Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 159: Biểu tượng tấm khiên và bông lúa mạch




Nhìn thấy Tôn Thế Giai từ bên hông rút súng lục ra, chỉ vào mình, Tô Bằng không có chút nào cảm giác bất ngờ.
Lúc trước trong công ty, Tô Bằng đã giám thị Tôn Thế Giai cùng với nói chuyện phiếm về cái video "tiếu tiếu”kia, biết rõ Tôn Thế Giai có mang theo súng lục bên người.
Nhưng đối mặt với họng súng, Tô Bằng không có chút nào sợ hãi.
Tô Bằng không nói lời gì, nhưng mà thân thể lại chuyển động, nện bước không nhanh không chậm đi tới Tôn Thế Giai.
“Đứng lại! Nếu không đứng lại ta sẽ nổ súng!"
Tôn Thế Giai la lớn, nhưng mà Tô Bằng lại không có một chút ý định dừng lại nào vẫn cứ như vậy bước về phía hắn.
Tôn Thế Giai vốn hẳn nên chiếm hết ưu thế, giờ phút này lại giống như bị áp lực thật lớn, hắn cắn hàm răng, trên trán toát ra một đầu mồ hôi, quát với Tô Bằng:
“Đứng lại!"
Tô Bằng lại hoàn toàn không để ý tới hắn, cứ như vậy đi tới, ngược lại Tôn Thế Giai cứ không ngừng lui về phía sau.
Tô Bằng cứ như vậy dựa theo bước đi của mình, rốt cuộc đi tới trước mặt Tôn Thế Giai, khoảng cách với hắn chỉ còn có một bước.
Giờ phút này, họng súng đen ngòm đang ở trước mặt Tô Bằng chưa tới mười phân, nhưng mà Tô Bằng vẫn cứ mang theo nụ cười mỉm, nhìn Tôn Thế Giai!
“Ta nói lại lần cuối...Không được đến gần thêm nữa, nếu không dừng lại đừng ép ta..."
Tôn Thế Giai nắm súng nhưng lại giống như đang phải chịu một áp lực thật lớn, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng mỉm cười, cũng không có nói bất cứ điều gì.
Tôn Thế Giai cắn răng nhìn Tô Bằng, đang muốn cảnh cáo lần nữa, đột nhiên chỉ kịp thấy một đạo hư ảnh, thoáng cái giữ tại súng lục trong tay mình.
Là tay trái của Tô Bằng! Tay trái của Tô Bằng đang nắm lấy tay cầm súng của Tôn Thế Giai!
Tôn Thế Giai kinh hãi, hắn bất chấp tất cả theo bản năng mà bóp cò!
Nhưng mà... Súng lại không vang lên.
Lúc này, Tôn Thế Giai mới nhìn thấy, tay trái của Tô Bằng, bàn tay nắm thật chặt nòng súng của mình, mà ngón cái của hắn đã đẩy cái kim hỏa của súng, đồng thời ngón trỏ đã đè chốt an toàn trong tay mình xuống.
Ngay khi Tôn Thế Giai ngây người một lúc, Tô Bằng bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, hai tay cầm lấy tay cầm súng của Tôn Thế Giai, ngón cái tay phải đặt ở đốt sau xương ngón tay ngón giữa trên mu bàn tay cầm súng của Tôn Thế Giai, nhấn xuống!
Tôn Thế Giai lập tức cảm giác được tay của mình đột nhiên đau nhức một chút, phản xạ có điều kiện thân thể chúi về phía trước, đồng thời buông lỏng tay ra, lại cảm giác được một lực mạnh mẽ, khiến mình ngã văng ra ngoài.
"Bịch!"
Tôn Thế Giai ngã trên mặt đất, mà lúc này Tô Bằng đã đoạt được súng của hắn, sau đó nhanh chóng mở chốt an toàn, chỉ vào Tôn Thế Giai!
"Không được nhúc nhích!"
Tô Bằng quát với Tôn Thế Giai.
“Ngươi..."
Tôn Thế Giai nhất thời có chút há hốc mồm nhìn vào họng súng đen ngòm của mình.
