Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 168: Gặp nạn




Tô Bằng khẽ nheo mắt lại, nhìn thoáng qua Lý Mục, trong lòng biết rõ hắn muốn nhân cơ hội để truy được lai lịch của mình, có điều Tô Bằng cũng không đặc biệt để ý, những người này khả năng sử dụng bạo lực với mình cũng không cao, nhiều nhất chỉ là thăm dò, Tô Bằng cũng đúng lúc muốn nghe ngóng tin tức của bọn họ, liền gật đầu.
“Vậy tạ ơn Tạ huynh đệ."
Lý Mục gật đầu, sau đó kêu mấy người huynh đệ của hắn cùng với Tô Bằng cùng nhau đi ra ngoài.
Tô Bằng cùng với một nhóm năm sáu người bên Lý Mục đi ra khỏi cái nhà xưởng này, cái nhà xưởng này là nằm trong một khu nhà xưởng ở biên giới Bangkok, nhà xưởng không tính là ít, cũng giống như là các khu sinh hoạt trong thành thị hoặc các thành phố lớn trong nước, bọn người Tô Bằng đi không đến mười phút liền đã tìm được một khu sinh hoạt.
Nơi này hơi có chút hỗn loạn, có chút giống như chợ đêm trong nước, thiết kế ngã tư đường tương đối hỗn loạn, nhưng không ít đèn neon, bảng hiệu, ánh sáng màu hồng thoạt nhìn có chút mập mờ, có không ít cô gái quần áo thiếu vải ngồi ở bên ngoài, ngược lại có chút cảm giác giống như là đi tới Đông Hoàn Trung Quốc.
“Lý ca, những cô gái này có phải là đều ra ngoài bán dâm không?"
Thấy những cô gái này, trong đó có có vài người có chút sắc đẹp, một trong những người đi ra cùng với Lý Mục bị những cô gái đó đi theo, nhìn qua những cô gái kia nói với Lý Mục.
“Ngươi muốn chơi nữ nhân cũng đừng tìmở chỗ này, đến mấy chỗ Italia, Úc ta tìm cho ngươi, ở chỗ này cố gắng ít gây chuyện đi."
Lý Mục nghe xong, quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái nói.
Người nọ nghe xong, không khỏi rụt đầu lại một chút, cười hắc hắc.
"Phục vụ tình dục ở Thái Lan trên quốc tế cũng nổi tiếng, một mặt là bởi vì rẻ, nghe nói ở đây mỗi lần phục vụ tình dục giá cả bình quân là hai mươi bốn tệ, rất nhiều người đi tới Thái Lan du lịch chính là vì tiêu tiền vào phục vụ tình dục này, rất nhiều cơ quan du lịch trong nước cũng triển khai dịch vụ này dưới mặt đất, người quen đến nơi này tìm một người bản địa rồi bắt đầu mua xuân, ngay cả cơ quan du lịch bản địa cũng có rất nhiều cô gái làm hướng dẫn du lịch kiêm luôn loại phục vụ này..."
“Có điều ở một phương diện khác, tính an toàn cũng rất có vấn đề, nghề mại dâm ở Thái Lan, theo công tác thống kê đại khái mỗi một trăm người phục vụ tình dục thì có 6.4 người là bị AIDS, cho dù không phải là bị HIV thì cũng có ít nhất 20% kỹ nữ là mang theo các loại bệnh lây qua đường sinh dục trên người."
Tô Bằng cũng thấy những cô nàng Thái Lan ăn mặc thiếu vải kia, nói với người trẻ tuổi ở sau lưng.
"Ngất, đây chẳng phải là bay hai lần thì có khả năng trúng một rồi à?"
Nghe xong lời của Tô Bằng, người nọ không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Nghe thấy chưa? Không muốn tiểu tử của ngươi nát ở đây thì đừng có suy nghĩ bậy bạ."
Lý Mục nghe xong, nói với người trẻ tuổi ở đằng sau kia.
