Trò Chơi Tận Thế

Chương 114: Quyết liệt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kt quả hình ảnh cho tokbokki
Điều càng khiến Tiểu Tuyền phát điên hơn nữa là chẳng chỉ Lâm Việt, Phong Mặc và Lâm Dương Dương không để ý tới cậu ta, ngay cả con tin của cậu ta cũng rất bình tĩnh!
Vài câu trấn an vừa rồi của Lâm Việt rất có sức nặng. Anh muốn bà lão tin tưởng vào khả năng chữa trị của Lâm Dương Dương, mà bởi đã chứng kiến cô sử dụng năng lực trước đó, bà đích xác cũng biết cô có thể làm được.
Chỉ với bản lĩnh của Tiểu Tuyền, trong vòng ba phút tuyệt đối không thể giết được hai vợ chồng già, thậm chí muốn giết một người cũng khó. Chỉ cần hai người còn một hơi thở, Lâm Dương Dương sẽ cứu sống được họ.
Về việc này, bà lão da trắng rất hiểu, phải nhẫn nhịn vì đại cục.
Bà lão cười híp mắt nhìn Tiểu Tuyền, nói vài câu tiếng Anh. Bà nói rất dễ nghe, Tiểu Cơ và Tiểu Tuyền nghe một lần đã hiểu, đại ý rằng “Cô cậu đừng đùa, Lâm sẽ nổi giận”.
Cũng không biết “Lâm” trong miệng bà là chỉ Lâm Việt hay Lâm Dương Dương.
Mà chẳng cần biết liệu họ có tức giận hay không, ngược lại bây giờ Tiểu Tuyền đang giận sôi gan!
Quá coi thường người khác rồi đấy!
Tiểu Tuyền liếc mảnh sứ vỡ trong tay, ý thức được tuy thứ này có thể giết người, nhưng lại không thể khiến kẻ khác e sợ.
Là bởi thế mà bị Lâm Việt coi thường sao?
Năng lực thẻ luân hồi của cậu ta trái lại có chút sức uy hiếp, có điều…
Vừa rồi cậu ta đã thử, nhưng mấy tên tí hon kia đều không chịu nghe lời. Mục đích của cậu ta cũng không phải là ép những người khác vào đường chết, khi con rối lửa chuẩn bị phóng hỏa đốt phòng, cậu ta vội vàng thu chúng lại, tránh cho một đuốc thiêu chết cả đám.
Nghĩ đến thứ năng lực không khống chế nổi của mình, Tiểu Tuyền càng thêm tức tối!
Tiểu Cơ khổ sở nhăn nhó, giơ tay chọc chọc bạn trai: “Hay là thôi đi… Thật ra chúng ta làm vậy cũng chẳng ích gì, chỉ tự khiến mình ngột ngạt.”
Nói thực, cô ta cảm thấy có chút thất vọng.
Cô ta vốn cho rằng “làm việc lớn” của Tiểu Tuyền là cướp thẻ luân hồi của hai ông bà già rồi bỏ chạy, hoàn toàn rời khỏi sự bảo vệ của Lâm Việt, một mình dẫn cô ta đi thực hiện nhiệm vụ. Đó mới là chuyện mà “anh hùng” trong tưởng tượng của cô ta nên làm.
Kết quả, Tiểu Tuyền chỉ tính toán dùng cách uy hiếp đôi vợ chồng già để mặc cả địa vị cho bản thân. Nói cho cùng, cậu ta vẫn không có dũng khí để độc lập sinh tồn, vậy nên mới một mực yên lặng chịu nhịn Lâm Việt và Phong Mặc.
Phong thái không mấy đường hoàng này cách “anh hùng” trong ảo tưởng của Tiểu Cơ khá xa. Cô ta còn tưởng với năng lực chỉ huy tác chiến trong game của Tiểu Tuyền, trong thực tế cậu ta cũng không kém cỏi lắm mới phải.
Nhưng giờ xem ra… Cuối cùng chỉ là lý luận suông.
Tiểu Cơ không nhìn nổi nữa, nắm lấy tay Tiểu Tuyền cầu xin: “Ông xã, chúng ta lấy thẻ của hai người da trắng này rồi đi thôi, chỉ cần có anh ở đây thì em không sợ.”
