Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 312: Trao đổi hoàng kim




“Không rõ lắm, có điều ta dựa theo số lượng trữ hàng mà anh của ta chuẩn bị, hẳn là ít nhất phải nâng lên gấp hai thậm chí dạ gấp ba."
Phong Thiếu Vũ lắc đầu, nói với Tô Bằng.
“Thật sao? Vậy ngươi trong hiện thực tài chính có khoảng bao nhiêu?"
Tô Bằng lại hỏi lần nữa.
“Trong hiện thực? Ta tiến vào nghiệp trò chơi này đã ba bốn năm, qua nhiều năm như vậy, cho dù ta có vô dụng đến đâu, cũng có hoa hồng trong hội chia cho ta, lại thêm chút tiền của bản thân ta cùng với của anh trai cho ta mượn một chút, không sai biệt lắm khoảng hai tỷ gì đó, có điều một nửa số đó ta đã đầu tư ở trong hiện thực, trong thời gian ngắn chỉ có thể lấy ra một tỷ."
"Được rồi, nếu ngươi đã hoàng kim ít nhất sẽ tăng lên gấp hai, ta liền ra giá, một trăm lượng đổi một ngàn năm trăm vạn nhân dân tệ, ta ít nhất sẽ cho ngươi đổi được năm ngàn lượng hoàng kim! Có điều ngươi phải đáp ứng một điều kiện với ta, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của Hội Trân Bảo, người phải tận lực đem tin tức mà ngươi có thể tìm thấy được về phiên bản cập nhật lần này, nói cho ta biết trước!"
Tô Bằng kéo cánh tay của Phong Thiếu Vũ, nói với hắn!
"Như thế sao..."
Phong Thiếu Vũ sau khi nghe xong suy tư một chút, nghĩ đến Tô Bằng nói điều kiện tiên quyết để cung cấp tin tức là không tổn hại đến Hội Trân Bảo cũng chính là lợi ích của ca ca hắn, điều kiện này cũng không phải là hết sức ngặt nghèo.
Thoáng suy nghĩ một chút, hắn quyết định, gật đầu nói với Tô Bằng:
“Thành giao! Ngươi cho ta số điện thoại hoặc là địa chỉ email đi, đến lúc đó ta sẽ đem tin tức nói cho ngươi biết, không chỉ như thế, ta còn sẽ cung cấp một số tin tức về những thứ khác cho ngươi."
“Được, đủ tình huynh đệ, ta là người nếu ngươi kính ta một thước ta sẽ mời người một trượng, ngươi đã nghĩa khí như vậy ta cũng sẽ đáp ứng ngươi, sẽ đổi nhiều hoàng kim trong trò chơi cho ngươi hơn một chút, có điều ta cũng cần tích góp một chút hoàng kim, nhưng hoàng kim giá trị mười mấy trăm triệu nhân dân tệ của ngươi ta vẫn sẽ cung cấp."
“Tốt lắm, cứ định như vậy đi, chúng ta một lời đã định!"
Phong Thiếu Vũ vươn tay ra, ngoắc tay thề với Tô Bằng.
“Vậy quá trình giao dịch cụ thể thì sao? Là ngươi đưa ta kim phiếu trước rồi mới thu tiền sau, hay là làm sao...?"
Phong Thiếu Vũ nói đến đây đột nhiên chần chờ một chút, nói với Tô Bằng.
"Ta vẫn tin tưởng Phong Thiếu ngươi, có điều số lượng hoàng kim một lần cũng đừng quá lớn, phân thành mấy lần đi, ta trước tiên đưa ngươi kim phiếu ba ngàn lượng hoàng kim, ngươi ra ngoài thu tiền, sau đó lại tiến hành trao đổi một lần nữa, có điều ngươi cũng biết, ta đảm nhận phần nguy hiểm, ngươi tốt nhất phải có cái gì đó để làm vật đảm bảo..."
Tô Bằng nói, Phong Thiếu Vũ nghe xong, gật gật đầu, nói:
“Huynh đệ ngươi nói phải, có điều ta cũng sẽ không khiến ngươi chịu thiệt, vật này ngươi nhận trước đi, coi như là vật làm tin của ta."
Phong Thiếu Vũ nói xong, từ trên ngón tay của hắn tháo xuống một chiếc nhẫn.
“Cái này là..."
Tô Bằng nhìn chiếc nhẫn kia, hỏi Phong Thiếu Vũ.
