Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 102: Đại sảnh trang chủ




Kiếm đao Long Tuấn tràn ngập lực lượng, lại đầy đủ lăng liệt, mặc dù là Lăng Thiên một chọi một, cũng chưa chắc có thể đánh thắng được Long Tuấn, lúc này bị ba người Tô Bằng Long Tuấn cuốn lấy, lập tức hoảng loạn lên, toàn thân sơ hở, đảo mắt khiến cho thư sinh kia thừa dịp loạn lại đâm hai kiếm!
"Còn nhìn cái gì? Mau tới giúp đỡ!"
Lăng Thiên bối rối nắm lấy thiết thương, càng đánh càng lui về phía sau, vừa lớn tiếng gọi vào, lúc này, chỉ nghe sau lưng hắn, vang lên một thanh âm của nữ nhân, nói:
"Ngươi bình thường không phải mắt cao hơn đầu sao? Bây giờ cũng có lúc cầu đến chúng ta?"
Nói chuyện, chính là nữ nhân vừa vặn chạy đến, trong tay nắm lấy cái roi đầy gai nhọn kia.
"Đã là lúc nào? Còn đấu võ mồm! Thứ Xà, đi giúp Lăng Thiên!"
Sau lưng nữ nhân, tên nam nhân cầm trong tay đồng giản kia hô to, người này tựa hồ rất có uy tín trong Cổ Kiếm sơn trang, nữ nhân kia nghe xong, hừ một tiếng, mặc dù biểu đạt bất mãn, nhưng vẫn cầm roi dài trong tay vung trước, cuốn lấy thư sinh chừng 30 tuổi kia.
Thư sinh này vung kiếm, đẩy roi dài ra, lại cảm giác roi dài này nặng hơn roi thường không ít, không giống như là roi da ngược lại giống như là kim loại, mà gai nhọn bên ngoài, cũng cạ trường kiếm trong tay mình rung động sa sa, nếu không phải quán chú nội lực cầm trường kiếm này, thật đúng là dễ dàng bị roi dài kia đoạt kiếm từ trong tay đi.
Cảm giác được điểm này, hắn cũng không dám xem thường nữ nhân kia, miệng gọi một tiếng:
"Yêu nữ nhận lấy cái chết!"
Liền xách trường kiếm, vọt tới nữ nhân kia, muốn cận thân thủ thắng.
"Ngươi hơi lui chút, ta muốn dùng Áo Nghĩa."
Long Tuấn cùng Tô Bằng phối hợp công kích Lăng Thiên, đột nhiên nói, kiên nhẫn của Lăng Thiên kia rất mạnh vượt ngoài ý liệu, hai người mặc dù mỗi lần làm bị thương hắn, nhưng lại không thể khiến hắn mất đi chiến lực, lúc này Long Tuấn thấp giọng nói với Tô Bằng một tiếng.
Tô Bằng nghe xong, lập tức nghĩ tới hai ngày trước khi giết đoàn xe Cổ Kiếm sơn trang, Ngụy Sơn cùng Hoàng Yến Quân xuất ra đao pháp kiếm pháp loại phạm vi sát thương lớn kia, lập tức hiểu ý, chân khựng lại, lui về phía sau hai bước.
Long Tuấn thấy, đột nhiên trong tay vung đao lên, kiếm đao cầm trong tay cắm vào trong vỏ đao, lộ ra không môn phía sau lưng, cho Lăng Thiên kia.
Lăng Thiên thấy, mặc dù cảm giác có chút dị thường, nhưng rõ ràng lúc này là một cơ hội công kích cực tốt, ngăn lại cũng sử dụng một chiêu, chỉ thấy trường thương trong tay hắn vung mạnh, phát ra thanh âm gào thét, khiến người ta mơ hồ có một loại cảm giác độc xà sắp sửa cắn người, sau đó quát một tiếng:
"Độc Long thứ!"
Theo tiếng nói, cả người hắn đều nhảy đến không trung, người thành một tuyến thẳng tắp, từ không trung cực tốc đâm về phía Long Tuấn!
"Tam yến hồi tường trảm!"