Kết quả, cái mà cô ta nhận lại là vẻ mặt hèn mọn của Tiểu Tuyền: “Cô thôi đi được rồi đấy!! Với cái gan thỏ ấy của cô, ai dẫn theo cô cũng đều nặng nợ! Tôi đưa cô đi? Cô không sợ nhưng tôi sợ cô hại chết tôi luôn!”
Thái độ của Tiểu Tuyền khiến trái tim Tiểu Cơ lạnh ngắt.
Cô ta chợt nhớ tới lúc trước khi bản thân ngất xỉu từng nhận hai cái tát, hai cái tát rất hung dữ.
Bây giờ nhìn bộ dạng ghét bỏ của người đối diện, hai gò má vốn đã bớt sưng đỏ lại nhói đau.
Tiểu Cơ cố gắng nặn ra một nụ cười: “Ngày xưa em livestream, anh còn khen vẻ mặt em lúc sợ ma rất đáng yêu, với lại em…”
Cô ta đã cố gắng vượt qua bản thân mà, cô ta biết mình cứ như vậy không ổn, cô ta đang cố gắng thay đổi mà!
Còn chưa kịp thanh minh ra miệng, đôi mắt trợn trắng và lời trào phúng của Tiểu Tuyền đã chặn đứng cô ta: “Lúc ấy khen không phải để cô giữ nguyên đặc trưng, tiếp tục hút fan à?! Cũng vì cô chơi trò chơi kinh dị mà sợ đến kêu ầm ĩ lên, động tí ngất xỉu mới có mấy chục nghìn người xem cô livestream đấy biết không?! Cô tưởng là cô xinh thật chắc? Cô bị ngu à? Thật ra fan của cô chỉ xem cô như con ngốc, chả lẽ cô não ngắn không tự biết mình có tài cán gì không à?! Ngày xưa vờ ngớ ngẩn có người cho cô tiền tiêu, giờ còn vờ ngớ ngẩn thì thằng mẹ nào thèm quan tâm cô! Biết thời biết thế đi, đồ đần!”
Cách nói chuyện thường ngày của Tiểu Tuyền vẫn vậy, Tiểu Cơ nghe cậu ta văng tục thô lỗ nhiều đến nhàm tai, từ lâu đã không buồn để tâm nữa, có thể nhẫn nhịn cơn cáu kỉnh của cậu ta.
Nhưng giờ khắc này, cô ta bỗng nhiên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về một vấn đề…
Người này thật sự yêu mình sao?
Hai người họ đều có khuyết điểm rất lớn, nhờ livestream mà quen biết rồi yêu nhau, thường xuyên cùng chơi game, tán gẫu qua lại, ở bên nhau rất vui vẻ, thỉnh thoảng xúc phạm vài câu cũng không hề gì.
Thế mà từ sau khi tới cái Thế giới luân hồi này, Tiểu Tuyền dường như càng lúc càng ghét cô ta.
Mà đối với cô ta, những lời bạn trai nhục mạ mình cũng trở nên không thể chấp nhận nổi.
Cái gọi là hoạn nạn thấy chân tình có lẽ chính là chỉ điều này?
Chia cách nảy sinh từ vết nứt nhỏ, tình cảm bắt đầu rạn vỡ.
Tiểu Cơ bỗng có chút tuyệt vọng, bắt đầu lâm vào ngõ cụt.
Cô ta lần nữa hỏi Tiểu Tuyền, thái độ còn nghiêm túc hơn trước: “Anh thật sự không dẫn em đi?”
Tiểu Tuyền trợn tròn hai mắt: “Tôi dẫn cô đi nộp mạng hả? Cô bị điên à?! Có giỏi thì tự mình cút đi! Đừng có mẹ nó ở đây quấn lấy tôi đòi theo!”
Tiểu Cơ kinh ngạc nhìn bạn trai rồi lại liếc nhìn phía ngoài cửa, hoảng sợ.
Cô ta quả thật không dám.
Vừa rồi khi hai anh em Lâm Việt gặp lại nhau, những gì Lâm Dương Dương nói cô ta đều nghe thấy cả.
Thẻ chữa trị của Lâm Dương Dương có thể bảo đảm người mới trong đoàn được an toàn, chỉ cần đi theo cô thì cơ bản sẽ không chết.
Nhưng nhóm của cô lại thiếu mất hai người.
