Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 163: Chạy trốn




Sau khi Tô Bằng nhảy vọt qua lưới điện kia, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng phóng về phía dưới núi nhỏ phương bắc.
Mà quân nhân truy kích phía sau, còn đang trong rừng cây nhỏ mặt khác của lưới điện, có mấy người hành động nhanh chóng chạy tới gần lưới điện, nhưng lúc đó Tô Bằng đã chạy ra ngoài hơn bốn trăm mét, mắt thấy sắp biến mất trong tầm sát thương năm sáu bộ súng trường.
Tô Bằng nghe được, sau lưng không ngừng truyền đến tiếng súng trường tấn công, nhưng đạn rơi gần mình càng ngày càng ít, có điều thả lỏng, nội lực bổ sung thể lực của Tô Bằng, hắn dùng một loại tốc độ vượt xa vận động viên trăm mét trên tinh cầu này, nhanh chóng phóng về phía dưới núi nhỏ.
Từ trong trạng thái vừa rồi, Tô Bằng tựa hồ lĩnh ngộ một điểm gì đó, tựa hồ tiềm năng mình mang ra từ trong trò chơi, cứ mỗi lần ở dưới tình huống a-đrê-na-lin tăng vọt, lại thêm bản thân không ngừng từ tự thôi miên, là có thể mở ra.
Hơn nữa trình độ mình mở ra, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tựa hồ còn nhiều hơn cả Triệu Thu, bởi vì Triệu Thu từng nói, hắn chỉ khai phá ra một nửa năng lực trong trò chơi, mặc dù hắn nói có thể không phải là thật, nhưng trạng thái khai phá của Tô Bằng bây giờ, đại khái là ngang mức trong trò chơi, hẳn là đạt được nhiều năng lực hơn so với Triệu Thu.
Cứ như vậy, Tô Bằng một đường chạy như điên, chạy về phía quốc lộ thành phố Trung Hải ở mặt khác ngọn núi nhỏ.
Tô Bằng nghĩ kỹ, coi bộ mình không thể nán lại ở thành phố Trung Hải, người ta đã giết thẳng tới biệt thự của ông mình rồi, Trung Hải giới nghiêm như vậy, phong tỏa các phương hướng ra Trung Hải, bố trí điểm kiểm tra, đều là chuyện rất dễ dàng.
Mình bây giờ, nên thừa dịp thành phố Trung Hải còn chưa bị phong tỏa hoàn toàn, mau chạy ra, sau đó tìm cơ hội, liên lạc với đám tam thúc của mình. Sau đó trao đổi với bọn họ, xem thử cụ thể rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng trước đó, nhất định phải bảo đảm tánh mạng của mình...
Bởi vì rất rõ ràng, đối phương tuyệt không để ý tánh mạng của mình, vừa gặp chính là súng trường bắn chết. Có lẽ đối phương cho rằng, mình chết đi so với mình còn sống còn có giá trị hơn, hoặc là càng có thể giữ bí mật hơn.
Nghĩ thông suốt những điểm này, Tô Bằng cũng xác định mục đích.
Mục đích của hắn, là Trần Trang.
...
Tô Bằng chạy như điên một hồi trên đường lớn ra thành phố Trung Hải, bây giờ sắp tới 11h đêm. Lúc này, dòng xe cộ ra Trung Hải không phải quá nhiều, trong đêm khuya, cũng không có bao nhiêu người chú ý tới, trên đường lớn này có một quái nhân đeo túi du lịch, nhưng tốc độ chạy trốn đã đạt 60km/h tồn tại.
Ở trên đường, Tô Bằng gặp hai điểm kiểm tra thiết lập tạm thời để kiểm tra, phỏng đoán hẳn là xế chiều hôm nay lúc người chết bị phát hiện trong nhà xưởng nhỏ, đã bố trí chướng ngại vật, nếu không không thể nào thời gian ngắn như vậy, lập trạm ở đây.
Từ bộ phận hai bên quốc lộ, vượt qua điểm kiểm tra, Tô Bằng chạy như điên về hướng Trần Trang.
Trần Trang, là một thôn cách thành phố Trung Hải không xa, coi như là thành vệ tinh của Trung Hải... Có điều lại không có vùng như nhà xưởng di chuyển tới đây.
Bởi vì ở đây cầu khá nhiều, coi như là thành trấn vùng sông nước nổi danh, là điểm du lịch có chút danh tiếng trong nước, người tới đó du lịch, cũng không ít.
Tô Bằng sở dĩ lựa chọn đi vào trong đó, thứ nhất là vì mình từ ngọn núi ở khu biệt thự nhảy xuống, chạy qua mấy quốc lộ chính là quốc lộ hướng Trần Trang. Thứ hai vì,, ở Trần Trang, hắn còn có một điểm dừng chân tạm thời.
