Quách Quả dùng chút sức lực cuối cùng ấn mặt dây chuyền của mình lên tay Âu Nhược Phỉ, cô ấy lập tức rúm ró mặt mày như bị thương, thả lỏng tay rút lui.
"Chạy ra ngoài mau!" Quách Quả tranh thủ thời gian thở dốc, vội gọi A Niệm.
A Niệm yếu ớt trả lời: "Bạn học Quách...!Cô chạy đi, hình như...!Tôi không cử động được nữa..."
Quách Quả quay đầu lại, trông thấy phần bụng dưới A Niệm xuất hiện một vết thương to tướng, nhuộm đỏ cả cái vòng tay mà số 13 và số 15 vừa liên thủ đeo lên.
Từ lúc miệng vết thương xuất hiện, sắc mặt A Niệm bị một lớp sương trắng bao phủ với tốc độ mắt thường cũng thấy được.
Cô ấy rũ người tựa lên tường gạch men trắng bóng, nhưng hình ảnh phản chiếu của cô ấy trong tường lại là một nữ sinh hoàn toàn khác.
Hai mắt Quách Quả càng ngày càng đau, tựa như có một thứ sức mạnh gì đó muốn ngăn cản cô ấy nhìn thấy những việc này.
Nhưng càng vậy thì Quách Quả lại càng mở to mắt, nhìn thấy nữ sinh tóc dài trong tường chầm chậm xoay người, vết thương trên bụng cô ta giống y như đúc vết thương của A Niệm!
Nữ sinh tóc dài vươn hai tay ra "Ngoài tường", số 15 và số 13 lập tức kéo cô ta ra.
Dưới sự trợ giúp, nữ sinh tóc dài chui ra khỏi bức tường, đứng rũ rượi trước mặt A Niệm.
Trong nháy mắt khi hai người đối diện, hai gương mặt với những đường nét bất đồng bắt đầu trở nên mờ đi, càng ngày càng giống nhau...
Quách Quả kinh nghiệm đầy mình lập tức nhận ra quỷ quái muốn làm gì: Trong bài kiểm tra "Quy tắc văn minh trong phòng ngủ", Tiểu Hồng muốn mượn danh nghĩa của cô ấy tiến vào phòng ngủ, muốn thay thế thân phận của cô ấy cũng đã dùng cách này!
Cô ấy lập tức rút sợi dây chuyền dùng để ngăn cản Âu Nhược Phỉ lại, chạy như bay đến trước mặt A Niệm định đẩy lùi nữ sinh tóc dài kia, nhưng lại bị số 13 và số 15 đứng canh bên cạnh nhảy dựng lên gắng nhét cho cô ấy một "Món quà" khác.
"Không!!"
Quách Quả giãy dụa kịch liệt, tố chất thân thể được cường hóa qua nhiều phó bản và vòng bảo vệ đều như mất tác dụng, nhưng cô ấy vẫn có thể nhìn rõ động tác của nữ sinh tóc dài bằng mắt âm dương, đạp mạnh hai chân, nhảy lên đá một phát vào đầu nữ sinh tóc dài.
Nữ sinh tóc dài thét lên đau đớn văng vào góc tường, hai người đang kiềm chế Quách Quả lập tức buông ra nhào tới xem xét tình hình nữ sinh tóc dài.
Chỉ thấy nữ sinh tóc dài, không, đúng hơn là nữ quỷ tóc dài, khóc thút thít ấm ức, còn huơ huơ tay ra hiệu không cần giúp đỡ.
Số 13 và số 15 lập tức lại càng lo lắng hơn, a a âu âu động viên như muốn khuyên nữ quỷ lấy lại tinh thần.
Quách Quả: "..." Ra vẻ đoàn kết quan tâm nhau trước mặt người bị hại đang không tìm được bạn cùng phòng à?
Cô ấy nâng A Niệm dậy, nhân lúc mấy con quỷ không chú ý bèn chạy mất, chạy thẳng ra khỏi nhà vệ sinh, guồng chân lao như bay về phía phòng ngủ.
Càng chạy xa khỏi nhà vệ sinh, vết thương trên bụng A Niệm chảy máu càng ít, thậm chí còn có xu hướng khép lại, Quách Quả lập tức vui mừng tăng tốc.
Nhưng từng giây từng phút trôi qua, cô ấy phát hiện mình vẫn đang chạy trên hành lang, không thể chạm đến cửa phòng ngủ gần trong gang tấc, dù có chạy nhanh đến đâu cũng không rút ngắn được khoảng cách...
Hay nói đúng hơn là...!Hành lang bị kéo dài vô tận!
Tiếng sột xoạt kéo đến từ bốn phương tám hướng, từ cả trần nhà và hai bên vách tường.