“Vật này cũng không thấy nhiều, đây là chiếc nhẫn pháp thuật, chỉ cần có căn bản pháp thuật cấp thấp nhất, thậm chí là thủ pháp sử dụng nội lực đặc thù, là có thể kích hoạt pháp thuật chứa đựng bên trong. Ta đây ở trong đó đã phong ấn ba lượt của thuật ăn mòn, hiệu quả so với a xít mạnh cũng không sai biệt lắm, sử dụng sẽ một đám mây axit màu xanh biếc, phủ xuống trên người ai thì không bao lâu nữa thân thể đối phương cũng sẽ bị ăn mòn giống như là bị giội a- xít sun-phu-rit, chỉ là đối phương nếu có nội lực mạnh, có thể bắn ngược lại hoặc là chống cự lâu dài, cho nên chỉ có thể để làm ám khí ám toán người khác."
Phong Thiếu Vũ nói với Tô Bằng, sau đó nói:
“Giá trị của thứ này cũng không rẻ. Là ca ca của ta đặc biệt cho ta dùng để phòng thân, ngươi cũng biết, võ công của ta sơ sài, nói không chừng gặp phải đối thủ cường mạnh nào ra tay, cho nên anh của ta đã cho ta vật này để phòng thân, vật này năm ba ngàn lượng hoàng kim vẫn có thể bán được, ba lượt của thuật ăn mòn nếu sử dụng cạn sạch, chỉ cần nửa tháng đã có thể tự động bổ sung năng lượng trở về lại như cũ."
“Như vậy sao, cũng là một món bảo vật không tệ."
Tô Bằng nghe xong, gật gật đầu, vật phẩm pháp thuật, lúc trước hắn chỉ có thấy qua lá bùa có thể gia tăng thuộc tính căn bản trong thời gian ngắn tại cửa hàng đó, còn có lá bùa cầu lửa, những vật phẩm pháp thuật khác thì chưa từng thấy qua.
“Vật này trước hết đặt vào tay huynh đệ ngươi. Ngươi cho ta kim phiếu, ta đây liền đi thu tiền, sau đó lại đem vật này trả lại cho ta."
Phong Thiếu Vũ nói.
Tô Bằng gật đầu. Từ trong lòng ngực lấy ra kim phiếu sáu ngàn lượng, đưa cho Phong Thiếu Vũ, nói:
“Một trăm lượng hoàng kim đổi một ngàn năm trăm vạn, trước đổi sáu ngàn lượng, cũng chính là chín trăm triệu, về sau nếu còn muốn đổi thì sẽ nói sau."
Phong Thiếu Vũ nghe xong, gật gật đầu, hắn nhận lấy kim phiếu kiểm tra lại xong, nói:
"Ngươi đợi ta một chút, ta bây giờ sẽ đăng xuất, chỗ của ta có máy tính, cho ta tài khoản của ngươi, ta trực tiếp gửi qua."
Tô Bằng đáp một tiếng, đem tài khoản của mình nói cho Phong Thiếu Vũ, Phong Thiếu Vũ lặp lại hai lần nhớ kỹ, liền logout thu tiền gửi cho Tô Bằng.
Còn Tô Bằng ở chỗ này, vuốt vuốt chiếc nhẫn pháp thuật trong tay, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.
Mặc dù biết hoàng kim lập tức sẽ tăng giá, Tô Bằng nhưng lại cũng không thấy việc đổi hoàng kim cho Phong Thiếu Vũ lúc này là một vụ mua bán lỗ vốn.
Có hai nguyên nhân, thứ nhất, Tô Bằng đã cảm giác được tiền trong hiện thực của mình có chút eo hẹp rồi, tiền của mình chỉ còn lại có khoảng một trăm ngàn đô la, cuộc sống thì đủ rồi, nhưng nếu là có hành động gì đó, chẳng hạn như chiêu dụ thủ hạ, mua một số tin tức vân vân thì có chút nghèo rớt mồng tơi, hoàng kim tuy rằng sẽ tăng giá nhưng cũng là chuyện của nửa năm sau, Tô Bằng bây giờ cần có tiền rồi, đổi một chút cũng là đáng giá.
Còn nữa, hắn cũng không phải là cho Phong Thiếu Vũ hoàng kim một cách vô ích, liên hệ với Phong Thiếu Vũ tương đương với việc hắn có được hệ thống tình báo của một nửa Hội Trân Bảo, cho dù là trong trò chơi hay là trong hiện thực làm cái gì cũng thuận tiện hơn.
Hơn nữa, nửa năm sau có thể trò chơi cập nhật phiên bản mới, mình nếu là biết càng nhiều tin tức liền có thể so với người chơi khác đi sớm một bước, tiếp tục có ưu thế vượt lên đầu trong trò chơi.
Cho nên sau khi quyết định xong, Tô Bằng đã chọn thứ có giá trị xa hơn.