Tô Bằng nhìn Tôn Thế Giai trước mắt, khẽ cười cười mới vừa rồi hắn lợi dụng khoảnh khắc Tôn Thế Giai thất thần. Lấy tay đoạt lấy khẩu súng này, đồng thời dùng ngón cái để ở kim hỏa cùng với sử dụng ngón trỏ gẩy chốt an toàn ở tay cầm súng xuống, khiến khẩu súng lục này không cách nào bắn được.
Sau đó, Tô Bằng lại dùng một đoạt lưỡi dao, đem tay cầm súng của Tôn Thế Giai vặn bung ra, đoạt lấy súng, sau đó dùng thuật quăng té trong Judo ném Tôn Thế Giai xuống đất.
Lúc này Tôn Thế Giai mới kịp phản ứng.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Tô Bằng, nhìn một hồi lâu mới lên tiếng:
“Ngươi vừa rồi sao lại có lòng tin ta sẽ không bắn chết ngươi như vậy?"
“Bởi vì nhược điểm của ngươi rất rõ ràng, khiến người ta không nhịn được mà lợi dụng."
Tô Bằng nhìn Tôn Thế Giai trên mặt đất, họng súng chỉ vào hắn, nói:
“Lúc trước bởi vì một ít chuyện ta thấy được ngươi cùng với Lôi Minh ở trong công ty, ngươi đang ngăn cản Lôi Minh đi giết người trong tổ Ám Kiêu, thông qua điểm này ta đại khái nắm chắc được yếu điểm của ngươi."
“Bản thân ngươi cũng nói qua, tổ chức của ngươi là đại biểu cho lợi ích của quốc gia... Nhưng mà nếu ngươi chân chính là người của quốc gia cũng sẽ đại biểu cho hành động của ngươi không thể nào không có sự kiêng kỵ gì cả, luôn sẽ phải có chút cố kỵ."
“Mà thông qua việc ngươi ngăn cản Lôi Minh hôm nay, ta cảm thấy được điểm yếu của ngươi là ở chỗ sẽ cố gắng hết sức không để cho người vô tội dính líu đến chuyện này để phải mất mạng... Nếu không, giết chết người của tổ Ám Kiêu kia, đối với ngươi với Lôi Minh mà nói sẽ an toàn hơn."
“Mà còn ta, đối với ngươi mà nói hẳn là chỉ là một người ngoài ý muốn liên lụy đến việc điều tra của ngươi, nói chung là người vô tội, căn cứ vào hành động biểu hiện ra ngoài của ngươi trước đây, ta phán đoán hơn 90% là ngươi sẽ không nổ súng... Đồng thời, từ một số bằng chứng trên cho thấy, ngươi cũng không giống là người thường xuyên xuất ngoại, dùng súng cũng rất lúng túng.
“Dưới loại tình huống này, ta càng phán định ngươi sẽ không dễ dàng nổ súng, thậm chí chẳng qua là cầm súng chỉa vào người ta cũng đã tạo thành áp lực lớn cho tâm lý của ngươi. Từ những điều đó tổng hợp lại, ta cảm thấy tỷ lệ thu phục ngươi vô cùng lớn... Nếu không, ta cũng sẽ không tới gặp ngươi như vậy, đương nhiên nếu người tới là Lôi Minh, ta sẽ xử trí bằng một loại phương thức khác."
Tô Bằng dùng súng chỉ vào Tôn Thế Giai, chậm rãi nói với hắn.
“Vẫn là bởi vì... Ta không đủ hung ác, không đủ quyết đoán sao?"
Tôn Thế Giai nghe xong, thở phào một cái, nói với Tô Bằng, nói xong hắn giật giật thân thể trên mặt đất.
“Ta xin khuyên ngươi một câu, không nên đem thủ đoạn ta đã dùng qua dùng lại lần nữa với ta, ta sẽ không để mình bị xoay vòng vòng, thứ nhất,, năng lực vật lộn của ta là siêu việt hơn xa ngươi, ngươi không có khả năng đoạt lấy súng đâu, thứ hai, nếu ta cảm thấy nguy hiểm ta sẽ không chút do dự mà nổ súng bắn thương ngươi, thậm chí là bắn chết ngươi cho dù ngươi có thân phận gì đi nữa."
Tô Bằng tiếp tục nói, có điều nửa câu sau chỉ là vì uy hiếp.
Quả nhiên, có thể là cái chữ bắn chết này chói mắt quá, Tôn Thế Giai nuốt nước bọt, nhưng cũng không động đậy nữa.
