Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 176: Icpo




Thấy đá ngất người trên đất, Tô Bằng nhìn Lý Mục, nói:
“Ngày hôm qua Lý ca ngươi đã nói, các ngươi đã từng bán một vài thực vật đặc biệt trong trò chơi cho tập đoàn Mitsubishi Nhật Bản, xem ra bọn họ vẫn luôn tìm các ngươi, có thể cũng đang tìm kiếm người chơi khác, cũng có khả năng người Nhật Bản hôm qua ở chỗ Tang Khôn, đã thông báo tin tức các ngươi có máy chủ cho người của tập đoàn Mitsubishi.”
“Rất có thể như vậy, đám Nhật Bản này!”
Lý Mục hừ lạnh một tiếng, nhìn người nằm trên mặt đất, rất khó chịu nói.
Tô Bằng lướt nhìn balo hai quai Quách Phong đeo trên lưng, nói:
“Có điều hộ chiếu giả của chúng ta có lẽ không sao, ta nghĩ, tên dẫn đầu chúng ta tìm, có lẽ đưa hộ chiếu giả cho chúng ta, xem như hoàn thành nghĩa vụ của bọn chúng, cũng bàn giao lại được cho bọn người Tang Khôn, nhưng hộ chiếu có lẽ là thật, sử dụng những hộ chiếu này, mới có thể thuận lợi rời khỏi Thái Lan.”
“Vậy được... vừa rồi mới nhìn những vé máy bay kia, đều đến Đông Đức, buổi sáng ngày mai đã bay, chúng ta trở về khách sạn, hôm nay cũng đừng ra ngoài nữa, sáng sớm ngày mai, trực tiếp đi đến sân bay ngồi máy bay đi Đông Đức!”
Lý Mục nói, Tô Bằng gật đầu, Lý Mục dùng quần áo trên người lau đi dấu vân tay trên súng lục, sau đó ném lên trên người người Nhật Bản nằm sóng xoài dưới đất, ba người quay đầu rời khỏi.
...
Một ngày không nói chuyện, bọn người Tô Bằng thuận lợi trở lại khách sạn, không hề có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Sáng ngày hôm sau, đám người Tô Bằng tổng cộng mười bốn người, phân phát hộ chiếu cùng vé máy bay, mỗi người mang theo đồ của mình, gọi bốn chiếc taxi, đi đến sân bay Băng Cốc.
Sau khi đến sân bay, cũng sắp đến thời gian lên máy bay, Tô Bằng quan sát tình hình chung quanh, nhìn thấy có một nhân viên tuần tra sân bay dường như đang chú ý bên này, nói:
“Lý ca các ngươi lên máy bay trước đi, ta lên sau cùng, bên kia dường như có chút không ổn, xem thử có cái đuôi nào không.”
“Cũng được.”
Lý Mục cũng chẳng nghĩ nhiều, mấy ngày nay, hắn đối với Tô Bằng cũng sinh ra một chút tin tưởng. Bản thân hắn dẫn theo anh em, kiểm tra lên máy bay trước.
Tô Bằng ngược lại không phải muốn cản ở phía sau, chỉ là trong túi du lịch trên người hắn còn có bốn máy chủ, bây giờ không tiện để lộ, hắn chỉ muốn né tránh tai mắt của đám người Lý Mục.
Ngồi chờ ở phòng chờ khoảng chừng ba phút, Tô Bằng mới kiểm tra lên máy bay.
Ngay khi Tô Bằng vừa qua khỏi kiểm tra an ninh, hắn nghe thấy lối vào phòng chờ máy bay, dường như vang lên tiếng người tranh cãi, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện là bảy tám người đàn ông Châu Á mặc Âu phục màu đen, đang tranh cãi gì đó với bảo an, nghe tiếng nói của bọn họ, giống như là người Nhật Bản.
Tô Bằng chỉ liếc mắt nhìn bọn họ, không để ý thêm nữa, xách túi du lịch đi lên máy bay đi nước Đức.