Vuốt vuốt nhẫn pháp thuật trong tay, đang lúc Tô Bằng suy tư, phía trước đột nhiên truyền đến một trận dao động dị thường, Tô Bằng nhìn lại phát hiện Phong Thiếu Vũ đã login lại.
“Huynh đệ, tiền đã gửi qua, chín trăm triệu nhân dân tệ coi như là một trăm năm mươi triệu đô la thiếu một chút, có điều ta đã trực tiếp gửi cho ngươi một trăm năm mươi triệu đô la kia, chiếc nhẫn này ngươi cũng không cần đưa vội lại cho ta, ngươi cứ logout nhìn xem thử số lượng đã đúng hay chưa, sau đó đưa lại chiếc nhẫn cho ta cũng được, ta tin tưởng nhân phẩm của huynh đệ, sẽ không cứ như vậy cầm lấy chiếc nhẫn của ta mà chạy trốn chứ? Ha ha..."
Phong Thiếu Vũ vuốt chóp mũi, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng cười cười, lúc nay không phải là lúc giả vờ quân tử, hắn mang theo nhẫn pháp thuật, đăng xuất trước.
Hơn bốn mươi giây sau, Tô Bằng tỉnh lại ở trong hiện thực, bên cạnh hắn chính là Laptop, Tô Bằng mở tài khoản ngân hàng liên hợp Thụy Sĩ của mình ra, quả nhiên có thêm một trăm năm mươi triệu đô la.
Thấy con số lớn như vậy trong tài khoản của mình, Tô Bằng cũng không khỏi cười một tiếng, hắn đóng máy tính lại, đăng nhập lại vào trò chơi.
Sau khi đăng nhập vào trò chơi, hắn thấy Phong Thiếu Vũ đang nôn nóng bất an đi tới đi lui ở đó, trong lòng Tô Bằng cười một tiếng, người này vẫn là đối với mình có chút không yên lòng, sợ mình sẽ lấy đi đồ của hắn.
“Phong Thiếu, nhẫn của ngươi nè."
Tô Bằng gọi hắn một tiếng, đem chiếc nhẫn trên tay mình tháo xuống đưa cho hắn.
“Quả nhiên là người biết nói chữ tín!"
Phong Thiếu Vũ thấy vậy, mừng rỡ nói, đi lên vỗ vỗ vai Tô Bằng, Tô Bằng cười cười, nói:
"Email của ta ngươi đã biết, có chuyện gì thì cứ liên lạc qua email, có điều, Hội Trân Bảo các ngươi thu hoàng kim nhiều như vậy, không phải là chỉ muốn một chút tiền đó thôi chứ?"
Phong Thiếu Vũ nghe xong, nhìn thoáng qua bốn phía. Thấy không có người mới đi tới thấp giọng nói với Tô Bằng:
“Ca ca của ta ngoại trừ thu hoàng kim ra, còn đang ở trong trò chơi trữ một lượng lớn lương thức, thật ra thì anh của ta, hắn muốn..."
“Hắn muốn xây thành, tranh bá!"
“Tranh bá?"
Tô Bằng nghe xong, lặp lại cái từ này một lần.
“Đúng vậy, ca ca của ta là người rất có tâm tư, hắn cảm thấy được lần này trò chơi nâng cấp, có thể là một cơ hội tốt. Mà ý nghĩ của hắn là muốn ở cái thế giới này tạo ra một đế quốc của mình... Ít nhất là một mình hùng phách một, có điều chuyện này ta cũng chỉ là nói với ngươi, ngươi đừng nói với người khác đó."
Phong Thiếu Vũ vẻ mặt thần bí nói, sau đó nhìn thoáng qua Tô Bằng nói:
“Huynh đệ, ta xem ngươi cũng là nhân tài, có muốn gia nhập hội trân bảo của chúng ta không? Phúc lợi tuyệt đối không ít. Ta cảm thấy với năng lực của ngươi dư dả để làm một Phó hội trưởng."
“Ha ha, đến lúc đó rồi nói sau, Phong Thiếu, ta còn có chút việc, cũng không cùng ngươi hàn huyên nữa."
Tô Bằng cười cười, nói với Phong Thiếu Vũ, Phong Thiếu Vũ nghe xong khẽ gật đầu. Nói:
"Tề Dã, ngươi nhớ để ý email, hai ngày nữa ta sẽ gửi qua cho ngươi hai thứ đồ tốt."
"Đã biết."
Tô Bằng phất phất tay, coi như là từ biệt Phong Thiếu Vũ.
Sau khi Phong Thiếu Vũ rời đi, Tô Bằng tìm một nơi yên tĩnh, rồi đăng xuất.