“Bây giờ, đến phiên ta hỏi, nên nhớ quyền chủ động vẫn ở trong tay ta, ta hỏi ngươi, ngươi đến tột cùng là người của tổ chức gì? Có biện pháp nào chứng minh không?"
Thấy Tôn Thế Giai hình như biết rõ tình hình, Tô Bằng cầm súng lục hỏi hắn.
“Ta không thể nói... Nhiệm vụ mà ta phải chấp hành là nhiệm vụ phải giữ bí mật, tin tưởng ta, biết được thì đối với ngươi hay đối với ta điều không có lợi gì cả."
Tôn Thế Giai nói với Tô Bằng.
“Ồ? Ngươi đã không phối hợp vậy thì xin lỗi rồi, xem ra ta cần phải đánh ngất xỉu ngươi, sau đó tự mình lục soát trên người ngươi một chút, xem có thể tìm được đầu mối gì không."
Tô Bằng lắc đầu nói, nói xong liền đi tới Tôn Thế Giai đang ngồi trên mặt đất.
Tôn Thế Giai giống như là đã từ bỏ chống cự ngồi ở chỗ kia, ngay khi Tô Bằng đi đến trước mặt hắn khoảng một mét, Tôn Thế Giai đột nhiên nhảy lên, đưa tay bắt lấy súng lục trong tay Tô Bằng!
Mà còn Tô Bằng, chỉ là sử dụng một kỹ xảo đơn giản bắt lấy liền đã đem thân thể của Tôn Thế Giai lật lại. Sau đó hai tay sử dụng chiêu khóa chữ thập ghìm chặt ở cổ Tôn Thế Giai.
Lúc sử dụng chiêu khóa chữ thập, Tô Bằng vươn ngón cái tay phải đè lại một động mạch trên cổ Tôn Thế Giai, Tôn Thế Giai lập tức giãy dụa kịch liệt.
Có điều cũng chỉ là vùng vẫy mười mấy giây đồng hồ, sau đó thân thể của hắn dần dần nhũn ra, trước mắt biến thành màu đen mất đi khí lực... Cuối cùng đã hôn mê.
"Đã sớm nói cho ngươi rồi, năng lực đánh nhau của ngươi quá nghiệp dư."
Tô Bằng nhìn Tôn Thế Giai bởi vì đầu thiếu dưỡng khí mà hôn mê, nói.
Đem Tôn Thế Giai đã hôn mê thả xuống mặt đất, Tô Bằng trước tiên kiểm tra súng lục trong tay một chút, là sản phẩm trong nước, súng ngắn kiểu 54.
“Súng của cảnh sát?"
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Đè chốt an toàn xuống, lấy băng đạn ra, Tô Bằng phát hiện, trên chuôi súng lục này có một viên đạn, bên trong băng đạn có bảy viên đạn đã bắn.
Định thần lại, Tô Bằng cất kỹ khẩu súng này, sau đó ở trong kho hàng tìm một sợi dây thừng, trói chặt Tôn Thế Giai lại.
Sợi dây thừng này buộc vô cùng có kỹ xảo, bảo đảm Tôn Thế Giai không cách nào có thể dựa vào tự bản thân mình mà trốn đi được đồng thời cũng hạn chế năng lực hành động của hai chân hắn.
Mà còn Tôn Thế Giai, thì còn chưa có tỉnh lại, Tô Bằng liền lục soát người hắn.
Từ trên người của hắn, Tô Bằng tìm được một máy di động, một băng đạn dự bị cho súng 54 để lắp đạn. Một ít hộp đạn mười lăm viên, còn có một giấy chứng nhận.
Thấy biểu tượng tấm khiên và bông lúa mạch trên giấy chứng nhận kia, lại mở ra bên trong, thấy ảnh chụp cùng với tên của Tôn Thế Giai, Tô Bằng vuốt vuốt cái trán, lẩm bẩm:
“Hóa ra là cái ngành này sao..."
Giấy chứng nhận này, đúng là giấy chứng nhận cục an toàn quốc gia của Hải Thị.
Tô Bằng xoa xoa đầu, suy nghĩ một lát những tin tức mà mình biết về cái ngành này.