Chờ lên máy bay, tìm được chỗ ngồi của mình, Tô Bằng phát hiện, bọn người Lý Mục rải rác ngồi trên vị trí của mình trên máy bay, chỗ ngồi vé máy bay cũng không phải số liền.
Còn chỗ Tô Bằng ngồi, bên cạnh là một cô gái Châu Á gương mặt xinh đẹp.
Vóc dáng của nàng xem ra khoảng chừng một mét sáu lăm gì đó, bên trong mặc áo sơmi gắn màu đỏ, bên ngoài khoác áo khoác xinh đẹp thời trang, bên dưới mặc quần dài màu đen.
Mặc dù ăn mặc cũng không phải lộ liễu, nhưng có thể nhìn ra vóc người đáng kiêu ngạo của nàng, cúc áo chỗ ngực đều mở phanh hai cúc, mặc dù như vậy áo sơmi màu đỏ bên trong vẫn giống như giữ không nổi muốn nổ tung.
Cô gái này có chút nhìn không ra tuổi tác, nói nàng mới hai mươi tuổi cũng được. Nhưng thỉnh thoảng lộ ra vẻ thành thục, lại giống như là bộ dạng hai mươi bảy hai mươi tám.
Mái tóc của nàng, rất mềm mại, cũng không ngắn, tùy ý cột thành đuôi ngựa sau đầu.
Nhìn thấy Tô Bằng, nàng mỉm cười một chút, sau đó mở miệng hỏi:
“Chinese? Japanese? Korean?”
Tô Bằng dáng vẻ thành thục mỉm cười, nói:
“Người Hàn Quốc, làm việc ở Trung Quốc.”
Trên hộ chiếu của hắn ghi quốc tịch là Hàn Quốc, bởi vì không muốn phiền toái, Tô Bằng bèn tự xưng là người Hàn Quốc.
Không ngờ, cô gái này lại mỉm cười, ngôn ngữ thay đổi thành tiếng Hàn nói:
“Thật sao, như vậy xin chào, đồng hành cũng là một loại duyên phận, không phải sao?”
Trình độ tiếng Hàn của Tô Bằng, đại khái là tiêu chuẩn đối thoại hằng ngày, chỉ là trên phương diện một vài khẩu ngữ quen dùng không bằng người Hàn Quốc, nhưng thính lực rất tốt, nghe giọng điệu nói chuyện của cô gái này, lại có hương vị Hàn Quốc chính tông, trong lòng Tô Bằng có chút ngạc nhiên, dùng tiếng Hàn nói:
“Ngươi cũng người Hàn Quốc?”
“Không, trên huyết thống mà nói thì là Hoa kiều, quốc tịch Hoa Kỳ... Ta là Aida Vương.”
Cô gái này mỉm cười nhàn nhạt, sau đó vươn tay ra.
Tô Bằng thấy,không thể từ chối, liền vươn tay bắt tay với nàng.
Cô gái tên là Aida Vương kia khẽ bắt tay với Tô Bằng, sắc mặt lại có chút thay đổi.
Sắc mặt Tô Bằng cũng có chút khác thường, bởi vì hắn cảm giác lúc bắt tay cô gái này khẽ vuốt bụng ngón tay ngón trỏ của mình một cái.
Nếu như là người bình thường, giờ phút này nghĩ đến có thể là cuộc hành trình tươi đẹp... Nhưng mà, Tô Bằng giờ phút này, lại chợt cảnh giác.
“Vừa rồi, dường như đang khiêu khích ta, nhưng mà chỗ ngón tay nàng lướt nhẹ qua, lại là lòng bàn tay và bụng ngón tay ngón trỏ, hai nơi này... Dường như là vết chai của người thường xuyên cầm súng trong tay.”
Trong lòng Tô Bằng âm thầm cảnh giác.
Trong cuộc sống thám tử của mình, Tô Bằng đã từng mua không ít băng đĩa ngầm lưu hành không thể nào mua được ở ngoài, đương nhiên không phải là yêu thích phim hành động nào đó, mà là một vài kiến thức có liên quan đến 'công việc' của mình.