Hai người mới kia không tin tưởng năng lực của một cô nhóc vị thành niên, ngay từ đầu đã không theo Lâm Dương Dương vào nhà ma mà tự mình bỏ đi. Kết cục, vào thời khắc nhà ma bị dây leo trói kín, Lâm Dương Dương nhận được tin báo tử của họ, nguyên nhân cái chết là “Bị sinh vật không rõ tập kích trong bóng đêm”.
Nhớ tới lời kể của Lâm Dương Dương, Tiểu Cơ siết chặt nắm tay, vẻ mặt sợ hãi.
Trong bóng đêm… sinh vật không rõ…
Hai cụm từ này kết lại chính là nỗi sợ hãi trí mạng nhất của cô ta.
Thấy bộ dạng kinh hoảng kia, Tiểu Tuyền càng thêm bực bội: “Sợ rồi hả? Sao không làm màu tiếp đi! Tiếp tục giả vờ ấy! Con mẹ nó cô mau cút đi!”
Nước mắt của Tiểu Cơ không kìm nổi nữa, nháy mắt trào ra. Trong cơn tức giận, máu nóng xông lên khiến cô ta quên cả sợ hãi, gào to: “Cút thì cút!”
Cô ta trước giờ chưa từng xích mích với Tiểu Tuyền, hôm nay rốt cuộc lần đầu tiên trở mặt.
Tiểu Cơ lục tìm thẻ luân hồi của hai vợ chồng già, dung hợp thẻ của bà lão da trắng, nâng cấp thẻ của mình lên cấp hai rồi cất kỹ thẻ của ông lão.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Tuyền, Tiểu Cơ đầu không ngoảnh lại bước vào màn đêm.
Tiểu Tuyền im lặng một lát, sau đó xem thường bĩu môi, lẩm bẩm tự nói: “Chỉ có lá gan ấy mà còn bày đặt làm trò, giỏi lắm thì cút được ba phút là phải về thôi…”
Tuy bà lão da trắng không biết tiếng Bàn Cổ nhưng có thể nhìn ra hai người họ đang cãi cọ, cũng biết Tiểu Cơ bỏ đi như vậy lành ít dữ nhiều. Bà ta nhíu mày, không nhịn được khuyên Tiểu Tuyền: “Đi tìm cô ấy đi, bên ngoài nguy hiểm lắm.”
Tiểu Tuyền liếc nhìn bà lão, hiểu mà không đáp.
Lát sau, Lâm Việt, Phong Mặc và Lâm Dương Dương đã hoàn thành nhiệm vụ, mang theo tất cả các mảnh xác trở về phòng khách.
Nhưng Tiểu Cơ vẫn chưa trở về.
Lâm Việt vừa vào phòng đã thấy Tiểu Tuyền đang đờ người nhìn bóng đêm ngoài cửa, không thấy Tiểu Cơ. Bởi trước đó đã nghe tiếng bọn họ cãi nhau, anh lập tức phát hiện có chuyện bất thường, chất vấn: “Tiểu Cơ đâu?”
Tiểu Tuyền trừng anh: “Cô ấy bất mãn với các anh, chạy rồi!”
Cậu ta căn bản không hề ý thức được vấn đề của bản thân, còn tưởng Tiểu Cơ bỏ đi là vì không chịu nổi “bạo quyền” của Lâm Việt.
(*Bạo trong bạo lực, quyền trong uy quyền.)
Bà lão da trắng vội báo cho Lâm Việt biết thẻ luân hồi của mình và chồng đều đã bị Tiểu Cơ cướp mất.
Nghe vậy, Lâm Việt chỉ cảm thấy có chút đau đầu, thở dài một hơi. Hai người này rốt cuộc muốn làm gì?!
Tuy nói Tiểu Cơ cũng là một “cục nợ”, nhưng nếu có thể lựa chọn thì anh càng mong Tiểu Tuyền biến đi hơn! Dù sao Tiểu Cơ vẫn tương đối hợp tác, còn tên Tiểu Tuyền này diễn cả một vở tuồng đe dọa mà chẳng hiểu muốn gì.
Tiểu Cơ đã chạy, sống chết chưa biết, có điều xác suất chết không rõ nguyên nhân là rất cao. Để hoàn thành nhiệm vụ dẫn người mới, anh phải cam đoan Tiểu Tuyền an toàn, đây là số điểm cuối cùng anh có thể giữ.