Trong ấn tượng của dân chúng, ngành này giống như 007 hoặc đặc công, tràn đầy sự thần bí, giống như đang ẩn núp trong bóng đêm, một ngành rất thần bí.
Nhưng Tô Bằng cũng nhiều ít biết rõ một số tình huống thực tế.
Trên thực tế cái ngành này ở thời đại hòa bình, cũng không thần bí như người ta vẫn tưởng như vậy, cũng giống như những ngành khác, đều đi làm, thậm chí so với một số ngành khác mà nói còn tốt hơn nhiều.
Người trong ngành này, lúc bình thường không có chuyện gì làm cầm tiền lương không ít, thành viên trong ngành bình thường mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian sống phóng túng, trên thực tế không ít người cũng làm như vậy, tóm lại xem như là một ngành tiêu xài rất xa hoa trong chính phủ.
Em họ Tô Duy Uy của mình năm đó có một ý định là tiến vào ngành này sống phóng túng xa hoa, kết quả lão tử của hắn không đồng ý, liền quấy rối giấy thông báo tuyển dụng của hắn khiến hắn đi vào bộ đội.
Trong bằng hữu của Tô Duy Uy, có mấy người là người trong ngành này, Tô Bằng cũng nghe được Tô Duy Uy không ít lần khoác lác, cho nên biết được một số tình huống.
Nhưng đây chỉ là mặt ngoài.
Chân chính của ngành này tuyệt đối rất cường đại, nhất là ở dân gian lại càng có các loại hào quang thần bí.
Tin tức mà Tô Bằng biết về ngành này phần lớn đều là từ Tô Duy Uy mà ra, đối với mấy cái tình hình thực tế đằng sau những tin đồn này, hiểu biết cũng không phải là nhiều lắm.
Nhìn Tôn Thế Giai, nhìn nhìn lại giấy chứng nhận biểu tượng tấm khiên và bông lúa mạch trên tay mình, Tô Bằng lắc đầu, sau một lúc lâu nói ra một câu:
“Đặc công sao, cuối cùng lại bắt được một con còn sống..."
...
Từ trên người Tôn Thế Giai, sau khi đã lấy được giấy chứng nhận, Tô Bằng cũng mất đi hứng thú tiếp tục đề ra nghi vấn với Tôn Thế Giai, giấy chứng nhận này không giống như là giả, Tô Bằng cũng chẳng có suy nghĩ làm chút chuyện xúc phạm người có quyền thế lớn nhất là đối với cơ quan bạo lực của quốc gia, người này bây giờ tương đối giống như củ khoai lang nóng phỏng tay, cho nên Tô Bằng liền thả lại giấy chứng nhận vào người hắn, giả bộ như không thấy được, sau đó đem hắn ném vào trong kho hàng, tự mình trở lại phòng bảo vệ, đi nghiên cứu máy chủ.
Trở lại phòng bảo vệ, trong lòng Tô Bằng suy nghĩ:
“Tôn Thế Giai này, lại là người trong ngành này... Nói như vậy, thì là lực lượng của quốc gia đã tham dự hay sao? Hay là hành động cá nhân của một số người trong ngành này?"
Suy nghĩ một lát, Tô Bằng vẫn không có đưa ra kết luận, nhưng bây giờ thật sự không tiện hỏi Tôn Thế Giai, nếu hắn quả thật chứng tỏ thân phận, mình nên phối hợp với hắn hay là không phối hợp đây?
Tóm lại, không thể đem hắn diệt khẩu nhỉ?
Củ khoai lang nóng phỏng tay này, Tô Bằng đã không có ý định xử lý, Tô Bằng thậm chí đang nghiêm túc tự hỏi có nên đem chuyện này nói cho ông nội của mình, thế cục bây giờ, có chút phức tạp.
Vào lúc này, trên Laptop của Tô Bằng chợt hiện lên một tiếng tít tít.
Tô Bằng xoay người, tra một chút tin tức trong máy vi tính.
“Tiền ngươi muốn cùng với phương thức trả tiền chúng ta đã chuẩn bị xong, khi nào thì xác định giao dịch?"
Trên máy vi tính truyền đến tin tức như trên.
“Những người áo xám này thật sự rất gấp gáp nha..."
Nhìn tin tức trên máy vi tính, Tô Bằng lẩm bẩm nói...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.