Người đằng sau nghe xong cũng có chút thành thật, ánh mắt tuy rằng vẫn còn hướng tới những cô gái đó mà nhìn ngắm nhưng cũng đã không nói đến chuyện đi mua xuân nữa.
Mà còn Lý Mục thì quay đầu lại, thấy Tô Bằng nói:
“Tề huynh đệ, ngươi giống như rất hiểu rõ Thái Lan nhỉ?"
“Ba năm trước đây ta đã tới đây một lần, chỉ là đi cùng người khác, vội vàng ba bốn ngày rồi rời đi, những kiến thức này của ta laf do hướng dẫn du lịch lúc trước nói cho ta biết, ha ha ta còn nhớ rõ một chút."
Tô Bằng nói, hắn thật ra cũng không có nói láo, ba năm trước đây một vụ "làm ăn”có chủ thuê muốn đến Thái Lan ăn chơi. Tô Bằng liền phụng bồi người nọ tới đây một lần, chẳng qua là lúc trở về nước, người kia đã bị mắc bệnh hoa liễu.
“Hóa ra là như vậy, huynh đệ cũng là người đi bốn biển sao."
Nghe xong lời của Tô Bằng, Lý Mục khẽ gật đầu, sau đó hỏi:
"Người huynh đệ bình thường liền có thể xuất ngoại, lần này thì thế nào..."
Tô Bằng cười cười. Nói với Lý Mục:
“Đại ca, lời này của ngươi có chút... Ta xem quần áo chi tiêu của đại ca và mọi người cũng không giống như là người bình thường, này cũng không giống như ta..."
“Ha ha, là ta không đúng, lời này của ta đúng là không có khí chất bôn ba khắp bốn phương rồi, người nào cũng có lúc khó khăn mà."
Nghe xong lời của Tô Bằng, Lý Mục cười ha hả, nói.
“Không có gì, nếu đại ca muốn hỏi ta cũng có thể nói một chút, thật ra thì ta là thám tử tư, chính là loại thám tủ trợ giúp mấy bà vợ nhà giàu muốn ly hôn, chụp một chút chuyện ông xã ra ngoài vụng trộm, khiến cho trong lúc quan tòa xử ly hôn sẽ được phân nhiều tiền hơn một chút... Lần này ra ngoài, là bởi vì có một vụ làm ăn đã đắc tội đại nhân vật, không thể không trốn chạy ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió."
Tô Bằng khẽ cười cười, hờ hững nói với Lý Mục.
Hắn biết rõ, Lý Mục vẫn đang cảnh giác phòng bị với mình, cùng với việc cứ để hắn hoài nghi như vậy không bằng trực tiếp nói ra, từ ý nào đó mà nói Tô Bằng không có chút nào là nói dối, nhưng tính chất công việc thì có chút dối gạt.
Nghe xong lời của Tô Bằng, chân mày Lý Mục đầu tiên là nhăn lại một chút, giống như đang tự hỏi, sau đó lập tức giãn ra, nói:
“Ha ha ha, người huynh đệ ngươi cũng thật là thẳng thắn, hóa ra là như vậy... Ta còn chưa có dịp gặp được thám tử tư đây."
“Đại ca các ngươi lần này ra ngoài là làm gì vậy? Ta xem quần áo trên người các ngươi còn có những đồ trang sức đồng hồ kia cũng không giống như người bình thường."
Tô Bằng gật đầu, hắn trước tiên là nói ra lai lịch của mình, xem như công bằng, bây giờ hỏi lại Lý Mục liền xem hắn trả lời thế nào.
“Ai, thực không dám giấu diếm, ta cùng những huynh đệ này của ta cũng xem như là một nhóm, vốn là ở Nam Tế mở quán bar, nhưng đắc tội vài người, khiến cho bị hãm hại rượu của chúng ta bị cảnh sát tra ra có bạch phiến, chúng ta cũng không có cách gì cho nên chỉ có thể mang theo các huynh đệ ra ngoài tránh giông tố."