Vào lúc thiết thương của Lăng Thiên sắp đâm vào trên người Long Tuấn, Long Tuấn đột nhiên từ trong vỏ đao rút kiếm đao ra, Tô Bằng chỉ thấy không trung hiện lên một đao bắn tia lửa hình tròn, Long Tuấn quay người rút một đao, đã bổ vào trên mũi thương của thiết thương Lăng Thiên.
"Ngươi xong rồi!"
Lăng Thiên nhe răng cười lớn, thân thể của hắn càng thêm phát lực, đột nhiên xoay tròn, lực lượng đầu thương bởi vì thân thể hắn xoay tròn càng hung hiểm hơn, một đao kia của Long Tuấn tựa hồ không thể mở thế công của hắn.
Nhưng mà, công kích của Long Tuấn cũng không dừng lại!
Người bình thường sau khi bổ ra một đao, cước bộ đều khựng lại, nhưng mà sau khi Long Tuấn bổ ra một đao kia, không ngờ tiến lên nửa bước, quay người lại bổ ra một đao.
Một đao kia, không biết là nguyên lý gì, mà còn mạnh hơn cả đao đầu tiên, một tia lửa hiện lên, thân hình Lăng Thiên bay trên không trung, lại bị bổ trở về!
Lúc này còn chưa chấm dứt, thân thể Long Tuấn lại tiến lên nửa bước, vóng sáng xẹt qua trên đao của hắn còn chưa tiêu tán, liền phản phương hướng lại bổ ra một đao.
"A!"
Lăng Thiên bị quét trên không trung, chỉ có thể vội vàng dựng thẳng cán thiết thương ngăn cản kiếm đao Long Tuấn hạ xuống, nhưng mà thiết thương kia, không ngờ rắc một tiếng bị đoạn, có điều Lăng Thiên kia lại sử dụng khinh công tránh né về phía sau một chút, chỉ nghe hắn kêu thảm một tiếng, mặc dù tránh được vận mệnh bị chặt đứt đôi, nhưng thân thể lại không ngừng đổ máu, hắn kêu to, thi triển khinh công, liền bỏ chạy ra sau trang.
"Hắn bị thương rất nặng?"
Tô Bằng ở sau lưng Long Tuấn, hỏi hắn, Long Tuấn gật đầu, nói:
"Hắn nửa đời sau, đều không thể làm nam nhân nữa."
Triệu Thu mời họp mặt nhân sĩ giang hồ, còn cả thành viên tổ Long Nha, dần dần chiếm thượng phong, áp chế cao thủ trong Cổ Kiếm sơn trang, bức bọn họ không ngừng tới giữa Cổ Kiếm sơn trang, trên mặt đất, đã nằm xuống ba bốn mươi cổ thi thể, đều là trang đinh của Cổ Kiếm sơn trang.
"Kiên trì! Sử dụng trường thương, bày trận đón đánh những kẻ khốn này!"
Đại hán đầu mục cầm trong tay đồng giản của Cổ Kiếm sơn trang kia, la lớn, trang đinh Cổ Kiếm sơn trang còn đang không ngừng ùa lên, chỉ là những người này tới bây giờ, cũng không phải quân lính tản mạn đơn thuần, mà là một tổ bảy người năm người, mỗi tổ chí ít có ba trang đinh nắm lấy trường thương, còn có hai người nắm lấy đoản đao, tạo thành trận thế, từ xa đã dùng trường thương đâm tới bọn người Tô Bằng, bọn người Tô Bằng nếu lấn thân công kích khoảng cách gần, hai người sử dụng đoản đao kia sẽ tiến lên chém, sau đó lại dọn ra khoảng cách, khiến quân trường thương lần nữa nắm giữ tiết tấu công kích.
"Đây là Kháng Oa trận của Uy Kế Quang?"
Tô Bằng thấy, lập tức nhớ tới chiến pháp này, mặc dù không biết thế giới này có giặc Oa và Uy Kế Quang hay không, bây giờ trận pháp mà những trang đinh này dùng, lại chính là loại biến chủng của trận pháp kháng Oa nổi danh.
