đem nhà trong thôn trang của ngươi cho phản đảng kia mượn, dẫn dụ những phản đảng đó vào trong, bây giờ ta nghĩ những phản đảng không có bị tóm gọn có lẽ đã phát hiện ra rồi, ngươi đi đến nơi đó nữa e rằng sẽ không an toàn, trang chủ Mục gia trang kia ngươi cũng đừng làm, ta sẽ tìm cho ngươi một công việc tốt ở thành Lâm Y cho ngươi, tuyôt đối sẽ không thua kém chức vị trang chủ kia của ngươi, hơn nữa thành Tây có một ngôi nhà, ban thưởng làm chỗ ở cho ngươi, xem như bù đắp ngươi không thể về nhà đi.”
Thanh âm âm nhu kia, lại tiếp tục nói.
“Đa tạ thứ sử đại nhân!”
Âm thanh mang theo vui mừng vang lên, chính là thanh âm trung niên Tô Bằng phát hiện ra kia.
“Được rồi, các ngươi lui xuống đi, Chúc Thế Hữu ngươi đi tìm quản gia trong phủ ta, hắn sẽ cho ngươi biết địa phương ngôi nhà kia ở đâu, ta có chút mệt, cần nghỉ ngơi.”
Thanh âm âm nhu kia, cuối cùng nói.
“Tuân mệnh!”
Ba âm thanh trả lời, sau đó truyền đến tiếng ba người rời khỏi.
Mèo hoang Tô Bằng nhập xác lùi về sau mấy bước, vị trí ngồi trước cửa, nhìn mấy người kia đi ra ngoài.
Chỉ thấy trong đám người đi ra, phía trước chính tướng quân giáp đỏ từng nhìn thấy, và một đạo sĩ Xích Kỳ đạo, cùng với một trung niên nam nhân vóc người mập mạp, người này có lẽ chính là Chúc Thế Hữu trang chủ Mục gia trang.
Mèo hoang Tô Bằng nhập xác nheo mắt lại, liếc nhìn người dáng dấp mập mạp kia, sau đó đợi ba người đi xa hơn một chút, giả vờ như lơ đãng, đi qua cửa phòng khách phủ thứ sử.
Lúc hắn đi qua, nhìn thấy trong phủ thứ sử, một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt thoạt nhìn có vẻ rất âm nhu, bộ râu được cắt tỉa gọn gẽ, nheo mắt ngồi ở chỗ của hắn, trong miệng thì thào tự nhẩm:
“Chu Hào Chu tướng quân, ngươi chiếm của ta không biết bao nhiêu hoàng kim... Có điều không vội, ngươi sớm muộn vẫn sẽ nôn trả lại ta thôi.”
Tô Bằng không để ý tới lục đục xấu xa trong hệ thống quyền lợi thành Lâm Y này, gia tăng tốc độ, đuổi theo từ phía sau ba người được ban thưởng này.
Ba người này một mạch đi tới hậu đường, trang chủ Mục gia trang tên Chúc Thế Hữu kia, đã tìm được lão già hơn sáu mươi tuổi kia, người này có thể chính là quản gia phủ thứ sử, sau khi nói rõ mục đích đến đây, quản gia này kêu vài tên chấp sự thuộc hạ, dẫn vị Chúc trang chủ này đi đến nhà mới trong thành Lâm Y của hắn.
Mèo hoang Tô Bằng nhập xác, vô cùng kiên nhẫn, một đường đi theo, trang chủ này mang theo không ít gia quyến cùng tôi tớ, đều tập trung bên ngoài cửa, Chúc trang chủ này sau khi nhận thưởng xong, đi theo chấp sự trong phủ thứ sử, cả nhà lớn bé chuyển đến thành Tây sinh sống, Tô Bằng cũng đi theo, đại khái hơn hai mươi phút, đi đến một ngôi nhà ở thành Tây.
Nơi này là một ngôi nhà không tính là nhỏ, so với ngôi nhà Mục gia trang Chúc Thế Hữu ở mặc dù nhỏ hơn một nửa, nhưng suy nghĩ đây là tấc đất tấc vàng thành Lâm Y, xem như rất xứng đáng, mặc dù cách trong thành hơi xa một chút, nhưng được cái yên tĩnh, Chúc Thế Hữu hết sức hài lòng, nhận chìa khóa nhà mới, lại thưởng cho chấp sự phủ thứ sử xong, bèn dẫn gia quyến của mình cùng bọn người hộ viện chuyển vào trong.
Tô Bằng âm thầm ghi lại vị trí, cũng không ở lại, mèo hoang nhập xác chạy nhanh, chạy về khách điếm mà mình ở trọ.
