Trò Chơi Sống Lại

Chương 1: Chương 1






Thời điểm Lăng Cửu Vi khôi phục lại ý thức, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là hình xăm giống hình cái nhẫn xuất hiện trên ngón trỏ tay trái của mình, nhìn kỹ hơn, nó giống như một con rắn đang ngoe nguẩy, cắn đuôi của mình........!Cái này làm cô nghĩ đến dải Mobius.
Lăng Cửu Vi vuốt nhẹ hình xăm vòng tròn, bên tai liền nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng nói: "Số 100666, hoan nghênh đến với trò chơi sống lại."
Cái cảm giác có người ghé vào tai mình nhẹ giọng lẩm bẩm, làm người ta có chút rùng mình.
Lăng Cửu Vi theo bản năng nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở bên trong một toa tàu điện ngầm, ngoài cửa sổ là một mảng đen nhánh.
Căn cứ vào sự chuyển động rung nhẹ, tàu điện ngầm vẫn đang đi về phía trước, chỉ là trong toa tàu trống rỗng này, chỉ có một mình cô.
Ánh sáng từ đèn sợi đốt khiến cô dần bình tĩnh lại.....!Lăng Cửu Vi nhớ rõ, lúc trước cô rõ ràng là đang ngồi trên một chiếc xe taxi, ký ức cuối cùng là chiếc xe tải to lớn xông tới trước mắt.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt không thể chịu đựng được, cùng một màu đỏ tươi trước mắt.....!
——— Sau đó, cho dù không chết, thì cũng tính là bị thương nặng......!
"Lăng Cửu Vi số 100666, vui lòng rút một tấm thẻ ban đầu ở trên không cho người mới."
Giọng nữ nhẹ nhàng lại vang lên bên tai, cắt ngang suy nghĩ của cô, mà trước mặt Lăng Cửu Vi cũng xuất hiện ba tấm thẻ.
Là mơ sao? Lăng Cửu Vi khẽ véo mình một cái....!A, rất đau, hình như không phải mơ.
"Hãy lựa chọn một tấm thẻ, nếu không thẻ sẽ biến mất sau 20 giây." Giọng nữ nhẹ nhàng lại một lần nữa nhắc nhở.
Mặc dù Lăng Cửu Vi không biết tấm thẻ này có công dụng là gì, nhưng vẫn chọn đại một tấm.
"Chúc mừng bạn rút được một tấm thẻ công cụ, đạt được một con dao phay.

Đạt được công cụ có thể đưa vào hệ thống không gian lưu giữ đồ! Hệ thống không gian lưu giữ đồ ở chỗ hình xăm ngón trỏ tay trái.
Ngay khi giọng nữ rơi xuống, trong tay Lăng Cửu Vi xuất hiện một con dao phay.
Dao phay trông không có gì đặc biệt, tay cầm màu đen.
Cô hạ hai phát, rất nhẹ, cũng không biết dao phay này là thật hay giả.
Ngay sau khi tâm trí Lăng Cửu Vi vừa động, dao phay liền tự động đưa vào giữa không gian lưu giữ đồ, Lăng Cửu Vi cũng dần có thể nhìn thấy không gian lưu giữ đồ của mình ước chừng 1 mét khối.
"Được! Xin chào."
Một nam sinh đi về hướng bên phải toa tàu, cậu ta trông chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, mặc đồng phục học sinh màu xanh biển.
Cậu ta có chút ngập ngừng nắm lấy lan can tàu điện ngầm, nói với Lăng Cửu Vi: "Xin hỏi.....!Chị gái có biết đây là đâu không?"
"Xin lỗi, tôi không biết, vừa tỉnh đã ở chỗ này." Lăng Cửu Vi lắc đầu nói, nhưng khi nghe được giọng nữ kia nói cái gì "trò chơi sống lại", trong lòng liền có dự cảm không lành.
"Em có thể ngồi cùng chị không?" Nam sinh mặt đỏ bừng chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh cô.
Cậu ta cũng là người ở một mình một toa, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh cả người, khó khăn lắm mới tìm được một người, cậu ta nghĩ chỉ cần ngồi bên cạnh cô, dường như cảm thấy an toàn hơn một chút.
"Chắc là có thể....." Lăng Cửu Vũ trả lời xong, liền đứng lên, "Nhưng tôi tính đi xem các toa tàu khác."
Nam sinh vừa mới chuẩn bị ngồi bên cạnh cô kia ngay tức khắc đứng thẳng người, lắp bắp nói: "Vậy thì, em cũng đi!"
Lăng Cửu Vi nhìn cậu ta một cái, mỉm cười gật đầu với cậu ta, tin tưởng xem cậu ta như người đồng hành.
"Em tên Hạ Tiểu Nam, học sinh cao trung thành phố A....!Nói đến cũng thật là xui xẻo, lúc đang chạy xe về nhà, phanh xe lại hỏng, kết quả lập tức rơi xuống hồ, em không bơi được, cũng chẳng có người qua đường nhìn thấy, cứ như vậy chết.