...
Sau khi đăng xuất khỏi trò chơi, Tô Bằng mở mắt ở trên giường của biệt thự, chợt nghe bên tai có tiếng báo tin nhắn.
Đưa tay với lấy di động bên cạnh, Tô Bằng phát hiện là một tin nhắn video, hắn mở tin ra, chỉ thấy trên màn hình điện thoại di động xuất hiện mặt của Vương Lệ Tát.
“Kẻ lừa đảo! Ngươi là một tên lường gạt, bốn mươi vạn đã nói đâu?"
Vương Lệ Tát chu khuôn mặt nhỏ nhắn, xuất hiện ở trên màn hình di động của Tô Bằng, nói với hắn.
Cái này..."
Tô Bằng lúc này mới nhớ tới, mình phí tổn đã đáp ứng cho Vương Lệ Tát để sửa đổi bản ghi chép xuất cảnh cho bọn A Triết, còn chưa có đưa cho Vương Lệ Tát.
"Bỏ đi, không xoắn chuyện này với ngươi nữa, bốn đứa trẻ thân thích nhà ngươi kia, tỷ tỷ của ta đã đưa đi rồi, người gọi là Phương Huyền Nhã kia cũng không tệ lắm, hai người còn lại cũng khá được, có điều gã tên là A Triết kia, thật đáng ghét, không được ta muốn tăng tiền phí thủ tục của A Triết lên, ta muốn tăng thêm mười vạn đô la, nhớ kỹ tối nay phải bắn qua cho ta, tổng cộng năm mươi vạn USD, nếu ta không thấy được tiền, như vậy ngày mai ngươi sẽ xuất hiện ở trên đài truyền hình của nước Úc, trở thành sắc lang biến thái XXOO gái lành xong còn phân thây ăn sạch, trở thành tội phạm truy nã của cả nước, cũng đừng trách ta! Tài khoản của ta là xxxxxxxx, nhớ rõ phải gửi tiền, năm mươi vạn USD, một xu cũng không thể thiếu, nếu không ngươi liền chết chắc rồi!"
Vương Lệ Tát ở trong video nói với Tô Bằng, cuối cùng còn làm một cái động tác tay hình khẩu súng, sau đó kết thúc tin nhắn.
Tô Bằng nhìn trời, không khỏi im lặng một hồi, xem ra A Triết kia quả nhiên là trời sinh mặt trào phúng, không những mình nhìn hắn khó chịu, tiểu thư Vương Lệ Tát này hình như đối với hắn cũng rất bất mãn.
"Bỏ đi, ai bảo người ta là nhân tài về kỹ thuật cơ chứ..."
Tô Bằng tự giễu nói, nói xong mở Laptop bên cạnh ra, đăng nhập vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ liên hợp, gửi tiền cho Vương Lệ Tát.
...
Ngày hôm sau, Tô Bằng hơn tám giờ liền từ trong nhà đi ra ngoài, đi đến trung tâm thương mại quốc tế Canberra.
Đợi đến khi hắn ngồi xe taxi đến nơi này đã phát hiện nơi này có rất nhiều người chơi lái xe tới tham gia hội nghị, Tô Bằng nhìn những bảng số xe kia, đều có một chữ 'thuê' bằng tiếng Anh.
“Ha ha, ta đã quên mất, dịch vụ thuê xe ở Úc tương đối phát triển, một cú điện thoại để lại tiền đặt cọc là có thể thuê được ô tô, những người chơi này hẳn là cảm thấy xe taxi không tiện liền trực tiếp thuê ô tô cũng nên, ta ngược lại có chút ' Có tật giật mình', quên mất còn có thể thuê xe."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, cười cười tự giễu, sau đó xách laptop đi vào trung tâm.
Tiến vào phòng họp số 3, bên trong đã có không ít người đang ở, hơn nữa đại bộ phận những người này đều mang theo laptop, đều đang ở bên trong lên mạng.
Tô Bằng nhìn lướt qua, phát hiện bọn họ đều đăng nhập vào trang web tửu quán Luân hồi này, chỉ có trong vòng ba ngày này, máy tính trong phòng họp số 3 mới có thể đăng nhập vào trang web tửu quán Luân hồi miễn phí, sau đó nếu muốn dùng thì phải dùng máy đọc thẻ quét thẻ Hắc Sắc Luân Hồi.
Chẳng qua là Tô Bằng nhìn lại, bên cạnh máy tính của người chơi trong phòng số 3, căn bản đều có thể thấy máy đọc thẻ, hình như một ngày không có chú ý, thẻ Hắc Sắc Luân Hồi này đã bán đi không ít.