Nghề nghiệp của Tô Bằng lúc trước, xem như là gián điệp buôn bán, bởi vì quan hệ nghề nghiệp, Tô Bằng cũng sẽ xem xét đến đả kích và trả thù phải đối mặt sau khi nhiệm vụ thất bại.
Cho nên, Tô Bằng dựa theo trí tuệ cổ nhân, tiến hành sách lược gọi là thỏ khôn có ba hang.
Sách lược này, là ở thành phố Trung Hải, Tô Bằng có hơn bốn điểm dừng chân, nhà trọ bị trộm phần cứng kia, còn có văn phòng, hai phòng cho thuê khác, đều là địa phương Tô Bằng đặt chân.
Trừ những chỗ đó ra, Tô Bằng bởi vì cân nhắc tới người mình đắc tội, có lẽ là thế lực lớn Trung Hải, có thể lật khắp Trung Hải, cho nên ở gần Trần Trang, cũng thuê một chỗ, làm chỗ tránh nạn bên ngoài cho mình.
Ở đây, Tô Bằng còn giấu không ít thiết bị và công cụ sinh hoạt, còn cả tiền tài khẩn cấp và một số phương thức liên lạc bí mật, bây giờ, vừa vặn dùng đến nơi này.
Tô Bằng một đường chạy như điên, cước trình ở mỗi tiếng đồng hồ chừng 50km đến 60km, rốt cuộc vào khoảng 1h, tới Trần Trang.
Vào địa giới Trần Trang, Tô Bằng phát hiện, ở đây cũng không có bất kỳ lực lượng cảnh giới nào, có thể là bản thân kẻ địch, cũng không ngờ mình có thể chạy ra từ trong Trung Hải tầng tầng kiểm tra, hoặc là có lòng tin bắn chết mình, cho nên điều tra cũng không lan đến đây.
Hơn nữa, Trần Trang là điểm cảnh trứ danh, du khách các nơi cả nước rất nhiều, không phải nguyên nhân rất dễ khống chế sao.
Nhưng lúc này, Tô Bằng cũng không quản được những thứ này, hắn nhanh chóng tiến vào Trần Trang, sau đó đi tới một hướng.
Rất nhanh, hắn đi vào trong sân một nhà trệt ngoài Trần Trang.
Ở đây, đã ra khỏi phạm vi vùng sông nước, chỗ ở cũng không phải những nhà cũ lâu năm của Trần Trang, mà là thôn dân chung quanh về sau thấy gần đó làm ăn tương đối khá, tự xây nhà và sân, đại đa số là kiến trúc không chính quy.
Tô Bằng đi vào một sân nhỏ, là một sân không tính lớn, chừng hơn một trăm hai mươi mét vuông, nhưng lại là nhà đơn.
Ở đây ngược lại có chút giống như là dân cư của quận Giang Ninh trong trò chơi... Bởi vì mặc dù trên danh nghĩa ở phạm vi Trần Trang, nhưng đã ra khỏi điểm du lịch rất xa, cho nên tiền thuê cũng coi như khá rẻ.
Tô Bằng sử dụng chìa khóa dự bị trên người mình, vào trong nhà dân này.
Địa phương này, hắn một hơi thuê tận ba năm, chính là định làm chỗ tránh nạn tạm thời khi xảy ra chuyện, bây giờ rốt cuộc có tác dụng.
Vào sân này, Tô Bằng vào trong phòng chính, bắt đầu lật xem đạo cụ dự bị của mình.
Trong đó chủ yếu là một cái Laptop, mặt khác có một trăm ngàn nhân dân tệ tiền mặt, giấu chỗ kín đáo trong phòng, còn hai tờ CMND giả mạo.
Hai tờ CMND kia là cao thủ Tô Bằng tìm, dùng thân phận thật sự chứng minh sửa đổi, tin tức thân phận trên đó đều là trong hộ tịch tồn tại chân chính, chỉ có điều đều là nhân khẩu mất tích, thông qua một số thủ đoạn, đem ảnh chụp trên đó đổi thành bộ dáng Tô Bằng, một trong số đó, thậm chí ngay cả tư liệu hộ tịch đều sửa lại.
Đây đều là CMND lúc trước sửa thành đời hai, Tô Bằng dự đoán sẽ chừa một đường lui, vào lúc đầu quản lý còn chưa nghiêm ngặt.
Cầm hai tờ CMND này, Tô Bằng lấy cả tiền ra ngoài, mang theo Laptop, mặt khác tìm một cái di động chứa rất nhiều phương thức liên lạc.
Làm xong những việc này, Tô Bằng tìm một cái gương trong phòng, sau đó từ ngực mình, lấy ra một cái hộp nhỏ.
Trong hộp, đều là ngân châm dùng để châm cứu.
Mấy thứ này, là trước kia Tô Bằng mua ở cửa hàng bên ngoài vào ngày nghỉ.