Mặc dù trong lòng nén đầy khó chịu với Tiểu Tuyền, Lâm Việt vẫn vừa nhanh nhẹn giúp Lâm Dương Dương xếp thi thể vừa hỏi cậu ta: “Rốt cuộc các cậu không hài lòng chuyện gì? Nói.”
Lâm Dương Dương đứng một bên cũng lạnh lùng nhìn tên thanh niên gầy yếu.
Phong Mặc mỉm cười đảo mắt qua đỉnh đầu cô.
Cô nhóc này mặt mày thì vô cảm, trên “bảng tin” thì trong vòng mấy phút vừa rồi đã mắng Tiểu Cơ Tiểu Tuyền đến 800 lần.
Còn bây giờ, trên đầu cô chỉ còn lại một dòng chữ duy nhất lặp đi lặp lại cuộn lên, thể hiện rõ nét lòng quyết tâm và cơn tức giận…
[Tên kia mà dám đụng đến người của mình một cái, mình lập tức xông lên đánh hắn!]
[Tên kia mà dám đụng đến người của mình một cái, mình lập tức xông lên đánh hắn!]
[Tên kia mà dám đụng đến người của mình một cái, mình lập tức xông lên đánh hắn!]
“…”
Phong Mặc càng nhìn càng buồn cười, chỉ ba giây ngắn ngủi mà dòng chữ này đã nhảy lên trên đầu Lâm Dương Dương ít nhất vài chục lượt. Xem ra với tình hình hiện tại, đầy đầu cô chỉ có một ý nghĩ này thôi.
Phong Mặc chuyển đường nhìn từ Lâm Dương Dương sang phía Tiểu Tuyền, hắn khá tò mò về câu trả lời của cậu ta.
Từ khẩu hình có thể nhìn ra Tiểu Tuyền đang muốn chửi bậy, nhưng cậu ta lại cố nén lại, kiềm chế tính cách hung hăng của mình mà giảng đạo lý với Lâm Việt: “Tôi cảm thấy bạn anh không tôn trọng tôi, hơn nữa anh ta đánh tôi, tôi là người anh phải bảo vệ, đáng ra anh nên nghiêm phạt anh ta một chút mới đúng? Thế nhưng anh còn chả mắng một câu! Chẳng may tôi bị anh ta lỡ tay đập chết thì sao?”
Tiểu Tuyền chỉ thẳng Phong Mặc, hiển nhiên là muốn hắn phải chịu phạt một lần mới thỏa.
Lâm Việt cũng không ngẩng đầu, thoăn thoắt ghép thi thể: “Phong Mặc, xin lỗi cậu ta đi.”
Phong Mặc mỉm cười: “Tôi không muốn xin lỗi.”
Lâm Việt vẫn tập trung nhìn xuống: “Tôi đành bó tay. Cậu lấy đồng đội của em tôi để uy hiếp tôi cũng vô ích, tôi phải nhắc cậu một câu… Sức chiến đấu của em gái tôi cũng 30 điểm đấy.”
Nhìn vẻ bình thản của Lâm Việt và Phong Mặc, khuôn mặt hung ác của Tiểu Tuyền nhất thời xìu xuống phân nửa.
Cậu ta vốn định dựa vào cách đe dọa để giành chút tiếng nói, nhưng giờ xem ra cậu ta trong mắt Lâm Việt đích xác chẳng đáng mấy lạng.
Mà với Lâm Việt, kỳ thực từ đầu anh chỉ cảm thấy cặp tình nhân trẻ này rất phiền, nhịn một chút cũng có thể bỏ qua.
Thế nhưng trò khôi hài lần này đã khiến anh bắt đầu không muốn nhịn nữa.
Bắt chuẩn chớp mắt Tiểu Tuyền thả lỏng tâm lý, anh đột ngột mạnh mẽ tấn công, một chiêu chế ngự cậu ta!
Lâm Việt lấy dây thừng từ nhẫn không gian ra trói gô Tiểu Tuyền lại, dùng băng dính bịt miệng cậu ta rồi tịch thu luôn thẻ luân hồi. Anh thật sự chẳng thèm lãng phí thời gian nữa, chỉ coi cậu ta như một kiện hành lý.