Kết quả trong nháy mắt, liền tới nơi này! Đúng rồi, em còn có một cây gậy bóng chày!"
Hạ Tiểu Nam tuy rằng cứ lải nhải nhắc mãi chuyện của mình nhưng vẫn theo sát Lăng Cửu Vi.
Lăng Cửu Vi thoạt nhìn mặc một cái áo tay dài màu be, một cái quần jean, mái tóc đen dài buộc cao thành đuôi ngựa, trông rất gọn gàng, chỉnh chu.
Cô không có mái, trán trơn bóng, đôi mắt như biết cười, làm cậu ta theo bản năng cảm thấy đây là một chị gái tốt tính.
Vì thế Hạ Tiểu Nam cười hì hì hỏi: "Chị gái này, chị tên là gì?"
Vừa gặp nhau liền đem chuyện của chính mình ra nói và hỏi thắc mắc, Lăng Cửu Vi cũng không có lời nào để nói.
Trong tình huống quỷ dị như vậy, trái tim còn lớn như vậy, cũng không có ai....!Trong lòng tuy rằng nghĩ vậy nhưng trên mặt Lăng Cửu Vi vẫn như thói quen trên mặt khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại mang theo sự cảnh giác và xa cách.
"Những người đã tỉnh trong toa tàu, nhanh chóng đến toa cuối cùng, tôi sẽ giải đáp nghi vấn của các người.
Đương nhiên các người cũng có thể lựa chọn không đến, như vậy tôi cũng không đảm bảo chốc lát khi xuống tàu điện ngầm, các người vẫn còn sống để tiếp tục tiến hành trò chơi sống lại."
Phỏng chừng là truyền phát tin của tàu điện ngầm, đột nhiên phát ra một đoạn lời nói như vậy, nghe ra là giọng của một người đàn ông trung niên.
Giọng điệu của hắn ổn định, nghe không ra cảm xúc, sau khi truyền phát tin xong, toàn bộ toa tàu lại một lần nữa rơi vào trạng thái yên lặng.
"Chị, chúng ta có đi không?" Hạ Tiểu Nam nhìn bộ dáng trầm tư của Lăng Cửu Vi, do dự hỏi.
Cậu rất muốn đi.....!Nhưng một mình đi đến toa cuối cùng, cảm thấy rất sợ hãi, chị gái này thoạt nhìn ôn ôn nhu nhu, có thể đi cùng cô thì tốt quá!
"Đi." Cô đáp lại một cách dứt khoát, sẽ rất mất thời gian nếu để cô tự mình khám phá tàu điện ngầm, đi nghe người nọ nói một chút cũng không sao.
Nếu người nọ muốn hại cô, cô trước hết sẽ đem dao phay ra, cứa vào cổ hắn.
"Thật tốt quá! Vậy thì, chị, chúng ta đi nhanh lên!" Hạ Tiểu Nam hoan hô một tiếng, cũng không vướng bận tên của Lăng Cửu Vi nữa, chỉ thân thiết gọi cô là "chị".
***
Khi hai người tới toa cuối cùng kia, trong xe đã có năm người ngồi, ba nam hai nữ.
Trong đó có một người đàn ông trung niên trong tay cầm một chiếc loa phóng đại âm thanh, chắc hẳn đó chính là người đàn ông đã truyền tin.
Hắn mặc chiếc áo sơ mi đen, vốn dĩ diện mạo trông cũng giống như một ông chú bình thường, nhưng bởi vì vết sẹo trên má phải, nên thoạt nhìn có chút hung dữ.
Ánh mắt Lăng Cửu Vi lần lượt lướt qua hai người đàn ông và hai người phụ nữ còn lại, mà bọn họ hiển nhiên cũng đang quan sát Lăng Cửu Vi và Hạ Tiểu Nam vừa mới tới.
Người đàn ông trung niên dường như kiểm lại nhân số một chút, khoanh tay mở miệng: "Thật tốt, các người cũng không ngu xuẩn lựa chọn tự mình hành động......!Trở lại chủ đề chính, hoan nghênh các người đến "trò chơi sống lại", tôi là Lư Lập Quân, trải qua ba lần "trò chơi sống lại", dẫn dắt hơn bốn lần người chơi "phó bản cho người mới", lần này tôi chính là người dẫn dắt các người hoàn thành phó bản cho người mới."
Hạ Tiểu Nam há miệng thở dốc, dường như muốn nói cái gì, nhưng bị Lư Lập Quân liếc mắt một cái, liền lựa chọn nuốt xuống những lời đang định nói vào trong bụng.
"Lúc tôi đang nói chuyện, các người tốt nhất đừng cắt ngang lời tôi nói.....!Tính tình của tôi không được tốt lắm." Lư Lập Quân từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, ngậm một điếu, tiếp tục nói: "Các người hẳn là ngoài ý muốn tử vong hoặc tự sát, hiện tại các người lại có được thêm một cơ hội sống."
Hắn nói, lại giơ tay vào trong túi áo sờ soạng một vòng rốt cuộc cũng tìm được bật lửa.d
Châm thuốc lá, đuôi thuốc lá xuất hiện vài vòng khói trắng, khiến mặt Lư Lập Quân có chút mơ hồ, hắn hít sâu một ngụm, tiếp tục nói: "Không ngừng tiến hành trò chơi sống lại, các người sẽ được cộng điểm tích lũy, còn có một số đồ khác.....!Hình xăm bên ngón trỏ tay trái có thể coi như dùng để lưu trữ đồ vật, mới bắt đầu là 1 mét khối, sau đó xét theo thực lực tăng lên của các người mà thay đổi.
Bây giờ, giới thiệu bản thân các người một chút đi."
"Tôi tên Hạ Tiểu Nam! Học sinh cao trung thành phố A! Thích chơi game và đọc sách." Hạ Tiểu Nam vừa nghe nói có thể nói chuyện, lập tức mở miệng bô bô, "Tôi nghe nói nơi này rất giống với tiểu thuyết vô hạn lưu a!"
"Đừng nói những lời vô nghĩa." Lư Lập Quân nói một câu liền khiến cho Hạ Tiểu Nam yên tĩnh lại, cậu ngậm miệng lại, chậm rãi gật đầu, làm mặt quỷ lộ ra nụ cười lấy lòng.
"Tôi tên Liễu Gia Duyệt, diễn viên múa nghệ thuật." Cô gái chậm rãi mở miệng nói, "Ý của anh là.....!Mặc dù chúng ta đã chết nhưng thông qua trò chơi sống lại có thể sống lại lần nữa?"
Dáng người cô nàng quả thật rất chuẩn, đặc biệt là vòng eo con kiến, thon đến nỗi một tay có thể ôm hết.