Lý Mục thở dài một tiếng, nói với Tô Bằng.
“Ồ? Lý đại ca rượu của ngươi nhất định rất có lợi nhuận nhỉ?"
Tô Bằng nghe xong, khẽ cười nhìn đồng hồ trị giá một trăm bốn mươi năm mươi vạn trên cổ tay Lý Mục một chút, nói.
"Cũng đủ sống, lần này đi châu Úc cũng là nương nhờ bè bạn... Cũng không biết tương lai ra sao đây, đừng nhìn những thứ đồ đắt tiền mà chúng ta đang mang trên người này, đây đều là vật bên thân, tiền trong nước cũng không dùng được, đến châu Úc rồi phải sống sao đây còn phải trông chờ vào sự chiếu cố của bè bạn."
Lý Mục nói tới chỗ này dường như có chút cảm xúc dâng trào thở dài một tiếng.
“Ừm, ta đến châu Úc bên kia cũng là nương nhờ bằng hữu... Tính ra cũng đều là ăn nhờ ở đậu."
Tô Bằng gật gật đầu, nói với Lý Mục.
“Có điều chuyện gì rồi cũng sẽ qua, đoán chừng qua hai ba năm nữa, sóng gió cũng gần hết rồi, đến lúc đó chúng ta lại trở về nước, ta lại muốn nhìn đến tột cùng là ai dám hãm hại Lý Mục ta!"
Bên trong ánh mắt Lý Mục tựa hồ mang theo một chút lệ khí, giống như nghĩ tới người nào đó, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng không có trả lời lại câu này của hắn, mà là chỉ vào một cửa hàng ở phía trước, nói:
“Tới rồi, đó chính là siêu thị."
...
Siêu thị này tuy rằng diện tích không tính là lớn lắm, nhưng đồ vật này nọ cũng coi như là đầy đủ, mọi người mua một ít đệm chăn, lại thêm mấy loại đồ uống, còn có thuốc lá, mì ăn liền vân vân, thoạt nhìn xem ra không ít nhưng trên thực tế đến lúc thanh toán mới chỉ khoảng ba nghìn hai trăm Bạt Thái mà thôi.
Tỉ suất của Bạt Thái so với Nhân dân tệ khoảng năm Bạt bằng một tệ, ba nghìn hai trăm Bạt Thái chỉ là hơn sáu trăm bốn mươi tệ, hơn nữa rất nhiều địa phương ở Thái Lan đều trực tiếp lấy nhân dân tệ, lão bản biết nhân dân tệ, trên người bọn Lý Mục cũng mang theo một ít liền trực tiếp trả tiền, lão bản kia thậm chí còn sai một nhân viên lái xe ba bánh đưa hàng đến tận cửa cho bọn người Tô Bằng.
“Những đồ này thật rẻ... Trong nước mua mấy mấy thứ này ít nhất phải một ngàn năm, một ngàn sáu..."
Nhìn hơn mười giường đệm chăn, còn có thuốc lá, đồ uống, mà chỉ một ít tiền như vậy, một thanh niên đi cùng trong nhóm Lý Mục không khỏi cảm khái.
“Mức sinh hoạt của Thái Lan tương đối thấp, có chút tiền liền đã có thể sống tốt, ở đây tám trăm nhân dân tệ một tháng là đã hơn cuộc sống ba nghìn nhân dân tệ một tháng ở trong nước rồi... Đương nhiên, đây cũng là bởi vì chúng ta ở biên giới Bangkok, ở trung tâm chợ bên kia có thể sẽ đắt hơn một chút."
Tô Bằng nói, bản thân hắn cũng mua một chút thực phẩm và thuốc lá, tổng cộng không đến hai trăm nhân dân tệ.
“Ừ, xong rồi, lúc trở về mọi người có thể đỡ được một chút, cũng mua một bộ bài tú lơ khơ đi, cho có chút giải trí."