Xuyên qua mặt tường lát gạch bóng loáng, Quách Quả nhìn thấy những "Nữ sinh" kéo lê thân thể tàn khuyết, có tóc dài tóc ngắn khác nhau nhưng đều mặc đồng phục trắng rách tơi tả, vẻ mặt cứng đờ như không có ý thức riêng, chỉ máy móc di chuyển theo quần thể.
Nhưng cũng có mấy người có biểu cảm khác biệt, bọn họ dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm hai người Quách Quả, vừa chạy theo vừa quan sát tìm cơ hội chặn hai người lại.
Quách Quả giơ sợi dây chuyền lên để xua đuổi bọn họ, đám quỷ không có ý thức hoàn toàn không sợ, thậm chí họ còn chỉ trỏ như đang cười nhạo nữa.
Lách tách...
Một vết nứt đột nhiên xuất hiện rồi bắt đầu lan rộng ra.
Nữ quỷ sững sờ, thử dùng bàn tay khô quắt của mình chạm vào vết rạn.
Xoảng!!!
Vết nứt nổ tung trong chớp mắt tạo thành một cái hố đen ngòm, tiếng rít của yêu ma quỷ quái bay ra xông thẳng vào hành lang, đám nữ quỷ ào ào đuổi theo từ nãy tới giờ bị quét sạch không còn một mống.
Nghe thấy tiếng quỷ hét chói tai này, vẻ mặt Quách Quả lại nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, xốc A Niệm lên lưng rồi nhảy thẳng vào trong hố đen.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ, một luồng không khí tràn vào buồng phổi, sau đó...
"Reng reng reng! Reng reng reng..."
"Á!!"
Tiếng hét kết hợp với tiếng chuông điện thoại vang lên, vài người bật dậy khỏi giường như cá nhảy, nhìn ngó xung quanh với ánh mắt nhập nhèm.
Đường Tâm Quyết vừa mở mắt ra đã cầm lấy cây thông bồn cầu nhảy xuống giường, sử dụng [Tiếng hét của quỷ] lần nữa, khiến cho tiếng hét đinh tai nhức óc kinh khủng xuyên suốt cả phòng.
Càng ngày càng nhiều người tỉnh dậy, là bị tiếng rít kinh hoàng này làm tỉnh.
Số 5 số 6 suýt chút nữa lăn luôn xuống đất, hoảng sợ hỏi: "Má nó? Đây là hiệu lệnh tấn công của quỷ à?!"
Đường Tâm Quyết kéo hai người xuống giường không thương tiếc: "Đây là tiếng hét trước khi bị cắn nuốt của quỷ, bị vũ khí của tôi hấp thụ trở thành kĩ năng, tiện thể dùng làm báo thức gọi mọi người dậy khỏi ác mộng."
Cô tắt chuông báo thức thay ca mình cài đi.
Tưởng Lam cũng lật người xuống giường, đi về phía giường số 16 của A Niệm: "Đúng là cái chuông báo thức này dùng tốt hơn chuông bình thường nhiều...!A Niệm?"
Giọng Tưởng Lam chợt lạc cả đi, hất chăn trên người A Niệm xuống để lộ miệng vết thương trên bụng đang chảy máu không ngừng, run run gọi: "Kha Kha! Mau mang thuốc tới đây!"
Số 3 đang định đeo kích râm run bắn lên, vội vàng xông tới đổ hết đồ đạc trong túi ra, tìm kiếm thuốc cầm máu và bông băng sạch.
Bên kia, Đường Tâm Quyết xem xét tình hình bạn cùng phòng, thấy không ai bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Quách Quả: "Vừa nãy tớ mơ thấy ác mộng vô cùng đáng sợ, A Niệm ở trong mơ...!Đúng rồi, A Niệm!"
Quách Quả cũng lập tức chạy đến bên giường số 16, mọi người cùng đi theo, thấy vết thương trên bụng A Niệm đã ngừng chảy máu, Tưởng Lam nhét một viên thuốc vào trong miệng A Niệm, A Niệm uống xong thì nôn ra một búng máu đen, hơi thở đều đặn hơn hẳn.
Lúc này Tưởng Lam mới nói chuyện: "Cũng may vẫn còn kịp, có thuộc tính của tôi và Kha Kha hỗ trợ, A Niệm sẽ tỉnh lại nhanh thôi."
Kha Kha cũng hiếm có khi nào không nói mấy câu đốp chát châm chọc, mà buồn bã nói: "Tớ không biết mình ngủ lúc nào nữa, trong mơ tớ vẫn đang gác đêm bình thường, mãi đến khi nhận ra có chỗ nào đó không đúng thì đã bị tiếng hét đánh thức rồi.