Cô lớn lên cũng giống như bao người nhưng lại rất quyến rũ, đánh phấn mắt màu đỏ, càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cô.
"Ừ." Lư Lập Quân gật đầu, đồng tình với cô ấy.
Hắn nhìn một người khác, "Tiếp tục đi."
"Lưu Kiệt, cảnh sát." Người đàn ông vóc dáng nhỏ nhắn tóc húi cua mím môi nói, dường như có chút trầm mặc, bốn chữ liền khái quát được mọi thứ về bản thân.
"Tôi là Trương Uy Minh, ông chủ ngành công nghiệp rượu mạnh! Chỉ cần có thể sống lại, muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho anh!" Trương Uy Minh thoạt nhìn có chút mập, trên cổ mang một sợi dây chuyền vàng, một lời nói thốt ra từ miệng còn có thể thấy răng cửa của ông ta nạm vàng.
"Tôi tên Quách Đình Đình, thực tập sinh trường cao đẳng y thành phố C." Quách Đình Đình đeo mắt kính, đỉnh đầu bé bé, mặc quần yếm, bản thân trang điểm, thoạt nhìn lịch sự nho nhã.
Lăng Cửu Vi thấy ánh mắt mọi người đều nhìn qua, cũng mở miệng tự giới thiệu: "Tôi tên Lăng Cửu Vi, làm nghề tự do."
"Được, chút nữa Lưu Kiệt và Quách Đình Đình, hai người đi theo sau tôi." Lư Lập Quân cơ hồ nghe mọi người giới thiệu xong, liền lập tức đưa ra lựa chọn lấy hay bỏ, nghe thấy người có tố chất thân thể mạnh mẽ và có kiến thức y học liền chọn hai người.
Quách Đình Đình lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, dù sao theo sau Lư Lập Quân, nghĩa là có thể để hắn che chở, không biết khả năng thông qua "trò chơi sống lại" có lớn hơn không.
"Leng keng——— người lái tàu điện ngầm đã đến trạm, hãy xuống xe kịp thời! Trạm danh trước mắt: thành phố Z bị ô nhiễm, hãy hoàn thành nhiệm vụ chính, có thể thông qua trò chơi lần này, cũng đạt được khen thưởng."
Tàu điện ngầm chậm rãi dừng lại, tất cả các cửa trong nháy mắt đều đồng thời mở ra, mọi người nhìn bên ngoài đen một mảng, theo bản năng không muốn xuống tàu.
"Được rồi, mọi người xuống tàu đi! Hậu quả của việc ở lại tàu điện ngầm sẽ rất lớn, các người không muốn biết đâu." Lư Lập Quân nói, dẫn đầu đứng dậy, đi về phía cửa tàu điện ngầm đã mở.
Trong tay hắn cầm loa phóng đại âm thanh nhoáng cái liền biến mất, thay vào đó là một khảm đao lớn dài 1 mét, trên thắt lưng hắn cũng xuất hiện một khẩu súng.
Quách Đình Đình và Lưu Kiệt đuổi kịp bước chân Lư Lập Quân, ra khỏi tàu điện ngầm.
Ba người đầu tiên bước ra khỏi tàu điện ngầm, sau một lúc đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu, như thể bị một mảng đen nhánh nuốt chửng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.