...
Một phút sau, Quách Quả khóc lóc vật vã: "Xin lỗi, tớ trắng tay rồi."
Lần này bốn người đều bị đĩa quay tiêu diệt, ngay cả Âu hoàng Trịnh Vãn Tình cũng phải nếm trải cảm giác tạch rate.
Không một ai được thêm điểm tích lũy, ngược lại phòng ngủ có thêm một đống nước khoáng bánh quy, còn có cả hai lon cá hộp quý giá nữa.
Trương Du sắp xếp tất cả gọn gàng lại, an ủi: "Không sao đâu mà, đời người tám chín phần mười đều là Tù trưởng, biết là tốt rồi."
Suy nghĩ dựa vào vận may thoát ly bể khổ hiển nhiên không thực tế tí nào, bọn cô vẫn thích hợp bước từng bước vững vàng hơn.
Dù vậy, sau khi thấy được niềm hi vọng, Trịnh Vãn Tình vẫn phấn khởi hơn nhiều.
Buổi tối cô ấy còn ăn thêm mấy miếng bánh quy, dáng vẻ chuẩn bị sẵn sàng tiến vào phó bản mới nỗ lực kiếm tiền.
Nhưng Đường Tâm Quyết lại đánh tan nhiệt huyết của cô ấy: "Trương Du và tớ thương lượng với nhau, cảm thấy có lẽ mai chúng ta nên nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái một chút, các cậu thấy sao?"
Làm ba bài kiểm tra liên tục, tuy trong thời gian thực chỉ mới qua có hai ngày, nhưng thực ra bọn họ đã liên tiếp vượt 9 phó bản.
Thời gian nghỉ ngơi đã ít lại càng ít hơn, chuyện này khiến bọn cô chỉ đành lướt qua việc nghiên cứu kĩ năng và hồi phục tinh thần.
Trương Du gật đầu: "...!Tớ cũng không có thời gian rảnh để thống kê vật tư và thông tin cá nhân của chúng ta nữa.
Với lại, tuy bây giờ tố chất cơ thể của chúng ta tăng nhiều, nhưng không phối hợp rèn luyện phù hợp sẽ khiến chúng ta không thể nào phát huy hết ưu thế trong phó bản."
Những đạo cụ kĩ năng trong cửa hàng, trừ dị năng linh dị ra cũng có dị năng cường hóa cơ thể, thậm chí còn có cả võ thuật, khí công...!Chứng tỏ những bài kiểm tra trong tương lai không chỉ còn giới hạn ở linh dị nữa, bọn cô cần phải chuẩn bị toàn diện.
Sau khi thương lượng xong, bốn người thống nhất với nhau.
Trương Du lục ra một cuốn lịch treo trên cửa phòng, khoanh tròn vào ngày mai.
Thứ tư: Ngày nghỉ.
- ----------------
Trời đã về khuya, trước khi đi ngủ, mọi người liệt kê hết những tài sản hiện có.
Người giàu nhất vẫn là Đường Tâm Quyết, sau khi bổ sung một ít thuốc và bùa bảo vệ, trong tay cô vẫn còn 45 điểm tích lũy và gần 30 thành tựu có thể đổi thành điểm.
Nhưng Đường Tâm Quyết tạm thời chưa đụng vào số điểm này, cô có dự định khác: "Tớ muốn tích lũy đủ điểm để đổi một kĩ năng hệ tinh thần."
Trong cửa hàng học sinh, kĩ năng và đạo cụ hệ tinh thần chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà cái nào cái nấy giá cao chót vót, cứ phải từ ba chữ số trở lên.
Nhưng Đường Tâm Quyết có trực giác, phát triển theo hệ tinh thần là hợp với cô nhất.
Nhìn sơ qua thì hiện tại cô đang có một dị năng "Lính quèn thông bồn cầu", một kĩ năng tự tạo "Khống chế tinh thần", một kĩ năng hỗ trợ "Đánh giá", một kĩ năng tiêu hao "Cọc băng".
Tuy nhìn thì có vẻ không ít, nhưng trừ cây thông bồn cầu ra, cô còn chưa kịp nghiên cứu cẩn thận những kĩ năng còn lại để triển khai tác dụng lớn nhất của chúng.
Tình huống của mấy người bạn cùng phòng cũng tương tự, Quách Quả vừa cường hóa mắt Âm Dương vừa lo không có năng lực tự vệ, chỉ đành nối gót theo Trương Du mua bùa bảo vệ, hai người để dành 10 điểm tích lũy dự phòng.
"Haiz, trông thì có vẻ nhiều tiền, vừa tiêu nhoắng một cái đã sạch bách."