Nếu tớ có thể phát hiện ra sớm hơn, tìm cách giải quyết thì..."
Tưởng Lam ngắt lời: "Chuyện lần này không có gì để nếu cả, tớ cũng không kịp thời phát hiện, nhưng chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được.
Điều chúng ta cần làm bây giờ là nhanh chóng qua cửa, đưa A Niệm về lại phòng ngủ một cách an toàn...!Chúng ta không thể mất thêm bất kì ai nữa."
Nói xong, cô ấy che giấu tiếng nấc nghẹn, nhìn về phía Đường Tâm Quyết: "Đây là mối nguy hiểm mà chúng ta phải đối mặt trong phó bản này, đúng không?"
Đường Tâm Quyết gật đầu: "Quỷ quái rất gian xảo, chúng nó kéo tất cả vào trong mộng, nhưng ở trong mộng của người mạnh nó ẩn mình an phận, cố gắng câu giờ không cho chúng ta phát hiện ra.
Trong giấc mộng của người yếu thì lại ra sức tấn công, tới giờ chúng nó đã xuống tay thành công với ba người."
Ba người?
Mọi người giật mình sợ hãi, nương theo ánh mắt cô nhìn về phía giường số 13, giường số 15 và Âu Nhược Phỉ giường số 14 còn đang ngồi đờ người trên giường, trông qua thì không thấy có chỗ nào lạ.
Đường Tâm Quyết nhếch môi cười không lấy gì làm vui vẻ: "Còn diễn?"
Cô dùng [Đánh giá] lên Âu Nhược Phỉ, đáp án hiện tại đã khác với ngày hôm qua: [Một nữ sinh bình thường không có gì lạ, chỉ là hơi sợ lạnh, hơi khát nước hơn bình thường.]
"Sợ lạnh và khát nước?" Đường Tâm Quyết gật đầu: "Xem ra cô chết vì lạnh và thiếu nước."
Còn chưa dứt lời, cô đã phất tay lên bằng tốc độ mà mọi người không kịp phản ứng, một cây cọc băng xuất hiện, đâm thẳng vào cổ Âu Nhược Phỉ!
Sắc mặt Âu Nhược Phỉ lập tức thay đổi, nhảy dựng lên tránh né.
Cọc băng vừa chạm vào giường, trong nháy mắt đã tỏa ra hơi lạnh đóng băng cả cái giường!
Âu Nhược Phỉ ở trong phạm vi đóng băng có vẻ rất đau đớn, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo thay đổi: Hốc mắt lõm sâu, đầu mũi nhô ra, chiếc cằm tròn tròn trở nên nhọn hoắt, hai bên xương gò má lồi lên...!Trong nháy mắt gương mặt của Âu Nhược Phỉ đã biến thành một người xa lạ, cất tiếng rít gào đau đớn.
Tiếng rít đập vào màng nhĩ mọi người, không ngờ lại có mấy phần tương tự với tiếng quỷ gào trong cây thông bồn cầu của Đường Tâm Quyết!
Thấy Âu Nhược Phỉ đau đớn cuộn người lại tránh rét, số 13 và số 15 đang ngồi trên giường không nhịn được nữa, vội vàng nói với cô ấy: "Cậu ngốc đấy à, nhảy xuống giường đi! Muốn ngồi trên giường chờ lạnh chết sao?"
Vừa nói xong, ánh mắt tất cả mọi người lập tức dán vào họ.
Đường Tâm Quyết lẳng lặng nhìn hai người, ánh mắt cô nhìn họ như đang nhìn vào hai kẻ ngốc.
Hai người: "..." Mình mới đúng là kẻ ngốc.
Vẻ mặt bọn họ lập tức thay đổi, nhìn số 11 và số 12 cầu cứu: "Bọn tớ thật sự không hiểu họ nói gì, họ đang vu khống! Ngay cả chứng cứ cũng không có đã ra tay với người khác, ai biết họ đang âm mưu gì chứ.
Các cậu nhất định phải tin tưởng bọn tớ, chúng ta là bạn cùng phòng mà!"
Số 11 và số 12 bừng tỉnh, nhìn nhau đầy nghi vấn, lại nhìn về phía "Bạn cùng phòng" mình: "Khoan đã, chúng ta còn chưa biết..."
Quách Quả chợt ngắt lời hai người họ: "Trong mơ tôi đã thấy hình dáng của hai người họ, một người bị thủy tinh mài mất cả bàn tay máu me đầm đìa, một người bị băng dính dán kín miệng."
"Máu me thì thôi," Cô ấy quay lại nhìn số 13: "Nếu hai người đã không phải quỷ quái thì dùng băng dính dán miệng một chút chắc không sao đâu nhỉ, không đến mức phản ứng quá khích giống bạn học Âu chứ?".