Trận pháp này vừa ra, tình huống lập tức nghịch chuyển, bọn người Tô Bằng, không còn biện pháp xông lên dễ dàng nữa, mà trận pháp võ công của những trang đinh này đều từng luyện tập, phối hợp vô cùng ăn ý, khiến bọn người Tô Bằng không cách nào nhanh chóng phá vỡ trận thế bọn họ.
Tô Bằng nhìn thoáng qua, người phe mình, đã có người trên thân có không ít vết thương, có điều trong trò chơi, nội lực chỉ cần không hao hết, thể lực mọi người vẫn có thể giữ rất lâu, tạm thời không sa sút.
Phe Tô Bằng tiến công, còn cả kháng Oa trận do trang đinh tạo thành, không ngừng tiến hành đánh giằng co, trong lúc nhất thời ai cũng không làm gì được được ai.
"Tổ Long Nha chuẩn bị! Gần được liền phóng Áo Nghĩa!"
Vạn Phong la lớn, người tổ Long Nha gật đầu, không ít người bắt đầu nhắm cơ hội, chuẩn bị phóng Áo Nghĩa tất sát.
"Long Tuấn! Ngươi còn Áo Nghĩa không? Kiếm pháp của ta lực phòng ngự không tệ, gần như có thể khiến ngươi đột tiến vào trong trận thế của những trang đinh đó!"
Tô Bằng nhìn tình huống, hô với Long Tuấn bên cạnh.
"Ừm! Ta còn ba bốn Áo Nghĩa chưa phóng, nếu ngươi có thể phòng ngự trường thương của bọn họ, ta liền đột tiến đi phóng Áo Nghĩa tất sát."
Long Tuấn đáp lại, Tô Bằng la lớn:
"Tốt!"
Nói xong, liền sử dụng Bán Thức kiếm pháp, đột ngột xông vào kháng Oa trận do trang đinh Cổ Kiếm sơn trang tạo thành.
Lực phòng ngự của Bán Thức kiếm pháp của Tô Bằng có thể nói trác tuyệt, mặc dù không phải một chọi một, đối mặt bốn năm thanh trường thương của đối phương, vẫn như cũ có thể làm chủ phòng ngự, bán kính phòng ngự của Bán Thức kiếm pháp rất lớn, thành hình tròn, phòng ngự trường thương đối phương, mà Long Tuấn, cầm trong tay trường đao, nhanh chóng xông vào.
Tô Bằng cũng tiến lên cận thân, đao của hai trang đinh sử dụng đoản đao trong trận thế đối phương đã chém tới, Tô Bằng thi triển kiếm pháp ảo diệu, dám gánh cả vũ khí của bảy người đối phương.
"Phong quyển tàn vân!"
Vào chính lúc này, Long Tuấn chợt quát to một tiếng, chỉ thấy kiếm đao của hắn phảng phất lốc xoáy, đại khai đại hợp, Tô Bằng có thể nhìn qua, chỉ là ánh đao đầy mắt, những ánh đao này, một mảnh nối thành một mảnh, giống như là một đám mây đao do ánh đao tạo thành, xông vào trong trận thế do bảy tên trang đinh tạo thành.
Lập tức, chỉ thấy huyết quang đầy trời, còn cả phần cụt tứ chi bay lên không trung, sau đó chính là bọn trang đinh rú thảm, đợi đến khi Áo Nghĩa của hắn phóng thích xong, Tô Bằng nhìn lại trên mặt đất, chỉ thấy đầy đất đều là tay cụt chân gãy, còn có một hai trang đinh chưa chết hẳn, dùng thân thể không còn cánh tay chống trên mặt đất, tựa hồ còn muốn thoát đi.
Tô Bằng thấy cảnh như vậy, không khỏi thở dài, tiến lên hai kiếm, kết liễu tánh mạng của hai trang đinh này, đồng thời cũng thu hoạch hơn một trăm điểm kinh nghiệm thực chiến.