Lý Mục khẽ gật đầu, đoạn đường này, hắn tuy rằng chưa hẳn hoàn toàn tin tưởng lời của Tô Bằng, nhưng cũng ít nhiều cảm thấy được đối với hắn có chút hiểu biết, không giống như lúc đầu đề phòng như vậy.
“Đi thôi, về nào."
Lý Mục nói một tiếng, mọi người bắt đầu đi đến chỗ nhà xưởng.
Tô Bằng theo bọn họ đi đến chỗ nhà xưởng làm chỗ dừng chân tạm thời kia, chợt phát hiện, hai người trong đám người Lý Mục mũi bị sưng to, đang ngồi ở trong nhà xưởng, người mang mắt kiếng gọng vàng kia đang hỏi bọn họ cái gì đó.
“Xảy ra chuyện gì?"
Thấy tình huống này, Lý Mục nhất thời nhíu mày, nói với người mang mắt kiếng gọng vàng kia.
“Lý ca, bọn Tào Thiên cùng với Lý Kiến mới vừa rồi có chút bực mình, nói là ra ngoài đi một chút, kết quả vừa ra khỏi cửa liền gặp phải một đám lưu manh Thái Lan, bốn năm tên trong đó đánh ngã hai người bọn họ, ngoài ra những tên đó còn cướp đi balo của Lý Kiến rồi bỏ chạy..."
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
“Trong ba lô của Lý Kiến có một chiếc kia..."
“Cái gì?"
Nghe thấy những lời này, vẻ mặt Lý Mục lập tức biến đổi.
Lần này, hắn ra đi vội vàng, bốn mươi năm mươi chiếc máy chủ thu được mấy năm nay chỉ mang theo mười sáu chiếc, lợi nhuận rất lớn, những chiếc máy chủ này hắn hết sức coi trọng, tiền tài của hắn đều là đến từ những chiếc máy chủ này... Có những chiếc máy chủ này hắn mới có thể chiêu binh mãi mã, Đông Sơn tái khởi.
Lúc này là lúc hắn suy yếu nhất, nhưng, chỉ cần những huynh đệ này dưới tay hắn vẫn còn trụ lại, còn có những chiếc máy chủ này, bằng vào kinh nghiệm của hắn, rất nhanh liền có thể quật khởi lần nữa, đó chính là vốn liếng của hắn.
Cho nên, hắn đối với mấy cái máy chủ này hết sức quan tâm, nhưng bây giờ lại bị mấy tên lưu manh Thái Lan cướp đi một chiếc, hỏi sao hắn không giận dữ được đây?
Chỉ thấy Lý Mục hít một hơi thật sâu, giống như đang đè sự tức giận xuống.
“Thái Lan hẳn là không loạn đến như vậy, chúng ta đi tìm một tên đầu sỏ ở xung quanh đây mới có thể tìm được đầu mối, có lẽ còn có thể truy xét ra máy chủ... Dù sao còn phải ở chỗ này nghỉ ngơi hai ngày, có thời gian để truy xét, chúng ta cũng không phải là bọn bất tài!"
Lý Mục nói, nói xong hắn chỉ tên mấy người:
“Phương Khôn, Lữ Lhương, các ngươi đi theo ta."
Mấy người bị hắn đọc tên kia, đều gật đầu đứng lên, Tô Bằng nhìn về phía mấy người này, phát hiện khí tức của mấy người này dường như so với những người khác thì càng thâm trầm hơn một chút.
“Tề huynh đệ, thật xin lỗi lần này đành làm phiền ngươi, chúng ta không hiểu tiếng Thái, tìm đồ vật này nọ chắc chắn không quá thuận tiện, xin ngươi hãy thay chúng ta làm phiên dịch, tìm người, đương nhiên tuyệt đối sẽ không bắt ngươi làm việc không công."
Sau khi gọi mấy người đó, Lý Mục xoay đầu lại, nói với Tô Bằng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.