Xếp xong thi thể, hồn ma Bạch Hinh Thiến lần nữa xuất hiện, phần việc của nhóm Lâm Dương Dương cũng hoàn thành, Thế giới luân hồi tự động hợp nhất nhiệm vụ của hai nhóm làm một.
Hiện tại họ sẽ cùng thực hiện nhiệm vụ của Lâm Việt – tìm bệnh viện của mẹ Bạch Hinh Thiến trong vòng 91 phút còn lại. Hình phạt cũng đã được gộp chung, nếu sau khi hết thời gian quy định mà họ vẫn chưa tới được bệnh viện, một người bất kỳ trong bốn người mới lập tức phải chết.
Cuối cùng thì hình phạt cũng đã được sửa đổi, giờ Lâm Việt và Lâm Dương Dương chỉ cần đảm bảo mạng sống của một người mới thì cả hai anh em đều không bị tính 0 điểm, sẽ không phải nhận mức phạt nặng nhất.
Cũng từ lúc này, tính mạng của Tiểu Tuyền và Tiểu Cơ đã không còn quan trọng như trước nữa.
Bởi Lâm Việt có thể lựa chọn bảo vệ cho đôi vợ chồng da trắng, họ rất hợp tác lại nhã nhặn hơn nhiều.
Tiểu Tuyền vốn dĩ có phần không phục, nhưng vừa nhìn thấy thông báo mới, cậu ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Tính mạng của cậu ta nằm trọn trong tay Lâm Việt, sống hay chết chỉ cần một câu của anh mà thôi.
Lâm Việt tất nhiên chẳng muốn quan tâm Tiểu Tuyền nghĩ gì, thời gian có hạn, anh không chần chừ nữa, kéo theo cái tên đã bị trói thành bánh chưng ra khỏi nhà ma: “Phong Mặc, dẫn đường.”
Phong Mặc mỉm cười đi trước.
Dưới sự hướng dẫn của Phong Mặc, đoàn người nhanh chóng tới được quốc lộ, tìm ra một chiếc xe có thể hoạt động.
Tài xế là Phong Mặc, hắn lái xe bon bon trong màn đêm đen tuyền, mỗi lần bẻ vô lăng đều không chút do dự, dường như đã sớm biết đích đến là đâu.
Lâm Việt vốn cho rằng họ có thể thuận tiện bắt gặp Tiểu Cơ dọc đường, thế nhưng cô ta chưa chết cũng không thấy kêu cứu, ven đường không một bóng người, hoàn toàn mất tích.
Tiểu Tuyền tựa hồ không mấy áy náy về chuyện của bạn gái, cậu ta vẫn ngồi ngay ngắn trên xe, tâm trạng suy sụp.
Hai bên quốc lộ không có đèn đường, đèn xe lờ mờ chỉ đủ rọi sáng một quãng ngắn phía trước, bởi vậy Phong Mặc cũng không chạy nhanh.
Hắn cứ đi thẳng, đi về hướng chuỗi ánh đèn nối tiếp phía xa.
Mà khi chiếc xe rốt cuộc chạm tới nơi có ánh sáng ấy, cảnh tượng hiện ra trước mắt họ lại không giống như trong tưởng tượng.
Bọn họ đã cho rằng đèn đường đại diện cho nơi có người sinh sống, nhưng tới gần mới phát hiện đây là một nghĩa trang.
Nghĩa trang được xây dựng trên núi, những ngọn đèn kia là đèn chiếu sáng đường đi trong khu mộ.
Ánh đèn rọi lên từng tấm ảnh trên bia đá. Người trong ảnh có mỉm cười cũng có điềm tĩnh, quét mắt nhìn qua một lượt hơn mười dãy mộ, dường như mỗi tấm hình đều đang nhìn chòng chọc mấy người bọn họ.
Nơi âm u này không phải điểm đến của họ, nhưng trong căn nhà giữa khu mộ có lẽ sẽ có một số thông tin, tỷ như bản đồ thành phố.
Lâm Việt lôi Tiểu Tuyền bị trói gô xuống xe: “Đi, theo tôi đi xem.”
Phong Mặc, Lâm Dương Dương và đôi vợ chồng da trắng cũng nối gót theo sau, cùng anh tiến về phía ngôi nhà nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.