Trong đó, Tô Bằng đã từng xem qua một phần khoa tình báo dạy cho người mới bắt đầu tuồn ra từ bộ môn tình báo Nhật Bản, như thế nào từ đặc trưng cơ thể mục tiêu suy đoán được tin tức.
Chiều cao, màu da, chất lượng chất lượng nước da, màu sắc, mức độ lỏng lẻo căng cứng của cơ bắp, lưng cong bình thường hay là sống lưng thẳng tắp, có dấu hiệu chỉnh hình hay không, hình dạng đôi mắt, hình dáng khớp xương ngón tay, có vết chai hay không, mùi cơ thể...
Thông qua tất cả những chi tiết biểu hiện thân thể này, nhân viên tình báo có kinh nghiệm, sẽ có thể đoán ra được rất nhiều tin tức qua trọng.
Nếu như lấy được báo cáo của thợ massage của mục tiêu nhiệm vụ, càng có được nhiều hoạt động lớn hơn.
Cho nên Tô Bằng vẫn luôn khá chú ý tin tức cơ thể mình để lộ, đồng thời có dây thần kinh cảnh giác.
Vừa rồi cô gái này lướt qua lòng bàn tay và ngón tay của mình một chút, người bình thường cho rằng là may mắn trên máy bay, nhưng mà phản ứng đầu tiên của Tô Bằng, lại là cô gái này đang thăm dò mình, đang nhìn mình có phải thường xuyên dùng súng không.
Suy nghĩ đến đây, Tô Bằng có chút cảnh giác.
Cô gái tên Aida Vương này, vẫn chưa dừng lại, ánh mắt của nàng đảo qua cổ tay Tô Bằng, nói:
“Thật là không nờ, ta cho rằng ngươi ít nhất sẽ ngồi khoang thương mại chứ.”
Tô Bằng nghe thế, liếc nhìn đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay mình, biết ý của Aida Vương này là mình đeo đồng hồ như vậy, xem chừng năng lực kinh tế không thấp, không nên ngồi khoang bình thường này.
Vé máy bay Lão Lang cho Tô Bằng, đều là vé máy bay khoang phổ thông bình thường, hết cách rồi, người ta vượt biên cũng phải tiết kiệm chi phí, hơn nữa khoang phổ thông nhiều người, không khiến ta người chú ý lắm.
Nhưng Tô Bằng lúc này lại không dễ giải thích được, cũng may hắn cũng không có ý định giải thích, nói với Aida Vương này:
“Ta cũng có nghi vấn tương tự, một cô gái như cô hẳn nên ngồi ở khoang cao cấp.”
Bởi vì hắn chú ý tới quần áo của Aida Vương, Tô Bằng mặc dù không biết hết các nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng lại có thể chính xác từ tính chấtvà thủ công phán đoán giá trị, quần áo và giày của Aida Vương này, Tô Bằng đoán chừng sẽ không thấp hơn tám ngàn đôla, cũng chính là giá trị năm mươi ngàn nhân dân tệ.
“Có lẽ là Thượng Đế muốn ta quen biết một người đàn ông có mị lực.”
Aida Vương vẫn mang theo nụ cười trả lời...
Tô Bằng có điểm 囧, lúc này hắn cảm giác như bị đùa giỡn, đang định nói gì đó, tiếp viên hàng không đã dùng tiếng Anh nhắc nhở. Muốn các hành khách mang balo bên mình để vào trong chỗ để hành lý, hơn nữa thắt chặt dây an toàn.
“Ta giúp ngài.”
Aida Vương nhìn Tô Bằng ngồi bên trong, mở miệng nói, nhìn thấy đối phương phóng khoáng như vậy, Tô Bằng khẽ gật đầu, đưa túi du lịch cho Aida Vương.
Cô gái này bỏ túi du lịch của Tô Bằng vào trong chỗ để hành lý, thuận tiện sờ vào thứ bên trong túi du lịch.
Máy bay lúc này, cũng sắp sửa cất cánh...
...