Quách Quả nằm co quắp trên giường, ngẩng mặt khóc ròng.
Trong số bốn người, người có mục tiêu rõ ràng nhất chính là Trịnh Vãn Tình, cô ấy quyết tâm muốn cường hóa nắm đấm.
Sau khi bán sạch thành tựu, Trịnh Vãn Tình chỉ mua túi chữa thương giá 10 điểm tích lũy, mượn thêm Đường Tâm Quyết 10 điểm tích lũy nữa, móc sạch tiền túi mua "Nắm đấm bao cát bự".
Dung hợp kĩ năng, "Nắm đấm nồi sắt bự" lên cấp 2, bóng hình cánh tay duy trì được 30 phút, tuy vẫn bị giới hạn thời gian như cũ nhưng Trịnh Vãn Tình cũng đã vô cùng hài lòng rồi.
Kết thúc lần vung tay mua sắm đầu tiên, mọi người còn tổng cộng 65 điểm tích lũy, thừa đủ để ứng phó với chuyện bất ngờ xảy ra.
Đường Tâm Quyết chợt nói: "Thật ra tớ còn muốn mua trang bị cường hóa cho phòng ngủ nữa."
Trong cửa hàng có đủ loại đạo cụ, trừ loại cường hóa cơ thể ra còn có cả loại cường hóa phòng ngủ nữa.
Ví dụ chỉ tường phòng ngủ thôi đã có đến bốn năm kiểu cường hóa, cao cấp nhất còn có cả bọc thép nữa.
Cửa sổ ban công, trần phòng sàn phòng cũng tương tự.
Về phần đồ dùng sinh hoạt, thậm chí còn có cả điều hòa tự phát điện, tủ lạnh tự nấu đồ, thậm chí còn có thể mở rộng không gian...!Chỉ có điều giá cao gần chết, lấy thực lực kinh tế của bốn người bây giờ thỉ chỉ có nằm mơ thôi.
Tuy không mua được đồ đạc đắt đỏ, nhưng vẫn có thể vơ vét vài món cơ bản.
Đường Tâm Quyết ngắm trúng vài thứ, chỉ cho mọi người xem: "Tớ thấy mấy thứ này cực kì thích hợp với phòng ngủ của bọn mình này."
Mọi người nhìn thử: [Đinh ba secondhand], [Một cái chùy bự], [Móc câu lông gà], [Gậy răng sói bằng gỗ]...
"..."
Giọng nói u ám của Quách Quả bay ra khỏi lớp chăn: "Nếu về sau có tiền mua hết đám này, tớ cảm thất chúng ta nên giăng thêm một đôi câu đối."
Vế trên: Tụ hết anh hùng thiên hạ.
Vế dưới: Nghĩa khí vạn dặm thiên thu.
Hoành phi: Lương Sơn hảo hán!
- -----------------
Hôm sau, vừa mới sáng sớm mà tiếng chuông báo thức chói tai đã vang lên inh ỏi.
"May mà hôm nay chúng ta không làm bài kiểm tra...!Hả? Sao mới có 6 giờ vậy?"
Quách Quả xoa xoa mái tóc tổ chim chui ra khỏi giường, ngơ ngác nhìn đồng hổ, hoảng sợ nói: "Má nó! Chẳng lẽ từ giờ trở đi chúng ta phải bắt đầu kiểm tra sớm hơn hai tiếng, 6 giờ đã phải dậy rồi sao??"
Kể cả thời cấp ba địa ngục cũng không quá đáng đến mức này đâu!
Đường Tâm Quyết đã xuống giường, đến trước cửa sổ ban công.
Tiếng chuông báo thức văng vẳng vọng ra từ trong lớp sương trắng mịt mùng, chi có điều nếu nghe cẩn thận sẽ thấy nó hơi khác so với tiếng chuông hai hôm trước.
Nếu nhất định phải nói khác chỗ nào, thì cô chỉ có thể nói tiếng chuông hôm nay...!Vui vẻ hơn?
"Keng keng tùng, keng keng cắc, keng keng tùng keng keng..."
Phải tầm nửa phút sau tiếng chuông mới dừng lại, giọng nói cất lên hôm nay cũng không phải giọng trẻ con quen thuộc mọi khi, mà là giọng của một ông già hết sức khoa trương:
"Ngày ngày mặt trời mọc, chỉ có thứ tư là không...!Chúc mừng các bạn học sinh!"
"Bạn có đang xấu hổ vì nghèo khổ không?"
"Bạn có đang lao đao vì giá cao không?"