Đại khái hơn mười phút, con mèo hoang này đã về tới khách điếm mà Tô Bằng ẩn thân, từ cửa sổ nhảy vào trong, rơi vào trong lòng thân thể Tô Bằng đang nhắm mắt dựa vào trên giường, sau đó mèo hoang nhắm mắt lại.
Không bao lâu, Tô Bằng mở mắt ra, thân thể lần nữa khôi phục sức sống.
Con mèo hoang kia, giống như là vừa mới tỉnh ngủ, mở mắt ra, mê muội kêu hai tiếng meo meo, Tô Bằng không biết con mèo có biết nằm mơ hay không, có điều có lẽ con mèo hoang này đại khái dường như đã mơ thấy một giấc mơ chân thật.
Tô Bằng đưa tay, vuốt ve mèo hoang hai cái, sau đó từ trong túi Càn Khôn lấy ra một ít thịt khô do mình làm để ăn đi đường, đặt trên mặt đất đút cho mèo hoang.
Sau đó, hắn cũng không đi trả phòng, mà lại trực tiếp nhảy ra cửa sổ, bên ngoài là một ngõ tối, không có người chú ý Tô Bằng, Tô Bằng di chuyển nhanh chóng như vậy, đi về hướng nhà của trang chủ Mục gia trang đã dò thám được ở thành Tây.
...
Thành Tây, trong ngôi nhà thứ sử Lương Châu ban cho trang chủ Mục gia trang.
Trang chủ Mục gia trang, Chúc Thế Hữu Chúc tiên sinh, lúc này ngồi ở trong phòng khách của mình, gương mặt có chút thẫn thờ.
Hôm nay vốn là ngày rất vui sướng, bản thân tố cáo phản đảng có công, được thứ sử triệu kiến, chẳng những được ban cho một trăm lượng hoàng kim, lại càng được cho phép làm quan, lại có được một ngôi nhà mới trong thành Lâm Y, hết thảy thoạt nhìn dường như cũng vô cùng thuận lợi, thậm chí đáng để uống vài chén chúc mừng.
Nhưng mà Chúc Thế Hữu không biết tại sao, lại có vẻ không tài nào vui nổi.
Hắn không biết tại sao, hôm nay ban ngày vừa thức dậy, đã cảm thấy mình hết hồn hết vía, giống như có chuyện gì sắp xảy ra.
Chúc Thế Hữu rất tin tưởng trực giác của mình, hắn vốn cho rằng trong lúc vây bắt phản đảng xảy ra một chút chuyện gì đó, nhưng vây bắt phản đảng, không ngờ lại hết sức thuận lợi.
Nhưng mà, cảm giác hoảng sợ này, lại không hề suy giảm, ngược lại càng ngày càng gia tăng, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ có đại họa lâm đầu.
Lúc này, hắn ngồi trong đại sảnh, không ngừng uống trà, nhưng vẫn không xoa dịu được cảm giác nguy hiểm này xuống, điều này làm cho hắn hắn vô cùng bực bội.
Nghĩ vào lúc này, hắn rất muốn tìm người đưa ra chủ ý, vì vậy hắn cao giọng hô:
“Người đâu! Chết hết đâu rồi?”
Một tiểu nha hoàn rụt rè đi đến, Chúc Thế Hữu nhìn nàng một cái, nói:
“Ngươi nhìn thấy thiếu gia đâu không? Gọi hắn đến đây cho ta.”
“Thiếu... thiếu gia, thiếu gia đi đến căn hầm phía sau nhà mới, hắn nói... hắn nói muốn sửa nơi đó thành địa lao, về sau dễ dàng đem...”
Tiểu nha hoàn lắp bắp nói, nàng biết bản tính của thiếu gia nhà mình cùng lão gia, trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Thằng bại gia! Chỉ biết tìm nữ nhân phát tiết!”
Chúc Thế Hữu nghe thế, lập tức hiểu con trai mình đang muốn làm cái gì, tiểu tử kia bản tính cực kỳ giống hắn, lúc tâm tình không tốt đều thích ngược đãi người khác.
Nghĩ tới đây, Chúc Thế Hữu chợt nhớ tới từng thân thể trẻ trung trắng tuyết mình trước kia mình từng bắt nhốt ở trong tầng hầm, hắn cũng bắt đầu có chút khô nóng.
“Đi, mang ta đi tầng hầm sau nhà!”
Chúc Thế Hữu rốt cuộc nghĩ đến một cách giải quyết tâm tình bất an của bản thân, hắn kéo cổ áo, nói với tiểu nha hoàn kia...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.