Quét nhìn một vòng, Tô Bằng lại thấy Vương Hằng ngồi bên cạnh mình vào ngày đầu tiên kia.
Tô Bằng chào một tiếng, đi tới ngồi ở bên cạnh hắn.
“Hắc, một ngày không gặp, sao đã có nhiều người mua thẻ Hắc Sắc Luân Hồi như vậy?"
Tô Bằng thấy Vương Hằng đã ở trên tửu quán Luân hồi, liền hỏi hắn.
“Ngươi không biết sao? Ngày hôm qua không phải nói là đến sao, lần này vì để gấp rút tiêu thụ thẻ Hắc Sắc Luân Hồi, Tê Tiên Cư cùng với Đào Tiềm kia cũng bỏ ra đủ sức lực, ngày hôm qua lúc hội nghị sắp kết, Đào Tiềm lên đài bắn tiếng, nói là người chơi mua thẻ Hắc Sắc Luân Hồi có thể tham gia rút thăm may mắn ở hội nghị hôm nay, người trúng thưởng sẽ được miễn phí thu được cơ hội thu mua một lần, tin tức này vừa ra tới, ít nhất có hai phần ba người trong hội nghị đều mua thẻ Hắc Sắc Luân Hồi."
Vương Hằng giải thích với Tô Bằng.
“Hóa ra là như vậy..."
Tô Bằng nghe xong, nhẹ gật đầu, trong lòng ngược lại cũng rất bội phục đầu óc buôn bán của bọn người Đào Tiềm.
Giá trị của cơ hội thu mua một lần không tính là rất ít, ít nhất giá trị cũng bằng một trăm triệu nhân dân tệ, mà bởi như vậy, người mua thẻ Hắc Sắc Luân Hồi thoáng cái tăng lên nhiều, mà còn tính chất đặc biệt của thẻ Hắc Sắc Luân Hồi đã được quyết định, người sử dụng nó càng nhiều thì khu vực này càng thuận tiện, có mấy trăm người tham gia hội nghị này mở đầu tốt thì sau đó người mua sẽ càng ngày càng nhiều.
Đang vào lúc này, trên đài chủ tịch phía trước, mỹ nữ Nghiêm Tiếu đeo kính mấy ngày hôm trước đã thuyết giảng, giờ đã cầm lấy microphone đi tới trước đài.
"Xin chào các người chơi, hôm nay là ngày cuối cùng của hội nghị lần này, nội dung của hội nghị hôm nay là bán đấu giá một bộ phận vật phẩm trò chơi, cùng với rút thưởng của thẻ Hắc Sắc Luân Hồi mà mọi người mong đợi đã lâu, như vậy chúng ta cũng sẽ không làm chậm trễ thời gian hơn nữa, bây giờ liền bắt đầu nào."
“Lần này cũng có chút đặc biệt, vật phẩm bán đấu giá cũng không phải là vật phẩm trong trò chơi, mà là vật phẩm trò chơi thông qua người thu mua mang ra trong hiện thực, mà còn tiền đấu giá cũng chỉ nhận tiền trong thế giới thực tế, mọi người đều là người có tiền tài, nếu mọi người thích món gì xin mời dũng cảm ra giá!"
“Bây giờ, ta tuyên bố, buổi đấu giá chính thức bắt đầu!"
Nghiêm Tiếu nói, nói xong nàng vung tay lên, liền bắt đầu có người lấy ra vật phẩm bán đấu giá.
Đầu tiên, một mỹ nữ hình như là người chủ trì bưng một bình thủy tinh xung quanh là tơ lụa màu đỏ đi ra, sau đó đem bình thủy tinh đặt ở trên đài.
Mà còn trên ppt chiếu ở trên tường thì chiếu lên hình ảnh của vật phẩm đấu giá này.
Một 'đống' đen thui thui gì đó xuất hiện ở trên tường.
“Đây là cái gì vậy... Sao lại ghê tởm như vậy?"
“Đúng vậy, gớm như vậy là con sâu bự sao?"
“Xem ra giống như là một đống cứt trâu, hoặc là phân của loài gì đó chứ? Thoạt nhìn thật buồn nôn..."
Người ở phía dưới, nhìn hình ảnh trên ppt, lập tức một mảnh xôn xao ồn ào, phần lớn đều là thanh âm chán ghét.
“Ha ha, vật này mọi người chắc chắn đã nghe nói qua, nhưng đều chưa từng thấy qua, vật này tuy rằng bán cũng không tốt, nhưng lại là bảo vật hạng nhất, cái này chính là..."
“Thái tuế trong truyền thuyết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.