"Có muốn thu hoạch lễ vật trời ban không? Có muốn nhận được vật phẩm tha thiết ước mơ không?"
"Thứ tư điên cuồng, ngày siêu giảm giá tới rồi!"
Giọng nói kết thúc, không gian yên tĩnh, chỉ có mấy người vừa xuống giường đang lặng lẽ nhìn nhau.
Đường Tâm Quyết nhếch môi: Thứ tư điên cuồng? Ngày siêu giảm giá?
Nghe như sự kiện của cửa hàng học sinh vậy.
Cô mở điện thoại, quả nhiên cửa hàng học sinh nhảy ra tin tức mới.
[Để cổ vũ tinh thần nỗ lực học tập của tất cả các bạn, sáng sớm ngày thứ tư, trước khi bắt đầu bài kiểm tra hai tiếng đồng hồ, cửa hàng học sinh sẽ tổ chức hoạt động "Siêu giảm giá thứ tư điên cuồng"!]
[Chương trình hoạt động chia làm hai phần: 1, Quà tặng trời ban; 2, Ưu đãi đến nhà]
[Mong các bạn hãy nghiêm túc chờ đợi, tham dự nhiệt tình!]
Lập tức mọi người phát hiện ra chỗ góc trái trên cùng của cửa hàng có thêm một ô "Tiến độ hoạt động", một nửa đang sáng lên còn một nửa vẫn tối.
Nửa sáng lên chính là "Quà tặng trời ban".
Quách Quả dụi dụi mắt: "Tớ không nhìn nhầm chứ? Nó muốn tặng đồ cho chúng ta á??"
Trò chơi này tốt bụng vậy sao?!
Sau những giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, Quách Quả lại nhanh chóng chuyển sang nghi ngờ: Liệu có phải trò chơi này đang đào hố cho bọn cô không?
Đường Tâm Quyết cất điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói có phần phức tạp: "Rốt cuộc có phải chuyện tốt thật hay không, chúng ta sẽ biết ngay thôi."
Ba người nhìn theo ánh mắt cô, lập tức trợn tròn mắt.
Sương mù ngoài cửa sổ đang dần dần tan đi!
Sương trắng rút lui ra khỏi ban công, nhưng cũng chỉ đến chỗ ấy thôi, thế giới bên ngoài vẫn bị nó bao phủ hoàn toàn, chỉ để chừa ra một khoảng trống nhỏ bé.
Bọn cô thử đẩy nhẹ cửa sổ ban công ra, không ngờ lại đẩy được thật! Không khí lạnh lẽo tươi mới ùa vào phòng chợt khiến cho mọi người kinh nghi bất định.
Đường Tâm Quyết và Trịnh Vãn Tình bước ra trước, Trương Du Quách Quả bọc hậu.
Từ lúc trò chơi này bắt đầu đến giờ mọi người mới biết tới cảm giác ra khỏi phòng ngủ là như thế nào.
"Nhìn trên kia kìa, trong sương mù có ánh sáng!"
Nghe tiếng bạn cùng phòng nhắc nhở, mọi người ngẩng đầu lên thấy sâu trong lớp sương trắng có một dòng chữ màu đỏ hơi mờ mờ: [Quà tặng trời ban bắt đầu sau 1:59...!1:58...!1:57...]
Đồng hồ đang đếm ngược từng giây.
Đúng lúc này, bên phải bọn cô bỗng có tiếng động, là tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, lập tức thu hút sự chú ý của bốn người.
...!Phòng ngủ sát vách!
Trước khi trò chơi bắt đầu, ban công phòng ngủ của bọn cô là kiểu hai phòng dùng chung một cái, sau khi trò chơi bắt đầu cũng vẫn vậy.
Chỉ là lâu quá không liên lạc được với bên ngoài, cộng thêm bị trò chơi thu hút sự chú ý nên lúc bước ra ban công mọi người mới không tìm sang phòng bên cạnh ngay.
Bây giờ họ có thể ra vào ban công thoải mái, liệu có phải cũng đồng nghĩa việc họ sẽ liên lạc được với phòng ngủ bên cạnh không?
Quách Quả kêu lên: "Mấy người Dương Nghiên vẫn còn sống?"
Cô ấy lập tức vui vẻ gọi to: "Dương Minh Nghiên! Hầu Sầm Nguyệt! Các cậu nghe được tiếng tớ không?"
Cửa sổ ban công lập tức bị kéo mở, mấy nữ sinh rón rén bước ra.
Giây phút chạm mặt nhau, cả hai bên đều giật mình kinh ngạc: "Cô là ai?".