Máy bay rốt cuộc cất cánh bình thường, Tô Bằng cảm thấy cô gái bên cạnh này giống như có chút vấn đề, không muốn tiếp xúc quá nhiều, bèn mỉm cười giả vờ xin lỗi, nói:
Thật ngại quá, ngày hôm qua không ngủ ngon, có thể muốn ngủ một lát.”
“Cứ tự nhiên.”
Aida Vương mỉm cười nói, sau đó bắt đầu xem một quyển tạp chí mới nàng mang theo.
Tô Bằng mặc dù không có buồn ngủ, nhưng cũng mang bịt mắt...
...
Trải qua bảy tiếng đồng hồ đường bay dài, máy bay rốt cuộc hạ cánh xuống sân bay Brandenburg.
Tô Bằng từ lúc bốn giờ trước, đã kết thúc giả vờ ngủ, trái lại cùng trò chuyện với cô gái bên cạnh.
Aida Vương tự xưng là làm vài chuyến buôn bán giữa Hàn Quốc, Thái Lan, Nhật Bản, Đức, Hoa Kỳ, còn Tô Bằng thì không che dấu, nói mình mở một văn phòng thám tử tư.
Hai người nói chuyện phiếm xem như rất hợp, mà Tô Bằng, trước khi máy bay hạ cánh mười lăm phút, có được tờ giấy viết số điện thoại của Aida Vương.
“Chẳng lẽ thật sự do ta nhạy cảm, đây chỉ là đoạn nhạc xen giữa chuyến hành trình tươi đẹp thôi sao?”
Trong lòng Tô Bằng có một chút nghi hoặc, nhưng máy bay đã hạ cánh, cô gái Aida Vương này, hắn cũng không có tam tình tiếp tục liên lạc.
Tùy ý nhét tờ giấy vào trong người, Tô Bằng đáp lại một cái nháy mắt cho Lý Mục phía trước, bản thân lấy túi du lịch, xuống máy bay...
Bọn người Tô Bằng, rời khỏi sân bay rất thuận lợi, bởi vì cố ý đi một cửa kiểm tra an ninh khác, cũng không ai chú ý đến máy chủ trong túi du lịch Tô Bằng, mười bốn người ra khỏi sân bay, bắt bốn chiếc taxi, đi đến khách sạn Brandenburg.
Sau khi bọn người Tô Bằng rời khỏi mười phút, cô gái tên Aida Vương kia, mới đi ra khỏi sân bay.
Ở bên ngoài, một chiếc SUV có rèm che đang đậu sẵn ở chỗ đó, một nam một nữ hai người đều mặc áo vest đen, người da trắng đeo kính râm đang đứng bên cạnh chiếc xe, gọi Aida Vương, hai người bước lên đón.
“Vương thám viên?”
Gã đàn ông da trắng mặc vest đen kia, hỏi Aida Vương.
“Ừm, là đồng nghiệp ICPO ( cảnh sát hình sự quốc tế)
“Đúng vậy, ta là Wolfgang phân bộ Đức, nghe nói ngươi vừa rồi vừa rồi Nhật Bản tiến hành điều tra tập đoàn Mitsubishi, đến Đức báo cáo công tác, tổ chức phái chúng ta đi đón ngươi.”
“Thật sự không xem như công việc vui vẻ.”
Vương Ngải Đạt khẽ cười, sau đó giống như thỏa mãn nói:
“Có điều, lại có chút thú vị nho nhỏ.”
Gã đàn ông tên là Wolfgang kia không truy hỏi lời Vương Ngải Đạt nói rốt cuộc có ý nghĩa gì, khẽ gật đầu, nói:
“Mời lên xe.”
Vương Ngải Đạt thuận tiện lên xe, chỉ là, sau khi lên xe, nàng lấy ra một dụng cụ giống như tai nghe điện thoại tinh xảo, đeo lên lỗ tai.
...
Lúc này ở Tô Bằng ngồi trên xe taxi, không chú ý rằng, trong miệng túi túi du lịch của hắn, có một viên bi màu đen kích thước bằng hạt gạo, đang lấp lóe ánh sáng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.