Lấy ra ngân châm, Tô Bằng nhìn mình trong gương.
Bây giờ, cảm giác có được nội lực trong thân thể hắn, còn chưa biến mất, Tô Bằng cảm giác, mình có thể khống chế được những nội lực này.
Sau đó, Tô Bằng lấy ra chứng minh thân phận giả mình làm mấy năm trước, nhìn lên trên đó.
Ở trong trò chơi, Tô Bằng từ chỗ Phạm Kiến học phương pháp có thể thay đổi dung mạo, cũng không phải hoàn toàn thay đổi khuôn mặt, mà phải có đủ thuyết minh, kích thích ở đâu, sử dụng châm pháp gì, dùng lực đạo như thế nào, có thể mang đến thay đổi ra sao.
Mà dạng này, Tô Bằng không thể nào hoàn toàn biến thành khuôn mặt một người khác, nhưng, tiến hành thay đổi trên diện mạo cũ của mình, thì cũng khá nhẹ nhàng.
Tô Bằng nhìn vào gương, trong lòng khẽ nhẩm:
"Nếu kỹ năng có thể sử dụng ở trong hiện thực... vậy thì hi vọng những kiến thức này cũng có thể dùng".
Nghĩ vậy, hắn liền cầm ngân châm, ghim vào một huyệt vị trên mặt mình...
...
Hơn hai mươi phút đồng hồ sau.
Trong gương Tô Bằng, đã biến thành một bộ dạng khác.
Bộ dạng này, có chút thú vị.
Rất nhiều người đều có thể nghiệm như vậy, chính là ảnh chụp trên CMND, nhiều ít sẽ có hơi không giống mình.
Mà Tô Bằng bây giờ, xem ra, lờ mờ có thể nhìn ra bóng dáng ảnh chụp trên CMND mấy năm trước, sau khi cố ý cải trang, nhưng cùng mình vừa nãy, lại có khác biệt rất lớn.
Tỷ như, Tô Bằng mấy năm trước, bởi vì vẫn chưa hoàn toàn phát dục thành thục, khuôn mặt và ánh mắt đều có hơi khác, lại thêm Tô Bằng lúc chụp ảnh có hơi trang điểm, càng hơi khác.
Mà Tô Bằng lúc này, thì lại dùng thuật kim châm đổi mặt cho mình, mặc dù có thể nhìn ra có phần tương tự mấy năm trước, nhưng lại khác mình lúc nãy rất nhiều, giống như khuôn mặt một người phát triển mấy năm này chệch ra con đường khác.
Làm xong những việc này, Tô Bằng nhìn mặt của mình, hẳn là không có vấn đề gì, lại thu thập chút những thứ trong chỗ trọ có thể bại lộ tin tức mình, sau đó mang theo máy chủ trong túi du lịch, xách Laptop, đi ra chỗ trọ này.
Gần Trung Hải tạm thời không thể dừng lại, nếu đối phương có thể làm ra chuyện tuyệt tình như vậy, vậy nhất định chính là đã chuẩn bị kỹ, khả năng mình có thể gặp ông mình trong thời gian ngắn không phải quá lớn.
Tô Bằng định đi vùng khác tránh một chút, đợi đến khi thăm dò rõ ràng tình huống, lại vội trở về, đem chuyện xảy ra với mình, báo cho ông mình biết.
"Rời khỏi chỉ là tạm thời, đây là dời đi mang tính chiến lược... bảo tồn bản thân trước".
Tô Bằng thầm nói với mình, sau đó đeo túi du lịch, đi tới điểm du lịch của Trần Trang.
Trần Trang, mặc dù không có hệ thống đường sắt, nhưng gần điểm du lịch này, lại có một trạm xe khách đường dài đi thông toàn quốc.
Mà rất nhiều ô tô, đều khởi hành rạng sáng hoặc là đêm khuya, tình huống mua vé nửa đêm, cũng khá bình thường.
Tô Bằng suy tư một chút, quyết định đi Nam Tể Sơn Đông, nguyên nhân có hai, một là ở trong trò chơi, Tô Bằng đã từng nhận được một tin, chỗ Nam Tể, tựa hồ cũng có một tổ chức người chơi, mình sống ở đó, ít nhất không quá xuất chúng.
Một nguyên nhân khác, chính là Tô Bằng biết mấy con đường nhập cư trái phép, địa điểm liên hệ đều gần đó, có mấy trạm trung chuyển còn thông qua Sơn Đông.
Trong lòng Tô Bằng đã giác ngộ, nếu chuyện hết sức nghiêm trọng, mình, có lẽ cân nhắc nhập cư trái phép ra nước ngoài tránh đầu ngọn gió.
Cứ như vậy, Tô Bằng đi ôtô đường dài tới Nam Tể Sơn Đông...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.