Mà đổi thành mấy chỗ khác, người tổ Long Nha liên tục thi triển Áo Nghĩa, vài tổ trang đinh biết sử dụng Kháng Oa trận đều bị đồ sát hầu như không còn, mà cũng không phải tất cả trang đinh Cổ Kiếm sơn trang đều biết dùng loại trận thế này, trang đinh đằng sau một mặt có lẽ không biết dùng trận thế này, mặt khác cũng là bị giết bể mật, mặc dù có một số cao thủ đầu lĩnh trong trang quát lớn khiến bọn họ vọt lên trước, những trang đinh này vẫn chậm rãi lui về phía sau cả đám, rất nhanh, đội ngũ bọn người Tô Bằng, đã đẩy mạnh đến gần đại sảnh trang chủ của Cổ Kiếm sơn trang.
Từ khu vực này đẩy mạnh đến gần đại sảnh trang chủ, mọi người đột nhiên cảm giác phía trước trở nên thoáng đãng, hóa ra trước đại sảnh trang chủ của Cổ Kiếm sơn trang, có một sân rộng diện tích gần bốn năm trăm thước vuông, có thể là để trang chủ Cổ Kiếm bình thường dùng luyện võ, lúc này bọn người Tô Bằng đẩy mạnh đến nơi đây, lập tức cảm giác được áp lực thoáng cái nới lỏng không ít.
"Cung tiễn thủ đâu! Bắn bọn họ!"
Ở trong cao thủ Cổ Kiếm sơn trang, tên cao thủ dùng đến đồng giản kia la lớn, võ công hắn không kém, một người gánh hai ba tên cao thủ tổ Lang Nha, mà chỉ thu một chút vết thương nhẹ mà thôi, lúc này hắn la lớn.
Phía sau, có chừng hai mươi người của Cổ Kiếm sơn trang, cầm mũi tên trong tay, chạy tới, ở phía xa liền nhắm bọn người Tô Bằng mở cung bắn tên, cũng không để ý còn có một số trang đinh thôn trang đang cùng bọn người Tô Bằng dây dưa, chỉ nghe tiếng kêu loạn, nhóm cung tiễn thủ này làm bị thương hai nhân sĩ giang hồ, còn ngộ sát mấy tên trang đinh, có điều tổ Long Nha thường xuyên tấn công phó bản, đối phó loại công kích từ xa này sớm đã có kinh nghiệm, lại không có người bị thương, Vạn Phong tổ chức người thành một đoàn, cùng phòng ngự mũi tên phóng tới.
Tên mà đám cung tiễn thủ kia mang tựa hồ cũng không nhiều, bắn một hồi, thấy hiệu quả quá nhỏ, cao thủ sử dụng đồng giản kia hô một tiếng:
"Ngừng bắn! Chỉ ngắm chuẩn bọn họ là được!"
Trang đinh cung tiễn thủ phía sau, lại bắn rải rác mấy mũi tên, liền ngừng bắn, mũi tên khoát lên trên dây, ngắm chuẩn bọn người Tô Bằng.
Hai bên trong lúc nhất thời, lâm vào giằng co.
Trong nhân sĩ giang hồ mà Triệu Thu mời đến, người cầm trong tay búa lớn hai mặt kia, trùng sát mạnh nhất, xuất lực nhiều nhất, nhưng khinh công thân pháp lại không quá tốt, vừa rồi trong một hồi bắn loạn, sau vai cánh tay hắn đều trúng một mũi tên, có điều người này dũng mãnh, bảo thư sinh kia đem hai mũi tên bổ xuống, vẫn xách búa lớn, lúc này chỉ nghe hắn cao giọng quát:
"Cẩu tặc Cổ Kiếm! Ra ngoài nhận lấy cái chết!"
Ngay khi hai bên giằng co, Tô Bằng thấy, đại sảnh trang chủ mà những trang đinh cao thủ Cổ Kiếm sơn trang thủ hộ, cửa đột nhiên két một tiếng mở ra, chỉ thấy trong đó đi ra hai người, một trong số đó hai mắt sáng ngời, nhìn bọn người Tô Bằng phía dưới, người kia nói:
"Người nào, cũng dám xông vào Cổ Kiếm sơn trang ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.